Đọc truyện Vỏ Quýt Dày Có Móng Tay Nhọn – Thiên Phàm Quá Tẫn – Chương 35: Lần đầu tiên (1)
Trong phòng tắm mù mịt hơi nước, Tần Lộ ngâm mình trong bồn tắm, xóa rồi đánh, đánh rồi lại xoá, cuối cùng gõ ra một hàng chữ lên điện thoại di động:
“Nếu như tôi không muốn kết hôn với một người, nhưng vẫn muốn tiếp tục giữ vững mối quan hệ yêu đương với anh ấy, thì tôi nên làm thế nào?”
Cũng giống như lần trước, không tìm được bất cứ người nào để thảo luận, Tần Lộ không thể làm gì khác hơn là gửi những lời này của mình lên Microblogging.
Vốn là chỉ là một trạng thái tình cảm đang vướng mắc được ghi để đó, không ngờ trạng thái vừa cập nhật đã có rất nhiều bình luận:
“Tất cả tình yêu không lấy hôn nhân làm mục đích đều là trò đùa lưu manh.”
“Lần trước vẫn còn ở giai đoạn bạn bè bình thường, lần này đã lên cấp thành bạn bè trai gái, chủ thớt, lần sau anh ta hẳn là nên hỏi bạn có nguyện ý vào gia phả nhà anh ta không luôn đi.”
“Đây là có bao nhiêu không bản lĩnh, chủ thớt, cô cứ phòng bị rồi lại phìng bị người ta thôi.”
“Tôi cá một quả dưa leo, lần sau vấn đề của chủ thớt sẽ là “Nếu như bạn không muốn sinh con với một người, nhưng lại muốn tiếp tục giữ vững quan hệ hôn nhân với anh ta, bạn sẽ làm thế nào?”
……
Toàn là những cái gì với cái gì ấy, Tần Lộ lướt xem một lúc lâu, mới xem như là tìm được một bình luận bình thường một chút: “Đối phương là kiểu người gì.”
“Bộ dáng coi như thông qua,… Ưa nhìn. Dáng người rất đẹp, chỗ cần xương có xương, chỗ cần thịt ra thịt.”
Tần Lộ rep cmt, đối phương rất nhanh đã đáp lại tin nhắn: “Sao mà người như trong miêu tả này khiến người ta rất có cảm giác nhục dục (ham muốn).”
Tần Lộ ngẩn người, cô không phải là bắt đầu qua lại với Triển Lê từ quan hệ thể xác sao? Cho dù chính thức qua lại cho đến tận bây giờ, hiểu biết đối với Triển Lê cô vẫn chỉ dừng lại ở ở cơ thể của anh, cũng không chú ý gì tới sở thích của anh. Tần Lộ suy nghĩ một chút, một lúc sau mới hơi khó khăn tìm ra mấy từ miêu tả Triển Lê.
“Nghe qua có vẻ rất hấp dẫn người khác, các bạn chung sống thế nào, gia thế xứng đôi không?”
“Chung sống vui vẻ, môn đăng hộ đối.”
Lần này, Tần Lộ không chút do dự gõ tám chữ kia xuống rồi gửi đi, lại khiến cả người sửng sốt trong nháy mắt.
Tính ra thì mấy ngày qua, cô chung sống cùng Triển Lê đúng là vui vẻ, bất kể là thân thể kết hợp cực kỳ thỏa mãn, hay là ăn ngủ nghỉ đều nhất trí tỉ mỉ. Thậm chí anh với cô còn không cần cái gì mà nhân nhượng đối phương vẫn hài hòa ở chung, càng khó ngờ hơn chính là gia thế nhà anh cũng tương đương với gia đình cô…
Tần Lộ cau mày, rep lại cmt trên Microblogging, bên kia trả lời lại tin nhắn đã thẳng thắn nói lên suy nghĩ trong lòng cô:
“Đã vậy thì tại sao cô còn cảm thấy khó khăn chứ? Còn chưa chơi đùa đủ sao?”
Còn chưa chơi đùa đủ ư? Từ năm mười tám tuổi đến nay, Tần Lộ cũng không nhớ rõ mình có bao nhiêu người đàn ông rồi. Cô thả điện thoại di động vào trong túi chống thấm nước đặt qua một bên, nín thở, đắm chìm trong bồn tắm.
Nước ấm tràn qua đôi môi, sống mũi, vầng trán… Khi cả người chìm trong bồn tắm thì thế giới chợt yên tĩnh lại.
Cô nhắm mắt đắm chìm trong đó một lúc, trong đầu chợt nhớ lại năm mười tám tuổi năm ấy, một buổi xế chiều mùa đông.
Ánh đèn đường mờ ảo, tuyết rơi xuống bay tán loạn, xe chạy trên đường lớn như ẩn như hiện. Ở sau cửa sổ phòng ngủ bên trong nhà trọ nào đó lại ấm áp tựa như xuân.
Người thiếu niên ngồi trước bàn đọc sách đăm chiêu suy nghĩ tập trung viết kịch bản, Tần Lộ thấy anh ta cứ mãi như thế đau lòng không vui, quyết định cho anh ta linh cảm, cô kéo rèm cửa sổ lên, cởi một lớp áo khoác ra, xoay người cưỡi lên người anh ta, cô đắc ý nắm lấy thứ đang nổi cộm trên đùi đối phương.
Mới bóp vài cái, hô hấp của người thiếu niên đã trở nên dồn dập hơn, bàn tay nắm chặt hông của cô: “Lộ Lộ, đừng…”
Cô nghe thấy tiếng cười của mình, có chút bén nhọn lại vừa có chút đắc ý: “Đừng cái gì cơ? Đừng cử động hay là đừng dừng lại?”
Trên da mặt của anh ta hiện lên một tầng đỏ ửng rất mỏng, kết hợp với khuôn mặt và ngũ quan thanh tú vốn có, dường như có chút mê người.
Cô cúi đầu, ngang nhiên hôn lên yết hầu của anh ta lại bị anh ta có chút cứng ngắc tránh đi: “Đừng như vậy…”
“Đừng như thế nào cơ?” Tần Lộ nhje nhàng vuốt ve mặt của anh ta, ngón tay trên mặt anh ta sờ qua sờ lại: “Anh không thích em sao?”
Ngang hông căng thẳng, môi chợt lạnh, hô hấp của anh ta chợt trở nên mềm mại: “Không, anh thích.” Dừng một chút, dường như cảm thấy vẫn còn chưa đủ, lại thêm một từ, “Rất thích.”