Đọc truyện Vô Sỉ Đồng Chí! Em Nhất Định Gả Cho Anh! – Chương 11: Tình cờ gặp, tình cờ yêu
“Nói gì vậy chứ? Con rể tôi mà chiều chuộng Nghiễm Nghiễm nhà tôi như Khanh Khanh, trong mơ tôi cũng cười.”
Mẹ tôi hoan hỷ “bán con gái”. Hai vị lão phu nhân cứ thế kẻ tung người hứng, khen con của nhau lên tận mây xanh. Tôi còn ngẩn ngơ bối rối không biết làm thế nào để kết thúc việc này thì Tiết Khanh đã nói:
“Nghiễm Nghiễm, anh đưa em ra ngoài tâm sự nhé?”
Tôi với anh có gì cần tâm sự sao?
“Ây, Nghiễm Nghiễm còn cần tĩnh dưỡng, ra ngoài gì chứ? Tiếu Tiếu, người già chúng ta cần đi tản bộ mới đúng, con bé không sao là yên tâm rồi.”
Mẹ Tiết Khanh nhanh chóng kéo mẹ tôi ra ngoài. Tiết Khanh, anh quả nhiên đuổi khách lợi hại! Hai người già ném lại cho chúng tôi ánh mắt ấm áp, tôi có cảm giác lạnh sống lưng rồi đây! Cánh cửa đóng lại, còn tôi và Tiết Khanh… Ặc, anh ta nhìn tôi như nhìn cổ vật, cho dù mặt tôi có dày cũng nhanh chóng đỏ ửng…
“Chiêm ngưỡng mỹ nhân, tính tiền theo giây đó nhé!”
Dùng sự bỉ ổi để che đậy sự xấu hổ! Không biết ai đó đã nói vậy nhưng tôi thấy đúng quá đúng rồi!
“Lấy thân trả nợ được không? Anh không có tiền.”
Tiết Khanh vẫn nhìn tôi không rời, cười tà nói. Tôi còn chưa kịp phản ứng đã có tiếng chuông điện thoại vang lên. Ý? Là điện thoại của tôi… Tiết Khanh đã nhanh tay cướp trước.
“Ai vậy?”
“Thẩm Tư Ngôn.”
Hả? Thẩm Tư Ngôn đào đâu ra số tôi? Tôi với tay định cướp điện thoại thì Tiết Khanh đã nhấn nghe. Anh ta còn bật loa ngoài…
“Alo, cuối cùng em cũng chịu nghe điện thoại rồi. Em đã đỡ hơn chưa? Còn khó chịu không? Lẽ ra chiều nay anh đến thăm em nhưng tên Sở Khanh họ Tiết kia bắt nạt anh, đẩy hết việc của hắn cho anh, em nhất định phải đòi lại công đạo cho anh, hành hạ hắn bầm dập tím tái, anh không đau lòng đâu…”
Tôi vừa nghe vừa cười cứng ngắc nhìn khuôn mặt có xu hướng như đêm ba mươi của Tiết Khanh, trong lòng thầm cầu nguyện cho Thẩm Tư Ngôn. Tên họ Tiết này, thủ đoạn bỉ ổi không nể mặt ai, Thẩm ca à, sau này vất vả rồi!
“Nói xong chưa? Nghiễm Nghiễm ngủ rồi, tôi gọi cô ấy dậy tâm sự với cậu tiếp nhé…”
Tiết Khanh nhìn tôi như sát thần, ra hiệu: Không im lặng thì chém. Thiện tai! Có mười lá gan nữa tôi cũng không dám phản kháng, ai biết anh ta sẽ giở trò gì chứ?
Sau đó thì Thẩm Tư Ngôn ở đầu giây bên kia chính thức trầm mặc…trầm mặc…
“Hay bây giờ cậu có hứng thú tâm sự với tôi rồi?”
“Hình như cậu nói đúng…”
“Nhưng mà tôi lại không có hứng thú!”
Tiết Khanh nói xong liền cúp máy. Tôi nghe xong, tức thì quên cả đau đớn mà lăn ra cười. Thiện tai! Đúng là giết người không dao… Bái phục, bái phục!
“Anh dọa anh ta như vậy, lại bớt một người tới thăm tôi, tổn thất, tổn thất!”
“Hắn đến cũng tốt, anh nhớ hắn!”
Tôi lạnh sống lưng. Cầu nguyện cho những ai được Tiết Khanh nhớ! Amen!
———————-Phân cách tuyến “Anh nhớ hắn”——————–
Những ngày sau đó, Hứa Diệp tới, Tiết lão gia tới, bạn bè tôi tới, Thẩm Tư Ngôn không dám tới… Tôi nằm viện mất một tuần, cuối cùng cũng được về nhà. Ai nha, sắp cứng người rồi.
Theo lý mà nói thì tôi vẫn phải đi làm, có điều, Tiết lão phu nhân đặc biệt dặn dò Tiết Khanh thấy thấy tôi đi làm thì đuổi về. Thiện tai! Cháu cũng không yêu công ty đến thế đâu. Từ đường lên tới nhà tôi cần leo thang, khoảng hai ba tầng gì đó, thế là dưới cái nhìn “ẩn ý” của mẹ tôi và mẹ Tiết Khanh, còn cái gì mà:
“Ai nha, người già xương cốt không khỏe, xem ra không dìu Nghiễm Nghiễm lên được rồi…”
Tiết Khanh mỉm cười phối hợp, kết quả chính là anh ta cõng tôi. Thiện tai! Tôi có cảm giác bất an rồi đây…
Cả khu này ai mẹ tôi cũng quen, tầm giờ này lại là tầm đông vui náo nhiệt, hàng xóm nhìn thấy, còn sợ không thị phi hiểu nhầm ư?
“A, Nghiễm Nghiễm xuất viện rồi đấy à? Nếu bác trẻ lại mười tuổi, nhất định cũng tìm một ông lão cõng bác như thế. Cậu trai này, cũng tài thật, lại nhắm tới được cả con bé Nghiễm Nghiễm này.”
Quả nhiên, vừa đi một đoạn liền gặp Lương thái thái. Bà bác này nổi tiếng buôn chuyện xuyên lục địa, phàm là chuyện gì hay ho, chỉ cần bác ấy nhìn thấy, không tới một ngày cả khu này đều biết.
“Bác gái trông trẻ như vậy, còn sợ không có người tình nguyện sao?”
Tôi chưa kịp giải thích thì Tiết Khanh đã cười tươi rói, mở miệng lấy lòng Lương thái thái trước. Tôi cười méo xệch, quả nhiên tiểu nhân thường dẻo miệng.
“Ôi chao, miệng ngọt như thế bảo sao Nghiễm Nghiễm…”
“Bác Lương, không phải như bác nghĩ đâu, cháu…à không…anh ấy mệt rồi…cháu…cháu đi trước nhé!”
Tôi lắp bắp giải thích, còn véo tay Tiết Khanh, ý bảo anh ta phối hợp.
“Vậy chúng cháu đi trước nhé.”
Ngoan! May mà anh phối hợp cùng tôi, nếu không chỉ e buôn cả ngày cũng không hết chuyện. Sau đó không chỉ có Lương thái thái bắt gặp, còn N người nữa. Hu hu, sao tôi có cảm giác như bị bắt gian vậy… /_
——————–Phân cách tuyến “Bị bắt gian”———————–
“Anh cảm thấy như đang về nhà vợ, em nghĩ sao?”
Tôi thoải mái nằm dài trên sofa, nghe họ Tiết nói một câu liền suýt lăn xuống đất.
“Ai…ai là vợ anh?”
“Còn không phải em? Mẹ anh và mẹ em tới việc con chúng ta học ở nhà trẻ nào cũng nghĩ tới rồi.”
Tiết Khanh ngồi đối diện tôi, thản nhiên nói.
Cái gì? Tôi với anh ta miễn cưỡng được coi là bạn bè, nhà trẻ nhà lớn gì ở đây???
“Không không không, tôi nhất định phải nói rõ ràng với mẹ tôi.”
Sau đó Tiết Khanh ném cho tôi ánh mắt như muốn nói “Em? Có nói cũng không ai tin”
“Anh giải thích với mẹ anh, tôi giải thích với mẹ tôi, như vậy là được rồi.”
Tôi lườm anh ta, cao giọng nói. Hầy, quả nhiên nguy hiểm nhất chính là trí tưởng tượng mà.
“Tại sao anh phải giải thích với mẹ anh?”
“Anh không thích tôi, tôi cũng không thích anh mà…”
“Ai nói anh không thích em?”
Tiết Khanh cười lưu manh, tôi phẫn hận lấy gối ném anh ta. Mặc kệ anh thế nào cũng được, tôi phản đối!
“Tình cờ gặp, tình cờ yêu, hóa ra chính là cảm giác này!”
Ai đó nhìn người trước mặt, mỉm cười ngẫm nghĩ…