Đọc truyện Vợ Ơi Theo Anh Về Nhà – Chương 41
Tôi đang cân nhắc.
Tôi đang cân nhắc, trên thế giới này có một thứ nào không cần lãng phí
tiền, lại nhận được sự thích thú và yêu thích của tên biến thái soi mói
nào đó không.
Hay là, tôi tặng anh ta một món đồ nghệ thuật nhỉ? Biến thái thông thường tương đối thích nghệ thuật.
Mà nếu tôi muốn mua một món đồ nghệ thuật có thể coi là vừa mắt Giang Ly… có khi tôi phá sản mất…
Thế là, cứ để cho Quan đại nghệ thuật gia tôi đây tận tay làm ra một tác phẩm nghệ thuật tặng cho Giang Ly đi.
Thực ra nghệ thuật là một thứ rất huyền bí, mập mờ. Thứ đồ khó nhìn cũng
không hề gì, chỉ cần bạn có thể khoác lác cho nó thành một bông hoa thì
đồ có khó coi hơn nữa cũng có thể khiến người ta tranh nhau bỏ tiền ra
mua.
Do thời gian cấp bách và tất cả những hiểu biết về nghệ
thuật của tôi cũng có hạn, cuối cùng tôi quyết định tặng Giang Ly một
món đồ sứ nghệ thuật của DIY(1), bất luận là thành cái gì, cũng là tôi
làm bằng cả tấm lòng, phù hợp với yêu cầu của Giang Ly.
Ghi chú: (1)DIY: viết tắt của tiếng Anh “Do it yourself”, nghĩa là tự tay mình làm.
Thế là ngày Hai mươi tư tháng Mười hai, tôi xin nghỉ một ngày, lôi Hạp Tử đến một tiệm đồ gốm quy mô không hề nhỏ.
Vừa nghe thấy ngày mai là sinh nhật của Giang Ly, hôm nay tôi mới chuẩn bị
quà cho anh ta, Hạp Tử liền cốc vào đầu tôi, chửi tôi thậm tệ, tôi u oán bị cô ấy ngược đãi, trong lòng nghĩ, cậu thì hiểu cái gì chứ…
Tôi cảm thấy mình rất có năng khiếu nghệ thuật, đến chủ tiệm cũng khen tôi
như vậy… Bởi vì người có thể đem một chiếc lọ hoa bình thường làm đến
mức xiên xẹo méo mó trăm nghìn lỗ thủng thế này, thực sự là không thấy
nhiều. Người không có thế cục nhất chính là Hạp Tử, cô ấy nói tác phẩm
nghệ thuật của tôi là điển hình của sự khủng khiếp. Tôi lại lần nữa than thở, cậu thì hiểu cái gì chứ…
Đương nhiên cũng phải nói lại,
tuy tôi làm tác phẩm này rất nghệ thuật nhưng mà tôi cũng không thể
không thừa nhận, nó rất xấu…
Hạp Tử cuối cùng cũng không thể
nhìn nổi nữa, tự mình làm một chiếc bát rất đẹp, sau đó bưng chiếc bát,
nói: “Hay là chúng ta khắc chữ lên trên?”
Tôi nhìn chiếc bình hoa xấu xí chẳng ra hình dáng gì của mình, vốn dĩ đã xấu rồi, nếu có thêm
nét chữ nón nớt của tôi, há chẳng phải là càng khó coi sao? Thế là tôi
cười hì hì với Hạp Tử nói: “Được thôi, cậu khắc giúp mình đi.”
Hạp Tử dùng khủy tay đập cho tôi một cái, nói: “Cậu nói linh tinh gì vậy,
đây chẳng phải là quà sinh nhật cậu tặng Giang Ly sao? Đương nhiên phải
là cậu đích thân khắc.”
Tôi mặt mày khổ sở nhìn cô ấy, không nói gì.
Có lẽ Hạp Tử hiểu được nỗi khổ của tôi, thế là nói: “Cậu là đồ ngốc, không khắc tiếng Trung không được sao? Chúng ta có thể khác tiếng Pháp, tiếng Nhật, tiếng Mãn Thanh, tiếng Mông Cổ, chọn một loại nào Giang Ly đọc
không hiểu chẳng phải là được sao?”
Cũng đúng, tôi thật ngốc. Tôi tràn đầy hy vọng nhìn Hạp Tử: “Vậy thì cậu biết tiếng Pháp, tiếng Nhật, tiếng Mãn Thanh, tiếng Mông Cổ không?”
Hạp Tử lắc đầu: “Mình chỉ đưa ra ý kiến thôi.”
Tôi lại tức xì khói rồi.
Lúc này, Hạp Tử đột nhiên chỉ vào một tờ áp phích rất lớn trên mặt quầy,
nói với tôi: “Cậu xem, trên đó toàn là những chữ cổ quái hiếm thấy, chắc chắn có thứ chúng ta cần.” Nói rồi, cô ấy kéo tôi đến phía trước.
Hạp Tử chỉ vào một chỗ của tờ áp phích kia, nói: “Cái này mình biết, Happy birthday, sinh nhật vui vẻ.”
Thừa lời, cái này mình cũng biết.
Tay của Hạp Tử di chuyển xuống dưới: “Cái này, là tiếng Pháp.”
Tôi: “Nghĩa là gì?”
Hạp Tử lắc đầu: “Không biết, dù gì cũng không có nghĩa là “Chào bạn”.”
Tôi thật muốn đạp một phát vào cặp mông vểnh vểnh của cô ấy để xả hết sự bất mãn.
Đúng lúc tôi do dự có cần tấn công vào mông Hạp Tử không, một giọng đàn ông
từ bên cạnh chúng tôi truyền đến: “Đó cũng có nghĩa là “Sinh nhật vui
vẻ”.”
Tôi và Hạp Tử cùng ngẩng lên, nhìn thấy một ông chú khoảng
hơn bốn mươi tuổi, đầu đã hói đứng rất gần Hạp Tử. Con ngươi của ông ta
đảo liên tục, đảo qua đảo lại cũng không rời xa bộ ngực cỡ D của Hạp Tử.
Hạp Tử đứng thẳng người, lùi ra sau hai bước, cảnh giác nhìn ông ta.
Ánh mắt thù địch và khinh bỉ của tôi và Hạp Tử đều không có chút xíu ảnh
hưởng nào đối với vị đại thúc kia, ông ta hoàn toàn quên tôi, đi đến
trước tờ áp phích, chỉ vào một hàng có những chữ cái chấm tròn nhỏ bên
dưới dòng tiếng Pháp, nói: “Đây là tiếng Đức, cũng có nghĩa là “sinh
nhật vui vẻ”.” Sau đó tiếp tục di chuyển xuống dưới: “Tiếng Ý “sinh nhật vui vẻ”, tiếng Tây Ban Nhan, “sinh nhật vui vẻ”…”
Hạp Tử nhìn dáng vẻ đắc ý của ông ta, lên tiếng cắt ngang: “Vậy thì hàng chữ cuối cùng thì sao?”
Ánh mắt của tôi cũng di chuyển đến hàng chữ cuối cùng bên dưới, đó là một
hàng chữ cái rất kỳ quái, tôi cũng chưa từng nhìn thấy.
Ông chú đầu hói có chút khó xử: “Đây hình như là tiếng Do Thái, còn về ý nghĩa…”
Hạp Tử khoa trương cười cười, nói: “Ý nghĩa, đương nhiên là “sinh nhật vui
vẻ”, lão nương tôi sáu tuổi đã học tiếng Do Thái rồi…”
Ông chú đầu hói hồ nghi nhìn Hạp Tử, cuối cùng lẳng lặng chuồn đi trong tiếng cười của cô ấy.
Tôi khoác vai Hạp Tử, chọc vào ngực của cô ấy một cái, cười dâm đãng nói:
“Cô gái, khi cô sáu tuổi đến câu “Cày đồng đang buổi ban trưa” cũng
không thuộc hết nhỉ?”
Hạp Tử nhìn tôi một cái: “Bớt thừa lời đi, nhanh chóng khắc chữ, chính là khắc chữ Do Thái này.”
Tôi lại nhìn một cái vào chuỗi phù hiệu kỳ quái kia, nói: “Rốt cuộc có phải ý nghĩa là sinh nhật vui vẻ không, vậy nếu như là câu chửi, Giang Ly
chắc chắn sẽ mổ xẻ tớ.”
Hạp Tử gõ một cái vào đầu tôi: “Mình nói
này, đầu óc của cậu có thể khai thông một chút không, tất cả hàng chữ
này đều nghĩa là “sinh nhật vui vẻ”, làm sao mà đến dòng chữ cuối cùng
lại biến thành một câu chửi được chứ?”
Tôi nghĩ thấy cũng đúng, thế là tiện tay khắc lên. Cứ cho là một câu chửi đi, Giang Ly xem cũng không hiểu.
Tôi khắc xung quanh bình hoa câu: “sinh nhật vui vẻ” bằng tiếng Do Thái,
những phù hiệu cổ quái này được khắc đầy thân một thứ đồ nghệ thuật trừu tượng càng làm tăng thêm cảm giác thần bí, đem nghệ thuật hiện đại và
truyền thống kết hợp với nhau, đây chính là kiệt tác của thiên tài.
Đương nhiên rồi, Hạp Tử lại có cách nói khác đối với kiệt tác này của tôi: Chẳng ra thể loại nào.
Tôi hận Hạp Tử, hận sâu sắc!
Khi tôi ôm tác phẩm nghệ thuật thiên tài kia về nhà, trời đã tối rồi. Hôm
nay là đêm Giáng sinh, trên đường tôi nhìn thấy rất nhiều đèn sáng trên
cây thông Noel, rất đẹp. Nhưng mà tôi không tin vào Thiên Chúa, đối với
Giáng sinh cũng chẳng có hứng thú gì, hoàn toàn thích sự náo nhiệt.
Tôi vừa vào đến cửa, liền bị một cây thông Noel nhân tạo rất lớn trong
phòng khác làm cho ngạc nhiên. Trên cây thông Noel kia treo đầy bóng
màu, đèn màu, dưới gốc cây còn có hộp quà rất đẹp. Tôi bất ngờ đến mức
lùi lại ra ngoài cửa, xem lại số phòng lần nữa, không sai, là nhà tôi.
Tôi nhẹ nhàng đến chỗ cây thông Noel, đi quanh nó mấy vòng, tiếp đó hét gọi về hướng thư phòng: “Giang Ly, thứ đồ chơi này là anh làm à?”
Giang Ly từ thư phòng đi ra, dựa vào khung cửa nhìn tôi, gật đầu nói: “Đúng.”
Tôi xoa cằm, cũng gật gật đầu: “Thật không ngờ anh cũng rất ấu trĩ đó, sáu tuổi tôi đã không chơi trò này rồi.”
Giang Ly nhìn cây thông Noel, mặt không chút biểu cảm: “Thật không? Bọn họ
nói con gái đều thích những cái này.” Anh ta nói rồi, lại nhìn sang tôi
“Cô không thích à?” Ánh mắt có ý là, cô dám nói cô không thích sao?
Tôi rùng mình, liên tiếp gật đầu: “Thích, tôi làm sao có thể không thích chứ, hì hì hì hì…”
Ánh mắt của Giang Ly rơi xuống chỗ hộp quà trong lòng tôi, anh ta đi đến
trước mặt tôi, cong khóe môi, trên mặt hiện lên ý cười, cúi đầu hỏi tôi: “Cô cầm thứ gì vậy?”
Đèn cây thông Noel sáng lấp lánh chiếu trên mặt Giang Ly, có chút kỳ dị, mơ màng, nhưng lại có chút đẹp đẽ kỳ lạ,
không nói thành lời, tôi không kìm được cảm thán, Giang Ly quả nhiên
tương đối phù hợp với khí chất biến thái của loại ánh sáng nhấp nháy
quái dị này.
Tôi đưa chiếc hộp trong tay cho Giang Ly, ngẩng đầu cười nói: “Giang Ly, sinh nhật vui vẻ!”
Giang Ly xoa xoa đầu tôi, sau đó cười híp mắt đón lấy chiếc hộp, nhanh chóng
gỡ vỏ bọc ra. Thế là, món đồ nghệ thuật vô cùng xấu xí kia lỗ rõ trước
mặt anh ta. Anh ta nâng chiếc bình lên hỏi: “Mua ở đâu vậy, tạo hình này cũng thật là … độc đáo.”
Tôi đắc ý cười cười, nói: “Đây là tôi tự tay làm đó, đồ độc đấy, cả thế giới chỉ có một chiếc. Thế nào, có
phải là tôi rất tài hoa không?”
Giang Ly trưng ra một nụ cười mỉm làm phần thưởng cho tôi, sau đó lại cầm chiếc bình giơ dưới đèn để xem
các chữ viết ở trên. Tôi đang định khoe khoang một chút học thức với anh ta, lại nghe thấy Giang Ly đột nhiên thấp giọng cất tiếng cười, giọng
cười rất vui tai, nhưng mà tôi lại im thít. Anh ta quay người lại, một
tay cầm chiếc bình kia, một tay khoác lên vai tôi, cúi đầu cười tủm tỉm: “Quan Tiểu Yến, tôi cũng yêu cô.”
Giang Ly cách tôi rất gần, gần đến mức tôi đều có thể cảm thấy hơi thở của anh ta phả lên cổ tôi.
Trong thoáng chốc tôi hoảng hồn, đẩy anh ta ra: “Anh làm gì vậy?”
Giang Ly khua khua chiếc bình hoa trong tay, cười giống như một con sói: “Cô
chẳng phải yêu tôi sao? Đừng giả vờ xấu hổ trước mặt tôi nữa.”
Tôi bị sự tự yêu bản thân của anh ta khiến cho kỳ lạ chẳng hiểu gì: “Chẳng
phải chỉ là một chiếc bình hoa sao, anh không điên đến mức đó chứ?”
Giang Ly sờ sờ thân của chiếc bình, thỉnh thoảng dùng ngón tay nhẹ nhàng gõ
một cái, sau đó nhướn mày cười nói: “Những chữ này là cô tự tay khắc?”
Tôi: “Đúng vậy, anh vẫn không biết những chữ này nghĩa là gì nhỉ? Tôi dạy cho anh…”
“Tôi đương nhiên biết!” Giang Ly cong khóe môi lên, cười rất yêu nghiệt.
“Đây là tiếng Do Thái, ý nghĩa là: “em yêu anh”. Đây coi là sự thổ lộ
của cô nhỉ? Đủ hàm súc đó.”
Tôi cười nhạt ba tiếng, đắc ý nói:
“Bỏ đi Giang Ly, đây rõ ràng là “sinh nhật vui vẻ”, anh đừng lừa tôi
nữa.” Giang Ly không phải là vạn năng, có rất nhiều lĩnh vực Giang Ly
chưa từng đặt chân đến, điểm này chúng ta có thể hiểu được.
Giang Ly thu lại nụ cười: “Cô thực sự không biết đây có nghĩa là gì?”
Tôi tiếp tục cười nhạt: “Tôi đương nhiên biết, đây có nghĩa là là “sinh
nhật vui vẻ”. Anh không biết cái này, tôi có thể hiểu được, dù gì cũng
chẳng phải là tất cả mọi người đều có thể học rộng giống như bản cô
nương…” Tự mình thấy buồn nôn trước rồi.
“Quan Tiểu Yến!” Giang Ly cầm chiếc bình, ngồi xuống sofa. “Đây là tiếng Do Thái, nghĩa là “em yêu anh”. Cô đã thổ lộ với tôi rồi, bây giời tôi đang cân nhắc xem có
muốn tiếp tục nhận không.”
Tôi tức giận, cầm chiếc máy tính xách tay đến, nói: “Anh cũng không biết, tôi cũng không biết, Baidu biết.”
Giang Ly không để ý đến tôi, đắc ý nhìn chiếc bình hoa một lát rồi nói: “Tôi
cân nhắc xong rồi, dựa vào việc cô có thành ý như thế này, tôi quyết
định tiếp nhận cô.”
Tôi nhặt chiếc gối, đập xuống đầu anh ta, vừa mở mạng vừa nói: “Tiếp nhận cái gì chứ, tôi đây chẳng thèm bị một tên
biến thái tiếp nhận!”
Giang Ly ôm chiếc bình hoa ngồi trên sofa,
không nói gì, cũng không có bất kỳ phản kích nào đối với tôi. Tôi cảm
thấy có chút kỳ quái, sao anh ta lại đột nhiên ngoan ngoãn thế này,
nhưng mà cũng lười chẳng buồn để ý đến anh ta, vội vàng mở tra web ra
bắt đầu tìm kiếm.
Tìm thấy rồi, tìm thấy rồi, tôi cướp lấy chiếc
bình hoa của Giang Ly, nhìn chữ viết trên đó, đối chiếu từng chữ một,
sau đó tôi liền kinh ngạc.
Không giống nhau, thực sự không giống nhau.
Chữ trên bình hoa và chữ “sinh nhật vui vẻ” bằng tiếng Do Thái trên mạng tìm được không giống nhau.
Tôi hoài nghi là bởi vì chữ tôi khắc xấu quá, thế là lại đối chiếu lần nữa, cuối cùng xác định, thực sự là không giống nhau.
Một cánh tay duỗi đến, cầm chiếc bình hoa xấu xí kia đi. Giang Ly ôm chiếc
bình hoa, đắc ý nói: “Quan Tiểu Yến, cô còn có thể ngốc hơn chút nữa
được không?”
Tôi không phục, tìm ra chữ “em yêu anh” bằng tiếng Do Thái, lại đối chiếu một lần nữa, kết quả không cần đoán cũng biết.
Tôi dựa vào sofa, có chút xẹp hơi: “Giang Ly, trả lại chiếc bình hoa đó cho tôi nhé, ngày mai, tôi sẽ tặng anh một chiếc đẹp hơn.”
Giang Ly: “Không sao cả, tôi thích thứ xấu xí, ví dụ như chiếc bình hoa này, lại
ví dụ như…” Anh ta ngừng lại, ngước mắt lên nhìn tôi. “… Cô.”
Tôi tức giận, nhào đến phía anh ta muốn cướp lại chiếc bình hoa kia, thiện tai, tôi không thể mất cho người này.
Giang Ly nhanh nhẹn đứng dậy, cầm chiếc bình hoa để ra sau người, sau đó cúi
đầu nhìn tôi bổ nhào trên sofa. Anh ta lắc đầu thở dài nói: “Quan Tiểu
Yến, cô có thể có chút thể diện không, đồ đã đem tặng rồi, cô còn có mặt mũi lấy lại sao?”
Tôi bò lên sofa không động đậy, bi phẫn muốn đập đầu vào tường.
Giang Ly lại không có ý muốn ngăn cản, anh ta quỳ xuống, vỗ vỗ vào đầu tôi,
cảm giác đó gần giống như đang vỗ vào con chó lông vàng anh ta nuôi vậy. Sau đó, anh ta chống cằm lên sofa, đắc ý nhìn tôi. Mặt anh ta cách mặt
tôi rất gần, tôi còn có thể nhìn thấy lông mi dài dài của anh ta đang
lay động, thật muốn nhổ từng sợi, từng sợi một… Tôi là phụ nữ, lông mi cũng không dài bằng anh ta!
Mắt của Giang Ly nhìn tôi không
chớp, nói: “Quan Tiểu Yến, tôi luôn cảm thấy cô cố ý, cô thực sự muốn
thổ lộ với tôi, đúng không?”
Tôi uể oải trừng mắt lườm anh ta,
nói: “Xin anh đó, dù tôi không có bản lĩnh hơn nữa, cũng sẽ không thổ lộ với một người đồng tính, được chưa nào!”
Giang Ly: “Vậy thì nếu như tôi không phải đồng tính thì sao?”
Tôi duỗi một tay vỗ vỗ vào vai Giang Ly, an ủi: “Đứa trẻ ngoan, việc này không có nếu như, phải là phải.”
Giang Ly: “Vậy nếu như tôi là người lưỡng tính thì sao?”
Tôi: “Vậy thì càng biến thái rồi… Anh không phải thực sự là lưỡng tính chứ?”
Giang Ly đứng dậy, cúi mắt nhìn tôi, khinh bỉ nói: “Làm sao có thể, loại phụ nữ như cô, tôi không thể thích được.”
Tôi cảm thấy lời này của Giang Ly rất kỳ quái, nhưng mà lại không biết kỳ
quái ở đâu. Thế là tôi đành cười nhạt, đáp lời: “Yên tâm đi, loại đàn
ống như anh đây, tôi cũng không thích nổi.”