Bạn đang đọc Vô Pháp Kháng Cự [futa][bh] – Chương 14: Trong Ngoài Bất Nhất
Nàng không hiểu, rốt cuộc là chuyện này sai ở đâu? Vì sao nàng tham gia tuyển tú, vào cung phục vụ hoàng thượng, cuối cùng lại bị hoàng hậu lăn lội trên giường?
Côn thịt không ngừng trừu sáp tiểu huyệt khiến mạch suy nghĩ của nàng đứt quãng.
Eo nhỏ bị đối phương bóp nhẹ khiến nàng tê dại cả đầu.
Eo của nàng thực sự quá mức nhạy cảm.
Đôi mắt tan rã vì khoái cảm nhục dục miễn cưỡng tập trung lại nhìn về phía người nữ tử gợi cảm đang nắm chặt lấy eo nàng, không ngừng thao lộng hoa huyệt của nàng khiến nó chảy ra dịch nước.
Hoàng hậu cao quý lãnh tình, luôn dùng dáng vẻ cao cao tại thượng để nhìn chúng phi tần. Cho đến ngày bị nàng ấy thao trên giường, nàng mới biết sự lãnh lùng tan khốc kia đều là trang.
“Ngươi đang nghĩ gì vậy? Bị ta thao đến nước chảy đầm đìa người vẫn còn nghĩ đến người khác?”
“N-Ngươi đừng nói bừa…ta kh…”
Quan đầu đột ngột thúc vào sâu bên trong khiến cho nàng rùng mình thét lên.
“A…Ah…N-Ngươi…chậm…một c…”
Mông của nàng cũng bị nàng ấy đánh hai cái thật mạnh. Nước tình bắt ra tung toé, tiểu huyệt co rút lại.
Thô bạo trừu sáp khiến cho khoái cảm bùng lên, trong chớp mắt khiến nàng chết chìm trong đó.
Côn thịt cũng vì thế bị hoa huyệt siết chặt tựa như người chết đuối vồ vập lấy cong rơm cứu mạng của mình.
“Tao hoá… Siết chặt quá…ngươi muốn kẹp chết ta sao?”
“N-Ngươi khốn khiếp!…”
Bụng nhỏ siết lại báo hiệu nàng sắp đến cực hạn. Sau hơn chục lần trừu sáp nữa, nàng đạt đến cao trào.
Mật dịch trào ra không ngừng, phun ướt côn thịt của đối phương.
Vân Ngữ đến, toàn bộ tiểu huyết co rút lại, thông đạo trở nên càng lúc càng hẹp hòi. Côn thịt khó khăn lắm mới có thể di chuyển nhưng Yên Tiêu chưa từng ngừng lại.
“Đ-Đừng…đừng cọ…N-Nương nương…xin ngươi…đừng cọ nữa…”
Nhưng Yên Tiêu không nghe. Côn thịt vẫn tiếp tục ma sát vào thịt mềm trong huyệt nhục.
Khoái cảm từ đợt trước chưa qua, khoái cảm của đợi này đã xông đến.
Tiếng thở nặng nhọc của Yên Tiêu bên tai khiến cho chân tâm của nàng ướt hơn.
Nàng đưa tay ý đồ muốn đẩy đối phương tránh ra xa một chút nhưng ngược lại lại bị đối phương ôm chặt eo ép đến càng gần.
“Không được chạy…Ngươi thoải mái rồi. Ta còn chưa ra đâu.”
Côn thịt cương cứng đến đáng sợ, trướng to đến mức khiến nàng không chịu nổi. Bụng nhỏ của nàng đã hơi lồi lên.
Vân Ngữ biết mình không làm cho đối phương ra, đối phương sẽ còn hành hạ mình đến chết đi sống lại.
Hai người họ có da thịt tiếp xúc quá nhiều lần, nàng biết vật cứng này có thể chịu đựng được rất lâu.
Vân Ngữ uốn éo eo, cố hết sức để nuốt côn thịt đi vào. Bên trong lại ra sức ép chặt, muốn đẩy toàn bộ tinh dịch của nó ra ngoài.
“A…N-Ngươi đúng là dâm phụ…”
“Ta không có!…”
“Vậy là ai đang uốn éo muốn ăn nhục côn của ta? Hử? Đều muốn ép gãy ta rồi.”
Yên Tiêu ôm lấy eo nàng để nàng không tiếp tục loạn động, thở dài ra một ngụm trọc khí, nói:
“Tiểu dâm phụ, hôm nay ta sẽ cho ngươi thoả mãn.”