Vô Sở Bất Năng Sự Vụ Sở

Chương 10: Đắc thủ


Đọc truyện Vô Sở Bất Năng Sự Vụ Sở – Chương 10: Đắc thủ

Lúng túng và trầm mặc tràn ngập giữa hai người với hai câu hỏi giống nhau, ý thức được sự không thích hợp, hai người vội vàng từ nền đá hoa cương lạnh cứng cùng nhau bò lên, Đoạn Hồi Xuyên ho nhẹ một tiếng, ngượng ngùng nói: “Xin lỗi, tôi…”

“Cảm ơn anh đã cứu tôi.” Ngôn Diệc Quân hời hợt cho qua bất ngờ nho nhỏ này, tư thái hờ hững tự nhiên kia khiến Đoạn Hồi Xuyên hoài nghi có phải là… chính mình hoa mắt hay không, mới nhìn thấy ảo giác giống như đôi tai dưới mái tóc của đối phương mơ hồ ửng hồng.

Mưa gió theo cửa sổ mở rộng bay vào, dính ướt mặt đất, sự phong tỏa trong đại sảnh tựa hồ đã được giải trừ cùng lúc tên côn đồ trốn chạy, dòng điện ầm ĩ cũng dần im không một tiếng động phiền nhiễu nữa, sự yên lặng được khôi phục.

Không ít người đã ngay lập tức chạy ra ngoài, chỉ còn lại nhân viên an ninh cùng vệ sĩ vội vội vàng vàng thu thập đầu đuôi, người bị thương không ít, may mà trận hỗn loạn này cũng không gây ra tử vong, phần lớn là bị thủy tinh vỡ hoặc các vật khác làm da thịt bị thương tổn, Đường La An ở gần tên côn đồ nhất cũng là người bị thương nặng nhất.

“Hừ, cư nhiên để cho tên kia chạy mất.” Khúc nhạc dạo ngắn rất nhanh bị Đoạn Hồi Xuyên lựa chọn lãng quên, hắn sờ soạng điếu thuốc ngậm trên miệng, nhìn ra ngoài cửa sổ đêm đen ngòm, ngón tay gõ từng chút từng chút một trên song cửa sổ, cau mày trầm tư.

Cái tên côn đồ này nếu có thể điều khiển pháp thuật hệ gió, hoàn toàn có thể thần không biết quỷ không hay mà đánh cắp sợi dây chuyền kia, hà tất phải gióng trống khua chiêng làm bại lộ chính mình như thế?

Ngôn Diệc Quân đánh giá quần áo nát tươm trên người hắn, do dự nói: “Xe cứu thương đã đến, thương thế của anh có nặng không? Có muốn hay không…”
Advertisement / Quảng cáo

“Không cần, tôi không sao.” Đoạn Hồi Xuyên theo bản năng mà sửa sang lại cổ áo, xác định nhẫn không bị rơi ra, lúc này mới giơ giơ lên hộp quà màu đen trong tay, cười nói: “Cũng may không để cho mao tặc kia đánh cắp được.”

“Mao tặc cũng sẽ không ở dưới mắt nhiều người gây ra sự cố lớn như vậy, còn toàn thân trở ra được.” Ngôn Diệc Quân nhìn chằm chằm vào hắn một lúc lâu, lại nói:”Bằng hữu của anh hình như đang gọi anh.”

“Tôi đi xem xem.” Đoạn Hồi Xuyên hướng y gật gật đầu, quay người rời đi.


Ngôn Diệc Quân lúc này mới thấy phía sau y phục của đối phương bị cắt nát thành nhiều mảnh, thấm ra một màu đỏ sậm mơ hồ, ánh mắt y trầm xuống, bàn tay thả bên người hơi nắm chặt lại.

“Đoạn lão đệ, tên kia chạy rồi?” Trương Bàn nhìn hắn một thân chật vật, khẽ cau mày: “Chú không làm sao chứ? Mu bàn tay thâm tím cả mảng rồi kìa?”

“Tôi không sao, chỉ là bị va một phát mà thôi.” Đoạn Hồi Xuyên lắc đầu một cái, nhẹ giọng nói: “Nhất thời thất thủ, để gã chạy, nhưng mà tên kia thương tổn không nhẹ, cuối cùng phát động một loại bí thuật cực mạnh nào đó đào mạng, nhưng phản phệ cũng đủ cho gã ăn khổ.”

“Ba, xe cứu thương đến, con đi bệnh viện cùng ba.” Đường Cẩm Cẩm trông giữ ở bên cạnh Đường La An, thần sắc tiều tụy hoảng sợ, cố nén không dám rơi lệ.

Cũng may Đường La An thương thế mặc dù nhiều nhưng tính mạng không quá đáng lo, trước mắt vẫn thanh tỉnh, miễn cưỡng lên tinh thần vỗ vỗ tay của con gái để động viên, trong lúc được hộ lý và y tá đỡ nằm lên cáng, hướng Đoạn Hồi Xuyên lộ ra nụ cười suy yếu thành khẩn: “Hai vị đại sư, vừa cứu tôi một lần, đại ân không lời nào cám ơn hết được.”

Trương Bàn khiêm tốn khoát tay một cái: ” Là việc cần phải làm cần phải làm, đạo tặc điên ai gặp cũng sẽ phải trừ diệt, Đường tổng không cần khách khí.”

Đoạn Hồi Xuyên nhẹ nhàng phủi phủi hộp quà bằng nhung đen, chậm rãi đưa tới trước mặt Đường La An: “Đường tổng, tên cướp kia tuy rằng không bắt được, ít nhất đồ vật vẫn còn, hi vọng không tạo thành tổn thất quá lớn cho ngài.”

Ánh mắt Đường La An rơi lên hộp quà, lại không cao hứng vì vật ‘đã mất mà về’ như trong tưởng tượng, thần sắc phức tạp nhận lấy, do dự một chút, chậm rãi mở hộp ra, viên đã tím trên dây chuyền hình hoa hồng vẫn không ngừng tỏa ra ánh sáng thần bí.

Chẳng lẽ đây là chính là nguyên nhân gọi đến kiếp nạn này?

Đường La An sắc mặt biến hóa bất định, hít sâu một hơi, bỗng nhiên đóng hộp lại, dùng một loại quyết tâm nào đó tựa hồ như đặt lễ đính hôn nói: “Đoạn tiên sinh, có thể thỉnh cậu bảo quản thay tôi hay không? Càng lâu càng tốt!”


Lời vừa nói ra, mọi người chung quanh đều kinh ngạc, Đường Cẩm Cẩm chỉ lo phụ thân bị mất tỉnh táo rồi, cẩn thận kêu một tiếng: “Ba, ba vẫn tỉnh táo chứ?”

Con mắt Trương Bàn hơi chuyển động, ánh mắt rơi trên cái hộp, bén nhạy nói: “Đường tổng, vật ấy hẳn là…”

Sợ không phải có vấn đề gì đi?

Đoạn Hồi Xuyên vừa mới rồi còn nghĩ trăm phương kế để thuyết phục đối phương đưa dây chuyền cho mình, bây giờ Đường La An chủ động đưa ra, đúng với lòng hắn mong muốn, nhưng mặt vẫn cau vào, khước từ nói: “Đường tổng, bảo vật đáng quý như vậy, vẫn là nên gửi tới ngân hàng hoặc công ty bảo hiểm bảo quản thì tương đối tốt hơn. Vạn nhất đánh mất, tôi không thể đền nổi. Nếu như ngài sợ tên đạo tặc kia, thì cứ yên tâm, trong thời gian ngắn, gã không thể gần chết rồi còn hồi mã thương được.”

“Không không.” Đường La An đột nhiên nhớ tới hình ảnh tên côn đồ kia nhấc tay một cái đánh bay tất cả nhân viên an ninh, quỷ dị như mấy thước phim có hiệu ứng đặc biệt mới làm được, nếu như tên hung tàn này vẫn đang theo dõi ông… Liên tưởng đến sự việc Cẩm Cẩm trường kỳ hôn mê không rõ nguyên nhân, Đường La An không tự chủ được rùng mình một cái, một viên đá quý thôi, làm sao so được với sự trọng yếu của tính mạng?

Huống chi viên kim cương này tự nhiên phát sáng, quả thực chưa từng nghe thấy, chính là rất tà khí! Có thể đưa tới nhiều tai họa, bất kể là bảo vật hay là tà vật, ông cũng không dám giữ nữa!
Advertisement / Quảng cáo

Đường La An hoảng loạn kéo tay Đoạn Hồi Xuyên: “Đoạn đại sư, ngài không phải chuyên tiếp nhận ủy thác sao? Coi như tôi chính thức ủy thác ngài, tôi sẽ gọi người chuẩn bị văn kiện thật nhanh, thù lao nhất định đủ cho ngài thoả mãn, làm ơn nhất định phải đáp ứng tôi!”

Đoạn Hồi Xuyên làm bộ suy tư chốc lát, rồi mới không làm khó mà gật gật đầu: “Nếu Đường tổng lên tiếng, vậy trước mắt tôi tạm thời thay ngài bảo quản, cụ thể nội dung ủy thác ngài có thể bảo thư kí Ngô liên hệ phụ tá của tôi.”

Đường La An thấy hắn đáp ứng, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, hệt như vừa tống tiễn được một toà ôn thần, nhét hộp quà vào lồng ngực Đoạn Hồi Xuyên, chỉ lo hắn đổi ý, sau đó bảo người nâng mình lên băng ca xe cứu thương.


Nhìn một đám người tiền hô hậu ủng đi theo che chở Đường La An, Đoạn Hồi Xuyên bốn phía đảo qua người đang lục tục rời đi dần, hỏi: “Mọi người không chịu ảnh hưởng chứ? Nhóc Bạch Giản kia đâu?”

“Cậu ta đi hỗ trợ rồi. Chúng ta có thể làm gì đây? Hay là đi trốn.” Trương Bàn nhíu mày lại, nghi hoặc hỏi: “Tên phỉ đồ kia, tựa hồ thân mang dị thuật, rất là quái lạ, chú với nó vừa giao thủ, có nhìn ra được gì không?”

Đoạn Hồi Xuyên chậm rãi lắc đầu: “Không biết, gã tựa hồ chỉ có pháp thuật hệ gió, hơn nữa mấy chiêu tới tới lui lui kia, quá yếu ớt.”

“Yếu ớt mà vẫn còn để cho người chạy mất?” Trương Bàn không chút lưu tình cười nhạo: “Nguyền rủa của Đường Cẩm Cẩm, chú có cảm thấy là do người này làm không?”

Đoạn Hồi Xuyên không chút nghĩ ngợi trả lời: “Hẳn là không phải, nếu không thì, gã vừa mới thoát khỏi tay tôi, nên thử nghiệm lên trên tôi mới phải, hoặc là trừ phi phải có một điều kiện khó khăn nào đó mới triển khai được, mà bất kể là loại nào, đều không đáng để lo.”

Trương Bàn suy nghĩ một chút, nói: “Chốc nữa cảnh sát tới hỏi, chú chuẩn bị nói thế nào?”

“Nên nói như thế nào thì nói như thế.” Đoạn Hồi Xuyên mạn bất kinh tâm cười: “Không phải là đánh nhau với kẻ xấu kia một hồi, không địch lại, để cho gã chạy mất sao, bao nhiêu khách mời đều nhìn thấy.”

“… Này là hàng trăm cặp mắt đổ dồn vào, liệu có người nào nhìn thấy cái gì hay không?”

Đoạn Hồi Xuyên vuốt ve hộp nhung tơ trong lồng ngực câu được câu không, trầm giọng cười nói: “Không phải sao? Anh có cảm thấy nếu giải thích rằng có hai dị nhân đánh nhau, so với cái trước thì cái nào buồn cười hơn? Về phần mà anh lo lắng… Kỳ thực không sao, bằng vào tốc độ đấu pháp của hai chúng ta, người bình thường mắt không thấy rõ, coi như khiến người nhìn ra quái lạ, chỉ sợ là chính họ cũng không tin, làm sao nói ra và hi vọng người khác tin tưởng?”

Trương Bàn nói: “Chú có chắc là ổn chưa. Việc này nháo lớn như vậy, tên kia cũng không ra tay được, vừa nãy Đường La An đem đồ vật giao cho chú trước mặt mọi người, an tâm hảo tâm cái gì chứ? Rõ ràng là gắp lửa bỏ tay người, tên kia chỉ sợ chưa chắc sẽ từ bỏ, coi như là vì kiếm tiền nhưng lại bị dính thêm phiền phức, không giống phong cách của chú. Dù như thế nào, chú mày cũng nên cẩn thận.”

“Tôi tự có chừng mực.” Đoạn Hồi Xuyên nở nụ cười thần bí, đương nhiên sẽ không nói ra bí mật dưới đáy lòng.

Hội triển lãm được chuẩn bị tỉ mỉ chung quy đành kết thúc bởi một trò khôi hài kinh tủng hoang đường bị nhiều người chứng kiến như vậy, Đường thị coi như đánh đổi bất kể cách gì để tiêu trừ ảnh hưởng thì hiệu quả cũng rất ít. Tất cả thiết bị điện tử đã quay lại hiện trường ngày hôm ấy đều bị nhiễu một cách kì lạ, lời khai của các tân khách cung cấp cho cảnh sát đều hỗn loạn không trùng không hợp, vật chứng còn lại cũng tan nát trên mặt đất.


Đoạn Hồi Xuyên mượn đồ của Ngôn Diệc Quân mặc tạm, hết sức mệt mỏi mang theo dây chuyền lúc về đến nhà đã là đêm hôm khuya khoắt.

Phòng khách tối lửa tắt đèn u tĩnh như một loại quái thú nào đó đang há miệng, vô thanh vô tức chờ đợi con mồi đưa chính mình tới cửa. Đoạn Hồi Xuyên chuẩn xác mò tới vách tường mở chốt đèn, đúng như dự đoán, tiểu thọ tinh đệ đệ của mình đang ngồi xếp bằng trên ghế salon, cao thâm khó dò trừng mắt nhìn hắn.

Chân sau vào cửa Bạch Giản ngu ngốc đến mấy cũng ngửi được mùi khác lạ trong không khí, đồng tình liếc mắt nhìn lão bản, một bước chạy ra trước.

“… Muộn như vậy còn chưa ngủ? Ngày mai đi học làm sao được.” Đoạn Hồi Xuyên chột dạ duỗi móng vuốt ra muốn xoa xoa đầu của đối phương, lại bị một cái tát không chút lưu tình đẩy ra.
Advertisement / Quảng cáo

Hứa Thần liếc mắt nhìn hắn, cách một khay trà vẫn có thể rõ ràng cảm nhận được oán khí và ức chế phả vào mặt: “Đã hứa là sẽ tổ chức sinh nhật cẩn thận cho em, bây giờ là mấy giờ rồi?! Quà sinh nhật của em đâu?”

Đoạn Hồi Xuyên ngượng ngùng thu tay về: “Em đợi bọn anh cả đêm sao? Anh không phải là… Lâm thời có chút việc trì hoãn. Được rồi, hôm nay là anh không đúng, ngày mai nhất định sẽ tổ chức bù sinh nhật cho em, có được hay không?”

“Hiện tại đã là ngày mai!” Hứa Thần chỉ chỉ đồng hồ treo trên tường, tức giận hừ hừ hai tiếng.

Đoạn Hồi Xuyên lúng túng tằng hắng một cái, bổ cứu nói: “Chờ em tan học trở về, anh trai nhất định sẽ chuẩn bị cho em trai một cái kinh hỉ, được không? Nhanh đi ngủ đi, miễn bị đi học muộn.”

Hứa Thần nửa tin nửa ngờ mà liếc hắn: “Kinh hỉ? Thật sự?”

“Thật sự, anh thề!” Đoạn Hồi Xuyên đẩy cậu đi lên lầu, tâm lý đang âm thầm cười tiểu quỷ thực sự là dễ dụ, bất thình lình bị Hứa Thần kéo tay áo một cái.

“Bộ y phục này hình như không phải của anh?” Hứa Thần nghi ngờ đánh giá trên dưới, vội mở vạt áo vest ra, tỉ mỉ xem xét một hồi rõ ràng không phải ông anh keo kiệt của mình đi mua hàng hiệu rồi, không biết nghĩ đến cái gì, đột nhiên có chút khẩn trương hỏi: “Chỉ là một hội triển lãm sao lại muộn như vậy mới về? Đêm nay không phải là anh đi lêu lổng với “nam nhân đứng đường” nào đâu nhỉ?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.