Đọc truyện Vợ Ơi Mình Tái Hôn Đi – Chương 12
Khuynh Thành gần như cúi sát đầu xuống bàn, cố gắng để mình không gây sự chú ý.
Cuộc đời sao toàn trùng hợp thế này?
Khi trưởng phòng Vương nhắc tới đại học A, không biết tại sao cô lại nghĩ tới một khả năng, và bây giờ khả năng đó đã trở thành sự thực.
Trên bục giảng, trên sống mũi cao thẳng của Thành Trì là một cặp kính gọng nhỏ, đôi mắt ẩn giấu sau đôi mắt kính vô cùng thâm trầm.
Hai tay anh thư thái chống trên bàn giáo viên, giáo trình mở ra, màn hình chiếu sau lưng phản chiếu lên gương mặt anh tuấn của anh, cả người giống như được bao phủ bởi một lớp hào quang.
Các nữ sinh chuyên ngành ngồi bên dưới như muốn kêu thét lên.
Thành Trì tuy là giáo sư ngành kinh tế học như về cơ bản nếu muốn học tiết học chuyên ngành của anh thì chỉ có sinh viên năm hai mới có cơ hội, những lúc khác hoặc là tham gia tiết học tự chọn của toàn trường, hoặc cố gắng trở thành tiến sĩ kinh tế của đại học A, như vậy mới có thể được tiếp xúc thân mật với giáo sư Thành.
Từ khi anh bước lên bục giảng, những tiếng thì thầm to nhỏ chưa từng dừng lại.
Nhưng Khuynh Thành không hề có tâm trí đi để ý những thứ đó, cô cố gắng cúi thấp đầu, thu mình vào góc, tự cho rằng như vậy sẽ có thể học xong tiết học hôm nay mà không bị phát giác.
Nếu như không phải chuông lên lớp đã vang lên, Khuynh Thành chắc có lẽ đã xách túi vắt chân lên cổ bỏ chạy. Cô nhát gan vậy đó, chỉ mong muốn tránh xa Thành Trì hơn.
Dù sao thì trong nhận thức của cô, những gì dính dáng tới Thành Trì đều không phải việc gì tốt đẹp cả.
“Trước khi lên lớp vẫn là quy tắc cũ, có cần tôi phải nhắc lại không?” Sau khi chuông lên lớp dừng lại, Thành Trì mới chậm rãi lên tiếng.
Các sinh viên bên dưới đồng thanh trả lời: “Không cần!”
Còn quy tắc cũ là gì, phàm là sinh viên từng học tiết của Thành Trì đều sẽ không thể nào quên.
Điểm thứ nhất cũng là điểm quan trọng nhất, chính là không được nghịch điện thoại hoặc làm việc riêng.
Chỉ cần phân tâm một chút chắc chắn sẽ không thể theo kịp tiết tấu giảng bài của anh, sau khi hết tiết muốn hỏi lại giáo sư Thành những kiến thức đã giảng, như vậy chính là tự tìm con đường chết.
Thành Trì lên lớp tiết tự chọn và tiết chuyên ngành sẽ mang hai phong cách hoàn toàn khác nhau, Thành Trì lên lớp tiết tự chọn trên thực tế đã thu hết lại toàn bộ khí thế của bản thân, dễ dàng có được sự sùng bái và kính trọng của vô số người.
Còn khi lên lớp tiết chuyên ngành, giáo sư Thành có trí tuệ vô cùng thô bạo, thông minh tới mức rất nhiều sinh viên đều cho rằng trí tuệ của mình bị sỉ nhục.
Thậm chí không chỉ là vấn đề chèn ép về mặt trí tuệ.
Phong cách giảng bài của Thành Trí khi này cũng giống như chiến trường đao kiếm tung hoành, sắc bén tới mức chói mắt.
“Còn nhớ bài tập tôi giao cho từ tiết trước không?” Thành Trì không hề giảng một câu vô bổ nào, thậm chí cũng không có bất cứ lời lẽ hỏi han nào, anh cứ thế đi thẳng vào vấn đề chính.
Khi anh nói, màn hình máy chiếu sau lưng cũng hiện ra câu hỏi.
Khuynh Thành sau giây lát bối rối và căng thẳng ban đầu, bây giờ đã khôi phục lại trạng thái bình thường.
Cô nghĩ, có gì phải sợ chứ, Thành Trì cũng đâu thể ăn thịt cô, huồng hồ việc gặp lại thế này cũng không phải cô cố ý, chỉ đơn thuần là một việc ngoài dự liệu, nói không chừng giáo sư Thành căn bản cũng không có thời gian công sức để ý tới cô.
Suy nghĩ của Khuynh Thành rất đẹp, thế là cô liền phấn chấn tinh thần nhìn câu hỏi trên màn hình máy chiếu.
Ánh mắt cô chăm chú, cũng không để anh thấy ánh mắt sâu hun hút của giáo sư Thành đang liếc tới góc chỗ cô ngồi sau đó dấy lên một gợn sóng nhỏ.
“Giá vé vào cửa của một khu thắng cảnh nào đó, mùa ít khách giá 40, mùa đông khách giá 50 khiến du khách rất bất mãn, thế là cục quản lý giá liền thống nhất tăng giá vé lên 60.”
“Câu hỏi: Bạn cho rằng cục quản lý giá ngu hay là cục quản lý giá cho rằng du khách ngu?”
Khuynh Thành nhìn câu hỏi trên màn hình máy chiếu, biểu cảm trên mặt sững sờ.
Cô nghĩ, có lẽ mình không thích hợp học những thứ này…
Thành Trì đỡ nhẹ gọng kính, hàng lông mi đẹp hơn của nữ giới in bóng trên mí mắt.
Ánh mắt anh liếc qua những gương mặt sinh viên ngồi chật kín bên dưới, những người bị anh nhìn qua đều bất giác né tránh.
Còn tại sao lại né tránh, chắc là vì ánh mắt của giáo sư Thành rất sắc bén, cho dù cách một lớp mắt kính nhưng vẫn khiến họ giật mình run sợ.
Còn Khuynh Thành, cô vẫn còn đang ngây người nhìn màn hình máy chiếu.
Cô đang nghĩ gì tới bản thân cô cũng không rõ.
Cho tới khi… khóe miệng Thành Trì nhếch lên, ánh mắt cuối cùng cũng dừng lại.
Những người không bị anh nhìn tới thầm thở phào.
Đôi môi Thành Trì mấp máy, giọng nói nam tính: “Bạn ngồi vị trí đầu tiên hàng thứ chín, nào, dùng trực giác kinh tế học của bạn để trả lời câu hỏi của tôi.
Hàng loạt ánh mắt ngay lập tức nhìn về phía Thành Trì chỉ, mọi người đều không khỏi ngây người, là người tới học ké sao?
Có điều nhìn xinh đẹp quá….
Khuynh Thành lúc này mới giật mình, mình bị mọi người nhìn rồi.
Cô khẽ nhíu mày, quả nhiên không thể tin Thành Trì là người tốt. Người này tuy không thể ăn thịt cô nhưng tuyệt đối sẽ có thể khiến cô sống không bằng chết.
Lúc này anh gọi mình đứng dậy trả lời câu hỏi, rõ ràng là cố tình.
Khuynh Thành bây giờ mới tỉnh ngộ, việc mình được đài truyền hình cử đi học, Thành Trì là giáo sư của học viện Kinh Tế, không thể không không biết tin.
Vì thế anh ta đã biết từ lâu, nói không chừng còn biết trước cả cô.
Vậy khi mình xuất viện, Thành Trì nói không chừng đã biết việc mình phải tới đây học, lại còn phải học tiết của anh ta.
Đúng thật là… không thể đề phòng.
Ánh mắt của Khuynh Thành và Thành Trì va chạm vào nhau, ánh mắt Thành Trì ánh lên ánh sáng u tối, còn ẩn giấu nụ cười không mấy rõ rệt.
“Còn cần tôi nhắc lại một lần nữa không?” Thành Trì nhướng mày, dáng vẻ yêu nghiệt.
Khuynh Thành hơi mở to mắt, nốt ruồi lệ ở bên mắt trái vô tình khiến cô càng trở nên gợi cảm.
Cô không do dự thêm, dứt khoát đứng dậy.
Dù sao cô cũng là biên tập viên của đài truyền hình, bất luận là khí thế hay ngoại hình, cho dù trong trạng thái không trang điểm cũng rất xuất sắc.
Đôi má ửng hồng và đôi môi đỏ mọng của Khuynh Thành khiến cô giống như một trái đào tơ thơm ngon.
Ánh mắt giáo sư Thành liền tối đi vài phần.
“Trước khi bạn trả lời, có thể nói cho bạn biết yêu cầu khi trả lời câu hỏi của tôi: Chính xác, hãy chứng minh, không chính xác, hãy lấy ví dụ phản bác.” Thành Trì bất ngờ bổ sung một câu.
Nhưng câu nói đơn giản như vậy thôi lại khiến những sinh viên có mặt bên dưới cảm thấy rất bất ngờ.
Giáo sư Thành tốt bụng như vậy từ khi nào thế, lại còn nhắc nhở cô ấy nữa chứ?
Họ chưa bao giờ được giáo sư Thành đối đãi như vậy! Đây đều là những điều mà họ khổ sở lĩnh ngộ ra!
Quả nhiên đây là thế giới dựa chỉ nhìn nhan sắc!
Mặc dù không biết người tới học ké này là ai nhưng trong lòng họ, Khuynh Thành vẫn có ấn tượng rất mạnh mẽ.
“Em cho rằng không ai ngu cả.” Khuynh Thành nhìn thẳng vào mắt Thành Trì, kiên định nhìn anh chằm chặp, giọng nói cũng không hề do dự, giống như rất tự tin với đáp án của mình.”
Đương nhiên đây chỉ là vẻ bề ngoài mà thôi.
Khuynh Thành sớm đã quen với việc mặt không đổi sắc dù ở bất cứ hoàn cảnh nào, vì thế cho dù trong lòng rất thấp thỏm nhưng cũng không ngừng chửi thẩm sự gian ác của Thành Trì, và sắc mặt cô thì vẫn vô cùng bình tĩnh.
Giáo sư Thành có chút hứng thú gật đầu: “Chứng minh hoặc lấy ví dụ đi!”