Đọc truyện Vợ Quan – Chương 37: Ai cũng muốn thể hiện mình (8)
Đào Nhiên thực sự đã liên hệ với cô giáo dạy yoga. Đào Nhiên gọi điện thoại xong, cô giáo Trần liền nhận lời ngay.
Tâm trạng Trần Tư Tư mấy ngày nay cũng tương tự như thế, từ khi cô mời Được Được đến thành phố này giúp Hứa Thiếu Phong, tâm trạng có lúc thấy vui, cô đã vì người mình yêu mà làm một việc có ý nghĩa, cũng giải trừ được
lo lắng của cô đối với ông ấy. Tối hôm đó, Hứa Thiếu Phong đến quán Tiền Hải Mã, cùng cô và Được Được nói chuyện đến tận đêm khuya, lại còn
thanh toán hóa đơn xong mới chịu về. Tư Tư và Được Được về đến nhà rồi,
Tư Tư không nhẫn nại thêm được chút nào nữa liền hỏi Mã Được Được, cậu
thấy thế nào? Mã Được Được giả vờ không hiểu, nói: “Cái gì như thế
nào?”. Trần Tư Tư nói: “Thì anh ấy đó”. Được Được lúc này mới nói:
“Không nói với cậu, để cho cậu tức chết”. Trần Tư Tư kéo cô ấy lại nói:
“Được rồi, Được Được, nói cho tớ đi, cậu thấy anh ấy rốt cuộc thế nào?”. Mã Được Được nói: “Quỷ sứ, cậu đã nghĩ kỹ chưa? Ông ấy là một người đàn ông đã có gia đình, ông ấy vừa già vừa là chồng của người khác, cậu
hiểu không? Có một câu nói rất nổi tiếng: Vợ là nhà, tình nhân là hoa,
tiền lương đưa về nhà, tiền thưởng đưa tình nhân, có bệnh thì về nhà,
bệnh khỏi đi ngắm hoa, thường xuyên trở về nhà, không quên tưới nước cho hoa. Tớ chỉ sợ bó hoa đẹp là cậu yêu đến mức sâu đậm, sau này sẽ bị tổn thương trong lòng”.
Trần Tư Tư nói, điều đó thì tớ hiểu rõ,
nhưng… nếu để anh ấy ly hôn, cũng cần phải có thời gian! Trần Tư Tư kỳ
thực cũng không hiểu rõ liệu Hứa Thiếu Phong có thể vì cô mà ly hôn vợ
hay không, nhưng, để giữ thể diện, cô vẫn cứ nói bừa. Mã Được Được lúc
này mới nói: “Tư Tư à, Hứa Thiếu Phong đúng là có sức hấp dẫn, phong độ
thư thái, nếu không sao cậu có thể bị anh ta cuốn hút đến vậy được. Tuy
nhiên, vấn đề ở đây là, thường người đàn ông thành đạt, họ có thể yêu
một người nhưng chưa chắc đã vì người họ yêu mà dám ly hôn vợ”. Trần Tư
Tư nói, nếu sau này tớ có con với anh ấy, anh ấy chắc sẽ ly hôn, tớ chắc chắn là anh ấy rất trọng tình cảm. Mã Được Được lắc đầu nói, đàn bà lúc nào cũng chỉ được một nửa tâm hồn là ở thực tại, còn một nửa vẫn trong
mộng.
Lời Mã Được Được vô tình đã động chạm đến nỗi đau của cô,
cô không thể không thừa nhận, tình yêu cũng giống như thuốc độc, ai uống vào người đó đều bị trúng độc và thường người chịu thiệt thòi là phụ
nữ. Nếu như bây giờ bảo cô rút lui, e rằng cô không thể làm được. Tuy
vậy, Tư Tư biết Hứa Thiếu Phong cũng rất yêu cô.
Trần Tư Tư đã
hẹn Hứa Thiếu Phong tối nay đến vịnh Ngọc Tuyền. Đó là khu du lịch quốc
gia, có nhà hát kịch, có khu vui chơi giải trí, có cả khu nước nóng. Khu nước nóng lại phân thành khu bình dân và khu cao cấp. Vịnh Ngọc Tuyền
nằm ở vùng ngoại ô thành phố nên đến đó cũng hơi xa một chút, vì là vùng ngoại ô mới an toàn, mới có gan đến đó tắm nước nóng. Cô nhớ lại lần
cuối cùng đến vịnh Ngọc Tuyền là vào mùa thu năm ngoái, Hứa Thiếu Phong
lên tỉnh học xong gọi điện thoại bảo cô đến đó. Cô lái xe đến vịnh Ngọc
Tuyền, Thiếu Phong ở đó đã đăng ký xong phòng ở, sau khi ăn đồ hải sản,
vừa vào phòng cô nhìn thấy chiếc xe đẩy đồ ăn, bên trên có một thùng đá, bên trong lại có một chai rượu vẫn chưa bóc tem, bên cạnh là hai chiếc
ly cao cổ.
Cô quay đầu nhìn Hứa Thiếu Phong.
Anh âu yếm ôm cô vào lòng, hôn nhẹ lên má cô nói: “Đây là món quà đặc biệt anh đã chuẩn bị cho em”.
Vừa rồi cô còn nghĩ tại sao ăn đồ biển anh ấy không uống rượu, hóa ra anh ấy đã chuẩn bị hết rồi.
Hai người cùng vào bồn tắm, lần đó anh chắc đã phải kiềm chế nhiều, tay
cũng ngay ngắn, chỉ thỉnh thoảng đặt lên người cô vài lần, vuốt ve một
chút, chứ không có hành động gì.
Lúc hai người dùng khăn tắm
choàng lên cơ thể, ngồi đối diện nhau trên giường, anh mới khui rượu,
sau đó rót đầy hai ly, đưa cho cô một ly nói: “Nào, hãy vì sự lãng mạn
hôm nay, cạn ly”.
Cô vui mừng nâng ly cụng một cái rồi uống cạn.
Sau đó, ông rót nửa ly tiếp nói: “Em đã uống rượu trên cơ thể người khác
bao giờ chưa?”, ông vừa nói vừa lấy tay vẽ lên lưng cô một vòng tròn.
Cô tò mò nói: “Uống rượu trên cơ thể người khác? Chưa nghe bao giờ. Em chỉ thấy trên báo đưa tin ở Nhật Bản người ta để cá sống trên cơ thể phụ nữ để cho khách ăn thôi”.
Anh đặt ly rượu xuống, nắm lấy ly rượu
của cô đặt lên đầu giường nói: “Vậy hôm nay chúng ta sẽ thử cách uống
rượu trên cơ thể phụ nữ được không?”
Tính tò mò của cô đã bị Hứa Thiếu Phong bắt thóp, một cảm giác hồi hộp choáng ngợp toàn thân cô, liền nói: “Thử bằng cách nào?”
“Đừng vội, chúng ta cứ từ từ”. Anh đặt cô nằm xuống, sau đó nhẹ nhàng cởi bỏ khăn tắm trên người cô.
“Tư Tư, em hưởng thụ trước nhé”, nói xong anh cầm ly rượu trên tay, sau đó
đổ từng giọt từng giọt lên cổ cô để cho rượu từ từ chảy xuống, chảy đến
chỗ không thể chảy được nữa.
Cô cảm thấy toàn thân lạnh toát, bèn cười vang một tiếng nói: “Anh làm gì vậy? Làm em thấy ngứa ngáy khó chịu quá”
Hứa Thiếu Phong liền nói: “Đừng vội, anh sẽ làm sạch nó”. Nói xong ông hạ thấp đầu xuống liếm chỗ rượu đọng trên người cô.
Á! Lạnh lạnh tê tê, đúng là đang không hề có cảm giác bỗng thấy cảm giác kích thích vô cùng.
Sau đó, ông lại rót rượu từ ngực cô, từng giọt từng giọt đổ xuống, cảm giác mát rượi đó khiến cô thấy rùng mình, cô không ngừng chớp mắt, tận hưởng cảm giác kích thích mà anh ấy đã dành cho cô, thỉnh thoảng rên lên từng hồi nhỏ…
Trần Tư Tư đang miên man nghĩ đến cái đêm lãng mạn ở
vịnh Ngọc Tuyền liền có cảm giác giống như đang mở chai rượu được cất
mấy nghìn năm. Cô đã đọc qua cuốn tiểu thuyết “Sắc giới” của Trương Ái
Linh, biết được “con đường dẫn đến trái tim người đàn ông là đi qua qua
dạ dày, con đường dẫn đến trái tim người đàn bà là thông qua âm đ*o”, cô không khỏi cười thầm. Bây giờ nghĩ lại, cô mới thấy nó thật sự đúng
đắn. Cô lại nghĩ đến cuộc hẹn với Hứa Thiếu Phong tối nay, không ngờ Hứa Thiếu Phong lại gọi điện đến nói tối anh ấy còn bận tiếp bạn từ Thâm
Quyến đến chơi, không thể đi được, điều đó khiến cô không tránh khỏi có
chút thất vọng.
Đúng vào lúc cảm thấy buồn chán thì cô cũng nhận
được điện thoại của Đào Nhiên. Thực ra mà nói, cô không thân thiết với
Đào Nhiên cho lắm, chỉ là do một lần cô đưa bà giám đốc chỗ cô dạy đến
đài truyền hình đăng quảng cáo mới làm quen với cô ấy. Bà giám đốc đã
tặng cô ấy một cái phong bì kha khá tiền để bày tỏ cảm ơn, nhưng cô ấy
vẫn tăng phí quảng cáo lên, không hề tính rẻ cho bọn họ. Điều đó khiến
cô thấy cái cô Trưởng ban Quảng cáo này chẳng có chút cảm tình gì cả.
Hôm nay đột nhiên cô ấy lại gọi điện mời cô đi ăn cơm, cô muốn từ chối
cũng không tiện, còn nói đến đồng ý thì cô cũng không muốn chút nào,
đành hỏi thử xem có còn ai đi cùng cô ấy không? Cô thực sự không thích
đến những chỗ đông người náo nhiệt, càng không thích đi tiếp khách cho
giám đốc, nếu thực sự như thế thì cô nhất định từ chối. Đào Nhiên nói,
là do Lâm Như bảo cô ấy mời cô, không có người lạ nào nữa. Cô biết Lâm
Như, chính là người đã cùng Đào Nhiên đăng ký học yoga, là Phó Chủ nhiệm Khoa Sản ở Bệnh viện Trung tâm Thành phố. Đối với Lâm Như, cô còn thấy
có chút cảm tình, thấy ở bà ấy toát lên vẻ sang trọng nho nhã, nói
chuyện với bà ấy một chút cũng không có gì là không tốt, vì vậy cô mới
đồng ý với Đào Nhiên.
Sự việc nhiều lúc cũng rất kỳ lạ, mặc dù cô đã dạy cho bọn họ được vài buổi yoga rồi, nhưng cô vẫn chưa hỏi qua
hoàn cảnh gia đình họ ra sao, cũng không biết chồng họ là vị nào, làm
việc gì. Cô không hỏi, đương nhiên bọn họ cũng không giới thiệu cho cô
biết, điều đó đã gây ra trò đùa kịch tính trong quan hệ giao tiếp giữa
đôi bên. Nếu cô biết Lâm Như là vợ của Hứa Thiếu Phong, e rằng cô trốn
tránh cũng không kịp, nói gì đến việc đi gặp mặt.