Vô Pháp Kháng Cự [futa][bh]

Chương 39: Họa Nạn (3)


Đọc truyện Vô Pháp Kháng Cự [futa][bh] – Chương 39: Họa Nạn (3)

“Ngô…n-ngừng lại…a…”

Ngư Dương đẩy Ngưng Trúc nhưng không đẩy ra được, nàng ấy vẫn hữu lực mà thao lộng bên trong.

Ngư Dương đã không biệt được lúc này thời gian đã trôi qua bao lâu. Nàng chỉ biết mình chìm trong khoái cảm, mà khoái cảm này là do Ngưng Trúc mang lại.

Ba tháng sau, Cao phủ, Ngưng Trúc tiểu viện

Bên ngoài yên tĩnh cực kì, bên trong có tiếng nước ám muội. 

Lúc này đây, có hai người đang ở trong chậu tắm. Thân thể man diệu của cả hai chà sát lẫn nhau.

Ngưng Trúc chôn côn thịt vào bên trong Ngư Dương, không ngừng thao lộng.

“Ngô…Nhẹ…”

Ngưng Trúc ôm lấy Ngư Dương nói:

“Sư nương vẫn giống ngày trước, ăn thực chặt.”

“Không có lớn bé…a…”

Côn thịt khẽ động khiến cho Ngư Dương kêu lên. Nàng bị thao đến chân tay có chút rã rời. Mà Ngưng Trúc lại vẫn không biết mệt mỏi là cày cấy bên trong nàng.

Ở bên trong trong nhà tắm Ngưng Trúc ra một lần.

Ngưng Trúc qua loa lau người cho Ngư Dương rồi ôm đối phương lên giường làm tiếp.

Ngư Dương miệng trách mắng nhưng thân thể lại không phản kháng. Nàng giống như bị thao đến nghe lời rồi.

Giờ cứ bị Ngưng Trúc chạm vào, nàng liền chảy nước.

“Sư nương…sư nương nhớ A Trúc không…”

Ngư Dương bị ấn ở trên giường. Ngưng Trúc từ sau nhập.

Tư thế này thực sự quá ngại ngùng. Nhưng ở góc độ này, côn thịt vào sâu hơn.


Ngưng Trúc vì thế cực kì thích từ sau mà nhập.

“Không…”

“Không sao? Nhưng nơi này nói nó rất nhớ con đâu…”

Ngưng Trúc vừa thúc thịt côn vào trong vừa nói:

“Nghe nói sư phụ lại có một di nương mới?”

Trên giường nhắc đến người khác, người đó lại còn là trượng phu mình, Ngư Dương vô cùng túng quẫn.

“Không liên quan…”

Ngưng Trúc luồn tay xoa nắn ngực của Ngư Dương, vừa nói:

“Sư nương viện hẳn sẽ cô đơn lắm. Con đến làm ấm giường cho sư nương được chứ?”

“Ngô…không…”

Ngưng Trúc không buông tha, cắn lấy tai của Ngư Dương.

Tai của Ngư Dương nhạy cảm lắm. Bị cắn, nàng ấy ô ô kêu.

“Aa…Không…”

“Vẫn không sao? Vậy hẳn là con chưa đủ nỗ lực rồi.”

Thịt côn càn quấy bên trong. Ngư Dương bị thao đến rên không ngừng.

“Quá nặng…sẽ…hongr….”

“Sẽ không hỏng.”

Ngưng Trúc làm xong, lại đổi một cái tư thế.

Lần này Ngưng Trúc ngồi dậy, đặt người Ngư Dương hơi nằm nghiêng, dùng tay đỡ chân của Ngư Dương lên rồi đâm côn thịt vào trong.

Mỗi một loại tư thế đều khiến Ngư Dương sướng đến tê người, rên đến ách họng.

Ngưng Trúc giống như không được đồng ý sẽ thao đến lúc nàng đồng ý thì thôi.

“Sư nương đã thoải mái chưa?”

“Ngô…xấu xa…ngô….hm…”

“Đồ nhi chỉ là muốn làm sư nương thoải mái mà thôi.”

Ngưng Trúc thao nhanh và mạnh, giống như dã thú giao hợp. Ngư Dương bị thao đến hai mắt mất đi tiêu cự, mồm mở ra, lộ ra đầu lưỡi.

“Sư nương đồng ý sao?”

Eo bị nhéo, tiểu huyệt bị đâm tràn đầy, cả cơ thể bị đè dưới thân Ngưng Trúc. Ngư Dương căn bản không cách nào từ chối.

“Đ-Được…”

Nàng khẽ nói thế, Ngưng Trúc liền cực kì vui vẻ mà nói:

“A Trúc sẽ cố gắng làm sư nương vui vẻ.”

……

Ngư Dương thực sự không dám tin mình lại đồng ý với Ngưng Trúc chuyện hoang đường như thế.


Toàn là Ngưng Trúc hại.

Bình thường khi Cao Xứ còn, Ngưng Trúc còn sẽ thu liễm phần nào. Nhưng khi Cao Xứ phải đi làm nhiệm vụ ở tiêu cục, Ngưng Trúc liền không chút che giấu mà cả ngày dính ở bên cạnh Ngư Dương.

“A Trúc đừng động.”

“Đồ nhi không động.” Ngưng Trúc nói.

Nàng ấy không động nhưng thịt côn thịt lại hừng hực mà cương lên, cọ vào khe mông của Ngư Dương.

Trời mùa hè, không như mùa đông ăn mặc thật dày, Ngư Dương có thể dễ dàng cảm nhận được hơi nóng của thịt vật.

Ngư Dương cực kì quẫn bách, nhưng Ngưng Trúc xác thực ngoài ôm ra cái gì cũng không làm khiến nàng không mắng được.

Ngưng Trúc nhìn Ngư Dương khó chịu, trêu cợt nói:

“Sư nương là muốn nó sao?”

Kết hợp cùng lời nói là hành động. Côn thịt cọ sát vào hai khe mông căng mềm.

Ngư Dương bị cọ người hơi run, nói:

“Không có.”

“Thực sự không có?” Ngưng Trúc nói khẽ bên tai Ngư Dương, lặp lại hành động cọ thịt côn vào khe mông.

Ngư Dương chịu không nói, vặn vẹo mông muốn tránh. Ngưng Trúc biến tướng nói:

“Sư nương lắc mông thật hoan đâu, còn nói không có.”

Thế rồi nương lí do thay nàng ấy xử lí vấn đề khó mà bắt đầu giở trò.

“A…đừng…A Trúc…hm…”

Đai lưng bị vứt xuống đất. Ngưng Trúc lật người Ngư Dương lại, bế đối phương đặt lên trên bàn, sau đó cởi áo đối phương ra, cầm lấy vú trái bắt đầu cắn mút.

“Sư nương giúp đồ nhi cởi đồ đi.” Ngưng Trúc hàm hồ nói.

Ngư Dương do dự trong chốc lát rồi cũng vươn tay giúp Ngưng Trúc cởi đai lưng. Hai lớp áo ngoài vừa cởi, cơ thể săn chắc của Ngưng Trúc liền lộ ra, thịt côn cũng bắn ra.

Thịt côn cực nóng, cọ đến Ngư Dương phát run.

Cơ thể của nàng ấy nhạy cảm lắm, vừa cọ chút đã ướt đẫm. Nhưng bởi vì ban ngày ban mặt, nên Ngư Dương không dám lớn tiếng kêu rên, sợ bị người nghe thấy.

Ngưng Trúc thấy nàng khổ sở chịu đựng, loại cảm giác muốn lộng khóc đối phương càng trở nên mạnh mẽ, vì thể mà thấy tiểu huyệt đủ ướt nàng liền cho thịt côn vào trong.


Thịt côn vui sướng vào bên trong cơ thể của nàng ấy.

Mà Ngư Dương dù cho đã bị thao không biết bao lần, vẫn còn chút ăn không tiêu, bị tắc đến tràn đầy.

“T-Thật lớn…”

Ngư Dương nhịn bụng mình bị đỉnh đến nhô cả lên, vô cùng ngại ngùng.

Ngưng Trúc vừa ra vào,  vừa nói:

“Sư nương vẫn là giống ngày trước, mút thật chặt.”

Ngư Dương nghe Ngưng Trúc lại nói mấy lời dâm dục, mặt càng đỏ, che miệng kêu nàng ấy đừng nói nữa. 

“Nơi này thật là nhiều nước đâu. Sư nương có nghe thấy tiếng nước không?” Ngưng Trúc nhẹ giọng bảo. Nàng chính là càng cấm càng thích nói.

Bởi vì mỗi lần nói mấy lời đùa giỡn, bên trong Ngư Dương đều siết chặt hơn.

Tiếng nước co pi cô pi vô cùng dâm mĩ. Ngư Dương cắn môi, không dám nói gì, tựa vào người Ngưng Trúc, rồi vùi mặt vào cần cổ đối phương.

Ngưng Trúc thích thú nhìn đối phương như thế. Càng thêm ra sức mà thúc thịt côn vào trong.

“N-Nhanh quá…” Ngư Dương rền rĩ nói. Nhéo tay của Ngưng Trúc.

“Rất nhanh liền tốt rồi.” Ngưng Trúc nói.

Nhưng sẽ cứ như vậy kết thúc sao?

Đương nhiên là không rồi.

Ngư Dương chìm đắm trong dục vọng, bị thao đến cả người lay động dữ dội.

Ngày hôm đó, nàng lại bị thao đến cả người vô lực, thiếu điều hôn mê.

HOÀN


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.