Vô Sở Bất Năng Sự Vụ Sở

Chương 32: Hôn


Đọc truyện Vô Sở Bất Năng Sự Vụ Sở – Chương 32: Hôn

Ngôn Diệc Quân đón nhận cặp mắt mông lung một tầng men say kia, khá là kinh ngạc nhướng nhướng mày, vốn biết cái tên này coi tiền tài như mạng, hôm nay lại chịu vì mình mà làm không công, nghĩ đến chỗ lễ này, Ngôn Diệc Quân không biết nên khóc hay nên cười, tâm lý giống như vừa bị thứ gì đó mềm mại cào qua lúc không kịp đề phòng, nổi lên cảm giác kích động khó nói, tay muốn chạm lên đôi mắt sáng ngời ấm áp kia.

Ngôn Diệc Quân không muốn nỗi lòng của mình thể hiện quá mức lộ liễu, y rũ mắt xuống, cân nhắc giải thích một chút: “Quả nhiên cái gì cũng không gạt được anh, thực không dám giấu diếm, quãng thời gian trước, có người đưa tôi một chiếc gương, nói là một cái bảo vật, nhưng tôi luôn cảm thấy gương có chút quái lạ, giống như bên trong có người đang nhìn mình.”

“Ồ?” Đoạn Hồi Xuyên chớp chớp mắt vì suy nghĩ mà tỉnh táo thêm một chút: “Còn có chuyện như vậy, đưa tôi đi xem.”

Ngôn Diệc Quân gật gật đầu, đưa hắn tới phòng ngủ lầu hai.

Đoạn Hồi Xuyên quan sát tỉ mỉ gian phòng rộng rãi sáng ngời này, trang hoàng giản lược và bài trí phù hợp, quả nhiên là phong cách yêu thích của Ngôn Diệc Quân.

Bên cạnh cửa sổ sát đất có một mặt gương cao từ sàn tới trần, nhìn qua chỉ như một tấm gương bình thường, quanh thân gương hình bầu dục được trang trí bằng hoa văn cổ điển đồng sắc, chính là một dạng trang sức mang phong cách riêng.

Mới nhìn cũng không thấy lạ chỗ nào.

Ngón tay Đoạn Hồi Xuyên gõ nhẹ lên mặt kính, một vầng sáng mỏng manh gợn sóng chậm rãi tỏa ra, hắn áp sát tới, nhìn thấy gương mặt bản thân khuếch đại trong gương, mỗi một lỗ chân lông đều hiện rõ từng đường nét.

“Thật giống như không có gì…” Bốn chữ không giống bình thường còn chưa ra khỏi miệng, một cảm giác kịch liệt choáng váng đột nhiên kéo tới!

Cảm giác kia không giống sau khi say rượu đầu váng mắt hoa, cũng không phải đại não bị thương nặng tự bảo vệ theo tiềm thức, mà gần như là nổ tung vì lượng thông tin tràn vào quá mãnh liệt, đại não vô lực xử lý vô lực tiếp thu, bất ngờ mất trí nhớ.

Trong khoảng thời gian ngắn, Đoạn Hồi Xuyên cơ hồ không nhận rõ hôm nay là ngày gì.

Hắn cảm thấy ý thức của mình tựa hồ đang chìm nổi trong một bầu trời xanh thẳm đầy mây mù, gió lớn lạnh lùng gào thét bên tai, gió mạnh đến mức có thể xé tung mấy con yêu quái nhỏ, nhưng thời điểm thổi đến gần hắn, chúng lại êm ái như đang âu yếm, không để một chút vết tích nào lưu lại trên người hắn.

Hắn nhìn thấy đòng bằng núi sông vô biên, trên ngàn vạn toái tinh hắn tự do tự tại bay lượn, chư thiên vạn giới đều mặc hắn tiêu sái đi tới, toàn bộ thế giới đều bị hắn đạp ở dưới chân, đại địa rộng lớn vô ngần dưới tầm nhìn của hắn dần co lại thành từng khối hình vẽ, nằm rải rác trong vùng biển vô biên.

Đây là đâu? Hắn là ai?

Đoạn Hồi Xuyên hạ cánh xuống một châu lục, hắn là bị mùi trái cây thơm ngát hấp dẫn mà đến, một chuỗi trái cây đỏ tươi trơn bóng treo đầy khắp núi đồi, tươi ngon căng mọng, âm thầm dụ dỗ hắn đến thưởng thức.

Loài cây ăn quả chưa biết tên này sinh trưởng tươi tốt, hắn lại dễ dàng hái xuống một chùm lớn, một phát nuốt vào bụng, hương vị chua ngọt lấp đầy vị giác, ngon miệng đến gây nghiện, Đoạn Hồi Xuyên nằm ngửa giữa rừng cây trái, hài lòng ngửi mùi trái cây, một chùm lại một chùm, hưởng dụng tới bất tận…

Vào giờ phút này, trong phòng ngủ trên lầu hai ở tửu trang.

Giỏ hoa quả trên bàn gỗ chứa vài chùm quả tươi màu đỏ tím, trên quả còn dính sương sớm.Advertisement / Quảng cáo

Ngôn Diệc Quân ôm cái tên đang ngã trái ngã phải ngồi ở bên giường, Đoạn Hồi Xuyên không biết nhìn thấy cái gì, đôi lông mày khi thì giãn ra khi thì run rẩy.

Ngôn Diệc Quân liếc nhìn chiếc gương đồng đang rung động, chỉ trong mấy hơi thở ngắn ngủi, trên mặt gương mơ hồ có vết nứt.

Y khẽ thở dài, thầm nghĩ trong lòng, linh cơ chứa đựng ở trong ấy đối với Đoạn Hồi Xuyên mà nói sợ còn chưa đủ cho hắn nhét kẽ răng, các ngoại vật đều chỉ là như muối bỏ biển, muốn triệt để mở khóa phong ấn, vẫn chỉ có thể dựa vào sức mạnh của nhẫn…

Đoạn Hồi Xuyên trong lồng ngực chợt giằng co, tựa như có dấu hiệu thức tỉnh, Ngôn Diệc Quân hơi hoảng hốt, vươn tay về phía bàn, quả tươi đỏ tím bị sức mạnh vô hình nào đó dẫn dắt rơi vào trong tay y.

Y lột vỏ một quả đút tới miệng Đoạn Hồi Xuyên, người kia chẳng khác nào một con mèo con ngửi được mùi sữa, mắt cũng không mở, chỉ hé miệng gào gừ một cái rồi nuốt lấy, thậm chí còn chưa đã ngứa mà mút cả ngón tay dính nước của y.

Ngôn Diệc Quân nhìn thấy phản ứng của hắn không nhịn được cười, hứng thú dạt dào liên tiếp đút thêm vài quả.

Xem ra mặc dù đã thay đổi sang hình dáng nhân loại, vẫn là không chống lại được mê hoặc của quả hổ phách chu.

“Ăn ngon như vậy sao?” Ngôn Diệc Quân cúi đầu nếm thử một miếng, chất lỏng màu đỏ thắm tràn ra thuận theo ngón tay rơi xuống.


Quả hổ phách chu nuôi trồng không dễ, đối với khí huyết thân thể có chỗ tốt cực lớn, vị với y mà nói là quá mức chua, ngoại trừ mùi hương thơm nồng ở ngoài, có vẻ như cũng không có cái gì đặc biệt.

Có lẽ là mùi thơm của quả có sức mê hoặc quá lớn, Đoạn Hồi Xuyên chưa tỉnh táo hẳn khỏi thế giới linh cảnh, cơ thể theo bản năng đã men theo mùi vị chua ngọt tìm tới, hắn duỗi đầu lưỡi cọ qua ngón tay Ngôn Diệc Quân, cuối cùng không khách khí chút nào lấy mất nửa quả y đang ăn dở, nguyên vẹn nuốt vào, nhưng mà cái này cũng không đủ thỏa mãn đam mê ăn uống, trái lại càng khơi dậy khát vọng lớn hơn.

Đoạn Hồi Xuyên mê mê man man víu trên người Ngôn Diệc Quân, giống như leo lên một cây cao vút chạm mây, hắn muốn hái thứ quả ngon lành nhất trên tán cây kia, sau đó nằm tại đỉnh mây, chậm rãi lĩnh hội niềm vui chí cao vô thượng.

Ngôn Diệc Quân không ứng phó kịp bị áp ngã xuống rồi bị hôn môi, mơ hồ cảm nhận được thân thể này truyền đến nhiệt độ dị dạng, mới hậu tri hậu giác nhớ tới, ăn quá liều quả hổ phách chu, hình như sẽ kích thích thời kỳ động dục…

Ngôn Diệc Quân bị ép hất cằm lên, nhân nhượng để Đoạn Hồi Xuyên hôn theo bản năng không có chương pháp gì, cần cổ mảnh khảnh uốn cong như đang hiến tế, hầu kết mỏng manh yếu ớt hoàn toàn lộ ra, bị Đoạn Hồi Xuyên ngậm lấy.

Hàm răng sắc bén dọc theo màu xanh mạch máu, từng tấc từng tấc xẹt qua, như đang thưởng thức sơn hào hải vị tinh xảo nhất trên thế giới này.

Khí huyết toàn thân chịu sự kích thích mãnh liệt của quả hổ phách chu, Đoạn Hồi Xuyên hô hấp trầm trọng, cơ bắp căng nhẹ lên, đường nét cơ thể nhấp nhô theo từng hơi thở.

Ngôn Diệc Quân ôm chặt lấy hắn, cho dù cách lớp áo sơ mi, cũng có thể dễ dàng cảm nhận được lực ẩn dưới lòng bàn tay, mạnh mẽ bùng nổ, ôm hắn như ôm một thanh lợi kiếm sắp ra khỏi vỏ.

Y nằm trên đất thuận theo từng cái hôn, vô thức bám vào quần áo Đoạn Hồi Xuyên, cũng không biết là muốn đẩy ra, hay là muốn ôm chặt hơn một chút.

Khí tức dây dưa càng lúc càng khó hoà giải, vừa thô bạo vừa dịu dàng siết lại gần nhau, Ngôn Diệc Quân giải phóng cánh tay vươn vào tóc của nam nhân, hô hấp xen kẽ như răng lược, thái dương chạm thái dương, chóp mũi cọ xát tóc mai.

Rõ ràng biết rằng đây không phải là thời cơ tốt, rõ ràng biết rằng mặc kệ sẽ gây ra hậu quả khó có thể chấp nhận, rõ ràng có thể dễ dàng đẩy ra…

Ngôn Diệc Quân nhắm mắt lại, tư thái như thiêu thân lao đầu vào lửa nghênh tiếp nụ hôn nóng rực quá phận.

—— y không nghĩ gì nữa.

Vào giờ phút này, y chỉ muốn chết chìm trong ôm ấp đánh mất đã lâu, thứ chỉ còn trong nỗi nhớ và theo đuổi dài dằng dặc vô biên.

“Ầm ầm ——” chẳng biết lúc nào mây đen đã hội tụ ở giữa trời cao rồi đâm mạnh vào nhau, tiếng sấm ầm ầm tựa muốn nổ tung bầu trời ra một cái lỗ thủng!

Thanh thế kia quá mức hùng vĩ, gương đồng đang run rẩy rốt cục theo tiếng mà vỡ nát!

Đoạn Hồi Xuyên cả người như là bị sét đánh trúng, châu lục cũng bị đánh đến nát tan, đồng bằng núi sông cũng mất đi màu sắc, cây chu quả khắp núi cũng hóa thành bụi trần.

Hắn đột nhiên từ đám mây rơi xuống, bị nước sâu đen kịt nuốt vào, cuối cùng rơi xuống tới một chỗ ấm áp mềm mại, trái tim cuối cùng cũng thấy được nơi rơi xuống.

Thời điểm hắn cả người khô nóng nhìn thấy Ngôn Diệc Quân bị mình đè ở phía dưới, như bị dội lên đầu một chậu nước lạnh, tà hỏa lập tức tắt ngúm.

Đoạn Hồi Xuyên cứng đờ ngồi thẳng thân thể, trong lúc nhất thời lúng túng đến tột đỉnh, hận không thể tát mình một cái: “Khục… Cái này… Tôi không làm gì anh phải không?”

Bất thình lình nhìn thấy cổ đối phương có mấy cái dấu đỏ mới mẻ, Đoạn Hồi Xuyên thật không thiết sống nữa, nhất thời có loại cảm giác anh danh một đời bị hủy hoại trong một ngày.

“Có thể để tôi ngồi dậy không?” Ngôn Diệc Quân tránh ánh mắt của hắn, bất động thanh sắc ngưng tụ cảm xúc sâu thẳm trong mắt mình: “Vừa nãy anh bị chiếc gương kia mê hoặc, cho nên mới… Một chút xíu ngoài ý muốn thôi, không cần để ở trong lòng.”

Y ung dung thong thả chỉnh lại cổ áo, vuốt lại nếp áo bị nhăn, thời điểm nhìn về phía đối phương vẫn rất là nhất quán ôn hòa khoan dung.

Tư thái thong dong bình tĩnh kia, so với Đoạn Hồi Xuyên đang ngồi bàn chông trái ngược hoàn toàn, như thể y chỉ là khán giả không liên quan gì cả, giống như ôm hôn vừa mới phát sinh không đúng lúc kia, chỉ là Đoạn Hồi Xuyên một người phán đoán, một hồi mộng xuân không hiểu ra sao.

Đoạn Hồi Xuyên nhìn sự bình tĩnh trên mặt đối phương, tự dưng có một chút căm tức —— người bị khinh bạc cũng không phải mày, người ta không coi là chuyện gì to tát, mày ngại ngùng cái gì? Để ý cái gì?

Từ đầu đến cuối, xoắn xuýt với xíu ám muội này chỉ có một mình mày thôi! Tưởng bở!


Đoạn Hồi Xuyên âm thầm phỉ nhổ chính mình nghĩ bậy nghĩ bạ, vẫn chưa chú ý tới Ngôn Diệc Quân đang dọn dẹp vụn gương, thu cái gì đó vào đầu ngón tay.

“Gương đã vỡ, vô luận có yêu tà gì giấu bên trong, chắc chắn cũng không còn chỗ nương tựa rồi.”

Đoạn Hồi Xuyên lúc này mới nhớ tới kẻ cầm đầu, hắn cưỡng ép chính mình lãng quên cảm xúc không nên có, thuận lời theo đề tài của đối phương hóa giải lúng túng trước mắt: “Đồ chơi này, quả thật có chút quái lạ, tôi cũng không nói rõ được, vừa nãy tựa hồ ở trong gương nhìn thấy mấy hình ảnh lạ lùng. Thế nhưng cố nhớ lại, lại không nhớ rõ lắm.”

Thấy hắn lộ ra vẻ suy tư, Ngôn Diệc Quân không có quấy rầy, chỉ tinh tế thu thập thỏa đáng đám mảnh vỡ, Đoạn Hồi Xuyên duỗi tay nhặt mảnh vỡ lên cẩn thận xem xét, xác nhận trong đó đã không còn linh cơ, chỉ là một đống thủy tinh vỡ bình thường thôi.

“Thực sự là kỳ quái…” Đoạn Hồi Xuyên trong đầu mơ hồ chợt lóe lên một ít mông lung ngắn ngủi, chỉ cảm thấy giống như đã từng quen biết, dường như cái thế giới xa lạ trong gương kia, hắn đã từng đi qua.

“Tấm gương này là vật tà môn, cũng vỡ mất rồi, thôi bỏ đi.”

Đoạn Hồi Xuyên gãi đầu một cái, có chút ngượng ngùng, nói đến giúp người ta giải quyết phiền phức, kết quả lại là làm vỡ mất gương — có vẻ là đồ vật có giá trị không nhỏ, không biết nên bồi thường bao nhiêu đây.

Ngoài cửa sổ lần thứ hai lăn tới một trận sấm rền, tiếp theo hạ xuống mưa to giàn giụa, sắc trời bị màn mưa che đến tối tăm mù mịt.

Đoạn Hồi Xuyên nhìn bầu trời ảm đạm, mơ hồ cảm thấy thân thể nóng lên.

—— không thể đợi tiếp nữa.

Hắn hít sâu một hơi, dùng sức đè xuống cảm giác buồn bực khó nhịn, nói lời chào tạm biệt.

Ngôn Diệc Quân đoán chừng biết hắn bất tiện, không giữ lại thêm: “Tôi đưa anh về.”

“Không cần, đừng quên vừa nãy đều uống rượu.” Đoạn Hồi Xuyên có chút khó khăn, chuẩn bị gọi Bạch Giản tới đón, lại sợ tiểu tử này lạc đường.

Nói đến đây, vừa nãy mơ mơ màng màng, tựa hồ nghe thấy mùi rượu quen biết, nhưng tửu lượng của chính mình, chắc không đến nỗi mới uống một chén đã say loạn đi.

Ngôn Diệc Quân săn sóc đưa ra đề nghị: “Vậy tôi gọi quản gia đưa anh đi, chỗ này là ngoại ô thành phố, vị trí khó tìm.”

Y đưa Đoạn Hồi Xuyên tới cửa, dặn dò quản gia lấy xe.

Bên trong mưa lớn âm u, chẳng biết từ lúc nào có một vị khách không mời mà đến.Advertisement / Quảng cáo

Một chiếc Porsche màu bạc đang đỗ ở cổng tửu trang không biết đã bao lâu, đã ba lần bốn bận nỗ lực tới bái phỏng, nhưng lần nào cũng bị quản gia theo lệnh chủ nhân cự tuyệt ở ngoài cửa, không cho vào tửu trang.

Không biết xuất phát từ ý gì, vẫn cứ chờ ở cửa chưa từng rời đi.

Đoạn Hồi Xuyên nhìn lướt qua cũng không có để ý, vẫy tay chào Ngôn Diệc Quân rồi lên xe rời đi.

Trong một giây hai chiếc xe song song nhau, cửa sau xe Porsche hạ kính xuống, dò ra một khuôn mặt nam giới trẻ tuổi, khuôn mặt này cùng Đoạn Hồi Xuyên có ba phần tương tự.

Nam nhân nghi hoặc mà quay đầu lại nhìn theo hướng đi xuống núi của chiếc Bentley, mãi đến tận lúc đối phương biến mất sau tầng tầng màn mưa, mới một lần nữa dựa về lưng ghế.

Ngồi lái xe là một người đàn ông khác trông giống vệ sĩ, thấy hắn chậm chạp không dặn dò, không khỏi có chút nóng nảy: “Nhị thiếu, đấy không phải là xe của Ngôn Diệc Quân sao, anh ta có phải là đã đi rồi? Chúng ta không đuổi theo à?”

“Bên trong không phải anh ta.” Đoạn Minh Thần không nhịn được nhăn mày, tỉ mỉ nhớ lại nam nhân áo đen từ tửu trang đi ra, không rõ vì sao giọng điệu nghi hoặc sâu sắc: “Nhìn người ngồi trong chiếc xe kia, trông có chút… quen mắt.”

“A? Là ai? Không phải là tam thiếu đi? Nhưng không phải vẫn đang ở bên cạnh chủ tịch?” tay vệ sĩ kinh ngạc hỏi.


“Cũng không phải.” Đoạn Minh Thần lắc lắc đầu: “Cũng bởi vì không quen biết mới kỳ quái, tướng mạo luôn cảm thấy đã gặp qua ở chỗ nào, hình như…”

Trong đầu hắn bỗng nhiên xẹt qua mười mấy năm trước, vị huynh trưởng khác mẹ mới có mười tuổi bị đuổi ra khỏi nhà kia!

Đoạn Minh Thần sắc mặt khẽ thay đổi: “Đoạn Hồi Xuyên…”

“Ngài nói đại thiếu… nhầm, cái quái thai bị chủ tịch trục xuất kia?” Bảo tiêu nghe thấy hắn tự lẩm bẩm, dưới sự kinh hãi, thiếu chút nữa nói nhầm, che miệng ngượng ngùng nói: “Không thể, ngài nhất định là nhìn lầm rồi, người kia bây giờ chắc đang bốc vác ở đâu đấy, sống hay chết còn không biết được. Với cả, đã qua nhiều năm như vậy, ai biết lớn lên trông như thế nào, coi như hắn đứng ở trước mặt ngài, cũng chưa chắc nhận ra được.”

“… Đúng vậy. Có thể là mưa quá lớn, tôi nhìn lầm.”

Đoạn Minh Thần cũng cảm thấy là mình cả nghĩ quá rồi, một đứa con rơi bị gia tộc xoá tên nhiều năm, mười năm qua chẳng nghe thấy tên nữa, làm sao có khả năng có quan hệ với nhân vật như Ngôn Diệc Quân, huống chi tướng mạo tương tự có đầy người, tám phần mười chỉ là trùng hợp.

“Vậy chúng ta có chờ không?” Bảo tiêu làm khó dễ mà liếc mắt ra sau một cái: “Tôi cảm thấy người ta sẽ không gặp chúng ta.”

Đoạn Minh Thần cắn răng nghiến lợi nói: “Chờ! Lão già đã tự thân mời anh ta xuất mã trị liệu cho lão tam, còn không đủ chỗ tốt chắc? Tôi cũng không tin lắm, bệnh của lão tam đã đến giai đoạn cuối, anh ta có thể trị hay không vẫn là chưa biết được, chỉ thỉnh anh ta đến xem thử, không cần tận tâm tận lực, có cái gì khó!”

“Nhưng chủ nhân nhà này nhìn không giống thiếu tiền.”

Đoạn Minh Thần cười lạnh nói: “Vậy anh ta thiếu cái gì, thì cho cái đó! Tôi cũng không tin anh ta không muốn cái gì cả!”

Nhưng chắc gì anh đã mua được. Bảo tiêu không nhịn được thầm lẩm bẩm một câu.

Ngôn Diệc Quân đứng bên cửa sổ sát đất ở lầu hai, nhìn theo xe màu đen chở Đoạn Hồi Xuyên càng đi càng xa, cuối cùng xe biến mất, mới lưu luyến không thôi thu hồi ánh mắt.

May là… Y không tự chủ được thở phào nhẹ nhõm, vui mừng chính mình trong tháng năm dài đằng đẵng đã rèn luyện ra được tâm tính cứng rắn lãnh khốc, mới có thể trong lúc lòng rối như tơ vò, miễn cưỡng duy trì bề ngoài như núi bất động, không khiến đôi mắt này, đôi tay này, tiết lộ thêm cảm xúc thừa thãi.

—— ” một kẻ vĩnh viễn bị nhốt ở chùa Kim Sơn, một kẻ bị nhốt trong tháp Lôi Phong, tuổi thanh xuân vốn nên là thời gian tốt đẹp bị hủy như vậy, dùng cả đời đánh đổi, cuối cùng cũng chỉ được đến cái kết cục an ủi thêm duyên ba ngày, rõ ràng chính là bi kịch từ đầu đến cuối, sớm biết như vậy, sao lúc trước còn quen biết làm gì, mỗi người sống mạnh khỏe há không vui hơn?”

Lời Đoạn Hồi Xuyên nói còn văng vẳng bên tai, như là một loại ám chỉ và nhắc nhở nào đó đến từ vận mệnh.

Như vậy cũng rất tốt. Y nghĩ.

Cứ qua loa đi như vậy đi, cho dù là lừa mình dối người, ít nhất còn có thể có kết cục mỗi người mạnh khỏe.

Y không dám tưởng tượng, một khi chọc thủng tầng giấy này thì sẽ rơi vào cục diện như thế nào, cho dù nơi góc bí mật nhất vẫn mơ hồ si tâm vọng tưởng, rằng có lẽ người kia có một chút yêu thích mình.

Nhưng là vậy thì sẽ thế nào? Đợi đến lúc phong ấn giải trừ, hắn nhớ lại tất cả, mỗi người bọn họ sẽ trở lại đúng vị trí của chính mình, lúc đấy phải xử lí làm sao? Chỉ có tăng thêm quấy nhiễu thôi.

Ngôn Diệc Quân dựa vào vách tường lạnh lẽo, nghĩ như thế, cuối cùng mang theo vài phần thiếu tự tin chậm rãi giơ tay, khẽ vuốt lên môi mình, phảng phất nơi đó vãn còn lưu lại một chút nhiệt độ ôn tồn.

Nhưng mà, tình cảm mãnh liệt gần như bài sơn đảo hải trong tim và cảm giác không cam lòng này, có thể đè nén đến khi nào?

Thời điểm Đoạn Hồi Xuyên trở lại văn phòng, trận mưa rào đột nhiên xuất hiện có xu thế càng lúc càng lớn.

Hắn vội vã phối một bồn thuốc lớn, sau đó ném mình vào trong bồn tắm, đau đớn quen thuộc xông tới, như từng đợt sóng lên sóng xuống bao vây quanh thân.

Dưới sự kích thích chân thực này, cảm giác hoảng hốt bồn chồn lúng túng cuối cùng chậm rãi lắng xuống, cái móng vuốt khó chịu trong lòng kia cũng một lần nữa rụt trở lại.

“Đến cùng là chuyện gì xảy ra?”

Đoạn Hồi Xuyên mỏi mệt ấn ấn cái trán, trước đây chưa bao giờ phát sinh tình huống cổ quái như vậy, từ lúc từng chút một quen biết Ngôn Diệc Quân tới nay, cảm giác giống như là đang cạy nắp lon sô-đa, bọt khí không ngừng trào ra, uống xong một ngụm lớn, miệng vẫn khô khốc, nửa điểm cũng không giải khát.

Chẳng lẽ là độc thân quá lâu, nhìn đàn ông cũng thấy mi thanh mục tú?

Vậy cảnh tượng trong gương thì giải thích thế nào, thật chỉ là ảo giác vớ vẩn? Lời mời của Ngôn Diệc Quân, thật là nhân duyên trùng hợp, hay là… Có mục đích riêng?

Một vài hình ảnh không đúng lúc tự động chủ trương hiện ra trong đầu, dấu hôn đỏ hồng, làn môi ướt át, còn có cặp mắt sáng ngời kia, bên trong như giấu bảo tàng vô tận, đang đợi chính mình khám phá.

Đoạn Hồi Xuyên lòng tràn đầy nghi hoặc không giải thoát đứt, cắt không đứt càng sửa càng loạn, nhiệt độ ở nơi khó nói giảm rồi lại tăng, hắn biến thành con đà điểu đâm đầu vào trong nước, ùng ục ùng ục phun ra liên tiếp bọt khí.


Đợi hắn lau khô thân thể thay xong quần áo đi xuống lầu, tiểu ong mật cần lao Bạch Giản đã làm xong công tác của một ngày, bắt đầu bân rộn trong nhà bếp.

Đoạn Hồi Xuyên nhìn thân ảnh ngây ngô của cậu, bỗng nhiên cười xấu xa sờ sờ cằm: “Tiểu Bạch à, tới đây một chút.”

“Chuyện gì thế lão bản?” Nghe thấy lão bản hô hoán, Bạch Giản dùng thăng chức tăng lương làm mục tiêu nhân sinh cuối cùng lập tức ngưng việc đang làm, ngốc nghếch vui vẻ mà chạy tới.

Không ngờ, trước mắt cậu một trận trời đất quay cuồng, lúc phục hồi lại tinh thần, toàn bộ người đã lão bản ấn trên vách tường, cảm nhận được hơi thở gần trong gang tấc, Bạch Giản mặt đầy mơ hồ: “Làm sao vậy lão bản?”

“…” Đoạn Hồi Xuyên duy trì tư thế áp vách tường cứng ngắc tại chỗ ba giây đồng hồ, đột nhiên nhảy ra phía sau, chỉ tay vào mũi cậu: “Đừng nói với tôi tối nay ăn rau hẹ!!”

Bạch Giản vô tội nhìn lại hắn: “Hứa tiểu đệ nói muốn ăn sủi cảo.”

“…” Đoạn Hồi Xuyên không biết là nên vui mừng chính mình đối với đàn ông không có cảm giác, vẫn chưa bị bẻ cong, hay là nên buồn vì hỏng mất bữa tối sủi cảo rau hẹ.

Hắn suy sụp tinh thần khoát tay, bỏ qua tiểu trợ lý đơn thuần, đi chơi với Chiêu Tài.

Khí trời gần đây cũng không biết là do vị thần tiên thất tình nào quản, chuyện mưa gió cứ như dựa theo tâm tình, biến ảo vô thường.

Gió buổi sáng mang theo từng tia từng tia cảm giác mát mẻ phất lên rèm cửa, Đoạn Hồi Xuyên lúc này mới hậu tri hậu giác phát hiện, tựa hồ sắp đi vào thu, người hàng xóm đầy bí ẩn bên cạnh đã cùng mình vượt qua một mùa hè nóng dị thường.

Hôm nay là ngày hẹn gặp Phương Tuấn, phải đi Phương gia bái phỏng.

Đoạn Hồi Xuyên vốn muốn gọi cho Trương Bàn, lần thứ hai dùng thân phận trợ thủ đi vào, miễn cho đưa tới chú ý không cần thiết.

Người kia lại nói cho hắn biết gần đây Long Hổ Sơn đệ tử đích truyền Trương Khâm thiên sư xuống núi, nói là được mời điều tra một chỗ phong thuỷ long huyệt, Trương Bàn nhân cơ hội ôm cái đùi lớn, còn hỏi Đoạn Hồi Xuyên có muốn chia một chén canh hay không.Advertisement / Quảng cáo

Bất đắc dĩ hắn đã đáp ứng Phương Tuấn, thời gian xung đột, Đoạn Hồi Xuyên không thể làm gì khác hơn là khước từ ý tốt của đối phương.

Đoạn Hồi Xuyên mang theo Bạch Giản đi Phương trạch, mảnh trang viên tư nhân xa hoa rộng lớn này chấn nhiếp mạnh vào trái tim Bạch Giản nhà quê.

Bất kể là điêu khắc tỉ mỉ hay là cây xanh trong vườn, đài phun nước hình tròn to đồ sộ hay là cửa lớn hai hàng bảo an cùng người hầu đứng đầy, từng hình ảnh đáp ứng không xuể, không ngừng quét mới trí tưởng tượng về hào môn của Bạch Giản.

“Lão bản, anh nói xem ở nhà lớn như vậy, tìm nhà xí chẳng phải là rất khổ cực sao?” Bạch Giản trông có vẻ rất là lo lắng.

Đoạn Hồi Xuyên đột nhiên cảm thấy dẫn cậu đến là sai lầm.

Hai người đi tới sảnh chính, hai hàng người hầu mặc đồ trắng đen lập tức cung kính cúi đầu khom lưng, nghiêm chỉnh theo huấn luyện đồng thanh: “Hoan nghênh đại sư đến.”

Đừng nói Bạch Giản, ngay cả Đoạn Hồi Xuyên tự nhận da mặt thâm hậu đều bị tình cảnh khoa trương này làm cho có chút ngượng ngùng.

Bạch Giản cẩn thận giật nhẹ ống tay áo của hắn: “Trời ạ lão bản, Phương công tử đối với anh quá tốt rồi, long trọng như vậy.”

Đoạn Hồi Xuyên duỗi ra hai cái tay giả tạo giả tạo nhấn một cái, lộ ra vẻ ngại ngùng thận trọng mỉm cười: “Đại gia khách khí, quá khách khí.”

“Chờ đã —— các cậu là ai?” Một thanh âm không hòa hài đột ngột đánh gãy  mấy lời cường điệu, đi theo âm thanh tới là một quản gia trung niên hình dáng cao gầy.

Người tới mặc một bộ âu phục đen là lượt cẩn thận, mặt mày nghiêm túc, ông ta liếc mắt qua phán xét đánh giá hai người không thèm che giấu, lông mày nhô lên, ánh mắt nghiêm nghị mạnh mẽ quét về đám người hầu không rõ vì sao: “Mấy người mù sao? Hắn căn bản không phải Hải Nguyên cư sĩ!”

Quản gia trách cứ người hầu nhìn lầm đối tượng một hồi, sau đó chuyển sang hai người Đoạn Hồi Xuyên, lễ phép lạnh nhạt hỏi: “Thật không tiện, đám người hầu không hiểu chuyện, nhận lầm người, hù đến hai vị. Không biết hai vị đi đến Phương gia để làm gì? Có hẹn trước không?”

________________________________

Tác giả có lời muốn nói:

Đoạn: Bác sĩ Ngôn bị ta chiếm tiện nghi rồi! 【 chột dạ

Ngôn: Không nhịn được đi chiếm tiện nghi mất rồi 【 xưng tội

Lặng lẽ tự phạt, trong đầu điên cuồng ám chỉ


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.