Vợ, Sao Em Quậy Quá Vậy?

Chương 7: Cô đơn


Đọc truyện Vợ, Sao Em Quậy Quá Vậy? – Chương 7: Cô đơn

-Nói chuyện với ba mày mà lạnh nhạt vậy hả?_đầu dây bên kia hét lớn lên, lộ vẻ tức giận.

-Ba! À cho con xin lỗi! Ba gọi con có việc gì?_hắn nói

-Ta nghe nói Vân Nhi về nước rồi à?

-Vâng

-Ờ thì…..tại ta đang có một đối tác quan trọng họ nhờ con chăm sóc cho con của họ trong một thời gian ở đây! Tức là ở biệt thự con đang ở luôn đấy!

-Phiền phức! Nhưng sao lại là con? Mà trai hay gái vậy ba?_hắn cau có nói

-Lần này là con gái mới ác! Nhưng đó là đối tác quan trọng của ba, phiền con nhé! Mà nhớ nói với Vân Nhi để nó đừng hiểu lầm ta.

Hắn ủ rũ cúp máy! Lại chuốc thêm phiền phức rồi đây! Ba hắn còn dặn tối nay phải đi ra rước cô ta nữa chứ! Còn phải chăm sóc, quan tâm cô ta, vậy còn Nhi thì sao đây!?!?

-Ai gọi vậy?

Sau 10 phút nó bước ra từ nhà tắm.


-Ba tôi_hắn nói

-Có việc gì vậy?

-Không có gì!

TỐI HÔM ĐÓ……….

Mọi người đều ngồi vào bàn ăn đầy đủ, chỉ còn thiếu mỗi hắn. Hắn đi mà chẳng nói với ai tiếng nào!

-Bảo đâu?_cậu hỏi

-Đi đâu rồi!_nó trả lời

Nó vừa dứt lời thì hắn cũng vừa bước vào nhà. Theo sau là một cô gái! Lại son phấn. Cô ta hình như là con lai, giữa Mỹ và Nhật thì phải!

-Ai đây? Bạn gái anh à?_nó chạy lại chỗ hắn cười tươi hỏi

Trong lòng nó cũng có đôi chút khó chịu nhưng nó chẳng bao giờ bộc lộ ra ngoài! Cô ta giả bộ hiền lành, nhút nhát ôm chặt cánh tay của hắn. Hắn cũng muốn kêu cô ta buông tay ra nhưng ba hắn dặn là không được lạnh nhạt với cô ta. Cô ta là ác quỷ đội lốt thiên thần, nó nhìn là biết ngay!

_Đây là Hanna! Sẽ ở nhà chúng ta trong một thời gian!_hắn nói

-bao lâu?_nó chau mày

-Có lẽ 3 hoặc 4 tuần.

-Ồ! Vậy phòng của cô ở cạnh phòng Bảo nhé!_anh cười nói

-Ở cạnh phòng Bảo? Tôi ở chung phòng với Bảo được không? Tôi sợ ở một mình lắm!_cô ta nói

-này! Bảo ở chung với tôi rồi đấy nhé!_nó trừng mắt nhìn cô ta

-Cho tớ ở chung nha Bảo_cô ta phớt lờ lời nói của nó, ôm chặt lấy cánh tay hắn mà năn nỉ

“Phải luôn nghe và chiều chuộng con gái của họ”


Câu nói của ba hắn cứ vang vọng trong đầu hắn! Hắn không muốn làm ba thất vọng, không muốn ba bị mất đối tác quan trọng. Hắn thở dài rồi gật đầu đồng ý.

-Hay quá!_cô ta mỉm cười

-Cô ta vào đây với tư cách gì hả?_nó tức giận

-Nói nhiều! Không cần biết!

Hắn nói. Câu nói của hắn như một nghìn nhác dao đâm vào tim nó làm nó càng bực bội, phát điên. Đáng lẽ hắn sẽ nói với nó và mọi người về chuyện Hanna theo yêu cầu của ba hắn, nhưng hắn muốn tự giải quyết một mình. Và cũng có một phần là lười nói. Nó hậm hực bước lên lầu, cô ta thì cười tỏ vẻ khoái chí.

-Em không ăn à?_anh hỏi nó

-Không muốn ăn!_nó trả lời rồi bước vào phòng.

Mọi người ngồi vào bàn ăn, chỗ ngồi cạnh hắn của nó đã bị cô ta ngồi vào. Trong thời gian đó, nó thì thu xếp đồ đạc của hắn, không chừa một thứ, kể cả kem đánh răng, hay đôi dép mang trong nhà, quần áo đều bị nó gom vào vali của hắn. Mọi người ăn xong thì ai trở về phòng nấy, hắn về phòng nó để lấy đồ đi tắm.

Cốc….Cốc…Cốc….hắn gõ cửa phòng nó. Nó biết là hắn đến nên mở cửa thảy mạnh cái vali đen của hắn ra ngoài rồi đóng mạnh cửa lại. Hắn thở dài mang vali về phòng cô ta. Nó tỏ vẻ mạnh mẽ chỉ vì muốn che giấu sự yếu đuối có trong mình. Phải, nó rất sợ bị cô đơn, bị bỏ rơi nhưng bây giờ chẳng có ai hiểu cho nó, nó phải chịu đựng sự cô đơn đó trong gần một tháng nữa. Hiện giờ nó đang nếm trải cảm giác lạnh lẽo ấy, thường thường thì giờ này nó và hắn đang cãi nhau vì mấy cái việc dở hơi rồi! Nó cố nhắm mắt để mình được ngủ.

“Này! Nhỏ điên!

………………..Không trả lời


Này!

…………………không trả lời

Ngủ rồi à?

……………………không trả lời”

Đây là một đoạn tin nhắn giữa hắn và nó. Hắn nhắn cho nó tới những 20 lần, nó dù có đọc nhưng không trả lời! Nó giận hắn rồi! Nó biết là nó đang giận nhưng không hiểu lí do vì sao? Với tư cách của vị hôn phu à? Hay là “ghen”.

—————————–END———————————

Chào mấy bạn, Au rất mừng vì mấy bạn đã cho ý kiến, các bạn cứ cho ý kiến nhiều lên, như thế Au sẽ có thêm động lực để viết là cố sẽ không drop truyện. Tạm biệt *vẫy vẫy*…………….


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.