Đọc truyện Vợ Ơi Mình Tái Hôn Đi – Chương 17
Thành Trì hối hận vì li hôn với cô?
Đây đúng là một chuyện nực cười.
Khuynh Thành bất giác nhớ tới lúc hai người ly hôn, tang lễ của ông Thành vừa qua đi, Khuynh Thành là cháu dâu của ông cũng tham gia tang lễ theo quy tắc nhà họ Thành.
Sau tang lễ, cuộc sống của hai người vẫn không hề thay đổi, Thành Trì cơ bản không về nơi cô ở, hai người mấy ngày liền không gặp mặt cũng không hề có liên hệ gì.
Sau đó Thành Trì cuối cùng cũng trở về nơi họ ở, câu đầu tiên anh nói là nhắc tới ly hôn.
Khi anh nói, người vẫn dựa vào tường, chiếc áo sơ mi trắng trên người càng làm tôn lên vóc dáng cao lớn của anh, gương mặt lạnh lùng và tuấn mỹ.
Khi đó Khuynh Thành đang rót nước, sau khi ngây người một lát liền đặt cốc nước xuống.
Vốn dĩ cuộc hôn nhân này là do ông Thành ép buộc, bây giờ ông đi rồi, hai người ly hôn cũng là điều đương nhiên.
Cô cuối cùng cũng có thể khôi phục cuộc sống tự do.
Nghĩ vậy, Khuynh Thành liền đồng ý không hề do dự, hơn nữa cũng nói thẳng: “Tôi sẽ không lấy bất cứ thứ gì của nhà họ Thành, anh yên tâm.”
Làm vậy sẽ bớt đi vô số phiền hà.
Khi đó Thành Trì hình như cũng nở một nụ cười lạnh nhạt, thoáng qua và vụt biến mất.
Anh chỉ hờ hững nói một câu: “Xem ra cô mong đợi ngày này từ rất lâu rồi.”
Khuynh Thành cúi đầu nhìn cốc nước trong suốt, trong lòng nhủ thầm, nói cứ như thể chỉ có mình cô mong đợi vậy, anh chẳng phải cũng muốn ly hôn từ lâu rồi sao?
Thành Trì hình như cười nhạt một tiếng sau đó cũng không phí lời: “Tôi sẽ tìm luật sư soạn đơn ly hôn.”
Khuynh Thành ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng!”
Sau đó họ ly hôn, Thành Trì cũng rất rộng rãi, có điều Khuynh Thành không hề lấy thứ đồ gì của nhà họ Thành, cô nhanh chóng thu dọn đồ đạc của mình rời khỏi biệt thự, khi cô đi, Thành Trì không ở nhà, cô cũng không nhắn lại bất cứ câu nào với anh.
Mấy năm liền, họ không từng gặp mặt, cho tới bữa tiệc ngày hôm đó, hai người mới tình cờ chạm trán.
Khuynh Thành thực sự không tin những gì Lục Kỷ Niên nói, cô mỉm cười nói với anh: “Đã không còn quan trọng nữa rồi.”
Không biết biết Lục Kỷ Niên nói gì, tất cả đều không liên quan gì tới cô, Khuynh Thành cũng không hề để bụng.
Lục Kỷ Niên xoa nhẹ chiếc cằm hơi nhọn của mình, ánh mắt có vẻ rầu rĩ.
Xem ra, hai người này ly hôn xong là chẳng còn quan hệ gì nữa thật?
Mặc dù sau khi ly hôn, Thành Trì không hề nhắc lại chuyện liên quan tới Khuynh Thành, nhưng Lục Kỷ Niên là giáo sư của chuyên ngành pháp luật, thi thoảng cũng nhận một vài vụ kiện cáo bên ngoài, anh rất tin tưởng vào khả năng quan sát và trực giác của mình.
Thành Trì và người phụ nữ này thực sự không có gì? Đánh chết anh cũng không tin.
“Xin lỗi, tôi thực sự có việc, tôi đi trước nhé, chào anh!” Khuynh Thành bỏ đi không hề do dự, nụ cười trên mặt cũng ngay lập tức tan biến.
Lục Kỷ Niên liếm môi, hừm, anh không tin đâu.
Một phút sau, giáo sư Thành đang giảng bài thì thấy điện thoại của mình rung lên.
Nhưng trong lúc lên lớp anh tuyệt đối sẽ không đụng vào điện thoại, cứ thế làm lơ đi.
Cho tới khi chuông hết giờ vang lên Thành Trì mới mở tin nhắn ra đọc.
“Vợ cũ của cậu không muốn nhìn thấy cậu, vứt dù của cậu ở ngoài cửa rồi bỏ đi rồi.”
Khóe miệng giáo sư Thành co giật.
Quả nhiên đợi tới khi anh về tới phỏng làm việc thì bác bảo vệ nói: “Ồ, thầy Thành, vừa rồi có một cô gái nói trả dù cho thầy đấy!”
Thành Trì cầm lấy chiếc dù đen cám ơn bác bảo vệ và về lại phòng làm việc.
Nhìn thấy cở phòng làm việc khép hờ, ánh mắt anh chùng xuống.
“Lục Kỷ Niên, cậu lại lấy chìa khóa phòng tôi khi nào vậy?” Thành Trì để dù vào sau cánh cửa, dựa người vào tường, mặt không cảm xúc nhìn Lục Kỷ Niên đang ngồi trên bàn của mình.
Gương mặt nhợt nhạt của Lục Kỷ Niên xuất hiện một nụ cười: “Tôi đang đợi cậu mà.”
Thành Trì nhướng mày: “Tôi thấy cậu muốn chết thì đúng hơn.”
Anh bước tới thì nhìn thấy Lục Kỷ Niên đã mở máy tính của mình lên.
“Cậu nói xem, ăn cắp thông tin kinh doanh thì phạm phải tội gì?” Thành Trì lạnh lùng liếc nhìn Lục Kỷ Niên đang mở máy tính của mình, ánh mắt sắc lạnh.
“Yên tâm đi, tôi sẽ tiêu hủy hết mọi chứng cứ, không cấu thành tội danh đâu.” Lục Kỷ Niên di con chuột, nhấn vào nút tắt máy, phủi tay: “Hoàn hảo!”
Thành Trì: “…”
“Đúng rồi, hôm nay Khuynh Thành tới, nhưng trả dù xong liền đi luôn, tôi bảo cô ấy đợi cậu nhưng cô ấy không muốn đợi.” Lục Kỷ Niên giả bộ thở dài.
Thành Trì cười nhạt: “Thân thiết tới mức gọi tên người ta rồi cơ à?”
“Ôi trời, cứ gọi cô ấy là vợ cũ của cậu thì thật không lễ độ, hơn nữa tôi cũng không muốn nhắc tới chuyện đau lòng của cậu hoài.”
“Tôi không ngờ cậu trở thành người hào hiệp như vậy từ bao giờ.”
“Aizz…” Lục Kỷ Niên nghẹn lời, nhưng sau đó lại tiếp tục: “Tôi cũng chỉ vì muốn tốt cho cậu thôi.”
Thành Trì gỡ kính xuống, bóp nhẹ sống mũi, không muốn phí lời thêm: “Cậu tới đây làm gì?”
Anh hiểu rõ con người Lục Kỷ Niên này, không có việc gì quan trọng sẽ không tích cực tới tìm anh vậy đâu.
“Được rồi, là thế này, tiết sau giảng tới một vụ án kinh tế, đám sinh viên của tôi cậu cũng không phải không biết, vừa nghe tới vụ này liền bắt tôi tới mời câu.” Giáo sư Lục vô cùng muộn phiền: “Lẽ nào tôi không đẹp trai sao?”
Thực ra chỉ xét về ngoại hình, giáo sư Lục có dung mạo tuấn mỹ trong nét yếu đuối, rất bắt mắt.
Quan trọng là người này kiêu ngạo hơn cả Thành Trì, giảng bài cũng vô cùng ngẫu hứng, đồng thời cũng vui mừng thất thường, cùng Thành Trì tạo thành song sát của đại học A, sinh viên ai nấy cũng cảm thấy vừa yêu vừa hận.
Vì thế mới có câu, những thứ của người khác thường ngon hơn.
Đợi sau khi những sinh viên này nếm trải xong sự biến thái của giáo sư Thành họ mới biết được.
Nguyên nhân bọn họ muốn Thành Trì tới giảng bài chẳng qua chỉ là muốn khoe khoang trong nhóm bạn bè rằng đã được học cả hai giáo sư nổi tiếng của đại học A, lại còn là hai giáo sư cùng lên lớp, trăm năm mới có một lần.
Thành Trì cười nhạt, thẳng thừng từ chối: “Không đi.”
Lục Kỷ Niên mở tròn đôi mắt đào hoa: “Thành Trì, cậu đúng là lạnh lùng, vô tình, vô lý.”
Thành Trì lườm anh một cái: “Thời gian tôi lên lớp một tiết có thể kiếm được bao nhiêu tiền cậu có biết không?”
Lục Kỷ Niên: “…” Làm cứ như người khác không kiếm được tiền ấy! Cậu học kinh tế cậu lợi hại! Sẽ có lục cậu dính phải kiện cáo!
Giáo sư Lục trong lòng gào thét.
“Hừm, nếu như cậu không đồng ý, tôi sẽ nói bí mật của cậu cho cục cưng Khuynh Thành biết.” Lục Kỷ Niên nhướng mày, vẻ mặt sa sầm.
Thành Trì rùng mình, bí mật? Anh có bí mật gì chứ?
“Vừa rồi tôi đã phát hiện một thứ vô cùng quan trọng trong máy tính của cậu, nếu như cậu không muốn tôi nói cho người vợ cũ đáng yêu của cậu biết thì hãy đồng ý lên lớp giảng bài cho các sinh viên yêu quý của tôi.”
Thành Trì thản nhiên hỏi: “Trong máy tính của tôi có thứ gì chứ?”
“Trong máy tính của cậu có…”
Giáo sư Lục không nói hết lời vì anh liếc nhìn thấy cánh cửa sau lưng Thành Trì, ánh mắt kinh ngạc.
Thành Trì còn chưa quay người lại thì đã nghe thấy một giọng nói trong trẻo vang lên.
“Thứ gì vậy?” Khuynh Thành hiếu kỳ đứng ngoài cửa, đôi mắt hơi cong thành một đường cong.