Vợ Phi Công

Chương 10


Đọc truyện Vợ Phi Công – Chương 10

HỌ ĐI BỘ DỌC BÃI BIỂN TRONG SƯƠNG MÙ. Mattie mặc áo khoác Red Sox chạy phía trước để tìm cua. Bờ biển phẳng lặng và cạn, uốn cong như một vỏ sò, cát có màu như gỗ bạc thếch, tô điểm bằng những dòng thư pháp viết bằng rong biển. Sau bức tường chắn sóng là những ngôi nhà mùa hè, giờ đang vắng người. Quá muộn rồi, Kathryn nhận ra đáng lẽ cô nên bảo cô con gái năm tuổi của mình cởi giày ra.

Jack rụt vai vì lạnh. Anh luôn mặc áo khoác da, ngay cả vào những ngày lạnh nhất, không muốn bỏ tiền sắm áo lông vịt, hoặc quá ngạo mạn, Kathryn không bao giờ biết chính xác lý do. Chiếc áo ca rô của cô dài hơn áo khoác, cô quấn một chiếc khăn choàng len hai vòng quanh cổ.

– Có chuyện gì vậy? cô hỏi.

– Không có gì, anh đáp. – Không sao.

– Trông anh có vẻ đờ đẫn.

– Anh không sao.

Anh vừa đi vừa đút tay vào túi, nhìn thẳng về trước. Miệng anh mím chặt. Cô tự hỏi chuyện gì khiến anh không vui.

– Có phải do em không? cô hỏi.

– Không.

– Ngày mai Mattie có trận đá bóng đấy.

– Tốt.

– Anh đến xem được không?

– Không, anh bận đi rồi.

Dừng một chút.

– Anh biết không, thỉnh thoảng anh có thể đề xuất một lịch làm việc để anh có nhiều thời gian rỗi hơn, nhiều thời gian để ở nhà hơn.

Anh im lặng.

– Mattie nhớ anh lắm đấy.

– Nghe này, mọi chuyện đã khó khăn với anh lắm rồi, đừng làm trầm trọng tình hình hơn nữa.

Từ khóe mắt, Kathryn có thể thấy Mattie đang chạy thành vòng tròn trên bãi biển. Cô cảm thấy bị phân tâm, bị hút về phía người đàn ông bên cạnh với một lực hút dường như không tự nhiên. Cô thắc mắc không biết anh có ổn không. Có lẽ anh chỉ mệt mỏi mà thôi. Cô đã nghe những câu chuyện, những số liệu thống kê: Đa số các phi công chết trước tuổi nghỉ hưu, tức sáu mươi tuổi. Nguyên nhân là áp lực, là lịch bay căng thẳng bất thường. Sự kiệt quệ của cơ thể.

Cô quay sang anh, ôm cánh tay cứng đờ của anh. Anh vẫn nhìn thẳng về trước.

– Jack, nói cho em nghe đi. Có chuyện gì thế?


– Thôi đi, được không?

Bị tổn thương, cô bỏ tay anh ra và bước đi.

– Là do thời tiết, anh nói, đuổi theo cô. – Anh không biết nữa.

Hối lỗi rồi. Đang cố làm lành.

– Thời tiết thì sao? cô lạnh nhạt hỏi, chưa muốn nguôi giận quá dễ dàng.

– Âm u. Sương mù. Anh ghét kiểu thời tiết này.

– Em nghĩ chẳng có ai thích cả, cô dửng dưng nói.

– Kathryn, em không hiểu.

Anh rút tay ra khỏi túi rồi dựng cổ áo lên để chống lạnh. Trông như anh trượt sâu hơn vào trong chiếc áo da.

– Hôm nay là sinh nhật mẹ anh, anh khẽ nói. – Hay lẽ ra là thế.

– Ôi, Jack, cô tiến về phía anh. – Đáng lẽ anh phải nói cho em biết.

– Em may mắn lắm, anh nói. – Em may mắn vì có bà Julia. Em nói em không có bố mẹ, nhưng thực ra em có.

Đó có phải là giọng điệu ganh tị không nhỉ?

– Đúng, em rất may mắn vì có bà Julia, cô đồng tình.

Mặt Jack đỏ ửng. Mắt anh ứa nước vì lạnh.

– Mẹ anh ra đi có nhẹ nhàng không? cô hỏi.

– Anh không muốn nói đến chuyện đó.

– Em biết là anh không muốn, cô dịu dàng nói. – Nhưng đôi khi nói về chuyện đó có thể làm cho anh thấy khá hơn.

– Anh không tin.

– Mẹ bị ốm có lâu không?


Anh ngập ngừng. – Không lâu lắm. Rất nhanh.

– Mẹ bị gì?

– Anh nói rồi mà. Ung thư.

– Không, em biết rồi. Ý em là, ung thư gì?

Anh khẽ thở dài. – Ung thư ngực. Thời đó, họ không có cách chữa trị…

Cô nắm cánh tay anh.

– Mất mẹ vào tuổi đó là chuyện quá khủng khiếp, cô nói.

Chỉ lớn hơn Mattie bốn tuổi, cô chợt nghĩ, và ý nghĩ đó khiến cô lạnh toát cả người. Thật khủng khiếp khi nghĩ đến cảnh Mattie mồ côi mẹ.

– Mẹ là người Ireland, lúc trước anh có kể.

– Mẹ sinh ra ở đấy. Bà có giọng nói rất hay, phát âm rất hay.

– Anh còn có bố mà.

Jack thốt lên một giọng chế giễu ngắn. – Bố không hẳn là từ đúng. Bố anh là một thằng tồi.

Jack vốn hiếm khi thốt ra chữ ấy, nó khiến cô bị sốc.

Cô mở khóa áo khoác của anh, luồn hai cánh tay vào.

– Jack, cô nói.

Anh thả lỏng người một chút rồi kéo đầu cô vào lòng. Cô ngửi thấy mùi da hòa lẫn với mùi không khí biển.

– Anh không biết đó là gì, anh nói. – Đôi khi anh sợ. Đôi khi anh nghĩ mình không có điểm tựa trong những ngày âm u. Không có niềm tin.

– Anh có em mà, cô nói nhanh.

– Đúng vậy.

– Anh có Mattie.


– Kathryn, em không hiểu.

Anh rút tay ra khỏi túi rồi dựng cổ áo lên để chống lạnh. Trông như anh trượt sâu hơn vào trong chiếc áo da.

– Hôm nay là sinh nhật mẹ anh, anh khẽ nói. – Hay lẽ ra là thế.

– Ôi, Jack, cô tiến về phía anh. – Đáng lẽ anh phải nói cho em biết.

– Em may mắn lắm, anh nói. – Em may mắn vì có bà Julia. Em nói em không có bố mẹ, nhưng thực ra em có.

Đó có phải là giọng điệu ganh tị không nhỉ?

– Đúng, em rất may mắn vì có bà Julia, cô đồng tình.

Mặt Jack đỏ ửng. Mắt anh ứa nước vì lạnh.

– Mẹ anh ra đi có nhẹ nhàng không? cô hỏi.

– Anh không muốn nói đến chuyện đó.

– Em biết là anh không muốn, cô dịu dàng nói. – Nhưng đôi khi nói về chuyện đó có thể làm cho anh thấy khá hơn.

– Anh không tin.

– Mẹ bị ốm có lâu không?

Anh ngập ngừng. – Không lâu lắm. Rất nhanh.

– Mẹ bị gì?

– Anh nói rồi mà. Ung thư.

– Không, em biết rồi. Ý em là, ung thư gì?

Anh khẽ thở dài. – Ung thư ngực. Thời đó, họ không có cách chữa trị…

Cô nắm cánh tay anh.

– Mất mẹ vào tuổi đó là chuyện quá khủng khiếp, cô nói.

Chỉ lớn hơn Mattie bốn tuổi, cô chợt nghĩ, và ý nghĩ đó khiến cô lạnh toát cả người. Thật khủng khiếp khi nghĩ đến cảnh Mattie mồ côi mẹ.

– Mẹ là người Ireland, lúc trước anh có kể.

– Mẹ sinh ra ở đấy. Bà có giọng nói rất hay, phát âm rất hay.


– Anh còn có bố mà.

Jack thốt lên một giọng chế giễu ngắn. – Bố không hẳn là từ đúng. Bố anh là một thằng tồi.

Jack vốn hiếm khi thốt ra chữ ấy, nó khiến cô bị sốc.

Cô mở khóa áo khoác của anh, luồn hai cánh tay vào.

– Jack, cô nói.

Anh thả lỏng người một chút rồi kéo đầu cô vào lòng. Cô ngửi thấy mùi da hòa lẫn với mùi không khí biển.

– Anh không biết đó là gì, anh nói. – Đôi khi anh sợ. Đôi khi anh nghĩ mình không có điểm tựa trong những ngày âm u. Không có niềm tin.

– Anh có em mà, cô nói nhanh.

– Đúng vậy.

– Anh có Mattie.

– Anh biết, anh biết. Tất nhiên rồi.

– Chúng ta thế này chưa đủ hay sao? cô hỏi.

– Mattie đâu rồi? anh hỏi, đột ngột đẩy cô ra.

Kathryn quay lại và rảo mắt tìm trên bãi biển. Jack phát hiện ra con bé trước, một vệt đỏ giữa nền xám. Kathryn, đột nhiên bị tê liệt, nhìn Jack lao qua bãi cát và chạy từng bước dài xuống biển. Cô đợi suốt một phút bất tận rồi thấy Jack nhấc Mattie lên khỏi mặt nước như nhấc một con chó nhỏ. Anh ôm sấp con bé trong tay, và cô chợt nghĩ anh sẽ lắc Mattie đến khi khô ráo như lắc con chó. Nhưng rồi cô nghe tiếng khóc quen thuộc. Jack quỳ gối trên bãi biển, cởi phăng áo khoác da, rồi trùm áo quanh người con bé. Khi Kathryn đến nơi, anh đang lau nước biển trên mặt con bằng đuôi áo sơ mi.

Mattie trông có vẻ hoảng hốt.

– Sóng làm con bé bị ngã, Jack nói hụt hơi. – Rồi cuốn nó ra.

Kathryn bế Mattie dậy, vỗ về con.

– Đi thôi, Jack nói nhanh. – Ở đây một hồi con sẽ chết cóng mất.

Họ nhanh chóng bước về nhà. Mattie ho sằng sặc và thở khò khè vì sặc nước. Kathryn nhẹ nhàng vỗ về con. Mặt Mattie ửng hồng vì lạnh.

Jack nắm tay Mattie như bị dính vào con gái bằng một sợi rốn. Quần anh ướt sũng, áo xộc xệch. Kathryn nghĩ anh cũng đang lạnh cóng. Ý nghĩ về chuyện xảy ra với Mattie nếu anh không thấy nó khiến cô bủn rủn tay chân.

Cô bất chợt dừng lại, và, bằng một cử chỉ tự nhiên, Jack đưa tay ôm choàng lấy cô và Mattie.

– Chúng ta thế này chưa đủ hay sao? cô hỏi lại.

Jack cúi đầu xuống và hôn lên trán Kathryn.

– Đủ cái gì ạ? Mattie hỏi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.