Vô Sỉ Đồng Chí! Em Nhất Định Gả Cho Anh!

Chương 14: Đẳng cấp của nam phụ


Đọc truyện Vô Sỉ Đồng Chí! Em Nhất Định Gả Cho Anh! – Chương 14: Đẳng cấp của nam phụ

Tôi và Thẩm Tư Ngôn nhanh chóng đi tới một khách sạn gần đó. Chính là…giá phòng không hề rẻ chút nào…

Bù lại, chúng tôi tới vào đúng cuối tuần, nghe bảo khách sạn này cuối tuần nào cũng tổ chức đốt lửa, với loại người ưa náo nhiệt như tôi, quả thực thích hợp mà…

“Anh chị ở một phòng ạ?”

Lễ tân là một cô gái có giọng nói ngọt ngào, khí chất rất dịu dàng, nhỏ nhẹ.

“Phòng gia đình ấy.”

Thẩm Tư Ngôn nháy mắt một cái, thục nữ lễ tân hai má liền xuất hiện màu hồng mờ ám. Tôi vội vàng xua tay:

“2 phòng đơn! Chúng tôi lấy hai phòng đơn.”

Chỉ thấy thục nữ lễ tân cười ngại ngùng, bảo:

“Khách sạn chỉ còn phòng đôi thôi ạ!”

“Vậy cũng được!”

Thẩm Tư Ngôn dường như rất cao hứng. Tôi suy nghĩ một giây, nhanh chóng bác bỏ:


“Vậy…lấy hai phòng đôi đi!”

Tiết Khanh nói rồi, tránh xa Thẩm Tư Ngôn một chút. Vậy tôi ở một phòng đôi, tiền phòng sẽ gọi anh ta thanh toán. Ai bảo tôi nghe lời anh ta chứ!

Tôi nhận chìa khoá phòng, hí hửng xách ba lô lên, lượn qua Thẩm Tư Ngôn với gương mặt u ám…Hừ, không cho anh cơ hội cướp sắc đâu!

————Phân cách tuyến “Thẩm ca không cướp được sắc”———

Trời sẩm tối thì tôi liền gọi điện cho mẹ. Thái hậu nói ba người lên tới đỉnh núi rồi.

“Ui chao, còn có suối nước nóng, phong cảnh hữu tình, trên núi có hội đèn lồng, đền Ngải Tiên xem bói rất thiêng, nói năm nay mẹ có hoa đào nở. Hahaha, con gái, chắc bây giờ con đang ru rú trong phòng hả? Khanh Khanh có lòng cõng con lên, con không nghe nó, giờ ngồi đó tiếc nhé…hahaha…”

Tôi căm phẫn cúp điện thoại. Thiện tai! Thái hậu quả nhiên đủ vô tình, còn cười trên nỗi đau của tôi. Dù thái hậu có nhặt được tôi từ đống rác về, cũng không thể ngược đãi tinh thần người ta thế chứ???

“Xuống ăn cơm, sau đó cùng đi xem đốt lửa!”

Thẩm Tư Ngôn nhắn cho tôi một tin ngắn gọn. Tôi lập tức lấy lại tinh thần, tắm rửa thay quần áo, nhanh chóng xuống tới nhà ăn. Thấy Thẩm Tư Ngôn ngồi bàn gần cửa sổ, cười cười nói nói với cô gái nào đó. Ặc, lời đồn Thẩm tổng phong lưu hào hoa quả nhiên không sai chút nào. Nhìn cô gái kia, gương mặt bạch thỏ, dáng người hoàn toàn trái ngược vô cùng bốc lửa, điệu bộ cầm ly rượu cũng đủ quyến rũ, váy áo rực rỡ, quả nhiên là một đại mỹ nhân yêu mỵ!

Thẩm Tư Ngôn quay đầu, hình như đã nhìn thấy tôi, bèn vẫy tay ra hiệu cho tôi. Ơ? Anh ta lẽ ra phải ăn bữa tối lãng mạn dưới ánh nến cùng người đẹp, gọi tôi tới làm gì? Không phải là làm nhân chứng cho mối tình của anh ta đó chứ?

Tôi lững lự mãi không đi, Thẩm Tư Ngôn có vẻ hết kiên nhẫn, thì thầm gì đó với người đẹp, đứng dậy đi về phía này…

“Haha, mãi không chịu tới, hóa ra đang chờ anh dắt vào hả?”

Thẩm Tư Ngôn cười trêu chọc. T_T! Chờ cái đầu anh ấy!

“Anh bỏ người đẹp ở đó làm gì? Hay định kêu tôi tới chứng giám? Vinh dự quá!”

Tôi ghé tai anh ta, chỉ chỉ về chỗ mỹ nhân kia. Chưa gì đã nghe Thẩm Tư Ngôn phá lên cười.

“Em ghen đấy à? Linda là bạn anh, quan hệ rất trong sáng, không mờ ám như chúng ta đâu…”

Xì! Tôi bĩu môi! Tôi mới không thèm ghen. Chẳng qua anh được nhiều người đẹp vây quanh, tôi có chút ngưỡng mộ anh thôi mà!

“Bình dấm, chúng ta ra ăn cơm!”

Thẩm Tư Ngôn mỉm cười, đẩy vai tôi đi. Người đẹp nhìn tôi, cười vô cùng thân thiện. Lúc ngồi xuống hình như còn ghé tai Thẩm Tư Ngôn nói gì đó…


“Cậu đích thực là thích người đẹp thanh thuần?”

“Phải không? Còn là vừa thanh thuần vừa ngốc.”

Dĩ nhiên là tôi không nghe thấy bọn họ nói gì, đành giả mù giả điếc, xem thực đơn.

“Hi, tôi là Linda, bạn của Ngôn! Nghiễm Nghiễm nhỉ?”

Đồng chí người đẹp lên tiếng. Phiu phiu…Tôi còn tưởng mình là không khí chứ, không ngờ cô ấy còn biết tên tôi. Ba người chúng tôi nhanh chóng gọi món, tôi cắm cúi ăn, hoàn toàn không để ý hai đồng chí kia xì xồ to nhỏ gì gì đó…

— Phân cách tuyến “Sau đây là cuộc nói chuyện nữ chính không nghe thấy”—

Linda: “Ăn uống nhỏ nhẹ, quả nhiên có khí độ con nhà lành.”

Ngôn Ngôn: “Cậu không cảm thấy cô ấy như vậy, sau này khó nuôi sao? Chi bằng cứ ăn uống thoải mái một chút.”

Linda: “Khanh nuôi được, cậu lẽ nào chịu thua?”

Ngôn Ngôn: “Mình nhất định làm hắn không nuôi được…”

Linda: “Cậu nuôi nổi cup A thành cup D thì mới xem như có thành tựu…”

Ngôn Ngôn: “Cup A lành mạnh, cup A dễ thương…” ( /_)

Linda: “…” Khi yêu, cái quái gì cũng có thể xảy ra được!

—————– Phân cách tuyến “Trở về việc chính”—————-


Sau khi ăn cơm, dĩ nhiên là ra xem đốt lửa rồi!

Người đẹp nói cô ấy còn có bạn, liền rẽ sang hướng khác. Tôi và Thẩm Tư Ngôn tới vừa dịp lửa cháy rực rỡ nhất, quả thực rất đẹp! Cũng không lo tới cháy rừng, kiểm soát viên ở đây làm việc hiệu quả lắm!

Ánh lửa mơ hồ át cả ánh trăng, người ở khách sạn tuy không đông, nhưng khung cảnh cũng rất náo nhiệt. Từng tốp từng tốp nhảy quanh ánh lửa, hát vang những bài mình thích, tôi nhìn mọi người, không kìm được vui vẻ lây, cười tươi tắn.

“Nghiễm Nghiễm!”

Tôi nghe Thẩm Tư Ngôn gọi, quay đầu theo phản xạ liền thấy ánh đèn lóe lên…AAAAAAAA! Bị chụp trộm rồi!!!!!

“Thẩm Tư Ngôn, mau xóa đi cho tôi!”

Tôi nhảy tới gần anh ta, giơ tay với lại chiếc máy. Khổ nỗi mức độ chênh lệch là một cái đầu, quả thực không dễ dàng gì mà! Tôi nhảy tưng tưng tưng, anh ta càng giơ tay cao hơn, bật cười trêu ngươi…

“Tôi kiện anh tội vi phạm hình ảnh cá nhân, mau đưa đây!!!!!”

Sau đó lại tiếp tục nhảy nhảy với với.

“Ảnh trong trái tim anh, em có giỏi thì lôi ra xóa đi!”

Tôi nhất thời đứng hình, ngơ ngẩn trước ánh mắt sáng ngời của Thẩm Tư Ngôn…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.