Đọc truyện Vô Sỉ Đồng Chí! Em Nhất Định Gả Cho Anh! – Chương 4: Có bản lĩnh thì anh tán đổ tôi đi!
Sau khi ngủ dậy thì tôi cũng đem chuyện của Tiết Khanh quẳng vào “thùng rác đại não”, vẫn vô tư xuống phố với Hứa Diệp.
Hôm nay là thứ hai, sở dĩ tôi có thể rảnh rỗi rong chơi là bởi tôi thất nghiệp rồi. Nguyên do vô cùng cẩu huyết. Chuyện là tôi chẳng may đánh đổ tách cà phê lên người nhân tình của đại Boss. Vừa vặn tính cách cô ta chẳng ra làm sao, không chịu bỏ qua cho tôi, tâm sự thủ thỉ với Boss tổng vài câu, kết quả tôi oanh liệt bị đá ra khỏi công ty với lý do liếc qua thôi cũng thấy vô lý. Được rồi! Dù sao tôi cũng không có tâm trạng làm việc trong cái tập thể thối nát như vậy nữa… Có điều, tôi cũng là một nhân viên tốt, để báo đáp ân tình của vị Boss tổng kia, liền đem số điện thoại của ông ta đăng lên diễn đàn mai mối… Khà khà, sếp à, ông cứ từ từ tiếp chuyện điện thoại nhé!
Từ đó tôi tiểu nhân đắc chí, an tâm tận hưởng cuộc sống tự do được nửa tháng rồi, vừa vặn bây giờ lại đúng đám cưới của trạch nữ Hứa Diệp… Đau lòng-ing! Người ta ngày ngày ngồi nhà cũng mò được ông xã tốt, còn tôi, năng động hiện đại, 26 năm qua chưa từng yêu đương…
—————Phân cách tuyến “Chưa từng yêu đương”—————-
Sự thật chứng minh, phàm là đi trên đường, tuyệt đối nên nhìn đường, không được ngẩn ngơ suy nghĩ…như tôi là minh chứng sống đây!!!
Tôi đang tám chuyện phiếm với Hứa Diệp, hệt như bị ma đẩy, vấp phải cục đá, theo quán tính té đổ về phía trước… Thiện tai! Tôi không phải là xui xẻo đến thế chứ…
Ahahaha, hôm nay ông trời khai ân, thế nào lại có một đôi tay đỡ lấy tôi… Não tôi nhanh chóng phân tích, lực đỡ vừa phải, cánh tay rắn chắc, bàn tay mảnh khảnh…Ắt hẳn là bàn tay của một tiểu công, dịu dàng ôm tiểu thụ vào lòng, hoặc ân cần vuốt tóc tiểu thụ… Hắc hắc, lẽ nào đây chính là đồng chí công thần thánh tôi chờ đợi??? Phấn khích-ing!
“Nghiễm Nghiễm, không nghĩ tới em vừa gặp anh đã lao tới ôm anh rồi, cảm động thật đó!”
Đơ-ing!
Một quạ bay qua quác quác, hai con quạ bay qua quác quác… N con quạ bay qua quác quác… Thế giới này nhỏ bé quá rồi…
Tôi nhảy ra như bị điện giật… Anh trai họ Tiết, được anh đỡ tôi thà ngã còn hơn…
“Tiết…Tiết…”
Tôi lắp bắp nói. Mẹ ơi! Tin nhắn tối qua sặc mùi đe dọa, tôi hễ nghĩ tới là nổi da gà…
Tiết Khanh cười cười nhìn tôi, ái muội nói:
“Ừ? Chẳng lẽ lại nhớ anh tới nói không ra hơi rồi?”
Đầu tôi chảy ba vạch đen…
“Nghiễm Nghiễm, anh ấy là?”
Hứa Diệp đứng một bên xem kịch, quan sát Tiết Khanh từ đầu tới cuối, không thèm hỏi han tôi, mở miệng ra đã hỏi chuyện người khác…
“Chào em, anh là Tiết Khanh. Đối tượng xem mắt…có khả năng trở thành con rể của mẹ cô ấy!”
Hứa đại nhân nghe xong, quay đầu nhìn tôi… Tôi nuốt nước bọt… Con nhỏ họ Hứa này rất bạo lực, nhất định về nhà sẽ đem tôi xoay như chong chóng, tra hỏi này nọ. Thiện tai! Tiết Khanh! Miệng quạ của anh ta quả nhiên toàn mang tai họa tới cho tôi! Huhu!
“Không…không có khả năng đâu. Tiểu Diệp, tớ chỉ chung tình với cậu thôi!”
“ ‘Chính vì anh quá đẹp, cho nên tôi nổi sắc tính, bây giờ tôi thực sự thích anh rồi’ Nghiễm Nghiễm, em nói như thế làm anh động tâm rồi, cho nên bây giờ em phải chịu trách nhiệm với anh, không được tơ tưởng tới người khác!”
Tôi suýt ngã ngửa…Thiện tai! Tôi nghĩ tôi đã vô liêm sỉ lắm rồi, ai ngờ không so được một góc của Tiết tiểu nhân! Tiết Khanh, anh quá vô lại!
“À, anh Tiết, Nghiễm Nghiễm nhà em nói như vậy nhất định là thích anh rồi đó, em sẽ giúp anh trông chừng Nghiễm Nghiễm!”
Hứa Diệp…cậu…cậu là bè lũ bán bạn, nối giáo cho giặc…
“Cảm ơn em, anh cũng rất tin tưởng vào dung mạo của anh.”
“A. Nghiễm Nghiễm, Tiểu Chân nói lát nữa sẽ tới đón tớ, cậu không phải còn cần mua mấy thứ nữa nhỉ…cậu…”
“Anh cũng rảnh, có thể đi cùng cô ấy!”
“Vậy phiền anh rồi!”
Tôi cạn lời… Nhìn hai đương sự kia nói chuyện, hoàn toàn không có cơ hội xen miệng vào. Cứ thế bị đứa bạn theo cách nói của nó là thân từ trong bụng mẹ… bán cho tiểu nhân… Hứa Diệp trước khi đi còn ném lại cho tôi một ánh mắt cảnh cáo: Lão nương tốt bụng làm bà mối cho cậu… Nhớ lợi dụng cơ hội! Thiện tai! Hứa Diệp, chị đây muốn tuyệt giao với cậu!!!
——————–Phân cách tuyến “Bị bán”——————————
“Tiết Khanh, tôi không nhớ tôi đắc tội gì với anh.”
Tôi sầu thảm hỏi Tiết Khanh. Rốt cuộc vẫn cam chịu đi dạo phố với anh ta. Ai bảo tôi quả thực còn chưa mua đồ xong chứ!
“Là tại cô làm tôi xuân tâm nhộn nhạo, đột nhiên rất thích cô!”
Buồn nôn!
“Anh có thể nào nói chuyện nghiêm túc được vài phút không?”
“Đối với cô thì không thể!”
Tiết Khanh nghiêm túc nói. Thiện tai! Thế quái nào tôi lại nhìn thấy trong mắt anh ta lộ rõ vẻ trêu chọc… Thần linh ơi! Luật Nghiễm tôi quả nhiên đủ xui xẻo mà…
“Đại nhân, tôi biết sai rồi, tôi không nên hiểu nhầm anh là gay, không nên trêu chọc anh. Anh tha cho tôi đi!”
Tôi thành khẩn nhận lỗi, chỉ thiếu nước khóc lóc thảm thiết quỳ xuống xin tha thôi!
Có điều, đối tượng là Tiết tiểu nhân, anh ta cười rất yêu nghiệt, rất ác, xoa đầu tôi, có vẻ như rất chân tình mà nói:
“Trước đây tôi đều dùng cách giả gay để đuổi mấy cô gái xem mắt mẹ tôi sắp xếp cho tôi, lần nào cũng thành công, ai ngờ giữa đường lại gặp Luật Nghiễm cô. Ai bảo cô quá thú vị, bây giờ tôi tạm thời không bỏ qua cô được. Em yêu, anh rất thích em đấy!”
Trời đất quỷ thần ơi… Tôi câm nín, trong lòng gào khóc…
“Anh yêu, em cũng rất thích anh, anh cũng rất thú vị.”
Tôi cắn răng, lấy lại khí thế. Hừ, anh dám trêu đùa tôi, tôi cùng anh chơi, dù sao bây giờ tôi rất rảnh…
“Có bản lĩnh thì anh tán đổ tôi đi!”
Thiện tai! 26 năm trời, đây là câu nói dũng cảm nhất của tôi!
“Em cũng cố gắng nhé!”
Anh ta híp mắt cười…Khụ khụ…Tôi có cảm giác bị lừa rồi…