Đọc truyện Vợ, Sao Em Quậy Quá Vậy? – Chương 22
Sáng hôm sau………
Mọi người đều đã đi học trừ hắn, nó và
Hanna. Giờ này cũng đã 8h 58. Hắn, nó và Hanna đang đem hành lí ra xe.
Chiếc xe khởi động, điểm đến là tập đoàn của hắn, nơi ba của Hanna đang
đợi cô ta. Xe dừng dưới một tòa nhà rất đồ sộ, cao lớn.
-Chào con gái!_ba Hanna
-Ba!_Hanna chạy ts ôm ba
-Ô! Đây là Khánh Bảo à?
-Đúng rồi đấy ba!
-Rất vui được gặp cháu!_ba hanna
-Cháu cũng vậy!_hắn
-Còn đây là…?_ba hanna chỉ nó
-À….đây chính là vị hôn thê tương lai của cháu! Vân Nhi!_hắn giới thiệu nó
-V..Vị hôn thê? Thì ra là Vân Nhi sao? Ở chung với cậu suốt mười mấy ngày mà tớ không biết luôn đấy!_Hanna ngạc nhiên
-Tại tớ không muốn nói ấy mà!
-Thôi đến sân bay làm thủ tục bay thôi con à!_ba Hanna
-Vâng!
-Có cần bọn tớ tiễn cậu tới sân bay không?_nó
-Không cần đâu! Tạm biệt hai cậu! Rất cám ơn hai cậu!
Hanna đứng im ngắm nhìn hắn cho thật kĩ. Vì đây là lần cuối cùng cô được nhìn thấy hắn. 1 tiếng nữa cô ta phải đi xa. Nó nhìn bộ mặt Hanna, lòng tỏ
vẻ xót xa.
-Vậy bọn tôi về! Chào Hanna! Thượng lộ bình an!_hắn nói
-Ùm!
Sau khi tiễn Hanna tới tập đoàn, hắn lái xe chở nó về. Từ lúc rời tập đoàn
tới giờ. Nó và hắn vẫn im thinh thít, chẳng ai nói với ai câu nào.
-Đi chơi không? Dù gì cũng đã trễ học, vậy hôm nay nghỉ đi_hắn là người đầu tiên lên tiếng phá tan bầu không khí im lặng đó
-Đi! Nhưng ở đâu?_nó phấn khởi
-Đợi đi!
Hắn nói rồi quay đầu xe phóng nhanh đi. Nhanh đến mức nó ở trên xe mà run cầm cập.
-Anh lái gì ghê thế?_nó tức giận
-Nói nhiều quá nha!_hắn
Mới phút chốc, xe hắn dừng chân dước một vườn hoa hướng dương. Những cây
hướng dương vừa cao, bông lại to. Trông rất đẹp. Nó nhìn thấy cảnh đó
thì tay chân không kìm được mà phóng xuống xe ngay lập tức. Xung quanh
cũng có rất nhiều người đứng chiêm ngưỡng vẻ đẹp của vườn hướng dương.
Hắn vừa bước xuống đã gây bao sự chú ý với biết bao cô gái ở đây!
-woa! Đẹp quá!_nó
Hắn nhìn nó, bất giác tự mỉm cười. Nó chạy tới vườn hoa đó. Ngắm nhìn những bông hoa. Hắn tự nhiên đưa chiếc điện thoại lên chụp một tấm ảnh nó
cùng với bông hướng dương. Hắn nhìn bức ảnh, mỉm cười.
-Đẹp đấy!_hắn
-Này này! Anh chụp hình tôi đấy à! Xóa mau!_nó
-Làm gì có! Cô chơi tiếp đi! Tôi qua góc cây ngồi!
-Ừ!
Hắn tiến tới ngồi dưới gốc cây mát rượi. Tay mở thư viện ảnh trong điện
thoại ra xem. Toàn những bức hình hắn chụp trộm nó. Có tấm nhìn rất tức
cười lại có tấm nhìn rất dễ thương. Bỗng những cô gái đi lại gần hắn.
-Chào anh! Cho bọn em làm quen nhé!
Hắn nhìn những cô gái đó. Nhìn rất sang trọng, xinh đẹp nhưng hắn lại không có hứng thú.
-Sao cũng được!_hắn
-Tụi em ngồi kế nhé!
-Ừ!
Nó đang chơi đùa thì nhìn qua hắn. thấy hắn đang gần gũi với nhiều cô gái. Đã vậy mấy cô gái đó còn cố tình ngồi sát vào hắn. Trong lòng tự nhiên
có một cảm giác nào đó.
“Sao lại có cảm giác này!”_nó nghĩ
-Anh bao nhiêu tuổi rồi?
-17
-Vậy sao? Bọn em mới 16 à! Anh tên gì?
-Bảo!
-Bảo? Tên đẹp đấy! Anh cho bọn em làm quen nhé! Cho em số điện thoại anh đi!
-này này! Các cô cũng phải biết xấu hổ chứ! Sao lại đi tán người đã có bạn gái chứ!_nó từ đâu đi tới
-Cô là ai? Bảo! Cô ta là ai vậy?_1 đứa nữ nói
-Phải đấy! Cô ta là bạn gái tôi! Các cô tránh xa dùm!
Hắn nói. Kế hoạch khiến nó ghen của hắn đã thành công mĩ mãn.
-Hứ! Em không tin! Có cái gì chứng minh đi!
-Được!_nó
Nó chạy tới hắn, kiss nhẹ lên môi hắn. Mấy đứa con gái cũng bất ngờ.
-Giờ thì tránh xa bạn trai tôi ra. Nếu không thì cô coi chừng đấy!
Mấy đứa con gái thấy vậy, tiếc nuối rời đi. Hắn ôm eo nó kéo nó lại gần.
-Ghen à?_hắn cươi nham hiểm
-Ghen gì chứ!_nó đỏ mặt_Mà này! Bình thường anh không thích con gái nào lại gần. Sao hôm nay kì thế?
-Muốn thử lòng cô ấy mà!
Hắn ôm cô vào lòng.
-Vân Nhi! Thời gian qua kể từ ngày cô đến đây. Xung quanh tôi đều đã thay
đổi. Tôi không biết bản thân mình đã bị cái gì nữa. Nhìn cô thân thiết
với thằng con trai khác tôi chịu không được.
Hắn thở dài, nó thì nghe hắn nói chợt đỏ mặt.
-Rốt cuộc anh muốn nói gì đây?
-Tôi….thích cô!
Nó nghe hắn nói thì rơi nước mắt. NÓ không ngờ hắn lại thích nó. Nó choàng tay qua cổ hắn.
-Tôi cũng rất thích anh!
Thế là hai người trao cho nhau nụ hôn. Nụ hôn của sự hạnh phúc chứ không phải bắt buộc như các ngày thường.
-Vân Nhi nè! Nếu tôi đi 3 năm thì cô vẫn đợi tôi chứ?_hắn ngập ngừng
-Gì chứ? Anh đi đâu 3 năm?_nó nhăn mặt
-Không… chỉ là giả sử thôi!_hắn
-Không. Nhất đinh là Không! Nếu anh bỏ mặc tôi thì tôi sẽ kiếm người khác!_nó trả lời
-Vậy à!
Hắn trả lời. Ánh mắt ánh lên tia đượm buồn mà nó không thấy được. Có phải hắn sẽ rời xa nó 3 năm. Có phải cái giả sử đó là thật!
-Từ hôm nay tụi mình quen nhau nhé!-hắn
-Ừ!