Đọc truyện Vợ Phi Công – Chương 2
ÁNH NẮNG CHÓI CHANG PHẢN CHIẾU TỪ một chiếc xe lướt qua, di chuyển trên bức tường phía sau cửa hàng như ánh đèn chớp tắt chậm. Hôm nay không khí trong cửa hàng thật ngột ngạt, nóng hầm hập, chìm trong những hạt bụi lơ lửng giữa luồng ánh sáng. Cô cầm giẻ lau trong tay, đứng giữa mê cung những chiếc bàn gỗ gụ và gỗ óc chó, đèn ngủ và khăn trải bàn cũ, những quyển sách có mùi ẩm mốc. Cô ngước lên nhìn khi anh bước vào. Cô lập tức có ấn tượng đó là một quan chức đang đi mua sắm linh tinh, một người lạc lối đang tìm kiếm phương hướng. Anh mặc áo sơ mi trắng cộc tay, ống tay áo ngắn chĩa ra từ hai vai như hai lá cờ mỏng màu trắng. Quần xanh biển dày dặn. Anh mang giày kiểu cũ, giày màu đen vừa to vừa nặng.
– Hôm nay chúng tôi đóng cửa, cô nói.
Anh nhìn nhanh ra sau lưng và thấy biển MỞ CỬA nằm ở mặt trong của cánh cửa. Anh gãi đầu gãi tai.
– Xin lỗi, anh nói, và quay lưng dợm đi ra.
Cô luôn sửng sốt trước tốc độ ra phán quyết của đầu óc – một giây, cùng lắm là hai giây, thậm chí trước khi bất kỳ ai kịp cử động hay nói một lời nào. Cô nhẩm đoán, hơn ba mươi tuổi. Không hẳn vạm vỡ, nhưng cao to. Anh có vai rộng, và cô nghĩ ngay rằng anh là người cực kỳ khỏe mạnh. Lúc đầu cô ấn tượng với xương hàm của anh, thuôn thuôn chữ điền, với đôi tai giống nhân vật hoạt hình, hai chóp tai nhọn. Cô nghĩ mắt anh có gì đó không bình thường.
– Tôi đang kiểm kê hàng hóa, nhưng nếu có món nào mà anh cần thì cũng không sao, cô nói.
Anh bước vào một luồng ánh sáng rọi xuống từ khung cửa sổ tròn nằm phía trên cánh cửa. Cô có thể nhìn thấy rõ mặt anh.
Đuôi mắt anh có những nếp nhăn nhỏ, và hàm răng anh không đẹp hoàn hảo. Mái tóc cắt ngắn, kiểu tóc quân đội, sậm màu, gần như đen tuyền, và có lẽ sẽ xoăn nếu dài hơn một chút. Mái tóc bị lõm vào, giống như anh đã đội mũ trước đó.
Anh đút tay vào túi quần. Anh hỏi: – Cô có bàn cờ đam cũ không?
– Có, cô đáp.
Cô bước qua mê cung đến bức tường cuối cửa hàng, vừa đi vừa xin lỗi vì cửa hàng bề bộn. Cô nhận thức rõ anh đang ở phía sau, nhận thức rõ về dáng đi và tư thế của mình, vì bây giờ nó đột nhiên trở nên mất tự nhiên, quá cứng nhắc. Cô đang mặc quần jean, áo thun đỏ, mang một đôi xăng đan cũ. Mái tóc xõa dính bết vào phía sau gáy. Cô có cảm giác như hơi nóng và độ ẩm, kết hợp với bụi bặm mà cô vừa xới tung lên, đã tạo ra một lớp màng bẩn bao bọc lấy cô. Trong hình ảnh phản chiếu nhiều mảnh từ chiếc gương cổ treo trên tường, cô thoáng thấy những lọn tóc bết ở hai bên mặt, còn khuôn mặt thì bóng nhờn mồ hôi. Dây áo ngực của cô lộ ra, một chấm trắng dưới làn áo đỏ, trên áo có một vết màu xanh do giặt chung với một món đồ ra màu.
Bàn cờ được dựng tựa vào tường cùng vài bức tranh cũ. Vị khách đi đến phía trước cô rồi cúi xuống để nhìn cho rõ. Cô có thể nhận ra sức mạnh của anh trong cặp đùi, chiều dài lưng khi anh cúi xuống, đoạn thắt lưng gấp lại phía sau lưng vì bị căng ra. Cô nhận ra hai cầu vai trắng trên vai anh.
– Cái này là gì? anh hỏi, mắt bị hút vào bức tranh cạnh bàn cờ. Đó là tranh phong cảnh, một tác phẩm theo phong cách ấn tượng, vẽ một khách sạn nằm trên quần đảo Shoals. Khách sạn đã cũ, thế kỷ mười chín, có những hành lang sâu hun hút và một bãi cỏ dài êm ái nằm giữa bãi biển lởm chởm đá.
Anh đứng thẳng và cho cô xem bức tranh mà trước đây cô chưa bao giờ chú ý đến.
– Bức này khá đẹp đấy, anh nói. – Tác giả là ai vậy?
Cô nghiêng đầu đọc phía sau bức tranh:
– Claude Legny. Một nghìn tám trăm chín mươi. Ở đây viết là nó được mua từ một thương vụ bất động sản ở Portsmouth.
– Giống tranh của Childe Hassam quá, anh nói.
Cô không trả lời. Cô không biết Childe Hassam là ai.
Anh lướt ngón tay trên khung tranh bằng gỗ, và cô có cảm giác như ai đó đang lướt ngón tay lên xuống cột sống cô.
– Bức này giá bao nhiêu? anh hỏi.
– Để tôi xem, cô đáp.
Họ cùng đi đến quầy tính tiền. Giá bức tranh, khi cô đã tìm ra, có vẻ cao ngất ngưởng. Cô cảm thấy ngại khi nêu ra một số tiền lớn như vậy, nhưng đây không phải là cửa hàng của cô, và cô phải cố gắng bán hàng để giúp bà của mình.
Khi nghe cô báo giá xong, anh thậm chí chẳng buồn chớp mắt.
– Tôi mua bức này, anh nói.
Anh đưa cho cô tiền mặt, cô đưa lại anh hóa đơn, và anh nhét vào túi áo không chút bận tâm. Cô thắc mắc anh làm gì trong quân đội, tại sao anh lại không ở trong căn cứ của mình vào buổi chiều thứ tư như thế này.
– Anh làm gì? cô hỏi, nhìn lên cầu vai của anh lần nữa.
– Vận chuyển hàng hóa, anh đáp. – Tôi đang nghỉ nối chuyến. Tôi mượn xe của một công ty bán vé ở sân bay rồi lái xe đi dạo.
– Anh lái máy bay, cô nói, nhắc lại sự thật hiển nhiên.
– Tôi giống như tài xế xe tải thôi, chỉ có điều đây là máy bay, anh nói, nhìn cô chăm chú.
– Trong máy bay có gì?
– Séc bị hủy.
– Séc bị hủy?
Cô bật cười. Cô cố gắng hình dung toàn thân máy bay chất đầy séc bị hủy.
– Cửa hàng đẹp lắm, anh nói, nhìn quanh một lượt.
– Của bà tôi đấy.
Cô khoanh tay trước ngực.
– Mắt anh có hai màu khác nhau, cô nói.
– Di truyền đấy. Từ bên nội.
Anh dừng lại.
– Hai mắt đều là thật, nếu cô muốn biết.
– Thật ra là tôi biết mà.
– Tóc cô đẹp lắm.
– Di truyền đấy.
Anh gật đầu và mỉm cười, như muốn nói đối đáp khéo lắm.
– Nó là… màu gì nhỉ?
– Đỏ.
– Không, ý tôi là…
– Còn tùy vào ánh sáng nữa.
– Cô bao nhiêu tuổi?
– Mười tám.
Trông anh có vẻ ngạc nhiên. Bất ngờ.
– Sao vậy? Còn anh bao nhiêu?
– Ba mươi lăm. Tôi tưởng…
– Tưởng gì?
– Tưởng cô lớn hơn, tôi không biết.
Nó nằm đó giữa hai người, sự chênh lệch tuổi tác, mười lăm năm.
– Nghe này, anh nói.
– Nghe này, cô nói.
Anh đặt một tay lên quầy tính tiền.
– Tôi sinh ra ở Boston, anh kể, – rồi lớn lên ở Chelsea, đó là một vùng ở Boston mà cô sẽ không muốn biết đến. Tôi đi học ở trường Boston Latin và Holy Cross. Mẹ mất lúc tôi chín tuổi, bố bị đột quỵ lúc tôi học cao đẳng. Số tôi rất đen đủi, tôi đi lính và học lái máy bay ở Việt Nam. Tôi không có bạn gái, cũng chưa có vợ. Tôi có một căn hộ một phòng ngủ ở Teterboro. Nó nhỏ lắm, và tôi hiếm khi…
– Thôi đi, cô nói.
– Tôi muốn nói cho xong chuyện này.
Khi đó cô hiểu, bằng cách mà cô ít khi được phép biết về những điều như thế trong mười tám năm sống trên đời, rằng vào khoảnh khắc đó, cô đang nắm giữ mọi thứ trong tay, rằng cô có thể bọc các ngón tay quanh nó và nắm chặt nó, không bao giờ thả nó ra, hoặc cô có thể mở bàn tay ra và thả nó đi. Chỉ việc buông nó ra, chỉ đơn giản như thế.
– Tôi biết Chelsea ở đâu, cô nói.
Mười giây trôi qua, có lẽ là hai mươi. Họ đứng trong bóng tối nhập nhoạng nóng bức của cửa hàng, không ai lên tiếng. Cô biết anh muốn chạm vào người cô. Cô có thể cảm nhận hơi nóng tỏa ra từ da anh dù hai người đang đứng cách nhau một quầy tính tiền. Cô hít vào thật chậm và đều, để không gây chú ý về sự cố gắng ấy. Cô có một mong muốn tột bậc là nhắm mắt lại.
– Trong này nóng quá, anh nói.
– Ngoài đấy nóng lắm, cô nói.
– Nóng bất thường.
– Bây giờ mới đầu tháng sáu thôi mà.
– Muốn đi dạo không? anh hỏi. – Cho mát?
– Đi đâu?
– Đâu cũng được. Chạy vòng vòng thôi.
Cô cho phép mình nhìn vào ánh mắt anh. Anh từ từ mỉm cười, và nụ cười ấy khiến cô bất ngờ.
***
Họ lái xe đến bãi biển và mặc nguyên quần áo xuống nước để bơi. Nước biển lạnh cóng, nhưng không khí lại nóng bức, và sự tương phản đó thật tuyệt diệu. Đồng phục của Jack ướt sũng, sau đó anh phải mượn một bộ khác. Khi cô đi lên bờ, anh đang đứng cho tay vào túi quần, một tay kẹp một chiếc chăn. Quần áo anh ướt sũng, bám chặt vào người, màu áo đã biến thành màu da người trong suốt.
Họ nằm trên chiếc chăn trải lên bờ cát. Cô run rẩy tựa vào lớp áo ướt của anh. Anh đặt những ngón tay ở bàn tay trái lên đầu cô, đan vào tóc cô, trong lúc hôn cô và di chuyển bàn tay phải trên làn bụng phẳng lì dưới lớp áo cô. Cô cảm thấy mềm nhũn, mềm nhũn rụng rời và mở toang – giống như ai đó vừa giật một sợi chỉ và tháo sợi cô.
Cô áp bàn tay mình lên bàn tay anh. Tay anh ấm áp một cách kỳ lạ, cứng cáp, dính cát và ram ráp. Cô cảm thấy hạnh phúc. Niềm hạnh phúc trong trẻo tinh khôi. Tất cả đã bắt đầu, và cô biết điều đó.