Đọc truyện Vợ Ơi, Về Nhà Nào! – Chương 2: Tổng tài bá đạo truy lùng tung tích!
Chớp mắt đã là giữa trưa, khuôn mặt anh dần tỉnh táo, mở mắt ra anh liếc vội quanh giường. Cô gái hôm qua đã hoàn toàn biết mất, thứ duy nhất còn vương lại là vài giọt máu nhỏ trên tấm ga giường trắng tinh khôi. Từng cử chỉ từng hành động hôm qua anh đều nhớ rõ mồn một, khóe miệng cong lên một chút, cô gái này đúng là thú vị! Có lẽ nào do tình duyên lận đận ông trời thương xót liền gửi thiên thần này đến cho anh?
Khuôn mặt anh hiện rõ sự hứng thú, con mèo hoang nhỏ này đúng là không biết điều, dám chạy khỏi anh trước khi anh thức giấc. Liếc nhìn vài vệt máu, anh nằm phịch xuống giường, nhắm nghiền đôi mắt mỉm cười ma mị.
“Nếu em muốn chơi trò đuổi bắt, tôi chiều!”
Đứng trước gương, Tô Hiểu Du thẫn thờ, đôi mắt ngớ ngẩn, khuôn mặt đỏ ửng bẽn lẽn nhớ lại tường cảnh tượng đêm hôm qua. Cô đưa tay vỗ liên tục vào hai má, lắc lắc đầu muốn quên đi hết tất cả.
“Không lẽ mình lại làm vậy thật? Đúng là điên rồi?”
Ngày tháng sau đó Tô Hiểu Du cứ nằm dài trong căn phòng bốn góc, việc làm không có, tiền thì dư vài đồng ít ỏi, đúng là đáng hận lũ đã đuổi việc cô ghê, hại cô giờ phải ăn mì sống qua ngày.
Tô Hiểu Du hàng ngày gửi hồ sơ đi bao nhiêu công ty, nhưng cả tháng nay không hề có lấy một số máy lạ gọi đến yêu cầu phỏng vấn. Không lẽ cô thất nghiệp thật rồi sao? Nghĩ đến cảnh tượng đói khổ mãi trong căn phòng cấp bốn, cô bủn rủn hết chân tay, nhất định không để việc đó xảy ra.
Ủ rũ lướt tất cả các website tuyển dụng, đột nhiên máy cô rung liên hồi, một số máy lạ hiện lên, Tô Hiểu Du áp sát điện thoại vào tai.
“Xin lỗi đây có phải số máy của cô Tô Hiểu Du không?”
“Đúng vậy!”
“Tôi gọi đến từ tập đoàn Lục thị, mời cô 8 giờ sáng mai đến để phỏng vấn!”
“Lục thị sao? Cô không nhầm chứ?”
Tô Hiểu Du nhớ cô chưa từng nộp hồ sơ đến Lục thị, tập đoàn này cực kì lớn và hùng mạnh, có nằm mơ cô cũng không nghĩ đến chuyện được gọi đến phỏng vấn.
“Không nhầm thưa cô, tôi xin phép cúp máy, mong cô đến đúng giờ.”
“Được”
Mặc kệ nhầm hay không, cô cứ thử năng lực của bản thân trước đã, đúng là cơ hội trời cho, mong đây là nơi cuối cùng cô cống hiến thanh xuân của mình!
Đặt chân đến sảnh chính, Tô Hiểu Du tự tin bước đến chỗ nhân viên tiếp tân.
“Xin chào, tôi là Tô Hiểu Du, hôm nay tôi có cuộc phỏng vấn!”
“Xin đợi chút ạ! Cô Tô Hiểu Du, mời cô lên tầng hai, phòng cuối hành lang, sẽ có người trực tiếp phân chia công việc.”
“Được!”
Cô uyển chuyển đi vào phía trong. Đến nơi sang trọng thế này cô đã phải mất công dậy sớm trước hai tiếng để tắm rửa và trang điểm nhẹ, thay qua bao nhiêu bộ đồ mới dám đi ra khỏi nhà. Tâm trạng cô rất phấn khởi!
Đến cuối hành lang, cô nhanh nhạy gõ cửa, cửa phòng lập tức mở ra, một cô gái nâng gọng kính nhìn cô.
“Cô là Tô Hiểu Du? “
“Vâng.”
“Mời cô vào!”
Không phải chứ, cô không những không được làm nhân viên kinh doanh, vừa mới vào đã được trực tiếp làm thư ký của CEO rồi sao? Tô Hiểu Du hơi bối rối, rõ ràng là cô không có kinh nghiệm, cô không thực sự cảm thấy vui cho lắm.
Cô gái này thấy sự ngại ngùng của Tô Hiểu Du, hiểu ý liền chấn an cô một cách điềm tĩnh, việc của cô sẽ được tổng tài giám sát, đặc biệt rèn luyện kĩ năng, không nhất thiết phải lo lắng chuyện bản thân không đủ năng lực. Tô Hiểu Du nghe thấy cũng bớt phần nào lo nghĩ. Rất nhanh sau đó cô ta dẫn cô lên tầng 8 của tòa nhà lớn. Sau đó dừng bước lại trước một căn phòng, bên trên có ghi rõ ràng “Văn phòng chủ tịch”.
“Cô Tô, mời cô vào trong, tổng tài đang đợi cô!” – Cô ta quay lại, nâng gọng kính mỉm cười rồi rời đi.
Tô Hiểu Du toát mồ hôi lạnh, chần chừ mãi chưa dám mở cửa. Cô sẽ gặp CEO của tập đoàn lớn nhất cả nước, đây là một trong những chi nhánh nhỏ của tập đoàn Lục thị. Vậy mà chỉ sau một cuộc điện thoại cô lại được làm thư ký trực tiếp của chủ tịch, hơi có phần khó tin.
Cô gõ nhẹ cửa phòng, không thấy phản hồi, cô lại gõ thêm vài cái, gõ đến sưng cái tay lên vẫn không thấy ai mời vào. Cô ngạo mạn đẩy cửa bước vào trong. “Xin phép!”
Gian phòng khá rộng, chỉ có một bàn làm việc và một bộ sofa để tiện làm việc, ngoài ra không còn gì khác. Trước mắt Tô Hiểu Du là một người đang ngồi quay lưng lại phía cô, cô không hề thấy rõ mặt.
“Tôi là người mới được sắp xếp vào đây, cho hỏi…”
Chiếc ghế xoay nhẹ hình vòng cung về phía cô, bắt gặp ánh mắt của người đàn ông anh tú đối diện, cô run lên một cái, không dám tin vào mắt mình.
“Cô Tô, lâu rồi không gặp!”
Anh nở nụ cười bí ẩn, ánh mắt sâu đen láy nhìn cô âu yếm như thú cưng.
Tô Hiểu Du không khỏi ngạc nhiên, hơn nữa càng không thể che lấp sự thẹn thùng như gái mới lớn.
“Xin lỗi tôi vào nhầm phòng, xin lỗi anh!” – Cô lập tức xoay người muốn chạy ra khỏi phòng, sao lại là anh ta chứ? Oan gia ngõ hẹp, trong 36 kế chuồn là thượng sách!
Chưa chạm đến cánh cửa, cô lập tức bị kéo lại đằng sau thật mạnh, cả người cô bao trọn trong lòng anh, cảm nhận được nhịp tim hai người đập nhanh như muốn rớt ra khỏi ngực.
“Anh làm gì vậy? Buông tôi ra!” – Tô Hiểu Du không ngừng giãy giụa đẩn người đàn ông này ra, nhưng càng giãy anh càng ôm cô thật chặt, khó lòng nào mà thoát ra được.
“Ngoan nào! Em định chạy đi đâu?”
Anh ghé sát mặt vào tai cô thì thầm nói, làm cô mẫn cảm đỏ hết cả khuôn mặt.
“Anh nhận nhầm người rồi!” – Cô vô vọng nói nhỏ nhẹ.
“Anh sẽ không nhầm nếu đó là em. Anh đã phải điều tra rất cực mới tìm ra em, biết không hả? Mèo hoang thích bỏ chốn?”- Cảm nhận được Tô Hiểu Du ngừng ý định bỏ chốn, anh nhẹ nhàng buông ra, dùng đôi mắt láu cá nhìn cô. Chưa kịp mở lời cô đã bị anh chiếm chọn lấy đôi môi, Tô Hiểu Du hết sức chối từ nhưng không cưỡng lại được, dần cô cuốn theo sự chỉ dẫn dưới môi anh.
“Tại sao anh tìm ra tôi?” – Đối diện trước người đàn ông này, cô liếc nhẹ bảng tên phía đối diện, giám đốc điều hành Lục Tiêu Bá!
“Anh đến quán bar hỏi ra được một số thông tin của em từ một tên pha chế! Không khó gì để điều tra ra nơi em ở.” – Lục Tiêu Bá cong khóe miệng.
“C..Chuyện hôm đó…Do tôi say, nên có thể coi như chưa có gì xảy ra!” – Tô Hiểu Du ấp úng, cúi nhẹ mặt xuống không dám nhìn người đàn ông đối diện.
“Ha~ Vậy sao? Anh nghĩ em phải chịu trách nhiệm với anh chứ?”
Cô không nghe nhầm chứ? Lần đầu thấy một tên đần độn muốn một cô gái chịu trách nhiệm vì tình một đêm đấy! Anh ta đang đùa hay gì?
“Tôi sẽ coi như không biết anh, coi như chúng ta chỉ làm thỏa mãn nhau, xong tất cả chỉ dừng lại ở đây!”
“Cô gái! Còn anh nghĩ em sẽ phải chịu trách nhiệm làm người phụ nữ bên anh cả đời!” – Anh tiến về phía cô, Tô Hiểu Du nhanh ý dịch qua phía cuối ghế. Cuối cùng vẫn bị anh giữ hai tay đè ra ghế sofa.
“Anh làm gì vậy!!!” – Cô hậm hực.
“Từ giờ trở đi, Tô Hiểu Du chỉ được phép làm người của Lục Tiêu Bá! Không có khái niệm chia sẻ, và tôi cũng nhắc nhở em, đừng nghĩ đến việc chạy khỏi tôi! Sẽ chỉ làm em thất vọng thôi.” – Anh nhìn nữ nhân như con nhím nhỏ xù lông bên dưới mình khẽ nhếch môi nở nụ cười tà mị.
Tô Hiểu Du cắn môi tránh né ánh mắt sắc bén của anh **Chết tiệt… Cái tên này!**