Vợ Ơi Là Vợ!

Chương 9: Cao Lạc ... ?


Đọc truyện Vợ Ơi Là Vợ! – Chương 9: Cao Lạc … ?

Một bữa tiệc nho nhỏ tổ chức tại gian đặc biệt của khách sạn kiêm hộp đêm
Gia Gia, người làm đã trang hoàng theo đúng theo yêu cầu của khách hàng đặt
phòng. Lạc Thiên muốn tạo bất ngờ cho Khả Vy nên anh bỏ ngoài tai những lời
châm chọc của bạn bè, đề nghị thả bóng bay và các hình thù ngộ nghĩnh.

– Chúng ta vào nhầm nhà trẻ rồi! – Trần Hùng liếc sang Khả Vy, thấy cô tươi
tắn pha chút ngỡ ngàng càng thêm ngưỡng mộ « bản năng cua phái nữ » của Lạc
Thiên. Anh xung phong chỉ phòng cho mọi người, cứ đi vài bước lại hùa theo Tuấn
Kiệt phá đám Lạc Thiên, cũng nhờ thế mà Khả Vy thân thiết với họ hơn.

Lạc Thiên dẫn Khả Vy vào chỗ trung tâm, không quên hãnh diện trước đám đông về
thiên thần bé nhỏ của mình. Anh bắt đầu bài thuyết trình đã chuẩn bị trong đầu,
anh khoái nhất là nói cho tên Vũ Gia Minh kia nghe, xét về nhiều mặt Gia Minh
đồng hạng trong bảng xếp hạng cuốn hút cùng anh mà trong bữa cơm hôm công ty,
Khả Vy đã nhìn về phía tên đó.

Thực ra cũng vì bắc cầu qua Lạc Trung, Vũ Gia Minh mới tới chứ anh có thân
thiết gì. Có điều hơi chướng, anh nhượng cho Lạc Thiên thuê phòng VIP một cách
vui vẻ, thế mà hắn ta cứ đề cập tới con nhỏ vợ, nào là Khả Vy của tôi, Vy Vy
nhà này,… chậc, con bé thổ dân ấy mà cũng làm cậu hai họ Cao hạ mình thì không
xem thường được.

Khả Vy nhận thấy sự góp mặt của Nhược Lam, khiến phần da thịt chạm vào các ngón
tay của Lạc Thiên tê dại, cô không hiểu được những thứ phức tạp đâu, việc anh
nói với mọi người cô là mẹ của con anh trước mặt người con gái đó có ý gì… Do
đó cô vội chạy trốn nhân ảnh của Nhược Lam, nghĩ về điều tốt đẹp hơn sẽ khiến
tâm trạng thoải mái.

Khả Vy rời sang Phi Hàm, cô đi cùng Lạc Trung, coi bộ anh chồng đã không còn
phút bối rối ban đầu nữa, nhìn họ thật xứng đôi, trai thanh gái tú, rồi cô lại
chìm vào mớ so sánh hỗn độn mà bản thân mãi mãi không ngoi lên vạch số không.

Thêm một vị khách quan trọng đó là Triệu Đông Kì. Việc anh có mặt ở đây chứng
tỏ mối khăng khít với tiểu thư họ Trịnh, nhân tố này càng thêm rắc rối cho mũi
tên hai chiều giữa cô ấy và Lạc Thiên. Ngoài ra còn có một vài người bạn khác
và chị em song sinh Lạc Mỹ, Lạc Kiệt. Vũ Gia Minh đứng góc khuất nhâm nhi li
rượu, anh ta thật không tôn trọng ai cả, đã cạn ly đâu mà. Khả Vy thích mẫu
người như thế hơn một « anh chồng » lớn người lắm chuyện.

Lạc Thiên vừa diễn thuyết, anh hồ hởi trả lời mọi câu hỏi được đặt ra. Thế giới
là cả Trái Đất bao la, đối với riêng mình anh, một quả đất yêu thương không quá
to lại chẳng nhỏ bé đang lớn dần để phủ kín trái tim. Hạnh phúc tới hoàn hào.

Vẫn là Trần Hùng tinh quái, anh không đo chính xác được tình cảm của Lạc Thiên
dành cho vợ nhưng phần nào nắm được giá trị của danh từ « vợ » ấy:

– Ố ồ, mấy hôm nay trông chị dâu gầy gò quá! Xin hỏi bé con được mấy tuần tuổi
rồi! – Rõ ràng mới cưới, đã tra hỏi người chồng, việc tính toán ngày tháng của
thai nhi không khó, anh lại hoặn họe xuồng xã.

Khả Vy chợt nhớ ra tần suất nghén của mình không đáp ứng đủ yêu cầu, điều đáng
ngại đặt ra, hiện tại khoang bụng của cô trống rỗng và nó không thể béo tốt cho
người ta nghĩ rằng mình mang bầu. Chiếc áo đang mặc có vẻ hơi bị thon thả. Một
khi đã nói dối, người ta thường cố tình để lộ cho toàn dân biết mặt không trung
thực của vấn đề. Như cô đây, mang thai giả nên phải gắng « lậy ông con ở bụi
này », công báo cho mọi người. Khả Vy chỉnh lại thế đứng, một tay chống sườn,
tấm lưng cố ưỡn trước để tằng bề dầy cho cơ thể. ( Mường tượng Lạc Thiên bên
cạnh như một tên lính cận vệ không hơn không kém, phục tùng nữ hoàng chua
ngoa).

– Nhìn em đúng là xanh xao, Lạc Thiên, cậu phải bồi bổ cho em dâu đi chứ! –
Lạc Trung đồng tình tỏ ý trách móc.

– Hay anh lại ăn hết phần của chị Vy rồi! Anh đấy, toàn bắt nạt chị ấy ha?! –
Lạc Nhã cũng đi theo mạch câu chuyện.

Khả Vy soi lại mình, những hôm trước thì không tổ chức tiệc tùng, lại chọn đúng
ngày này, ngày mà cô dẹp lép và phẳng lì. Dù sao cũng là chồng, người ta trách
anh ta để vợ bị ốm yếu mà nguyên do đâu phải thế, nói đúng thì không sao, là do
cô ham ăn nên mới ra nông nỗi này.

– Không đâu, tại trong người em không được khỏe chứ nào có phải do Lạc Thiên!
– Một sáng kiến lóe lên trong đầu, Khả Vy lập tức tiến hành biến không thành
có.

Nước lọc, chính xác rất hữu ích trong trường hợp này, cô không thể khai chương
tuyến giao thông đường tiêu hóa ngay nên phương án tối ưu phải là uống thật
nhiều nước. Bắt đầu với cốc nước lọc ở gần, Khả Vy nâng cốc và uống ngon lành,
tiếp diễn cho tới khi vòng bụng chương phình. Đương nhiên cô đều quay mặt đi
lảng tránh, ngộ nhỡ có ai hỏi thì cô chẳng thể nào lí giải cho chứng thèm nước
tạm thời. Cứ thế cô nới rộng bán kính với Lạc Thiên, hễ có người cất tiếng chúc
mừng cô niềm nở đáp lại và giấu giếm li nước.

– Cô khá thông minh đấy! Uống nước để tăng cân ha!!! – Triệu Đông Kỳ tiến lại
gần một cách tế nhị, để Nhược Lam đứng chỗ Trần Hùng, anh không cùng đẳng cắp
với họ.

– Sao anh biết? Tại em đang bị sụt cân!

– Anh thừa uyên thâm để hiểu! – Triệu Đông Kỳ nhìn Khả Vy một lượt, mục tiêu
tăng 10 kg anh đề ra dường như cô diễn viên này lười biếng quá – Lạc Thiên rất
hạnh phúc, vì thế nên cô hãy đừng để anh ta thất vọng, phải tự giác mà nôn
trước mặt anh ta, đồng thời thể hiện những cử chỉ của bà bầu không chỉ trước
mặt người lớn, ở nhà cũng phải thế!

– Không thích, anh ta nói chung là… không biết nói thế nào nữa… họ… rồi sẽ đến
với nhau, em không muốn làm kẻ thứ ba! – Khả Vy nhìn về phía Nhược Lam, cô ấy
đang nói chuyện với chồng cô.

– Ừ! – Triệu Đông Kỳ nếm ly rượu mà không cảm nhận hương vị. Anh quả thực rất
thương Nhược Lam nhưng anh biết mình không xứng, cũng như Khả Vy sao có thể
song song trên cùng mặt phẳng với Lạc Thiên. Mới ngày nào anh quả quyết lắm,
thế mà giờ dường như mọi ý chí, tự tin đều nằm trong mức tối thiểu.

Lạc Thiên hướng tầm nhìn về Khả Vy, cầm theo ly hoa quả vừa mới yêu cầu phục
vụ, anh xem xét lại việc mình đã quá tham lam trong những bữa cơm, toàn giành
giật của cô thôi, từ giờ anh cần phải mẫu mực và ra dáng. Khả Vy vẫn đứng cạnh
Triệu Đông Kỳ, cả hai đều đang cúi xuống thắt bụng cô. Anh rời chỗ Nhược Lam và
các bạn để tiến đến.

– Thôi, cô uống nhiều nước quá ra mồ hôi và… ha ha, ăn đời ở kiếp với cái
toilet đó!!! Bụng phệ rồi, chắc được bốn tháng quá! – Triệu Đông Kỳ hóm hỉnh,

cũng tội nghiệp Khả Vy quá.

– Hứ! Thế rồi mấy tháng nữa em phải vác gối theo à? – Khả Vy xoa bụng than
thở, cô ngậm ngùi nhìn các cô gái khác dáng ngọc dáng ngà, trong khi mình phải
lên cân.

– Trừ phi là giả thành thật thì không cần đâu! – Triệu Đông Kì khúc khích, anh
đã thực hiện lời hứa với cô, sau ngày cưới cô đã nhàn nhã hơn nhiều.

Hai người mải tán dóc dẫu khi Lạc Thiên chỉ cách chừng gần mười bước chân.
Triệu Đông Kỳ là bạn trai « hờ » của Nhược Lam, lí do nào lại quen biết Khả Vy
?

– Có nước cam, uống mát và bổ hơn! Khả Vy! – Lạc Thiên gọi cô.

Có tật giật mình, Triệu Đông Kỳ vừa thấy anh, vì muốn lấp liếm vai trò người
cầm bút nên ngoắt sang một hướng khác phớt lờ. Khả Vy cũng thay đổi sắc mặt, có
chút gò bó khi tiếp chuyện với Lạc Thiên, uống thêm một ngụm nước lọc và xua
tay, khi nuốt rồi mới trả lời:

– Không, không uống, tôi… vẫn no mà!

– Uống nước trắng thì no? Hắn ta biết em à? – Anh để Khả Vy nói, nếu là bạn
bè bình thường thì anh sẵn lòng.

– Làm gì có, anh ta vừa đi qua đây thôi! – Khả Vy chối biến.

– Thật chứ? – còn số danh bạ trong điện thoại của cô nữa, anh nhìn vào mắt cô,
vội vàng cô lẩn tránh.

– Thì thật chứ sao? Mấy người kia là bạn của anh à? Giới thiệu cho tôi biết đi
!

Thêm một điểm nữa, Khả Vy đâu thích giao thiệp với đám bạn của anh, chắc chắn
cô đang muốn giấu, nhưng thôi, anh có dê con làm tin thì lo gì chứ.

Không để chủ nhân bữa tiệc chỉ đứng với nhau, những người có mặt bắt đầu chúc
rượu cả hai và đương nhiên Lạc Thiên là người uống hết. Mỗi lượt người tới anh
nhiệt tình ngốn sạch sẽ.

– Chén này chị dâu phải uống nhá, không uống là không nể mặt tụi này, theo
nghiên cứu một lượng vừa và nhỏ cồn tốt cho phụ nữ mang thai đấy!

Khả Vy rụt rè đỡ lấy ly rượu từ Tuấn Kiệt, cô không hiểu vì sao những thứ đăng
đắng lại được đấng mày râu ưa thích, và thông lệ luôn luôn có Lạc Thiên bên
cạnh xử lí giùm.

– Ấy ấy, thế thì ai tính! Chúng tôi chúc mừng bé con và mẹ bé, chứ nào có chúc
tụng cha bé đâu! – họ khích lệ Khả Vy.

Lạc Thiên bằng mọi cách nhận về mình lại không được. Khả Vy « bưng » ly rượu
vang bằng hai tay dù dung tích của nó không lớn, cô nhìn chằm chằm một hồi, mặc
cho những tiếng vỗ tay hưởng ứng.

Đột nhiên sắc mặt Vũ Gia Minh sa sầm, anh len lỏi ra ngoài. Khả Vy cũng chỉ
mong có thể tự do thoát ra nhưng một khi đã theo Lạc Thiên rồi thì không thể.

– Thôi, cô ấy không uống được đâu, các người đừng ép.

– Chán thế, mấy cô gái ở đây ai cũng uống được rượu mà vợ của thiếu gia Lạc
Thiên lại không à? Nhược Lam, Lạc Nhã, các em biểu diễn cho Khả Vy coi! –
Tuấn Kiệt chèn ép, trong cuộc vui phải hết mình.

– Ai bảo em không uống được rượu! – Khả Vy chẳng cần ai làm mẫu hết, cô uống
một mạch cạn ly, rồi dốc lên đầu.

– Hoan hô! Jojo!!!!

– Rót nữa đi, em uống! – Đắng cay cũng chỉ là thứ đồ uống thôi mà, người khác
uống được thì cô cũng làm được.

– Em thôi nào, uống nhiều không tốt đâu! – Lạc Thiên không cho Trần Hùng rót
thêm, đối với anh cô còn nhỏ bé và non nớt lắm, điều đó thể hiện qua bờ vai
mỏng manh mà anh muốn giữ vững.

Nhưng Khả Vy vốn đã hiểu nhầm, cô mặc định trong tiềm thức: lúc nào anh cũng
dùng những từ ngữ nhẹ nhàng để khuyên răn tôi khi nghĩ về bé con, mà từ trước
có bao giờ anh không đấu khẩu với tôi, liệu không có bé thì tôi là chút gì
trong anh?

– Anh Trung, nhân tiện cũng giới thiệu bạn mình đi chứ! – Lạc Thiên chơi lại
bài đổi chủ đề, nhờ vậy không ai ép anh và cô uống rượu nữa. Lát nữa đi về mà
say xỉn thì không đảm bảo an toàn giao thông, bây giờ anh đâu còn sống vì bản
thân nữa.

– Cô ấy là Phi Hàm, là bạn… anh!

– Hầy hầy, bạn bè gì, Khả Vy à, em sắp có chị dâu rồi nhá! Ánh mắt hai người
không giấu nổi ai đâu! – Lạc Thiên quay sang cười với cô bằng một ánh mắt còn
hơn cả sắc thái được nhắc tới trong câu nói.

Phi Hàm vén mái tóc, cô cúi đầu nho nhã:

– Khả Vy mang thai chắc vất vả lắm, thi thoảng qua chỗ tôi, tôi sẽ giúp Khả Vy
thư giãn.

– Dạ vâng!

– Phi Hàm à, có rất nhiều cô gái mong muốn được nắm giữ vị trí trong trái tim
anh trai tôi đấy!

– Anh Lạc Thiên nói tôi không hiểu lắm! – Phi Hàm vẫn duy trì bức tường trong
suốt trong chuyện tình cảm, cô mang tâm sự dựa dựa với Khả Vy, đũa mốc chòi mâm
son kệch cỡm vô cùng…

Đúng là thế, xã hội xưa nay thành kiến về vai vế trong thành phần gia đình rất
nhiều, những tưởng có tình yêu là tất cả nào đã đúng. Chỉ những người trong
cuộc mới điên cuồng lao theo mũi tên của thần ái tình mà không lường được cái
giá phải trả sau này.

– Khả Vy, bạn có biết trước đây tôi từng làm girlfriend của chồng bạn không? –
Một cô gái có làn da màu đồng tủm tỉm.


– Hả? Mỹ Mỹ, em đừng đùa như thế chứ? – Lạc Thiên tỏ thái độ phản đối ngay
lập tức – Anh chỉ coi em như một người em với tư cách là bạn thân của Lạc Nhã
không hơn không kém, đừng có bịa đặt!

Mỹ Mỹ nháy mắt với Trần Hùng và những người khác, kì này họ định tổng tấn công
Lạc Thiên để đo lường cung cách biểu diễn « sư tử Hà Đông » của vợ anh.

– Anh đã quên rồi sao? Ngày trước anh toàn phiền em làm bồ câu đánh mối với Mỹ
Mỹ, anh còn hứa tặng em bộ trang sức, từ hồi nào giờ không thấy anh đả động gì
hết! – Lạc Nhã lắc đầu.

Lạc Thiên trợn mắt nhìn cô em gái lì lợm, anh không muốn dê con nghe thấy tiền
án của cha nó, lại càng không muốn Khả Vy « trừ khử », nghe nói những bà bầu
đánh ghen ghê lắm.

– Anh Thiên, sao lại phủi tay sạch sẽ như vậy, những người đẹp khác mà nghe anh
nói thế chắc héo hon nhan sắc mất, ngày xưa họ đều bị những lời ngon ngọt dụ
dỗ… tiếc thay!!! – Trần Hùng coi như không có Khả Vy ở đây, anh ăn nhập với
hai cô gái.

– Em thật thất vọng vì anh đấy! – Mỹ Mỹ ra vẻ tức tối.

Khả Vy liếc sang Lạc Thiên, khẽ nheo mặt, anh ta thật đáng ghét, ngoài Nhược
Lam, cô gái này và bao nhiêu cô nàng khác nữa, đồ lăng nhăng!

– Đừng tin họ! – Lạc Thiên chỉ có thể nói như vậy với Khả Vy vì anh tin chắc
mình có nói thêm bất kì điều gì cũng sẽ bị bắt bẻ bởi hội đồng những người có
mặt ở đây. Thực ra họ nói có sách mách có chứng, thấy ân hận vì một thời sa đà
lêu lổng, thà cứ nhất nhất như lúc này có phải an ổn không. Điều đó chứng tỏ
quyết định lấy vợ thiệt đúng đắn.

– Lạc Thiên, cậu còn món nợ tình với cô ca sĩ Pinky tây tây, dạo này cô ấy cứ
hỏi tôi về chuyện cậu lấy vợ, tôi chẳng biết nói sao để cắt liên lạc với cô ả
?! – Tuấn Kiệt là thành viên thứ tiếp tham gia.

– Lại còn người nước ngoài? – Khả Vy tự cho mình quyền phát ngôn, cô mấp máy
môi và lườm anh không chỉ một mà chuỗi sê-ri hình tên lửa.

– Không không, chỉ mẹ cô ấy là dân gốc Đức thôi,… à à, cô ta mê anh chết mê
chết mệt chứ nào có nhận được tình cảm đáp lại.

– Vậy còn em…

– Mấy người thôi ngay! – Lạc Thiên ra hiệu cho họ cấm khẩu bằng đôi mắt thành
khẩn, nỗi sợ dâng lên theo từng cấp độ của chuyện quá khứ, chẳng phải vốn dĩ
đàn ông đều sợ vợ hay sao.

Nhược Lam cùng những người khác không nhịn được cười, khuôn mặt thiểu não đồng
thời lo sốt vó của Lạc Thiên thật đáng phê phán, ai bảo ngày xưa ham vui la cà.
Giờ Nhược Lam cũng đã thoải mái và cởi mở hơn khi tiếp xúc với anh, vì cô có
cuộc sống của riêng mình.

Khả Vy bặm môi hếch mặt về phía khác, càng nhìn càng thấy không ưa được Lạc
Thiên. Lấy chồng đẹp trai đâu phải hay ho gì, nếu anh ta chỉ là một sản vật cô
sẽ đóng gói và nhốt trong lồng kính, dán tem chống trộm và đăng kí bản quyền.

– Khả Vy à, em đừng giận Lạc Thiên, cậu ta đúng là đào hoa nhưng cũng là người
sâu sắc và thương yêu vợ! Em… chiếu cố cho…! – Lạc Trung rất muốn nói đỡ cho
Lạc Thiên nhưng e rằng anh cũng không phủ định giúp được.

– Đấy, em thấy chưa, nghe anh Trung nói chứ nghe họ nói làm gì! Em cứ tin
tưởng vào anh đây! – Lạc Thiên đã hình thành thói quen xưng hô « chuẩn » với
Khả Vy, không chỉ để qua mặt người khác mà cách gọi này thích hợp về mọi phương
diện.

– Chị dâu à, khi nào chúng ta làm một bữa café em sẽ kể tường tận từng mối tình
của anh trai cho chị nghe! Em sẽ đứng về phe chị! – Nhưng Lạc Nhã đâu chịu
buông tha.

– Khả Vy, em tin anh hay nghe Lạc Nhã luyên thuyên!

– Tôi thấy tội nghiệp cho Khả Vy quá, một lòng một dạ chung thủy với Lạc Thiên,
mối tình đầu cũng là tình cuối luôn, lại lấy phải cậu! – Tuấn Kiệt đưa đến cao
trào, dồn dập nói lấn át tiếng chới với của người bị lên án.

– Nhầm, anh Tuấn Kiệt nói Lạc Thiên là người duy nhất trong chuyện tình cảm của
em là sai! Em đâu có nói như thế bao giờ? – Khả Vy đứng thẳng người, khoát
tay Lạc Thiên và cứng giọng quả quyết.

– HẢ? – Tất cả con mắt đổ dồn về, họ đều dựa vào câu chuyện tình lãng mạn năm
năm trời đã dựng ra ngày xa xứ của cả hai mà mặc định câu chuyện tình yêu của
Khả Vy, sự kiện được chính cô nói ra đây thật nóng hổi và giật gân!

– … Đằng nào cũng đã qua rồi nên… thực ra… em vì chia tay người yêu cũ mới tìm
đến Lạc Thiên!

– Tức là Lạc Thiên chỉ là kẻ thế thân cho cuộc tình đã trôi vào dĩ vãng của Khả
Vy thôi ư? Vậy… chàng trai nào có thể… đánh bật được Lạc Thiên?

Hết sức bất ngờ, nó nằm ngoài tầm đánh giá của tất tần tật những ai nghe được
Khả Vy nói, xưa nay anh chàng playboy đâu có tiền sử với người đã từng yêu.
Đúng là ghét của nào trời trao của đấy, vấn đề này kích thích trí tò mò của
không riêng mình ai.

Khả Vy liếc mắt qua Triệu Đông Kỳ, hẳn anh biết cô uất ức nên nói nhảm, và đang
xin cầu cứu. Chẳng qua việc làm này nhằm mục đích tăng giá trị cho mình, cô
không muốn người khác nhìn vào mình như một cây leo muốn ăn theo mức độ nổi
tiếng của chồng. Anh có nhiều người theo đuổi, tôi lẽ nào lại không!

Lạc Thiên đâu có được « phổ biến » về quá khứ của Khả Vy, những thứ anh biết về
cô gỏn gọn là một đứa con gái mười tám năm sống trong cô nhi viện cùng phần lớn
là phái nữ. Vậy người con trai được cô nhắc đến với âm điệu trầm lắng, đong đầy
thân thương – Hắn-ta-là-ai-?-Người mà cướp đi cảm xúc đầu đời của vợ mình?

– Khả Vy, em không cần phải phịa chuyện đâu! – Lạc Thiên huých nhẹ vào mang

sườn, anh mong rằng tất cả chỉ là cô nhất thời nói cho bõ tức. Khả Vy chưa từng
quen biết ai ngoài anh có phải không? Và làm gì có người nào xứng đáng hơn anh
?

Từng ánh mắt dò xét cử chỉ của Khả Vy, nét tắc mắc của cô vô tình đánh bóng hữu
hiệu biểm cảm chan chứa khi hoài niệm về một thời yêu dấu. Bát nước đổ đi không
thể đong lại, một lời đã nói ra thì phải dựa vào mà biến tấu, Khả Vy vốn không
có khiếu ăn nói, lại thêm thiếu xót ở môn Ngữ Văn trong mười hai năm đi học,
nhưng đổi lại cô có trí tưởng tượng không tồi, được thôi, thế thì:

– Haiz – cô thở dài – Sao lại đem chuyện quá khứ nói ra ở đây chứ! Hì hì, dù
sao thì giờ em với anh Thiên cũng đã là vợ chồng…

Đến giờ thì Triệu Đông Kỳ không thể gọi cô nàng này là diễn viên nghiệp dư nữ
rồi, cách diễn đạt tâm trạng của Khả Vy rất nhập tâm. Cô đưa người theo dõi vào
đúng chủ đề của mình qua nét đủng đỉnh vấn vương nuối tiếc.

Phân tích rõ vào câu cuối, « dù sao » giống với xuôi theo dòng số phận, đã đành
kết hôn cùng Lạc Thiên, Khả Vy ngậm ngùi chôn dấu kí ức. Thuyền theo lái, gái
theo chồng, cô đành bất lực buông tuổi thanh xuân, để nó dạt vào bờ của một ai
đó vô định, ra sao thì ra, và chuyện có thêm một nhóc con xen giữa âu cũng
chẳng có gì đáng trông đợi.

Lạc Thiên có thái độ nghiêm túc về từ ngữ mang đầy khúc mắc đó, đứng trên danh
nghĩa một cặp vợ chồng hợp pháp, anh và Khả Vy thuộc về nhau tuy nhiên tâm hồn
lại đẩy nhau xa vời vợi, lấp lửng ranh giới không trọng lượng.

– Em nói đi… em chưa từng kể với anh…! Người đó là ai? Như thế nào? Bao
nhiêu tuổi?

Cánh tay anh giữ thân hình cô về phía mình, nhất quyết đón con ngươi màu nâu
thẫm đối diện, không ghen tuông mà đang kiếm tìm hạt mầm gieo niềm tin. Thứ anh
cần là vốn liếng chân thực để xây nền móng gia đình, mà nếu đủ đầy mọi thứ, duy
chỉ thiếu nó sẽ không thể trụ vững theo năm tháng…

Khả Vy đâu được nghe từ chính anh nói về Nhược Lam, cũng đâu đã biết tới Mỹ Mỹ,
Pinky hay Tiểu Mẫn, Tiểu Hương và Tiểu Quyên, vân vân vô số những cái tên hoa mỹ
khác. Đường chân mày, nội tâm và sự đắm đuối anh trao lúc này liệu đã từng
thuộc về những họ, chốt lại thì anh là của ai? Có thực thể nào nắm giữ được
con người anh không, lẽ nào trái tim anh vốn không có khóa,… hoặc nó đã hỏng
mất rồi…?…!

Đó là lần đầu tiên Lạc Thiên không nhìn bằng trực giác, cô gái này không đáng
để đánh cắp ảo ảnh qua bề ngoài, lại chẳng đủ trình độ để tiếp chuyện một người
đàn ông thành đạt, cô có gì và không là gì… Anh hoàn toàn bị dao động rồi.
Mức co thắt của con tim không tuần hoàn, nó dồn dập hay đang lỡ từng nhịp theo
dòng thời gian,…

– Hai người kia dừng hình đi! Đừng tình củm trước hội độc thân này chứ! –
Trần Hùng kiến nghị, anh chưa được nắm tay người trong mộng nên “ghen ăn tức
ở”, bộ ba sát gái nay chỉ còn mình anh trụ lại, Tuấn Kiệt đã có bạn gái, Lạc
Thiên thì cùng vợ, ai sẽ đến với anh đây.

Và nếu không có câu nhắc khéo đó Lạc Thiên sẽ vẫn rong chơi nơi đám mây màu
hồng, anh choàng tỉnh khỏi mạch xúc cảm, rời cánh tay khỏi người Khả Vy, cơ thể
rơi vào trạng thái mất thăng bằng sau khi đã dồn hết sức lãnh thụ giây phút đi
lệch.

– Chắc là… người đó… không thể so sánh với anh được đâu!

Khả Vy cúi mặt giấu giếm hàng mi run rẩy. Người con trai mà mỗi cô gái đã từng
mơ mộng khác xa với ngoài đời, đối với Khả Vy người đó chẳng thể toàn vẹn, cô
cần một người lắng nghe, một bờ vai rộng, một người có cha mẹ, và chỉ thế thôi.
Lạc Thiên đã vượt quá tiêu chuẩn này rồi, chiếc ô tô có thể chở rất nhiều người
còn xe đạp thì lại hạn chế số lượng, và làn đường luôn rạch ròi phân biệt chỗ
đứng của chúng.

Thậm chí cả hai còn nghe được tiếng thở than luân phiên nhau, Lạc Thiên trước
Khả Vy không già giặn trong chuyện tình cảm, bởi chưa một ai như cô bước qua
anh.

– Đương nhiên là thế rồi! Anh là superman thì ai địch nổi! – Anh lên giọng
phá tan cơn lốc này đi. Tan rồi, anh thương dê con nên mới lây sang mẹ dê, là
như thế, cần phải là như thế! – À, chúng ta đi vào trọng tâm của bữa tiệc ngày
hôm nay! – Lạc Thiên không thấy Vũ Gia Minh còn trong bữa tiệc, hắn đi đâu rồi,
anh có chuyện khoe khoang.

– Là gì vậy anh? – Đây cũng là câu hỏi của Khả Vy khi hai chị em Lạc Mỹ, Lạc
Kiệt đồng thanh.

– À… Anh và chị Vy muốn đặt tên cháu, tham khảo ý kiến mọi người!!!

– À, ra thế!

Cứ tưởng chuyện dì to tát lắm hóa ra ông bố trẻ lo xa, cũng đúng thôi, cái tên
đi kèm cuộc đời con người. Xem ra được hưởng ứng, ai cũng thích được mang dấu
ấn góp phần tạo nên một góc văn hóa cho cháu bé của Lạc Thiên.

– Là bé trai hay bé gái vậy?

– Chưa rõ, nhưng cứ đặt trước không sợ thừa, gia đình chúng tôi không định dừng
lại ở một cháu!

Khả Vy mím chặt môi, cô rút từ tham gia vào nghĩa vụ cao cả này, bé con ấy sau
này cô chẳng biết có cơ hội được ôm ấp không huống chi là gọi một tiếng « Con
».

– …

– Khả Vy à, em thấy tên là Minh thế nào? – Lạc Thiên đi đầu, anh tâm đắc với
cái tên này, không bởi một và nhiều lí do. Chữ « Minh » liên kết với các vị vua
và vị tướng oanh liệt trong lịch sử, minh quân, minh tướng, cho thấy vai vế lẫm
liệt.

– Hì,… Lạc Minh nghe cũng ấn tượng! – Nhận xét của cô đi ngược lại với nhiệt
tình của người hỏi.

– Không thích hợp lắm, theo anh, từ Lạc có nghĩa tương đồng trong một số ngữ
cảnh với từ Minh, như Lạc Vương và Minh Vương chẳng hạn,… Để bác trưởng nghĩ
tên cho cháu là hay nhất… đặt tên có chữ T, tên ông, tên bố đều là T thì tên
con cũng nên, con trai là Thành, con gái là Thanh. Thành đạt và thanh nhã!

– Chẳng phù hợp tẹo nào, Thành thì đặt luôn là bức tường cho rồi, còn Thanh thì
giống tên con bé theo đuổi em hồi cấp 2 lắm, không thích! – Lạc Thiên cố tình
gợi chuyện mình đã có người thích từ tấm bé trước mặt Khả Vy. Một mặt cái tên
Minh đáng yêu như thế bị bác bỏ khiến anh ngẫm kĩ hơn.

Khả Vy khẽ chẹp miệng, chuyện hồi nảo hồi nào còn đem ra trưng bày. Cô quay trở
lại với việc uống nước.

– Ờ, vậy thì là Lạc Bình, Thiên bao la rộng lớn, Vy là đóa hoa nhỏ, tính trung
bình cộng ra bé con, cái tên này đặt cho nam hay nữ đều được hết! – Trần Hùng
bon chen tư duy.

Lạc Thiên nghe thấy khá logic, kết hợp giữa cả ten anh và Khả Vy nhưng cái tên
đã thấy tầm thường, cứ bình bình thì làm việc lớn kiểu nào, anh lại bỏ qua –
Không bình bong bính bong gì hết!

– Sơn thì sao? Sơn Hà nằm trong tay ông Trời! Sơn vừa vững chắc, kiên cố, lại
hùng vĩ hiên ngang trước thiên nhiên! Hà thánh thoát vẻ nữ tính, trong sáng

lại kiêu sa,…

– Sơn? Ừm, cũng… oai, – Lạc Thiên gật gật, Vy và Sơn Hà chênh lệch nhiều quá,
như thế cả nhà cùng to lớn mà lọt thỏm mình Khả Vy bé tí tẹo đâu có được!!! –
Đi học chúng nó sẽ trêu con tôi là

Sơn nippon
sơn mông cũng đẹp

mất, bỏ đi,
còn nữa, Hà hơi chín chuối, hà mã, sơn tặc, hà tiện, sơn…

– Cậu có biết người tôi thương tên là Hà không hả? – Tuấn Kiệt ngứa ngáy chân
tay, thằng cha Lạc Thiên này có vốn từ vựng phong phú quá chừng.

– Tôi nghĩ gì thì nói vậy, đâu có sai! – Lạc Thiên bấm bụng cười, anh kĩ tính
là có nguyên do.

– Anh Kiệt à, tại anh Thiên thương bé con nên muốn chọn tên nào hay và ý nghĩa
nhất, đừng trách anh ấy! – Nhược Lam từ tốn giải thích – Em đề xuất tên là Lạc
Long và Lạc Hồng. Ba công ty của các anh đang xây dựng công trình Đại Long, bé
Long chính là niềm tự hào không giới hạn trong phạm vi gia đình mà toàn thể
nhân viên làm việc. Biểu tượng Rồng luôn được coi trọng trong các nền văn hóa
kể cả phương Tây. Còn Hồng, nói lên vạn điều tốt đẹp, trọn vẹn và vĩnh cửu.

Khả Vy nghe diễn giải, cô thắc mắc rằng ngay trước cha mẹ có suy nghĩ cặn kẽ
như họ để ra tên mình.

– … Kể ra… cũng được… nhưng…!

– Sao cậu không nói là lở mồm long móng đi! Cái gì cũng nhưng, ông tướng, tôi
nghĩ đặt quách là Cao Lạc Mỡ cho rảnh nợ!

Tuấn Kiệt vừa dứt câu lập tức nhận được sự ủng hộ. Khả Vy cười lăn cười bò, gọi
bé là Mỡ ớn chết đi, nhanh chóng cô lấy lại thể diện cho chồng:

– Anh Tuấn Kiệt thù dai lắm nha!!! – còn định nói thêm nhưng cô vẫn không
ngừng việc cười lại được, đến nỗi thắt bụng. Ngoại trừ Lạc Thiên, cơ miệng của
số còn lại vận động hết công suất.

– Theo ý kiến của tôi, cha là Thiên, con là Phong. – Phi Hàm là người cười «
xong » đầu tiên, cô an ủi – Lạc Phong vừa cân bằng thanh điệu, lại vừa mang ngữ
nghĩa. Cơn gió giữa bầu trời xanh, cuộc đời con dù có vươn xa tới thế nào chăng
nữa, dẫu phong ba bão táp, con đã trưởng thành làm thành cơn Mãnh Phong thì mãi
mãi vẫn bé bỏng trong vòm chữ « Thiên ».

– Hay đấy, chữ « Phong » trong phong lưu đa tình, chẳng phải quá hợp với quy
luật di truyền! Em thích cái tên này đấy! – Trần Hùng vỗ đầu gối làm thành
tiếng tét, kiểu gì ông Thiên cũng vùi dập cho coi.

– Hơn nữa, nếu hai người có một cặp kim đồng ngọc nữ thì tuyệt vời, bé gái đặt
là Linh, Phong Linh tức là chuông gió, cũng chính là đem lại cát khí, sự an
lành và may mắn cho gia đình.

– Không chịu đâu, anh Thiên sinh cháu trước, lấy hết tên hay rồi, sau này biết
đặt tên con em là gì đây!

Lạc Mỹ nhõng nhẽo, nãy giờ lời Phi Hàm sắc sảo và đúc kết nhất. Lạc Thiên nghe
thấy thế ưng thuận. Nhưng anh vốn là người lo xa, anh đang nghĩ, nếu dê con là
một bé trai và có tên là Phong thật, khi bé lớn thành một người đàn ông trưởng
thành…

– Em không ăn được món này đâu! – Lạc Phong giật lấy miếng thịt rán của cô
gái bên cạnh.

– Tại sao lại không được?

– Cả món này nữa, em bị dị ứng mà… Ha ha!!! –

[ nguyên
văn tình huống có chỉnh sửa và bổ sung trích từ thiên tình sử của bậc cha mẹ ].

– Phong này, tên anh mà thêm dấu sắc sẽ ra sao hả?

Lạc Thiên lắc đầu không chịu, anh đang hình dung về một bữa ăn, khi mà
con trai dẫn bạn gái về nhà, thông thường cha vẫn hay ngồi đối diện với con
trai, thế thì… Từ Phong hay thì hay thật, nhưng kèm thêm dấu sắc và đi với từ «
uế » thì thật kinh khủng, cũng rưa rứa như từ « Thiên », tuyệt như thế còn bị
xỏ xiên, anh liếc nhìn Khả Vy, khuôn mặt tỉnh bơ khiến thước phim hiện rõ mồng
một, đấy là ngày thứ hai quen biết nhau của hai người.

– Anh thấy mĩ mãn toàn diện với Phong Linh, đồng ý hai tay! – Lạc Trung kết
luận.

– Phi Hàm thật hiểu biết, Lạc Thiên, tôi xem cậu còn nghĩ được cái tên nào hoàn
hảo hơn không? – Tuấn Kiệt đâu biết rằng Lạc Thiên định phản biện.

– Không,… từ Phong nghe cứ kiểu gì ấy! – Lạc Thiên biết rồi mọi người sẽ hỏi
vặn và đành phải lẩn tránh – Phong đi đồng với mấy con ghẻ đó! Không thấy
người ta vẫn xa lánh người bệnh phong à? – để họ biết được « yếu điểm » trong
cái tên còn đáng xấu hổ hơn là nói thô tục.

Phi Hàm là người đưa ra ý kiến về tên gọi này, cô như bị nhả khói ô nhiễm. Lạc
Thiên là người quá cầu toàn, suy xét đa chiều vấn đề hoặc vốn chẳng hiểu gì về
văn phong từ ngữ. Ai nấy đều thiên về khả năng thứ nhất, nãy giờ Khả Vy lắng
nghe, họ đều cảm thông, chắc cô vất vả nhẫn nhịn nhiều lắm mới sống dưới mái
nhà hòa thuận cùng Lạc Thiên rồi.

– Khó quá! – Lạc Thiên than phiền, anh chống cằm đăm chiêu.

– Cậu kén cá chọn canh như vầy thì chẳng bao giờ hài lòng đâu! – Lạc Trung đến
nản, kể cả Nhược Lam hay Phi Hàm cũng giảm thái độ nhiệt tình.

– Lạc Thiên à,… còn rất lâu nữa… bé mới chào đời, chúng… ta… còn nhiều thời
gian chọn ra tên… phù hợp nhất, chi bằng để dấu ba chấm thay thế tạm thời! –
Khả Vy dè dặt, anh càng vui sướng chuẩn bị đón bé con cô càng có lỗi và dằn vặt
hơn dù sẽ biết mình ắt là người ra đi.

– Ba chấm? – Lạc Thiên chú ý tới những gì Khả Vy nói.

– Cao Lạc Ba Chấm! Rồi, duyệt!

Không để cho Lạc Thiên có cơ hội lục lọi, biến tấu thêm gì cả, Tuấn Kiệt cùng
những người khác chặn họng anh tức thì. Khả Vy lấy làm tiếc thay cho những cái
tên hay, cô cười trừ duyên dáng khi anh nhìn về mình.

Số nước Khả Vy nạp vào người đã đến lúc cần được khai thông, cô chột dạ, gỡ tay
anh ra khỏi vai mình, xin phép ra ngoài.

– Em đi đâu thế? Để anh đưa đi!

Khả Vy căn bản không muốn thất lễ trước mọi người, đáp lại sự chu đáo của Lạc
Thiên cô khẽ lắc đầu.

– Con dê ngốc của anh muốn vô WC! – Cô đi vào trong để lại nét ái ngại trong
anh, đâu phải lúc nào sự quan tâm đều biểu hiện ra được.

Khả Vy rẽ phải, xoa cái bụng tội nghiệp, lại chẳng thể trách ai, tại cô tham ăn
mà ra, vậy còn lạc thiên, sao đường ruột hắn tốt thế nhỉ?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.