Đọc truyện Vợ Ơi Theo Anh Về Nhà – Chương 68
Vừa mới ngủ dậy, có người gọi điện thoại đến, là Hạp Tử.
Tôi ấn nút nghe, giọng nói lớn của Hạp Tử hoàn toàn làm cho tôi tỉnh táo: “Quan Tiểu Yến, đến uống rượu với mình!”
Toi xoa lỗ tai, sợ hãi: “Hạp Tử! Đừng cho rằng cậu to hơn mình hai cỡ thì
có thể muốn làm gì thì làm nhé! Bây giờ là lúc nào rồi, cậu không ngoan
ngoãn đi làm còn uống rượu cái gì?”
“Đi làm?” Hạp Tử cười nhạt, “Đùa à, đi làm cũng phải có chỗ để làm chứ?”
Tôi cảm thấy lời này của cô ấy không bình thường: “Hạp Tử, cậu thất nghiệp rồi ư?”
Hạp Tử nổi giận hét: “Mình không chỉ thất nghiệp, mình còn thất tình nữa!”
Khi tôi đến nhà Hạp Tử, nhìn thấy cô ấy đang ngồi trên sàn nhà, trước mặt
là một đống đồ nhắm như lạc rang, cánh gà nướng, tai lợn luộc…, bên cạnh còn có một thùng bia, và hai vỏ chai rỗng.
Tôi đi đến, vứt túi
sang một bên, ngồi xuống cạnh cô ấy, sau đó cướp lấy cái chai trong tay
cô ấy, nói: “Chuyện gì vậy, cậu nói rõ cho mình đi.”
Hạp Tử cầm
lấy một chai khác, cười châm biếm: “Cậu nói có đáng cười không, mình
chẳng hề biết cái gì cả, liền bắt kẻ thông dâm cho anh ta!”
Tôi
chẳng hiểu chuyện ra làm sao, Hạp Tử liền kể cho tôi nghe về chuyện cô
ấy đã trải qua. Tôi hôm qua, Hạp Tử ở nhà bạn trai cô ấy, khi đó Hạp Tử
nhớ đến một trò đùa dai mà mình đã từng xem, liền muốn trêu chọc bạn
trai. Thế là nhân lúc anh bạn trai tắm rửa, cô lấy chiếc quần nhỏ của
mình, đợi bạn trai cô đi từ nhà tắm đi ra, cô nhặt chiếc quần nhỏ kia
lên, nghiêm túc nói với anh ta, đây là nhặt được từ dưới gầm giường, anh thú tội với em đi. Hạp Tử lúc đó chỉ muốn nhìn thấy dáng vẻ lúng túng
của bạn trai khi bị vu cáo hãm hại, nhưng không ngờ, anh ta lại hoảng
hốt bắt đầu thừa nhận sai lầm.
Hạp Tử kể xong, uống một ngụm bia
lớn: “Cậu nói xem, đàn ông bây giờ sao đều như vậy, ăn trong bát chiếm
trong nồi, nếu như anh ta ghét mình thì nói sớm rồi chia tay một cách
vui vẻ!
Tôi vỗ vào vai cô ấy, an ủi: “Có lẽ là anh ta để ý đến cậu quá.”
Hạp Tử cười lạnh lùng: “Để ý, cậu có biết hay không, chuyện này còn chưa
hết. Kẻ thứ ba kia hôm nay biết được chuyện này rồi, vừa rồi, cô ta còn
chạy đến công ty của bọn mình làm loạn, trước mặt người đàn ông kia đã
đánh mình một cái.”
Tôi xoa mặt cô ấy, nửa mặt bên trái thực sự là hơi sưng. Thế là tôi cũng giận dữ: “Vậy cậu có đánh lại không?”
Hạp Tử: “Mình cũng muốn vậy, kết quả cậu đoán xem thế nào, rõ ràng người
đánh là cô ta, khóc khó lóc lóc cũng là cô ta, gã đàn ông kia giống như
con gà mẹ bảo vệ gà con vậy, che chắn cho cô ta, mình đến cơ hội rat ay
cũng không có!”
Tôi nghiến răng nghiến lợi nói: “Đôi cẩu nam nữ này quá đáng quá rồi!”
Hạp Tử lạnh lùng “hừ” một tiếng, tiếp tục uống bia. Sự việc làm ầm lên đến
mức này, không chia tay thì không được, mà tên tiện nam kia lại là cấp
trên của Hạp Tử, cô ấy ở lại công ty cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Tôi thở dài thườn thượt, khoác vai Hạp Tử buồn rầu nói: “Ai da, cậu thật là hồng nhan bạc mệnh.”
Hạp Tử gạt tay tôi ra: “Cậu cút đi, mình vẫn còn chưa chết đâu.”
Tôi nói: “Hạp Tử, cậu nói thật lòng với chị đây đi, cậu rất yêu tên tiện nam kia phải không?”
Hạp Tử cười đáp: “Yêu? Bây giờ chỉ hận là không để đem anh ta chặt ra
làm vạn mảnh ném vào vũ trụ làm rác! Mình lúc đầu thật sự là không có
mắt, cậu nói xem nhiều người theo đuổi mình như thế, mình sao lại chọn
đúng anh ta chứ? Lúc đó anh ta chỉ là một nhân viên quèn, vẫn chưa thăng quan phát tài. Quả nhiên đàn ông có tiền vào sẽ sinh hư…Mình không nói
Giang Ly nhà cậu nhé!”
Không sao, Giang Ly đã rất hua rồi! = =
Tôi vỗ vao vai cậu ấy, hào khí ngút trời nói: “Không sao, cóc ba chân không dễ tìm, đàn ông hai chân thì nhiều lắm, cậu yêu người khác đi. Với
nhan sắc và trí tuệ của cậu, chỉ cần vẫy tay, chắc chắn có cả đám đàn
ông chen chúc xếp hàng.”
Hạp Tử thích được tôi khen, lúc này sắc
mặt có chút hòa dịu hơn, nhưng vẫn u oán: “Đàn ông hai chân rất nhiều,
đáng tiếc đàn ông hai chân tốt tính thì gần như tuyệt chủng rồi.”
Tôi nói: “Trên tay mình vừa hay có một người.”
Hạp Tử chớp cặp mắt to, nhìn tôi, không nói.
Tôi véo má cô ấy, cười nói: “Nếu như cảm động thì cứ nói, đừng khách sáo với mình.”
“Không phải!” Hạp Tử cầm lấy chai bia, rất nghiêm túc nói: “Mình cảm thấy, giọng điệu của cậu sao mà giống ma cô thế…”
Tôi: “…”
Tôi ở cùng Hạp Tử hai ngày, cảm xúc của cô ấy dần trở lại bình thường. Thực ra con người Hạp Tử này thoáng hơn tôi, tôi nghĩ nếu như tôi gặp phải
chuyện gì, chắc phải u buồn ghê gớm lắm.
Buổi tối ngày thứ ba,
tôi quay về đến nhà. Vừa mới vào cửa, liền rơi vào vòng ôm quen thuộc.
Giang Ly ôm lấy tôi, trong giọng nói có chút u oán: “Sao bây giờ em mới
về nhà?”
Tôi có ý xin lỗi, ôm lưng anh, dỗ dành như dỗ một đứa trẻ
con: “Mấy ngày này không có ai nấu cơm cho anh ăn, anh đói rồi phỉa
không?”
Giang Ly kề sát vào bên tai tôi, thấp giọng cười: “Đúng vậy, đói rồi.” Anh nói xong, thè lưỡi mơn man vành tai tôi.
Mặt tôi lập tức đỏ ửng.
Không khí mờ ám trong phòng vẫn chưa tiêu tan, tôi uể oải dựa vào khuôn ngực
trần của Giang Ly, yếu ớt thở. Tay của Giang Ly lại trượt đến trước ngực tôi. Tôi gỡ tay anh ra, nói: “Em muốn đi tắm.”
“Ừ, anh cũng đi.” Anh nói rồi, xuống giường, ôm tôi dậy, “Anh sớm đã muốn tắm uyên ương rồi.”
Tôi: “…”
Sau khi bị Giang Ly giày vò trong phòng tắm, tôi cảm thấy tôi cần phải nói
một số việc khác để di chuyển sự chú ý của Giang Ly, khi quay lại
giường, tôi nghiêm túc nói: “Giang Ly, Hạp Tử chia tay rồi.”
Giang Ly ôm tôi vào lòng, lạnh tanh nói: “Ừ, em nói rồi mà.”
Tôi có chút tức giận: “Người đàn ông kia đúng là đồ mắt chó, Hạp Tử tốt như vậy lại nỡ phản bội.”
Giang Ly lại “ừ” một tiếng, nói: “Em muốn báo thù không?”
Tôi: “Báo thù thế nào, bây giờ hai người kia đã câu kết với nhau làm chuyện xấu rồi, Hạp Tử thật đáng thương.”
Giang Ly trả lời: “Phương pháp báo thù có rất nhiều, đơn giản nhất là, cô ấy
có thể đem số điện thoại của bọn họ đăng lên mạng kết bạn, cũng đủ để
hai bọn họ phiền phức một trận rồi.”
Tôi nuốt nước bọt: “Chiêu…chiêu này thật là độc.”
Giang Ly chậm rãi nói: “Báo thù thông thường có hai con đường, đả kích hoặc
là chia rẽ, anh cảm thấy chia rẽ có thể khiến Hạp Tử thoải mái hơn, tấn
công vào tâm lý, lý gián một chút xíu là được rồi.”
Tôi run rẫy nói: “Giang Ly, anh…anh…anh nguy hiểm quá!”
Giang Ly dùng cằm chà vào hõm cô tôi: “Thực ra những việc này chỉ là xả tức
nhất thời thôi, không nhất thiết phải làm. Chia tay thì chia tay, mọi
người từ đây chẳng ai thiếu nợ nhau, đường ai nấy đi.”
Tôi gật đầu: “Đúng vậy, Hạp Tử bây giờ cũng nghĩ thông rồi, cho nên em mới muốn giới thiệu một người bạn trai cho cô ấy.”
Giang Ly nhẹ nhàng hôn lên cổ tôi: “Cô ấy chẳng phải không có ai yêu, em lo gì chứ!”
Tôi nhướn người lên một chút, lẫn tránh Giang Ly. Anh lại sán đến, ngực
dính sát vòa sau lưng tôi: “Vậy thì em muốn giới thiệu ai cho cô ấy?”
Tôi trả lời: “Em nghĩ như thế này, dù gì phù sa không thể chảy ra ngoài
ruộng mà, bạn của anh, Hàn Kiêu bây giờ chẳng phải cũng đang độc thân
sao?”
Giang Ly bất mãn véo tay tôi: “Em làm sao mà luôn nhớ cậu ấy thế?”
Tôi cười khan hai tiếng, lại hỏi: “Anh cảm thấy Hàn Kiêu thế nào? Anh ấy vẫn chưa có bạn gái nhỉ?”
Giang Ly thả tay tôi ra, lần vào trong áo của tôi, nhẹ nhàng xoa xoa vùng eo: “Hàn Kiêu chưa có bạn gái, em muốn thế nào thì làm như thế đi.”
Tôi còn có chút lo lắng về sự không phối hợp của Giang Ly: “Vậy anh sẽ giúp em hẹn Hàn Kiêu chứ?”
Giang Ly: “Là giúp Hạp Tử hẹn.”
Tôi: “Đúng vậy, anh sẽ hẹn giúp Hạp Tử chứ?
Giang Ly “ừ” một tiếng.
Trong lòng tôi vui như hoa nở, mấy ngày nay lời hứa đối với Hạp Tử cuối cùng
có thể thực hiện rồi. Thế là tôi chân thành tán thưởng: “Giang Ly anh
thật tốt, á á á á…”
Giang Ly: “Thật sao?”
Tôi gật mạnh đầu: “Đúng vậy đúng vậy.”
Giang Ly: “Vậy thì hôn anh một cái.”
Tôi đỏ ửng mặt, quay mặt lại nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên mặt của Giang Ly. Giang Ly nhìn tôi, ánh mắt rừng rực, sau đó đột nhiên với khí thế
nhanh như chớp giật, nâng cằm tôi lên, giữ chặt lấy môi tôi. Một tay
khác của anh vô cùng thuần thục, bắt đầu cởi khuy áo ngủ của tôi…
Tôi âm thầm rơi nước mắt trong lòng, Hạp Tử à, tình yêu của em là chị đây dùng mỹ sắc đổi lại đó…
Tôi và Giang Ly lần lượt hẹn Hạp Tử và Hàn Kiêu, bốn người cùng ăn một bữa cơm.
Hạp Tử ở trước mặt tôi thì hung dữ, đanh đá như vậy, thế mà trước mặt Hàn
Kiêu còn ngại ngùng hơn cả cô dâu nhỏ, mà Hàn Kiêu…anh ta vẫn thẹn thùng như cũ…
Còn Giang Ly, anh ấy vỗn dĩ chẳng thích nói chuyện, Thế là một bữa cơm, chỉ có một mình tôi nói, cảm giác đó thật là kỳ quái.
Không được, tôi cần phải cho hai người bọn họ một liều thuốc mạnh.
Về đến nhà, tôi đem suy nghĩ của mình nói với Giang Ly, Giang Ly hoài nghi nhìn tôi: “Không tốt lắm nhỉ?”
Tôi bất mãn: “Lẽ nào anh cảm thấy Hạp Tử nhà em không xứng với Hàn Kiêu?”
Giang Ly lắc đầu: “Không phải vậy, nhưng việc này luôn là phụ nữ chịu thiệt thòi đúng không?”
Tôi tư tin, xua xua tay: “Không sao, con người Hạp Tử này em rất hiểu, biểu hiện của cô ấy hôm nay nói rõ cô ấy nhất định có tình cảm với Hàn Kiêu, anh không nhìn thấy cô ấy bình thường ăn cơm hung mãnh như thế nào
đâu…Anh cảm thấy Hàn Kiêu có thích Hạp Tử không?”
Giang Ly không quan tâm nói: “Tình cảm có thể bồi dưỡng được, khi cậu ấy cần hy sinh thì phải hy sinh một chút.”
Giang Ly, anh quá vô sỉ rồi! >_
Thế là, dưới âm mưu bí mật của tôi và Giang Ly, chúng tôi hẹn Hạp Tử và Hàn Kiêu cuối tuần cùng nhau đi suối nước nóng nghĩ ngơi. Đương nhiên suối
nước nóng không phải là trọng điểm, trọng điểm là chúng tôi đặc biệt tìm một khu nghĩ dưỡng tương đối nổi tiếng, hơn nữa chỉ đặt hai phòng… Hạp
Tử, bọn họ không phải là gian tình, mà là mờ ám, mờ ám để rút ngắn
khoảng cách…
Khi tôi nghiêm túc tuyên bố, Hạp Tử và Hàn Kiêu phải ở chung một phòng, hơn nữa khu nghĩ dưỡng này không còn phòng nữa, hai
người bọn họ đều ngẩn ra.
Hạp Tử cuối cùng không thẹn thùng được nữa, cậu ấy cong ngón tay lên hung dữ cốc vào đầu tôi: “Quan Tiểu Yến, cậu làm gì vậy?”
Hàn Kiêu ngượng ngùng ho một tiếng, cười nói: “Vậy…tôi và Giang ca ở cùng một phòng là được rồi.”
Tôi thẳng thừng lên tiếng: “Giang Ly còn nguy hiểm hơn Hạp Tử đó!”
Khi tôi nhìn thấy sắc mặt tái xanh của Giang Ly, ý thức được mình đã nói
những lời không nên nói rồi, thế là ngượng ngùng nói: “Vậy sao chứ, dù
gì tôi cũng phải ở cùng một phòng với Giang Ly!” Tôi cũng chẳng quan tâm có mất mặt hay không, dứt khoát ôm chặt cổ Giang Ly, nhìn Hàn Kiêu như
truyền đạt thông tin, “Trừ tôi ra, bất luận là đàn ông hay phụ nữ đều
không được đến gần Giang Ly nhà tôi.”
Hàn Kiêu đỏ mặt, ngại ngùng cười cười. Đến Hạp Tử cũng bị hành động hung mãnh của tôi làm cho kinh ngạc, ngẩn ra.
Giang Ly cứng đơ bất động nhìn tôi, tôi biết anh ấy thực sự tức giận rồi.
Trong khu nghĩ dưỡng, khắp nơi đều là suối nước nóng, ăn cơm tối xong, tôi
vứt hai người Hạp Tử và Hàn Kiêu lại, theo đuôi Giang Ly đến một suối
nước nóng rất nhỏ bên cạnh. ở đây rất kín đáo, cũng không biết Giang Ly
làm thế nào tìm được chỗ này.
Sắc mặt của Giang Ly vẫn chẳng tốt
đẹp gì, tôi biết anh ấy tức giận vì lời nói sai của tôi hôm nay. Anh ấy
vẫn luôn muốn gạt bỏ cái mũ “gay” này đi, tôi lại lấy ra làm trò cười,
gây tổn thương biết bao lần.
Giang Ly đứng bên cạnh suối nước, ngẩn ra nhìn nước suối nóng bốc hơi lên.
Tôi đi đến trước mặt, sán vào lòng, ôm lấy anh. Tôi áp mặt lên trước ngực
anh dụi dụi, nói nhỏ: “Giang Ly, đừng tức giận nữa được không?”
Giang Ly không cử động. Tôi lại nói: “Xin lỗi, em không phải là cố ý bóc mẽ
khuynh hướng giới tính của anh, ồ không, ý em là, không cố ý muốn cười
nhạo khuynh hướng giới tính của anh,
cũng không phỉa, ý của em là,
em không hoài nghi khuynh hướng giới tính của anh, không đúng, em…” Tôi
cảm thấy chuyện này tương đối phức tạp, càng lúc nói càng không rõ.
Giang Ly rõ ràng bị tôi làm cho tức hơn, anh nghiến răng, nghiến lợi nói: “Quan – Tiểu – Yến!”
Tôi ngẩng đầu, nhìn thẳng vào ánh mắt u ám của anh. Tôi bị ánh mắt đó chích vào trong xương sống đến phát lạnh, trong lòng run rẫy, dứt khoát phải
rat ay trước.
Tôi kiễng chân, kéo lấy cổ của anh, giữ lấy môi của anh. Lúc đầu cơ thể cúa Giang Ly cứng đơ, nhưng anh ấy rất nhanh chóng
ôm lấy tôi và phản kích, dành thế chủ động chiếm trọn môi tôi.
Giang Ly một tay đỡ lấy eo tôi, một tay giữ chặt sau đầu tôi, nụ hôn của anh
ấy càng lúc càng sâu, càng lúc càng mạnh, chân tôi đã mềm nhũn ra rồi.
Giang LY cởi quần áo trên người tôi ra, sau đó ôm ngang tôi, đi vào suối nước nóng
Nước trong suối không sâu, chỉ vừa vừa, không vượt qua phần ngực của tôi.
Giang Ly đỡ tôi, ánh mắt rực sáng cúi đầu nhìn tôi, anh nói: “Quan Tiểu
Yến, anh không phải là gay, từ trước đến nay đều khôgn phải.”
Tôi cúi đầu xuống vẻ có lỗi: “Xin lỗi, Giang Ly.”
Giang Ly lại nói: “không có thành ý.”
Giang Ly cúi đầu, nhẹ nhàng lướt qua môi tôi, sau đó anh cong khóe miệng, ánh mắt lấp lánh như sao trên bầu trời. Anh thấp giọng, khàn khàn nói:
“Quan Tiểu Yến, lấy thành ý của em ra đi.”
Tôi đỏ bừng mặt, hiểu thành ý của Giang Ly là cái gì rồi.
Không có cách nào, ai bảo tôi phạm sai lầm chứ. Tôi cắn răng hạ quyết tâm,
bằng bất cứ giá nào. Thế là tôi học theo dáng vẻ của Giang Ly, kéo mặt
anh lại, cẩn thận hôn từng chút, sau đó hướng xuống, nhẹ nhàng hôn lên
cổ tôi của anh…cánh tay ôm lấy vai tôi của Giang Ly siết chặt lại, tay
của anh rất nóng…
Tôi hôn lên bộ ngực rộng lớn của Giang Ly…
Giang Ly đau đớn rên rỉ một tiếng. Tôi cho rằng anh đau, ngẩng đầu quan tâm hỏi: “Đau à?”
Lúc này hai mắt Giang Ly nhắm chặt, lông mày hơi khóa lại. Anh thở dốc nói: “Không, không đau, anh rất thích…”
Lồng ngực của Giang Ly cong lên, hơi thở của anh càng lúc càng nặng nề: “Mn…Quan Tiểu Yến, anh yêu em…”
Tôi hàm hồ đáp: “Em cũng yêu anh, mm….”
Giang Ly ôm tôi ra khỏi suối nước nóng, mặc quần áo cho tôi. Tôi nằm bên cạnh suối nước nóng, toàn thân nhức mỏi. không muốn động đậy. Giang Ly cũng
nằm xuống, kéo tôi ôm vào lòng.
Tôi đột nhiên nhớ ra một vấn đề rất nghiêm trọng: “Giang Ly, vừa rồi anh không đeo bao.”
Giang Ly đột nhiên nhổm dậy, cúi đầu nhìn tôi, nghiêm túc nói: “Quan Tiểu Yến, chúng ta có con nhé!”
Tôi cụp mắt xuống, không nói gì.
Giang Ly xoa xoa đầu tôi, lại nằm xuống: “Không sao, nếu như em không thích,
chúng ta sẽ không cần nữa.” Giọng nói của Giang Ly mất mát, thấp thoáng
như đang toát lên hy vọng nào đó.
Tôi nằm trên ngực anh dụi dụi,
trả lời: “Giang Ly, em không phải là không muốn, chỉ là, anh có thể để
em chuẩn bị tâm lý trước không>” Sinh con rất đáng sợ mà…
Giang Ly: “Ừ, muốn chuẩn bị bao lâu?”
Tôi: “Em cũng không biết, em sợ.”
Giang Ly thở dài nói: “Vậy thì không cần miễn cưỡng mình nữa đâu nhé!”
Một lần, tôi hỏi mẹ: “Mẹ, lúc đầu vì sao mẹ sinh con ra?”
Mẹ tôi kỳ lạ nhìn tôi: “lẽ nào mẹ phải đem nhét con trở lại?”
= =!
Tôi lau mồ hôi: “Ý của con là, vì sao mẹ quyết định mang thai con vậy?”
Mẹ tôi đắc ý cười: “Sinh con là đặc quyền của người phụ nữ, nếu như mẹ không thử thì sẽ có lỗi với cái bụng của mẹ.”
Thiện tai, tôi coi như hiểu rồi, với lão thái thái thần kinh không bình
thường này, tôi thực sự chẳng có cách nào nói chuyện bình thường được.
Vốn dĩ còn muốn phỏng vấn bà ấy một chút nữa, để giảm bớt những sợ hãi
mang thai của mình.
Mẹ tôi thấy tôi không nói gì, vỗ vỗ vào đầu tôi nói: “Đồ ngốc, con muốn sinh con rồi sao?”
Tôi đỏ mặt: “Ấy, là Giang Ly, Giang Ly muốn sinh con…”
Mẹ tôi chẳng quan tâm: “Muốn sinh thì sinh đi, con còn gì mà do dự như cô
con dâu nhỏ thế này chứ? Mặt dày thường ngày đâu mất rồi?”
Tôi hãi hùng, trả lời: “Mẹ, là con sợ.”
Mẹ tôi: “Kỳ quái, con sợ gì chứ? Có con là tạo người không phải là giết người, không cần phải chịu trách nhiệm với pháp luật.”
“Nhưng mà mẹ, sinh con rất mệt, hơn nữa nuôi con cũng rất lao tâm.”
Mẹ tôi cười nói: “Con gái, cuối cùng con đã biết mẹ đây nuôi con không dễ dàng rồi?”
Tôi gật gật đầu: “Bởi vì như vậy nên con mới không dám có con.”
Mẹ tôi vỗ vào đầu tôi, nói: “Đồ ngốc, vất vả là một chuyện, hạnh phúc lại
là chuyện khác. Con nhìn thấy có người cha người mẹ nào mà không chịu
khổ chịu nhọc, không phải là can tâm tình nguyện yêu thương con cái đấy
sao? Con có từng nghĩ vì sao họ lại cam tâm tình nguyện không? Còn không phải là bởi vì hạnh phúc đấy ư?”
Tôi lắc đầu, không hiểu: “Hạnh phúc như thế nào?”
Mẹ tôi tỏ ra thần bí: “Mẹ có nói con cũng không hiểu đâu, đợi con sinh con rồi sẽ biết. Mẹ nói này, con và Giang Ly cố lên nhé, tranh thủ thời
gian cho mẹ sớm bế cháu ngoại.”
Tôi không yên tâm nhìn mẹ tôi, luôn cảm thấy lời của bà không đáng tin lắm.
Mẹ tôi đọc được suy nghĩ của tôi: “Đến lời của mẹ mà con cũng không tin ư? Được rồi, cứ coi như con không tin, vậy sinh được một đứa con có đáng
giá không, chỉ có người sinh con rồi mới có quyền phát ngôn. Con thử đi
hỏi những người làm mẹ khác xem, xem bọn họ nói có giống mẹ không. Con
gái, đến mẹ con còn không tin, con thật là làm tổn thương mẹ quá…” mẹ
tôi nói, hai mắt đỏ lên.
Tôi nhất thời hoảng hốt, vội vàng nói: “Con tin, con tin…vẫn chưa được sao?…”
Buổi tối, tôi dạo xem dàn diễn của các bà mẹ đang mang thai. Xem nhật ký
những ngày mang thai của họ. Vốn cho rằng, những thai phụ bụng rất to
kia chắc sẽ kêu đau, kêu mệt, kêu khó chịu, không ngờ gần như mọi người
đều cảm thấy mình rất hạnh phúc, còn hạnh phúc thế nào bọn họ cũng không nói, tôi cảm nhận được tâm trạng họ tương đối tốt.
Tôi nhớ nhất
lời của một bà bầu, cô ấy vốn không thích trẻ con, nhưng lần đầu tiên
được nghe thấy nhịp tim của con mình, cô ấy suýt khóc, khi đó dịu dàng
vô cùng, đó là một loại ngọt ngào khác hẳn với bất kỳ cảm xúc nào…
Tôi ngơ ngác nhìn vào bài nhật ký, có chút bần thần.
Cân nhắc đến việc của Giang Ly đã từng bá chiếm blog của tôi lâu ngày chưa
trả. Tôi dự định trả thù anh ấy một chút. Vì vậy, hôm này nhân lúc Giang Ly đi làm, tôi định thâm nhập vào máy tính của anh ấy, lén trộm những
chuyện riêng tư của anh ấy, tốt nhất cũng có thể ăn trộm được số tài
khoản của anh ấy. Đương nhiên, cư coi như là một hacker thì tôi cũng là
một hacker thủ công, chính là kiểu thử hết mật mã này đến mật mã khác…
Tôi lén vào thư phòng của Giang Ly, mở máy. Mật mã mở máy là họ tên cộng với ngày sinh của tôi, điều này tôi biết rồi.
Màn hình chủ của Giang Ly toàn là một màu xanh, một chút cá tính cũng không có. Tôi mở ổ CDEP của anh ấy ra xem một lượt, ngoại trừ một đống tài
liệu vớ vẩn, linh tinh cũng không có gi thú vị. Nhưng trong ổ F có một
file khiến tôi thực sự đau đầu, bên trong đó có một số ảnh, đều là ảnh
của Giang Ly lén chụp lúc tôi ngủ! Tôi lần đầu tiên phát hiện, hóa ra
dáng vẻ của tôi khi ngủ lại hãi hùng như thế này, hơn nữa tư thế ngủ lại vô cùng quái dị, xem thế là đủ rồi, xem thế là đủ rồi!
Tôi mở
trình duyệt. muốn xem một nhật ký lên mạng của Giang Ly. Sau đó tôi phát hiện một đầu mối rất quan trọng. Số tài khoản mặc định trong nhật ký
blog đăng ký của Giang Ly lại là hòm thư anh ấy thường dùng, cái
này…chẳng phải chính là blog của Giang Ly sao? Tôi từ trước đến nay còn
chưa xem qua blog của anh ấy nữa…
Tôi đột nhiên hưng phấn, thử
các mật mã trong cột mật mã, đáng tiếc đều không được. Tôi không dám
khinh suất thử lần thứ ba, bởi vì nếu như lại đăng nhập thất bại nữa thì phải mất một khoảng thời gian mới có thể đăng nhập lại được. Thật kỳ
quái, Giang Ly thích nhất là dùng hai mật mã, một là họ tên tôi, một là
họ tên anh, không có lý do gì tôi lại đăng nhập không được.
Bỏ
đi, để xem xem trong blog của anh có những thứ gì đã. Dù gì trong trình
duyệt cũng có ghi địa chỉ blog của anh. Tôi đăng nhập vào blog của mình, mở địa chỉ blog của anh ra, tiếp đó không được nhìn thấy blog như tôi
dự kiến, lại nhìn thấy một câu nói, nói là người dùng này thiết lập chế
độ riêng tư, bạn không thể xem được…Haizz, Giang Ly anh đang làm cái trò gì vậy?
Nhưng mà tôi thật sự rất muốn xem blog của Giang Ly!
Tôi bước đi thẫn thờ trong thư phòng của anh, vò đầu bứt tai nghĩ đến tất
cả các mật mã Giang Ly có thể dùng, nhưng lại không dám thử, huống hồ cứ coi như thử cũng chưa chắc đã đúng, đến hai mật khẩu có khả năng nhất
cũng bị loại trừ rồi.
Cuối cùng, tôi cắn răng, quyết định gian nan.
Tôi móc điện thoại, gọi cho Giang Ly, “Alo? Giang Ly à, giao mật mã blog của anh ra!”
Giang Ly: “…”
Giang Ly ở đầu dây bên kia mãi không thấy trả lời, tôi chột dạ, đành cao
giọng, cố làm ra vẻ hung dữ: “Không giao ra phải không? Nếu như không
giao ra, hôm nay đừng ăn cơm nữa!”
Giang Ly thở dài, giống như đang nhịn cười: “Quan Tiểu Yến? có hacker nào giống em thế này không?”
Tôi hãi hùng, giữ vững khí thế: “Anh…anh…anh rốt cuộc vẫn không nói chứ gì?”
Giang Ly: “Phiên âm của Quan Tiểu Yến, phía sau thêm số 520, mật mã này khó đoán như vậy sao?”
Vì để đề phòng Giang Ly mượn cớ cười nhạo tôi, tôi dập máy nhanh như bay.
Haizz, hóa ra guanxiaoyan520, hóa ra lại đơn giản như vậy!
Tôi
đăng nhập vào blog của Giang Ly, phát hiện anh ấy cài đặt blog của mình
thành trạng thái ngoài bản thân anh ấy ra, không ai có thể vào xem được!
Bài gần đây của blog chỉ có một câu: “Tôi mong muốn có con.”
Tôi xấu hổ hãi hùng, nhanh chóng xem blog của anh ấy từ đầu đến cuối.
Blog của Giang ly lập rất sớm, hình như là XQ vừa thành lập đã có rồi, cũng
khó trách, ai bảo XQ sinh ra từ tay anh ấy chứ. Ngữ văn của anh ấy chắc
không tồi, mỗi bài chỉ có một hai câu, giống như liệt kê chương mục,
không có ý nghĩa. Tôi nhớ khi tôi học viết văn lớp bốn đều dùng phong
cách này. Nói thực lòng, nếu như không biết trước blog này là của Giang
Ly, tôi chắc chắn không xem.
Giai đoạn mới bắt đầu của blog đều
nói một chút chuyện chua ngọt đắng cay trong công ty, tôi ngáp dài xem
một lát, phát hiện sau khi XQ thành lập không lâu gặp phải một số khó
khăn về kinh doanh, hình như rất nghiêm trọng. Con người Giang Ly làm
việc rất lạc quan, anh ấy nếu nói nghiêm trọng, vậy thì thực sự là
nghiêm trọng rồi. Tôi chỉ biết bây giờ xu thế phát triển của XQ rất tốt, không ngờ con đường sáng nghiệp của Giang Ly cũng gập ghềnh như thế
này, hóa ra sau lưng của mỗi người thành công đều có giai đoạn khiến
người ta đau xót. Thậm chí trong một bài viết Giang Ly còn nói: “Tôi
không biết bản thân mình còn có thể cầm cự bao lâu nữa cũng không biết
XQ còn có thể đi bao xa”…Trong ấn tượng của tôi, tôi là người từ trước
đến nay chưa từng nhìn thấy Giang Ly tiều tụy như thế này, anh từ trước
đến nay đều luôn bình tĩnh, tự tin, ung dung, tự tại, dáng vẻ tuyệt
vọng như thế này, tôi đến tưởng tượng cũng không thể.
Tôi thút thít một hồi, Giang Ly à, khổ anh rồi, tối này làm chút gì dó ngon bồi dưỡng cho anh ấy mới được!
Xem tiếp, tôi càng thầm kinh ngạc.
Mấy bài viết tiếp theo trong blog của Giang Ly đều là bình luận về một người, một người phụ nữ!
Anh nói: “cô ấy muốn chia tay với tôi, lại chính vào thời điểm này.”
Anh còn nói: “Cái gọi là tình yêu chẳng qua cũng là thế này, xem ra thực lực mới là đạo lý vững chắc.”
Anh lại nói: “Hôm nay chia tay rồi, cho mình nghĩ một ngày. Từ ngày mai bắt đầu làm việc thật tốt.”
Giang Ly nói chuyện vẫn bình thản, tự nhiên, nhưng tôi nhìn những bài blog
này, trong lòng chua xót. Hóa ra Giang Ly còn có giai đoạn như thế này,
trong giai đoạn sự ngiệp của mình gặp khó khăn nhất, lại bị người mà
mình yêu thương sâu sắc nhât vứt bỏ, đó là một loại đả kích như thế nào, tôi không cách nào tưởng tượng được.
Giang Ly, anh yên tâm đi,
Quan Tiểu Yến em bất luận như thế nào cũng sẽ không rời xa anh, cứ coi
như anh biến thành một kẻ ăn mày, em cũng quyết tâm ở cùng anh cả đời,
sống như vậy!
Tiếp dưới đó, Giang Ly thực sự là làm việc tốt…
Anh tuyệt đối không nhắc đến chuyện gì liên quan đến người phụ nữ kia, viết những câu không rời xa XQ như lúc ban đầu. Từ trong blog của anh có thể nhìn ra được, tình hình kinh doanh của XQ dần dần khởi sắc, còn anh,
luôn có một cảm giác u uất, cô đơn, những lời nói cũng càng ngắn đi,
giản lược đến mức không thể giản lược hơn.
Xem ra người phụ nữ kia đối với anh đã có ảnh hưởng thực sự lớn, trong lòng tôi đột nhiên có chút tắc nghẹn.
Lại tiếp sau nữa, Giang Ly rơi vào thời gian bi phẫn nhất trong cuộc đời
anh. Tôi nhìn thấy những tiếng than thở không cầm lòng được trên blog
kia, hóa ra thần tiên cũng có lúc ngốc nghếch…
Sau khi XQ bước
vào quỹ đạo ổn định, cuối cùng Giang Ly cũng có tâm tư để quan tâm đến
chuyện tình cảm của mình, nhưng lúc này anh ấy lại phát hiện, mình đối
với bất kỳ người phụ nữ nào cũng đều không có hứng thú. Xem đến đây, tôi có thể lý giải, dù gì lúc đầu người phụ nữ kia phản bội anh ấy, thực sự đã tạo ra một tầng mây mù u ám trong lòng anh ấy, không có hứng thú đối với phụ nữ cũng là điều rất bình thường.
Thế là Giang Ly thiên tài vĩ đại rút ra được kết luận: Khuynh hướng tâm lý của anh đã thay đổi rồi.
Chuyện này miễn cưỡng có thể tiếp nhận được, dù gì không thích phụ nữ mà, vậy
đương nhiên sẽ nghĩ đến có phải là thích một người đàn ông không. Nhưng
sau đó Giang Ly lại khổ não vì phát hiện mình đối với đàn ông hình như
cũng không có hứng thú…
Nhưng mà Giang Ly rộng lượng, sau khi cân nhắc giữa việc biến thành một người đồng tính và biến thành một người
cá tính lạnh nhạt, kiên quyết quyết định, anh ấy vẫn là một người đồng
tính nhỉ…
Tôi nhìn những bài viết ngốc nghếch này của Giang Ly,
muốn cười, nhưng mà hễ nhe răng, nước mắt lại chảy ra. Nói đi nói lại,
Giang Ly ngốc nghếch như thế này băn khoăn giữa đồng tính là lạnh nhạt
như thế này, vẫn không phải bởi vì sự tổn thương sâu sắc mà người phụ nữ kia gây ra cho anh sao?
Ngày thứ hai sau khi chia tay đã có thể
dồn toàn tâm sức cho công việc, xoay chuyển tương lại của XQ. Giang Ly
cũng yếu mềm đến mức bởi vì một giai đoạn tình cảm bị đổ vỡ mà không còn chạm vào phụ nữ nữa.
Nghĩ lại bản thân mình, trước đây tôi không chỉ một lần lấy chuyện “Giang Ly là gay” để trêu đùa, khi đó anh không
biết là đã buồn đến thế nào, tôi đúng là một người tệ hại. Giang Ly à,
xin lỗi, sau này sẽ không trêu đùa anh chuyện này nữa, em sẽ thật sự yêu thương anh…
Tôi lại xem tiếp, lật rồi lật, rồi lật đến những bài viết vào mùa hè năm ngoái. Lúc đó chúng tôi vừa mới kết hôn, rất hiếu
kỳ muốn biết Giang Ly lúc đầu đã nghĩ gì.
Ngày lấy giấy chứng nhận kết hôn, Giang Ly viết trong blog: “Tôi kết hôn rồi, cùng một người phụ nữ.”
Thừa lời, lẽ nào anh còn có thể kết hôn cùng một người đàn ông sao…
Ngày tổ chức hôn lễ của chúng tôi, Giang Ly viết trong blog: “Tôi từng nghĩ
đến việc kết hôn cùng một người phụ nữ, nhưng không ngờ rằng sẽ kết hôn
cùng một người phụ nữ ngốc như thế này.”
Tôi sắp thổ huyết rồi, tôi ngốc như vậy sao, có không, có không, có không…
Ngày hôm sau, Giang Ly viết: “Người phụ nữ ngốc này nấu cơm không tồi.”
Này! Trước tiên không nói tôi thực sự có ngốc không, cứ coi như tôi thực sự
ngốc một chút như vậy, anh cũng không cần cứ treo ba chữ “phụ nữ ngốc”
này ở miệng như vậy chứ?
Tiếp sau đó, tôi gần như không đọc được một câu nói tốt nào của Giang Ly.
“Cô ấy lại không dám ngủ một mình, cô ấy đã hai mươi bảy tuổi rôi! Nhưng mà dáng vẻ của cô ấy rất thú vị.”
“Cô ấy nói xấu tôi với một người đàn ông khác, thật là muốn dạy dỗ cô ấy một chút.” Đó không phải là tôi nói, được chưa nào! = =
“Buổi tối hôm qua cô ấy ăn nhiều, ngốc quá. Ừm, nhìn thấy thứ không nên nhìn
thấy rồi, tôi hình như có chút không bình thường, là chuyện gì ra đây?”
“Lại còn dám cãi nhau với tôi, tôi không muốn làm cô ấy khóc, khi cười vẫn
ngốc nghếch thú vị hơn.” Anh nấu bữa cơm đó khiến em ghi nhớ làm sao mà
quên nổi!
“Vu Tử Phi không vấn đề gì, nhưng Vương Khải thì có chút phiền phức.” Ấy? Giang Ly từ lúc đó đã thích tôi rồi sao?
“Cô ấy lén chụp ảnh tôi, còn chảy máu cam nữa. Không ngờ thân hình của tôi
lại có sức hấp dẫn lớn đối với cô ấy. Nhưng mà, như thế này hình như
cũng không tồi.” Giang Ly, anh tự yêu mình quá! Tuy nhiên sức hấp dẫn
thực sự có lớn một chút…
“Cô ấy lại hôn Vương Khải!” Chẳng phải là bị anh hôn lại sao? >_
“Vì sao lại muốn hôn cô ấy như vậy chứ, lẽ nào tôi thích cô ấy rồi? Nhưng
mà cô ấy là phụ nữ…” Này, anh nên thích phụ nữ, được chứ?
“Cô ấy
tặng quà sinh nhật cho tôi, viết nhầm “sinh nhật vui vẻ” thành “em yêu
anh”. Có một khoảng khắc như vậy, tôi rất hưng phấn, nhưng mà cô ấy
không hiểu. Cô ấy nói sẽ không thích tôi, vậy thì nếu như tôi thổ lộ ra
với cô ấy rồi, cô ấy có lẽ sẽ lấn tránh tôi nhỉ?” Giang Ly thật thông
minh, nếu như lúc đó anh ấy thật sự thổ lộ, có lẽ tôi cũng sẽ lẩn tránh
anh ấy, dù gì lúc đó trong lòng tôi vẫn còn manh động mà.
“Vương
Khải lại làm việc kia đối với cô ấy! Quan Tiểu Yến, đừng khóc, anh sẽ
bảo vệ em.” Cuối cùng tìm thấy được một câu cảm động rồi, thật không dễ
dàng.
“Cô ấy khen tôi đẹp trai, he he.” Không thể không thừa nhận, tiểu tử này thực sự đẹp trai.
“Cuối cùng cô ấy đã từ chức rồi, cuối cùng có thể rời xa Vương Khải kia một
chút rồi.” Tôi sớm nên biết, tất cả đều nằm trong tính toán của anh ấy.
>_
“Cảm giác ôm cô ấy đi ngủ thật tuyệt, chỉ là không thể
mở miệng. Nếu như cô ấy biết tôi có ý đồ với cô ấy, có lẽ sẽ muốn ly hôn với tôi nhỉ.
“Cô ấy đang tránh tôi, cô ấy cảm thấy tôi thích cô
ấy rồi, cô ấy đang tránh tôi!” Giang Ly, anh làm sao mà hễ gặp chuyện
tình cảm là ngốc nghếch thế…
“Hai chúng tôi bộc bạch rồi, hóa ra
cô ấy thích tôi, thật tốt. Quan Tiểu Yến, anh sẽ yêu em trọn đời trọn
kiếp.” Giang Ly, em cũng vậy, em yêu anh trọn đời trọn kiếp.
Xem
hết bài này đến bài khác, cuối cùng tôi cũng xem đến bài viết cuối, cũng là mới nhất, chỉ có năm chữ: “Tôi mong muốn có con.”
Tôi xoa xoa bụng, có lẽ tôi thực sự nên sinh đứa con này.
Buổi tối, Giang Ly vừa về đến nhà, tôi nhào vào lòng anh ấy, ôm chặt không buông.
Giang Ly vẫn rất bình thản, khẽ vỗ vỗ lưng tôi, dịu giọng nói: “Không vui à?”
Tôi nhẹ nhàng dụi dụi vào lòng anh, buồn buồn nói: “Giang Ly. Em xem blog của anh rồi, từ đầu đến cuối.”
Giang Ly nhẹ nhàng ôm lấy tôi: “Rồi sao nữa?”
“Giang Ly, em yêu nhau, sau này em sẽ không làm anh tức giận nữa, em sẽ đối xử thật tốt với anh, thật đấy.”
Giang Ly thấp giọng, khẽ cười, nói: “Sao đột nhiên lại nhiệt tình như thế này chứ?”
Mặt tôi đỏ ửng, cứ thế vùi đầu vào trong ngực anh, không nói gì.
Giang Ly cười rất lớn, ôm chặt tôi vào trong lòng.
Chúng tôi cứ ôm nhau như vậy đứng rất lâu, cho đến khi trong phòng bếp bay ra mùi cháy khét…
Tôi dựa vào lòng Giang Ly, nói: “Người phụ nữ đó có ảnh hưởng rất lớn đối với anh à?”
Giang Ly tì cằm lên vai tôi, khẽ nói: “Còn may, anh thỉnh thoảng cũng phí sức, rỗi hơi. May mà gặp được em.”
Tôi bị bủa vây bởi cảm giác hạnh phúc, nhưng vẫn có chút không yên tâm, dù
gì suýt chút nữa cô ta làm thay đổi khuynh hướng tâm lý của Giang Ly,
ảnh hưởng này không phải người bình thường nào cũng có thể có được. Thế
là tôi lại hỏi: “Vậy thì, nếu như cô ta quay lại, anh còn…”
Giang Ly: “Người qua đường.”
A ha?
Giang Ly giải thích: “Bây giờ cô ta đối với anh chỉ là người qua đường. Quan
Tiểu Yến, em vẫn chưa hiểu sao, người bạn gái trước của anh, người chồng trước của em cũng thế, nhưng người đó đều là quá khứ của chúng ta, mà
cùng nhau đi đến hết cuộc đời này là anh và em.”
Giang Ly thật
biết kích động tình cảm, trong chốc lát tôi đã bị anh làm cho cảm động
rồi. Tôi quay người lại, nghiêm túc nhìn anh, nói: “Giang Ly, ngày kỹ
niệm kết hôn của chúng ta sắp đến rồi, em muốn tặng anh một món quà đặc
biệt.”
Giang Ly cười nói: “Vợ chồng già rồi, khách sáo gì với anh chứ…Nói đi, em định tặng gì?”
Haizz, Giang Ly từ khi nào lại biến thành thế này chứ. Tôi lau mồ hôi, cười vẻ thần bí: “Bây giờ vẫn chưa thể nói.”
Tôi mua một hộp que thử thai giấu trong nhà, khi Giang Ly không có nhà tôi
liền lét lút lấy ra thử. Hai vạch mà tôi chờ đợi từ lâu cuối cùng cũng
xuất hiện, còn nữa tháng nữa mới đến kỷ niệm một năm ngày cưới của chúng tôi.
Vì không để Giang Ly phát hiện, tôi về nhà mẹ, lấy lý do
“Chuyên tâm chuẩn bị quà, xin chớ làm phiền”, cự tuyệt sự thăm dò của
Giang Ly.
Giang Ly không cam tâm tình nguyện, vấn vương không nỡ
tiễn tôi về nhà mẹ đẻ, biểu hiện của anh rất u oán, tôi sắp không nhịn
nổi nữa rồi. Nhưng mà để cho anh ấy một niềm vui bất ngờ, tôi nhịn!
Mẹ tôi khi biết được kế hoạch của tôi, ôm lấy tôi, vừa cười vừa nhảy,
giống như một đứa trẻ. Tôi bị bà thắt chặt đến mức khó thở, gắng sức
nói: “Mẹ, mẹ có thể tự nhiên một chút không?”
Mẹ tôi thả tôi ra,
bắt đầu đưa ra kế sách cho tôi. Tuy tôi muốn tặng cho Giang Ly một đứa
con, nhưng tôi tính toán lúc đó cũng chỉ mang thai một tháng, không kịp
sinh. Ý của mẹ tôi là đem cả người đặt trong hộp quà lớn, tôi ở trong mà con cũng ở trong. Tôi cảm thấy ý tưởng này khiếp quá, chuẩn xác mà nói, ý tưởng nào của mẹ tôi cũng khiếp.
Mẹ tôi vẫn chưa chịu thôi,
lại nói phỉa kết một chiếc nơ to siêu cấp trên bụng tôi để biểu thị với
Giang Ly quà chính là ở bên trong. Bạn nói xem, lão thái thái này đưa ra những chủ ý quái quỷ gì không biết.
Cuối cùng tôi vẫn quyết định lựa chọn sách lược bảo thủ, đặt cuốn kết quả kiểm tra của tôi trong hộp quà, tặng cho Giang Ly. Mẹ tôi vô cùng khinh bỉ chủ ý này của tôi, Bà
ấy khinh bỉ thì tôi yên tâm rồi, thứ bà ấy khinh bỉ đều là thứ tương đối bình thường.
Kỷ niệm một năm ngày kết hôn của tôi và Giang Ly
trong thế giới chỉ có hai người chúng tôi. Tôi rất hiếu kỳ Giang Ly định tặng tôi cái gì.
Giang Ly đón tôi từ nhà mẹ tôi về nhà. Anh ấy
từ lúc lên xe liền cười, cười rất thần bí. Cười đến mức trong lòng tôi
phát hãi, không phải Giang Ly đã biết tôi muốn tặng anh ấy cái gì rồi
chứ?
Nhưng tôi hễ nghĩ đến, lại rất nhanh chóng phủ định. Việc
này chỉ có tôi và mẹ tôi biết, tôi thì đương nhiên không nói, mẹ tôi tuy chẳng bình thường gì, nhưng cũng không đến nổi quá ngốc.
Thế là tôi hỏi Giang Ly: “Giang Ly, vì sao anh cứ luôn cười vậy? Anh không sợ cơ mạt bị cứng sao?”
Giang Ly càng cười tươi: “Quan Tiểu Yến, hôm nay anh vui lắm.”
Haizz, Giang Ly có một số câu nói và hành động rất giống trẻ con…
Tôi và Giang Ly về đến nhà, vừa bước vào cửa, dường như cảm thấy mình đi nhầm phòng rồi.
Trong phòng có rất nhiều bóng bay, treo tứ tung các sợi chỉ màu, còn có một
con gấu bông rất lớn đứng ở giữa phòng khách cười híp mắt nhìn tôi.
Giang Ly hôn lên trán tôi, nói: “Có thích không?”
Tôi gật đầu: “Đây là quà anh tặng em?”
Giang Ly lắc đầu nói: “Đương nhiên không phải, đây là đặc biệt chuẩn bị cho không khí của chương trình.”
Ừm, rất có không khí, nhưng mà là không khí của chương trình thiếu nhi! >_
Giang Ly kéo tôi ngồi xuống sofa, mở ti vi: “Đây mới là quà anh tặng em.”
Tôi hiếu kỳ nhìn lên màn hình, khi thấy những hình ảnh xuất hiện, trái tim tôi đột nhiên ấm áp hơn.
Đó là một MV, đạo diễn: Giang Ly, diễn viên chính: Giang Ly, viết nhạc và lời: “Giang Ly, ca sỹ thể hiện cũng là Giang Ly.
Tên của MV là Tặng vợ yêu của tôi. Trên màn hình hiện lên khuôn mặt cười rất tươi của Giang Ly, rất rạng rỡ, cũng rất ấm áp.
Âm nhạc từ nhẹ nhàng chuyển thành vui vẻ, tiếp đó, Giang Ly cất tiếng hát:
Thích cô gái gan nhỏ không dám ngủ một mình,
Thích nhìn em cau mày khi tức giận
Thích dáng vẻ ngốc nghếch mím miệng của em
Thích hơi thở trong lành của em
Thích mùi thơm của mái tóc em.
Rau em xào là mùi vị anh mãi mãi lưu luyến,
Bi kịch ngọt ngào là cốc cà phê em pha,
Em giặt đồ, em lau nhà, em đổ mồ hôi,
Có một người vợ đảm đang, anh kiêu ngạo và vui mừng vô hạn.
Đừng hỏi anh tình yêu có dài lâu hay không,
Anh chỉ nguyện dùng bước chân để đo từng bước,
Tình yêu của chúng ta không chỉ lưu luyến mà còn sát vai,
Sự sát vai của chúng ta khiến tình yêu càng thêm ấp ám.
Tình yêu của anh là nước biển mãi mãi không cạn,
Quấn quýt cùng em vượt qua gió mưa,
Muốn được dựa vào lưng em ngắm mặt trời chiều,
Chúng ta cùng nương tựa vào nhau giờ giờ phút phút…”
Cùng với giai điệu, các hình ảnh cũng không ngừng thay đổi, đều là một số
hình ảnh mang hơi thở cuộc sống, ví dụ nhà bếp, phòng ngủ còn có phòng
làm việc. Tôi thích nhất hình ảnh Giang Ly làm việc trong phòng, đột
nhiên ngẩng lên, hơi nhếch khoe môi cười, ánh mắt của anh dừng lại nơi
góc bàn làm việc, ở đó bày một chiếc bình hoa xấu xí vô cùng…
Tôi khịt khịt mũi, giấu nước mắt vào trong. Để làm hòa dịu không khí một
chút, tôi cười đùa nói: “Giang Ly à, anh cũng lợi hại thật đó.”
Giang Ly chẳng chút khách khí, nhận sự khen ngợi, xoa đầu tôi cười dịu dàng: “Cũng được, chủ yếu là em cho anh cảm xúc.”
Nước mắt của tôi không thể không chế được nữa, chảy ra ngoài. Giang Ly kéo
tôi vào lòng, vỗ nhẹ lưng tôi, nói: “Ngốc quá, khóc gì chứ!”
Tôi
lau nước mắt, cười nói: “Em quên mất, em có món quà quan trọng muốn tặng anh.” Tôi nói rồi, lôi ra hộp quà đã chuẩn bị, đưa cho Giang Ly.
Giang Ly cười nhận lấy: “Quà gì vậy?”
“Mở ra xem chẳng phải sẽ biết sao?”
Giang Ly cẩn thận xé lớp quà bọc, mở ra, bên trong đặt một tấm báo cáo kết quả chẩn đoán.
Anh cầm báo cáo kết quả chẩn đoán xem một lát, ngón tay bắt đầu run run. Tôi rất ít khi nhìn thấy Giang Ly kích động như vậy.
Giang Ly nuốt nước miếng, trong mắt là sự ngạc nhiên xen lẫn vui mừng khôn xiết. Anh nhìn thẳng vào tôi: “là…thật sao?”
Tôi đắc ý cười: “Thừa lời, anh tưởng hôm nay là ngày cá tháng tư sao?”
Giang Ly đột nhiên kéo tôi vào lòng, ôm tôi thật chặt. Anh nhẹ nhẹ dụi cằm
lên hõm cổ tôi, kích động nói bên tai tôi: “Quan Tiểu Yến, anh yêu em!”
Tôi nằm trong lòng anh, ngọt ngào cười nói: “Em cũng yêu anh, Giang Ly.”
Giang Ly “ừ” một tiếng, ôm tôi chặt hơn. Chúng tôi cứ ôm nhau như vậy, rất
lâu không nói gì. Tuy không nói gì nhưng cảm thấy trong lòng ấm áp, trọn vẹn.
Tiếng hát vẫn cứ văng vẳng bên tai.
“Muốn được dựa vào lưng em ngắm mặt trời chiều,
Chúng ta cùng nương tựa vào nhau giờ giờ phút phút…”