Vợ Quan

Chương 56: Đứng trước cám dỗ (17)


Đọc truyện Vợ Quan – Chương 56: Đứng trước cám dỗ (17)

Về tới Hải Tân, sau khi nghe cô kể chi tiết về toàn bộ câu chuyện, Hứa
Thiếu Phong vội ôm thật chặt cô vào lòng. Giây phút đó, cô cảm thấy
những gì cô dành cho người đàn ông này thật xứng đáng.

Chiều nay, Trần Tư Tư không thể ngờ Mã Được Được lại xuất hiện trước mặt cô, trong lòng không nén nổi vui mừng

Tư Tư nói: “Được Được, sao cậu không nói với mình một tiếng để mình đi đón cậu?”

Được Được đáp: “Mình muốn tới một cách đột ngột, dành cho cậu một sự bất
ngờ. Hơn nữa mình lái xe tới đây, không cần cậu phải ra đón”.

Tư Tư hỏi: “Lần này cậu tới Hải Tân là vì việc công hay tư vậy?”

Được Được trả lời: “Là việc công mà cũng là việc tư, vị đại quan của cậu đâu rồi?”

Tư Tư cười nói: “Anh ấy đang dự hội nghị. Bọn mình tìm một chỗ ngồi nói chuyện trước đã được không?”

Được Được nói: “Tất cả nghe theo cậu, mình chỉ tuân lệnh thôi”.

Hai người họ lại tới quán cà phê lần trước, gọi cà phê, một đĩa hoa quả, trong tiếng nhạc êm ái, kéo theo những câu chuyện.

Được Được: “Tư Tư, lần này mình tới Hải Tân, là muốn hợp tác với cậu một dự
án, bảo đảm cậu không cần phải chi ra một xu nào, chỉ cần bán nước bọt
kiếm tiền”.

Tư Tư: “Làm gì có việc gì dễ dàng như vậy chứ?”


Được Được nói: “Là thế này, thành phố Hải Tân đang cần tu sửa lại Thư viện
thành phố, đề án đã được phê chuẩn rồi, mình muốn cậu, thuyết phục vị
quan nhân của cậu nhận dự án này”.

Tư Tư nói: “Cậu tin tức nhạy bén quá, mình không hay biết về chuyện này, sao cậu lại biết được?”

Được Được nói: “Cậu không biết là vì cậu không có đầu óc kinh doanh, không
quan tâm tới những việc này, còn mình biết được là vì đằng sau mình là
cả một công ty lớn, họ nắm được tin tức kiến trúc của cả khu vực tam
giác Châu Giang. Lần này mình tới, là chịu sự ủy thác của công ty, chỉ
cần cậu nhận lấy công trình này, bảo đảm cậu sẽ có được 5% hoa hồng. Có
nghĩa là, công trình chục triệu, cậu có thể kiếm được năm trăm nghìn.
Công trình trị giá trăm triệu, cậu có thể kiếm được năm triệu. Nghe nói
vốn đổ vào dự án này lên tới một trăm hai mươi triệu, nói như vậy, nếu
dự án này rơi vào tay, cậu có thể có được sáu triệu. Đây không phải là
viển vông hão huyền đâu, mà là sự thật một trăm phần trăm. Vì sao rất
nhiều người chỉ trong một đêm đã trở nên giàu có, không phải là họ có
tài cán gì, mà là họ biết nắm lấy cơ hội. Cơ hội ngay đây mà cậu bỏ lỡ,
kẻ khác sẽ nhảy vào cướp ngay đấy”.

Trần Tư Tư hít một hơi dài nói: “Lợi hại vậy sao?”

Được Được nói: “Cậu có ngốc quá không vậy? Mình tới tẩy não cho cậu đây,
phải có đầu óc kinh doanh một chút chứ, không nên ngày nào cũng luyện
tập thẩm mỹ gân với cốt, đợi tới khi chăm sóc cái mặt cậu giống như mặt

hồ ly thì cậu mới hài lòng sao. Cậu phải nghĩ cho bản thân mình đi thôi, vì sao không tận dụng một cơ hội tốt như thế này kiếm một khoản lớn? Có số tiền này rồi, sau này cậu muốn làm gì mà không được chứ? Nếu như vị
đại quan của cậu ly hôn, hai người sẽ tha hồ mà tận hưởng hạnh phúc, nếu ông ta không muốn ly dị vợ, cậu cũng không phải phiền muộn điều gì. Cậu nói xem, mình nói có đúng không?”

Trần Tư Tư nghe xong chỉ cười, cô rất rõ, cô hoàn toàn không phải là người không có đầu óc kinh doanh, chỉ là không muốn lấn sâu vào vòng xoáy của đồng tiền. Năm kia, khi mới quen biết với Hứa Thiếu Phong, cô đã giúp quê mình có một công trình
thể dục thể thao, một câu nói của Hứa Thiếu Phong đã thúc đẩy phát triển trung tâm thể thao, cô cũng nhận được không ít những điều tốt đẹp từ
đó. Sau đấy, khi quan hệ của cô và Hứa Thiếu Phong có thêm một bước tiến triển mới, Hứa Thiếu Phong lại tạo điều kiện làm ăn cho cô, nói công ty mạng internet đang cần thay đổi mạng lưới, cô có thể trực tiếp nhận
hàng từ nhà xưởng. Cô làm theo lời của Hứa Thiếu Phong, nhận hàng tiêu
thụ của nhà xưởng, trực tiếp tìm công ty đối tác qua mạng, ký được một
bản hợp đồng lớn, chỉ như vậy thôi cũng đủ cho cô kiếm được kha khá, cô
không chỉ mua được nhà, mà còn mua được cả xe. Nói về lương tâm, Hứa
Thiếu Phong đối với cô quả thực rất tốt, cô không thể tham lam tới mức
đó, cũng không thể quá đáng quá, tới lúc đó, Hứa Thiếu Phong sẽ nhắc nhở cô, chưa biết chừng còn gây khó dễ cho cô. Nếu có một lúc nào đó vì
tiền mà chạm trán với Hứa Thiếu Phong, không chỉ Hứa Thiếu Phong coi
thường cô, mà ngay cả bản thân cô sẽ tự khinh bỉ chính mình.

Sau
khi nghe Được Được lập luận, tuy cô không hoàn toàn nhất trí với quan
điểm đó, nhưng cũng rất kinh ngạc trước đầu óc kinh doanh của cô gái họ
Mã này, cô chưa bao giờ có tham vọng lớn như vậy, cũng chưa bao giờ có ý nghĩ lợi dụng cơ hội này để đục khoét.

Cô không muốn gây cho Hứa Thiếu Phong thêm bất kỳ áp lực nào nữa, càng không muốn ảnh hưởng tới
tiền đồ của ông, cô biết Hứa Thiếu Phong khi có cơ hội thích hợp sẽ nghĩ tới cô, cô không cần phải tính toán chi ly.

Lúc này, sau khi
biết Được Được đã giao toàn bộ vấn đề nan giải này vào tay cô, cô tuy

không thể nhận lấy, nhưng cũng không thể thoái thác, dù gì đi chăng nữa
thì Được Được cũng đã giúp đỡ cô trong lúc khó khăn nhất, giải cứu cho
Hứa Thiếu Phong. Nếu lần trước Được Được không lộ diện, thì thật khó
tưởng tượng nổi liệu Hứa Thiếu Phong có thể ngồi ở vị trí này hay không? Chỉ dựa vào điểm này thôi, cô cũng phải cố gắng hết sức vì bạn bè.

Trần Tư Tư nghĩ vậy và nói: “Được Được, tiền có ai mà không thích chứ? Ai
cũng đều thích tiền, tiền có nhiều đi nữa, cũng không thể cắn được
người. Chỉ có điều bình thường Hứa Thiếu Phong đối xử rất tốt với mình,
mình cũng không nghĩ được xa như vậy, càng không thể nghĩ tới việc giữ
cho mình một khoản tài sản lớn như vậy. Còn về dự án này, mình không
biết một chút gì về nó, nhưng mình có thể giúp cậu, cậu phải tin rằng
Hứa Thiếu Phong tuyệt đối không phải là loại người qua cầu rút ván, chỉ
cần những việc trong quyền hạn của anh ấy, anh ấy nhất định sẽ giúp”.

Mã Được Được nói: “Tư Tư, cậu quá lương thiện, là một người thấu tình đạt
lý, chẳng trách Hứa Thiếu Phong tốt với cậu như vậy. Cũng được, cậu giúp mình một tay, dự án này giao cho ai cũng không được. Cơ hội tốt như thế này nên chỉ ba chúng ta biết thôi”.

Trần Tư Tư nói: “Hay là mình nhắn tin cho anh ấy, tối nay chúng mình sẽ gặp anh ấy, gặp mặt nói chuyện cậu thấy thế nào?”

Mã Được Được nói: “Như vậy thì tốt quá, tới lúc đó cậu phải thật kiên quyết vào”.

Trần Tư Tư cười nói: “Mình biết rồi”, nói rồi cô liền gửi tin nhắn cho Hứa Thiếu Phong.

Chẳng mấy chốc, Hứa Thiếu Phong đã gửi tin trả lời.

Mã Được Được gặng hỏi: “Anh ta nói sao?”

Trần Tư Tư nói: “Anh ấy nói mình cứ đặt chỗ trước, buổi tối anh ấy sẽ đến
muộn một chút! Mình đã nói rồi Hứa Thiếu Phong là người có tình có
nghĩa, những việc anh ấy làm được, anh ấy nhất định sẽ giúp”.



Được Được vui vẻ nói: “Tốt!”. Vừa nói dứt lời, liền cười như phát điên:
“Cậu có lầm không đấy, buối tối muộn anh ta mới tới tiếp chuyện mình,
thế cậu định đi đâu?”

Trần Tư Tư cười ha ha nói: “Đến lúc đó mình có thể trốn đi một lát!”

Hai người cười sảng khoái, Mã Được Được nói: “Cậu đừng có thần kinh nữa,
mình hỏi cậu, việc anh ta ly hôn vì cậu tiến triển tới đâu rồi?”

Trần Tư Tư vừa nghe những lời này, bất giác lại cảm thấy buồn buồn. Cô rất
rõ, cô chưa bao giờ yêu cầu anh phải ly hôn, anh cũng chưa bao giờ nói
vậy, lần trước cô nói với Mã Được Được chuyện ly hôn hoàn toàn chỉ vì
muốn giữ thể diện cho bản thân. Bây giờ Mã Được Được lại nhắc chuyện cũ, đã chạm đến lòng tự trọng của cô, cô đành nói: “Mấy ngày trước, anh ấy
dồn tâm huyết vào việc tranh cử chức Phó Thị trưởng, nhưng không đắc cử, tâm trạng anh ấy đã đủ mệt mỏi rồi, bây giờ… lúc này mình sao có thể đổ thêm dầu vào lửa? Đợi sau hẵng nói, cũng không cần vội vàng làm gì”.

Mã Được Được nói: “Cậu không phải tự hạ thấp mình như vậy, không vội sao
được? Hay là đợi khi sinh con rồi mới đề nghị ông ta ly hôn?”.

Đây chính là suy nghĩ của Tư Tư, cô không muốn gây cho Hứa Thiếu Phong bất
kỳ sự ràng buộc nào, bây giờ cô cứ kín đáo sinh con, đợi tới khi ván đã
đóng thuyền, gạo đã thành cơm rồi tính tiếp. Nhưng cô lại bắt đầu hoài
nghi liệu cách làm này có đúng không? Nếu có con, cô sẽ phải chịu nhiều
thiệt thòi, cũng có thể phải chịu sự khinh rẻ của người khác, không biết chừng khi đứa trẻ lớn lên, khi nó nhận thức được, làm như vậy sẽ gây
tổn thương tới tâm hồn nó. Cô đang rất do dự, nhiều lúc cô tự hỏi chính
mình, rốt cuộc mình sống vì cái gì? Nhưng, trước mặt Mã Được Được cô vẫn không muốn giãi bày cảm xúc thực của mình, chỉ cười khúc khích nói:
“Được rồi, cậu đừng có như bà thẩm phán tra khảo mình như vậy được
không?”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.