Đọc truyện Vợ Quan – Chương 84: Cơn lốc tình yêu (7)
Buổi trưa, Hứa Thiếu Phong đến quán cà phê Mạch Điền, từ xa đã nhìn thấy Trần Tư Tư đang ngồi đợi ông ở đó rồi.
Nhìn cô ngồi bất động như đóng băng, vẻ đẹp thường ngày hôm nay bỗng nhiên biến mất, thay vào đó là vẻ mặt lạnh lùng. Mấy ngày rồi anh không gặp Trần Tư Tư, cô ấy có vẻ gầy đi nhiều, trong lòng Hứa Thiếu Phong đột nhiên trỗi dậy một sự thương cảm, chua xót.
Trần Tư Tư nhìn thấy Hứa Thiếu Phong, mấy ngày không gặp, cô thấy anh cũng tiều tụy đi nhiều. Lẽ nào kết quả của tình yêu lại làm cả hai bên cùng đau khổ? Cô có chút run rẩy, trong lòng bất giác tràn ngập một nỗi đau vô hạn.
Hứa Thiếu Phong ngồi xuống ghế rồi cô mới nói: “Thiếu Phong, thực ra đã xảy ra chuyện gì rồi?”
Hứa Thiếu Phong gật đầu. Anh lấy lá thư từ trong túi ra, nhìn xung quanh rồi mới đặt lên trước mặt Trần Tư Tư.
Trần Tư Tư vừa nhìn thấy đã sững cả người, sao lại có thể như vậy được? Tại sao lại có kết cục như thế này chứ? Cô không thể ngờ được rằng chỉ một hành động thân mật của mình lại trở thành bằng chứng để người ta trị Hứa Thiếu Phong, cô càng không thể ngờ rằng sự thực lại nguy kịch đến thế, lúc không để ý đã rơi vào cái bẫy người ta sắp đặt sẵn. Bởi vậy cô mới tin sự lo lắng của Hứa Thiếu Phong trước đây không thừa chút nào, hiện thực tàn nhẫn này khiến cô vỡ lẽ ra được nhiều điều. Cô nhìn mơ hồ nói: “Sao lại như thế? Tại sao lại có thể như thế này chứ?”
Hứa Thiếu Phong nói: “Hiện thực là như vậy đấy, có những lúc nó còn tàn nhẫn đến mức em không thể nào tưởng tượng ra được đâu”.
Trần Tư Tư nói: “Chuyện này chắc chắn là do tay bảo vệ đó làm. Không được, em sẽ kiện phòng bảo vệ khu nhà, sẽ kiện tên bảo vệ đó, bọn họ làm như thế là vi phạm nhân quyền, em phải dùng đến vũ khí luật pháp để bảo vệ bản thân, để giữ sự tôn nghiêm nhân cách của mình”.
Hứa Thiếu Phong nói: “Kiện gì mà kiện chứ? Em mà kiện thì chẳng phải là vạch áo cho người ta xem lưng sao? Tay bảo vệ đó cũng chỉ là tay sai cho người khác, đằng sau hắn ta còn có kẻ khác, đó mới là người thực sự muốn hại chết anh”.
Trần Tư Tư nói: “Bọn họ là những ai? Là người như thế nào?”
Hứa Thiếu Phong nói: “Là người nhằm vào cái ghế Cục trưởng Cục Văn hóa Truyền thông Nghe nhìn của anh”.
Trần Tư Tư nói: “Vậy thì chúng ta phải làm sao, nhất định không thể khoanh tay đứng nhìn bọn họ làm mưa làm gió được”.
Hứa Thiếu Phong nói: “Anh đã tính rồi, chắc chắn bên Ủy ban Điều tra Kỷ luật Thành phố sẽ cho người đến gặp em để hỏi rõ sự tình. Bây giờ cách duy nhất có thể cứu sống được anh là em phải liên kết với Lâm Như nói em là em họ của cô ấy, hôm đó chúng ta cùng ăn cơm, em uống nhiều rượu nên Lâm Như muốn anh đưa em về, lúc xuống xe thì em hơi say, chút nữa thì ngã nên anh đỡ em”.
Trần Tư Tư nói: “Thiếu Phong, chỉ cần có thể giúp anh vượt qua cửa ải này, anh bảo em làm gì em cũng làm, em có thể tạm thời thỏa hiệp với Lâm Như, cũng có thể bắt tay cô ấy diễn vở kịch này, chỉ cần Lâm Như đồng ý thì em đảm bảo là việc này không có vấn đề gì”.
Hứa Thiếu Phong nói: “Bây giờ cô ấy vẫn chưa biết chuyện có lá thư nặc danh này, về việc của cô ấy anh có thể lo liệu được. Giờ đây chỉ có thể làm vậy thôi. Tư Tư, anh không còn sự lựa chọn nào khác”.
Trần Tư Tư nghe những lời ấy từ Hứa Thiếu Phong, trong lòng cô không chịu được đau đớn nói: “Thiếu Phong, em thực sự xin lỗi, hãy tha lỗi cho em không hiểu chuyện, gây ra cho anh phiền phức lớn như thế này”.
Hứa Thiếu Phong nói: “Tư Tư, em đừng nói như thế, anh mới là người phải nói lời xin lỗi, những ngày này anh không thể đến thăm em được, hãy tha lỗi cho anh, để qua chuyện này đã rồi hãy nói, được không?”
Trần Tư Tư gật đầu, nước mắt bắt đầu rơi xuống. Sau đó nghẹn ngào nói: “Được, Thiếu Phong, anh cũng cẩn thận đấy”, nói xong cô nhanh chóng quay người bước đi.
Hứa Thiếu Phong cứ đăm đăm nhìn theo bóng cô, trong lòng trỗi dậy một nỗi đau không tên, anh không ngờ được rằng kết quả của câu chuyện tình yêu lại như thế.
Một lá thư nặc danh đã khiến cho tâm trạng bao người rối bời trong đó có cả người viết lá thư nặc danh đó, tâm trạng của người đó cũng chẳng thoải mái gì.
Buổi sáng hôm đó, Phùng Hải Lan đi làm nhưng mắt trái cứ nháy liên tục. Cô không biết như thế là điềm lành hay điềm dữ. Cô liền đi sang hỏi chị Lý ở phòng làm việc kế bên. Chị Lý nói mắt trái nháy là có chuyện tốt, mắt phải nháy là có chuyện không vui. Lúc đó cô mới vui vẻ quay trở lại phòng làm việc của mình.
Phùng Hải Lan làm việc ở Hội Liên hiệp Phụ nữ Thành phố, công việc của bà chủ yếu làm về hành chính nên cũng không vất vả mấy, thường ngày cũng không có nhiều việc, cứ đi làm thì lại mở máy vi tính ra chơi điện tử, buôn chuyện, thoắng một cái cũng đã hết giờ làm, có những lúc bà có chuyện riêng tư gì cần đi giải quyết thì chỉ đến cho có rồi lại ra về ngay. Hôm nay, Phùng Hải Lan cảm thấy trong lòng bất an, nên cho dù mới chơi được một ván bài trên mạng cũng không còn tâm trạng mà chơi tiếp nữa liền dừng lại và nghĩ về chuyện lá thư nặc danh.
Khi vừa nghĩ đến chuyện này, trong lòng bà bỗng nảy sinh một niềm vui khó tả. Bà biết rằng, những lá thư đó chắc chắn giờ này đã đến tay các vị lãnh đạo rồi, không biết là những người nhận được lá thư đó có tâm trạng thế nào? Chắc chắn mấy người bọn họ không ai ngờ được một con người có tư cách như Hứa Thiếu Phong lại cũng chỉ là một kẻ trăng hoa như bao người đàn ông khác mà thôi.
Tôi chỉ vạch trần bộ mặt của Hứa Thiếu Phong, để các vị thấy được con người thật của ông ta, một con người như vậy liệu có còn xứng đáng đảm nhiệm chức vụ Cục trưởng Cục Văn hóa Truyền thông Nghe nhìn nữa hay không? Nếu lần này tổ chức cho Hứa Thiếu Phong về vườn thì cái ghế Cục trưởng đó chẳng phải là thuộc về Trương Minh Hoa hay sao. Theo như bà được biết thìquanhệ của Trương Minh Hoa và Phó Thị trưởng Thành phố, chủ quản Cục Văn hóa Truyền thông Nghe nhìn Chung Học Văn rất tốt. Bây giờ Chung Học Văn đã là Phó Thị trưởng Thường trực Thành phố, chính thức gia nhập Đảng ủy, một khi có cơ hội thì ông ta nhất định sẽ nâng đỡ Trương Minh Hoa. Nếu Trương Minh Hoa có thể leo lên chức Cục trưởng thì thực sự quá tốt rồi, nước dâng thì thuyền cao, chồng quývợvinh, bà cũng nhờ thế mà có thể vênh mặt với cuộc đời rồi.
Mấy năm gần đây mỗi lần nhìn thấy Lâm Như, bà luôn thấy mình thấp hơn một bậc, ngay cả khi tụ họp cũng phải thật cẩn trọng từng tý một, chỉ sợ đắc tội gì đó với bà ta. Lần này Hứa Thiếu Phong mà hết đời thì tôi xem cô còn dương dương như thế được nữa không?