Đọc truyện Vợ Ơi Là Vợ! – Chương 5: Đừng có động vào vợ ta !
Trên tai Lạc Thiên có một thiết bị thu sóng âm thanh, cả khu vui chơi này tương
đối rộng, anh mục đích đến là để thăm dò Khả Vy nhưng lại quan tâm tới cuộc gặp
mặt của Nhược Lam với Vũ Gia Minh nên Tuấn Kiệt đã chiều ý mang theo bộ đàm.
Trần Hùng đứng đợi ở trước đường lớn chừng vài phút, bắt gặp Khả Vy nhanh nhẹn
gọi vào:
– Chị dâu hôm nay xinh quá!
– Ối da, anh cứ quá khen! – Khả Vy đáp lại, đặt tay lên má chúm chím môi, hai
người đứng nói chuyện một lúc rồi tiến lại gần địa điểm phục kích. Trần Hùng
luôn gợi chuyện liên quan đến Lạc Thiên vào đoạn hội thoại.
Lạc Thiên ngồi phơi nắng dưới ánh sáng Mặt Trời, đeo kính mát, duỗi thẳng
người, tay quàng lên làm gối, rung chân thư thái. Chu vi hồ bơi phải tới một km
nên không lo bị Nhược Lam trông thấy. Bờ bên kia Vũ Gia Minh cũng đã ngồi vào
ghế. Qua cách tiếp chuyện Lạc Thiên thấy khẩu khí ngang tàng của anh chàng đó,
cũng không tồi chút nào nhưng ghét nhất là mọc ở đâu ra Triệu Đông Kỳ, lần nào
cũng theo cô ấy. Thôi thì dù sao cũng là người có vợ, việc quan tâm Nhược Lam
nên dừng lại ở đó. Anh gỡ tai nghe và nở nụ cười khi nhận được ám hiệu của Trần
Hùng.
Khả Vy theo ánh mắt Trần Hùng nhìn về phía trước, một người đàn ông dạng háng
nằm phe phẩy trên chiếc ghế nghỉ mát, thì ra là đến gặp chồng. Gặp ở nhà cũng
được, cần gì phải bày vẽ ở đây.
Lườm lượp các cô gái mặc đồ bikini quanh quẩn bên Lạc Thiên, da trắng, mịn
màng, sáng láng, các cô nàng tự tin phô bày hình thể, õng ẹo mang trái cây và
rượu vang tới bên. Anh mặc một chiếc quần sooc màu mè, từ chối rượu mà gọi một
ly nước cam, người phục vụ nữ mang tới cũng hân hạnh được anh trêu đùa.
Khả Vy dùng nửa con mắt để chứng kiến, nghe danh đã lâu nhưng đây là lần đầu cô
trông thấy anh có những trò ham thú này. Một khi đã là vợ chồng thì những hành
động đó được xem là lén lút, không đáng để nhìn, cô xoay người về bóng râm hậm
hực.
– Chị dâu hẳn đang nghĩ em gọi chị đến đây là để bắt quả tang anh Thiên, nhưng
không phải đâu, em thực ra vì nghĩ cho chị. Trần Hùng này chơi với Cao Lạc
Thiên từ lâu biết tính anh ta lăng nhăng, em nói thực là rất quý chị, ban đầu
gặp em đã thấy ở chị có điều gì đó rất hay hay, có lẽ nào chị đã thuyết phục
ánh mắt và chiếm được sự đồng thuận của em mất rồi… – Trần Hung bắt đầu nịnh
nọt, giở giọng ba hoa vốn có.
– Vậy thì sao chứ?
– Chị thấy không, anh Thiên đang tán phét với mấy nàng kiều kìa, các cô nàng đó
đúng là lẳng lơ, biết anh ấy có vợ rồi mà còn bu lấy. Anh Thiên cũng quá đáng,
sau lưng chị lại tìm kiếm thú vui, cười nói vô tư như người độc thân. – Anh
chàng dẫn dắt câu chuyện bằng những lời lẽ được cho là thành thực nhất.
– Ý anh là sao? – Khả Vy không tránh khỏi bức xúc, tâm trạng vốn không tốt nên
chỉ cần vài lời nói công kích của người khác thôi sẽ làm cho quả bóng te te
trong lồng ngực căng phồng.
Lạc Thiên ở cách đó không xa, khoác tay một cô gái và cười đùa, chỉ thi thoảng
mới thấy anh nhấp miệng trả lời hàng tá câu hỏi của đám người đẹp. Kì này để
xem con Cáo nhà mình thế nào, anh rất muốn ngoái lại coi khuôn mặt cô nhưng
phải tôn trọng kế hoạch định ra, đành tiếp tục cười lớn.
– Đấy, lại một con nhỏ nữa thả dáng trước mặt anh ta!… Nhìn nó kìa, dám ngồi
lên người…
– Tôi… tôi về đây! – Khả Vy ức chế, sao lại cưới phải người chồng như thế chứ,
bất hạnh, bất hạnh quá. Tiếng cười đùa của đám phụ nữ xem lẫn một giọng cười
khả ố của nam giới oang oang luồn vào màng nhĩ cô, nhức nhối.
– Chị không được về bây giờ, chị mà về thì thất thế. Quay một vòng cho em coi
nào!
Khả Vy nhìn Trần Hùng nghi hoặc nhưng làm theo.
– Xem ra chị cũng được trời phú cho nhan sắc, chẳng qua không biết sử dụng
thôi. Đánh ghen một sai lầm thì hãy theo em, Trần Hùng sẽ chỉ cho chị chiêu
này, đảm bảo anh Thiên chỉ hướng mắt nhìn mỗi chị thôi.
Khả Vy bị dụ khị làm theo, cô hướng mày nhìn thẳng lên anh chàng này. Nụ cười
chắc nịch khiến cô do dự, tranh thủ Trần Hùng đưa ngay một bộ trang phục và đẩy
cô về phòng thay đồ.
– Em chờ chị ở đây!
Khả Vy ôm đồ bước vào, chọn một phòng nhỏ phía cuối dãy. Liệu có nên làm theo
không, cô quả thực chẳng muốn nhìn Lạc Thiên như thế chút nào, cuộc sống của
anh khác hoàn toàn với tưởng tượng của cô, dường như chẳng có giới hạn nào cho
nhau cả, hơn nữa Trần Hùng là bạn của Lạc Thiên… Từ từ mở túi ra, cô sững sờ
tròn mắt:
– Cái gì thế này, đồ hai mảnh? – Khả Vy cầm trên tay hai miếng vải, cô dự định
đi ra hỏi lại Trần Hùng có nhầm lẫn không hay là đang muốn giễu cợt cô. Nhìn
xem, miếng vải được coi là áo còn có một lớp độn ngực to tướng, làm sao mà tên
đó biết được cô phải nhờ vả đến miếng mút. Khiếm khuyết trên cơ thể trừ những
thợ may đồ và Cao Lạc Thiên ra thì có ai hay khi cô luôn được trang bị “hàng
giả cao cấp”.
Nắm bắt được tâm lí e ngại của Khả Vy, Trần Hùng đã bố trí hai kiều nữ trong
phòng thay đồ, cố tình nói to:
– Vừa rồi có thấy con nhỏ nhà quê gì gì ấy không?
– Cái đứa tên Khả Vy hả? Ờ, có, con đấy đúng là quê thấy mồ, nhìn nó ăn mặc xấu
xí, thời buổi nào rồi mà còn…
– Anh Thiên cũng không ưa con nhỏ đó đâu, gọi là vợ nhưng thấy nó chẳng đáng
bằng con giúp việc cho anh ấy! Lạc Thiên chỉ khoái tụi mình thôi! Haha, này,
kéo dây áo trễ xuống một tí, chọn màu đỏ cho rực lửa!
– Ờ, kiểu gì nhìn thấy mình anh Thiên cũng thích thú mà đẩy con nhỏ ra dìa!
– Thôi chết, hình như phòng cuối có người!
– Thế thì đã sao, kẻ mà người trong đó là con bé đó, nó nghe được cho biết mà
thay đổi cách ăn mặc, chứ như thế thì mất mặt anh Lạc Thiên lắm. Chẹp!
Hai cô gái nói xong bước ra, gật đầu với Trần Hùng tỏ ý thành công. Cả hai đều
không biết việc này để làm gì, chỗ thân thiết thì giúp thôi chứ kiểu này giống
như Trần Hùng đang cố tình phá hoại hạnh phúc nhà người khác quá.
Động lực từ những lời đay nhiệt đưa đẩy Khả Vy tới việc sẵn sàng mặc chúng. –
Mấy đứa con gái kia, tưởng Khả Vy này tầm thường sao, được rồi, cứ chờ đấy! –
Cô tung đồ ra, rút lại việc tra vấn Trần Hùng mà tiến hành lột xác.
Lạc Thiên đã cầm kem chống nắng chờ sẵn, chỉ lát nữa thôi sẽ chứng thực kết
quả. Khu đất này xây dựng bên trên một tòa nhà cao tầng, vào tiết trời hè nóng
bức nếu không thoa kem dưỡng da thì sẽ bị sạm. Anh đã yêu cầu mấy nàng kiều ra
chỗ khác, kiểu gì Khả Vy cũng ra chỗ anh làm điệu cho xem. Lúc đó anh sẽ thoa
kem chống nắng cho, kế hoạch này rất hay, còn hơn là ôm eo hay xem phim ma
nhiều, lại vừa ghi điểm trong mắt phái nữ.
Trần Hùng tâm đắc vì chiêu thức của mình, ngay cả Lạc Thiên và Tuấn Kiệt cũng
phải ca tụng. Anh đứng đợi ngoài phòng thay đồ, đã mười lăm phút trôi qua mãi
không thấy Khả Vy đâu, sốt ruột.
– Tục ngữ có câu: ông ăn chả bà ăn nem, Lạc Thiên kia, nhà ngươi lăng nhăng thì
ta đây không vừa! Cho ngươi biết Khả Vy này rất hấp dẫn đấy! – Ngắm nhìn mình
trước gương, Khả Vy tự hào rồi ra ngoài, không đi về phía Trần Hùng mà vòng
ngược lại.
– Ta tin không có chàng trai nào không bị ta làm mờ mắt!
Khả Vy tự tin sải chân giữa đám người, dù sở hữu một chiều cao khiêm tốn so với
những người ở đây nhưng không vì thế mà mất đi sự duyên dáng trong từng bước
chân. Những ngày qua ở nhà họ Cao được chăm sóc da toàn mỹ nên làn da cô cũng
có thể nói mịn màng như em bé.
Tuấn Kiệt đang tìm cách đẩy mình và Triệu Đông Kỳ ra chỗ khác để Nhược Lam nói
chuyện với Vũ Gia Minh, anh lại không quen biết với Triệu Đông Kỳ nên thật khó
để rủ rê đi đâu. Mấy lần ra dấu bằng ánh mắt Tuấn Kiệt đều nhận lại sự ngơ ngác
của Triệu Đông Kỳ, đành án binh chờ thời cơ.
Vũ Gia Minh nhận thấy cô gái có tên Nhược Lam này khá thông minh sắc sảo. Uống
một ly trà chanh, phóng tầm mắt ra xa, nói chuyện tâm đắc, anh chợt thấy một
màu sắc chóe lọe.
Không chỉ mình anh nhận ra sự có mặt của Cao thiếu phu nhân, mà cả thảy ba
người còn lại. Triệu Đông Kỳ biết nhưng tỏ thái độ thờ ơ, Nhược Lam có phần
phiền muội vì đoán Lạc Thiên cũng ở đây, Tuấn Kiệt thắc mắc không biết kế hoạch
của Lạc Thiên và Trần Hùng như thế nào mà Khả Vy lại ra tận chỗ này. Kế hoạch
có gì thay đổi sao? Thấy cô đi rất bốc lửa, dường như là đang nhịp nhàng trên
sàn catwalk, bộ đồ cơn lốc màu da cam quá nổi trội.
– Em xinh tươi, đi chơi với anh không? – Một cậu nhóc có mái tóc màu bạch kim
chặn đường.
– Huh? What’s your name? – Khả Vy làm bộ làm tịch, cô chỉ mong Lạc Thiên nhìn
thấy và biết được cô cũng đào hoa không kém đâu nhé.
Nhưng rất tiếc cậu nhóc đó hỏi nàng kiều khác, một cô nàng có mái tóc màu mun.
Khả Vy cau có bước nhanh chân lên, vừa ngượng lại vừa hụt hẫng. Cô chẳng thể
biết được lí do khiến ai cũng ngần ngại tiến đến rằng vì cô đã là hoa có chủ,
mà chủ lại là người có máu mặt nữa chứ! Đi được hai bước thấy một đôi tình nhân
ôm hôn thắm thiết giữa ban ngày ban mặt, tự do phóng thoáng quá đà, Khả Vy lại
nhớ về mấy cái kinh khủng, chẳng lẽ yêu nhau họ phải thế? Liệu Lạc Thiên và
nhân tình cũ đã từng như vậy chưa? Hay anh có hàng tá tình yêu để trải nghiệm?
Cô không cho đó là thắc mắc trong thâm tâm và muốn chính anh phải một là thừa
nhận hai là phủ nhận điều đó. Nhưng cô là gì trong sơ đồ mối quan hệ rắc rối
của anh chứ? Đơn giản anh và cô đứng trên cùng một vị trí nhưng từ chỗ anh lại
mọc ra đủ thứ nhánh ngoằn nghèo mà cô không được phép can thiệp, thế nên Khả Vy
sượng sùng quay mặt đi.
– Khả Vy! – Tuấn Kiệt vẫy tay gọi.
Bất thình lình cộng thêm việc đứng trên mép sàn trơn trượt dính nước, Khả Vy
không kịp trở tay xoay thân đã:
– Tõm!
Đã đề nghị không cho bất kì người đẹp nào lại gần, từ chối các dịch vụ
chăm sóc của khu giải trí, Lạc Thiên bắt đầu mơ màng giấc ngủ. Ngay đến cách
anh ngả lưng cũng cho thấy một nét đẹp phóng thoáng, đậm chất nam tính. Trong
giấc mơ anh đang thử hình dung ra Khả Vy mặc đồ bơi sẽ thế nào, liệu có kém sẹc
xi không? Không không, ở đây có quá nhiều “quan sát viên”, hiển nhiên Cáo sẽ bị
dòm “trộm”. Cáo thì hơi gầy, không đến nỗi thiếu đường cong, đầy đặn thêm chút
xíu thì ổn nhưng thà cứ thấp kém người khác còn hơn, chứ Cáo mà xinh đẹp thì
đáng lo ngại lắm. Tiếp tục với thì tương lai gần, Cáo sẽ liều lĩnh bước đến, ắt
phải liếc mắt đưa tình về duy nhất một phía, dạo một vòng quanh, tung bay mái
tóc. Ha ha, mấy bà cô vẫn hay dùng chiêu này để tuốt lại hình ảnh trong mắt
chồng đây mà, vai trò người chồng đơn thuần là giả bộ làm kiêu ngoảnh mặt đi
rồi đâu sẽ vào đấy. Cáo sẽ bày mọi chiêu để lôi kéo ta đây!
Bất giác tỉnh dậy, Trần Hùng gọi điện tới:
– Sao lâu thế? – Lạc Thiên nói trước, đợi mãi không thấy Khả Vy, nghĩ rằng cô
còn thẹn thùng vì vận bikini.
– Anh Thiên à, chị dâu đang ở chỗ Tuấn Kiệt!
Lạc Thiên dùng ống nhòm quan sát thì nhìn thấy phía bên kia có một đám người
đứng bù lu. Anh đâu muốn tham gia vào buổi gặp gỡ của Nhược Lam và Vũ Gia Minh,
lí do nào đã mang sự hiện diện của Khả Vy tới?
Khi Trần Hùng tìm thấy chỗ Khả Vy thì lúc này cô đã được “vớt lên” bởi một hai
nhân viên cứu hộ gần đó. Tuấn Kiệt và Triệu Đông Kỳ chờ sẵn để đỡ cô, không
màng đến bộ trang phục tươm tất. Nhược Lam lấy một chiếc khăn tắm tới choàng
lên người cho. Cả ba đều quan tâm đến Khả Vy, làm thay nhiệm vụ của Lạc Thiên
nếu anh có mặt ở đây. Trái lại, Vũ Gia Minh đứng nơi cao ráo, khoanh tay bắt
chéo chân, nhìn xuống và tuôn ra tràng cười không dứt. Anh ta cười trong niềm
hoan hỉ như một người thợ chài lưới lâu ngày kiếm được một mẻ cá lớn, thích thú
đến vô tình khi lấy nạn nhân làm trò đùa. Chẳng trách được bởi trong mắt anh cô
nàng đáng bị như thế.
Tiếng cười sản khoái khơi mào cho những lời châm chọc gần đó, ban đầu họ chỉ
che miệng cười thế mà giờ thoải mái bàn tán bình loạn. Nếu không chứng kiến sẽ
không thấy hết sự khôi hài của hoạt cảnh vừa diễn ra, Khả Vy đã làm một màn
nhào lộn có một không hai, cô hét lên thất thanh như tiếng còi cứu thương, thân
vừa chạm nước đã tạo một làn tia bắn tung tóe.
Khả Vy rũ rượi mái tóc, người ướt át vịn tay vào hai người kề bên, thấy Vũ Gia
Minh nắc nẻ sinh bực mình, lại gặp oan gia, cô dùng hết sức bình sinh tiến tới
gần, đi vòng ra sau, dồn con mồi về phía hồ nước. Mắt cô trừng trừng ngước lên,
tay chống hông, Vũ Gia Minh bị khuôn mặt sát thủ đó làm im bặt, lùi lại theo
cảm tính. Mỗi bước tiến của cô là một bước lùi của anh, mỗi di chuyển đều rút
ngắn khoảng cách, sự bắt nhịp trong chuyển động như thể đã được luyện tập từ
trước. Thứ nước trên người cô đối với anh là dơ bẩn, không thể để dù chỉ một
giọt bắn vào. Theo lẽ đó anh tự dồn vào bẫy.
Đối thủ nặng kí của Vũ Gia Minh đạt tới độ tức giận cực đại, trước khi tiễn đưa
anh sang môi trường mới, Khả Vy nở một nụ cười nửa miệng. Vũ Gia Minh nheo mắt
khó hiểu.
– Quay ra đằng sau sẽ biết anh đang đứng ở đâu! – Khả Vy rành mạch.
Phản xạ đã phản kháng lại sự minh mẫn của Vũ Gia Minh, anh ngờ nghệch quay
người lại. Nước, anh đang tồn tại trong môi trường khí, bán thân xoay đằng sau.
Nhanh như chớp cô không bỏ lỡ cơ hội giơ chân đẩy vào mông anh chàng. Động tác
mau lẹ và dứt khoát không cho đối tượng kịp đề phòng.
– Tõm!
Còn chuyên nghiệp hơn vận động viên môn thể thao nhảy cầu, màn chuyển trạng
thái ngoạn mục từ khô ráo sang ngập chìm làn nước mát của Vũ Gia Minh tạo nên
vô số giọt nước tự do bay trên không trung. Ánh mặt trời rọi xuống sắc màu cầu
vòng lung linh.
Hành vi của kẻ tội đồ Khả Vy không bị lên án mà lập tức trở thành trang anh
hùng. Tuấn Kiệt phải thừa nhận chưa từng gặp một cô gái nào vừa khỏe vừa dũng
cảm đến thế, anh đã từng tiếp xúc với đủ các loại người để dám khẳng định suy
nghĩ trong đầu. Xem ra Lạc Thiên dạo này luôn đặt hai chữ bà xã lên đầu là
phải. Bái phục!
Vũ Gia Minh ướt như chuột lột, nguyên cả người, áo sơ mi, quần âu, đồng hồ,
điện thoại ngập trong bể nước, mái tóc rũ xuống, cầu vai hiện lên, cơ ngực dưới
làn áo mỏng rắn khỏe phô bày. Cả đám con gái ùa theo, có nàng còn nhân cơ hội
nhảy xuống để hỏi thăm.
Trần Hùng vội vã tìm tên paparazzi đòi mua lại số ảnh vừa rồi, bưng bít sự việc
này. Đúng là chị dâu hại anh rể rồi, Trần Hùng lắc đầu, may mà giới báo chí còn
biết dè chừng thế lực nhà họ Cao và họ Vũ, không kì này sẽ giật một típ chễm
chệ trên trang nhất như:
Thiếu gia
Lạc Thiên nhờ vợ xô ngã bạn trai mới của bạn gái cũ, không thì:Cao thiếu phu nhân
ngay cả cậu chủ họ Vũ cũng không tha!, bởi sự có mặt của Nhược Lam càng
khiến dư luận suy diễn. Ngòi bút của báo chí có bao giờ chỉ dừng lại ở những
góc nhìn đơn thuần, chúng luôn bị phóng đại bởi nhiều lần kính lúp. Nhưng anh
thấy bồ kết chị dâu, phải như thế mới ra dáng chị hai được.
– Con nhỏ kia mi muốn bị băm vằm hả? – Vũ Gia Minh từ dưới nước đi lên, bực tức
xé áo làm hai.
Triệu Đông Kỳ còn lạ gì cái tính phở bò của Khả Vy, anh đành thân chinh đứng
tránh đường cho cơn thịnh nộ sắp ập tới.
– Anh Minh bình tĩnh đi! – Nhược Lam chạy tới khuyên ngăn.
– Bỏ ra! Hôm nay ta phải cho con nhỏ kia biết thế nào là lễ độ. – Đòi hỏi một
con bò mộng bắt đầu chuyển động về phía tấm khăn màu đỏ phải dừng lại khó hệt
như yêu cầu Vũ Gia Minh chuyển tầm nhìn về phía khác, đương nhiên là không thể.
Dù có hay không lá chắn, Khả Vy không hề tỏ ra lo lắng khi rơi vào trạng thái
này, hắn ta không xuống cứu thì thôi lại còn ngoác miệng cười, đáng ghét. Để
xem hắn dám làm gì, đằng nào cô cũng bị ướt, có ngã xuống nước mấy lần nữa cũng
chẳng sao.
– Nhà người đi ra! – Vũ Gia Minh gạt Triệu Đông Kỳ sang một bên, Tuấn Kiệt và
Nhược Lam can ngăn không thành công. Người xung quanh phấn khích với màn kịch
này, những cô gái khích lệ Vũ Gia Minh vì ghen ghét với vị trí Khả Vy đang nắm
giữ, những chàng trai thì muốn xem Vũ Gia Minh tức nước vỡ bờ, mất hình ảnh thế
nào, họ cố tình gây khó dễ cho những người muốn bảo vệ Khả Vy.
Khả Vy thở dốc, chùm khăn kín bên người, lấy một cái khăn nhỏ hơn lau tóc. Nghe
thấy tiến xì xào nào là: loại đàn bà này mà được vào nhà họ Cao; anh Thiên bị
con quỷ cái lừa rồi; Vũ Gia Minh ơi, chúng em ủng hộ anh, chừng trị nó đi;…
– Nhìn cái gì màn nhìn! – Khả Vy khoanh tay quắc mắt lườm một lượt những người
có ý nói cô, tại sao lúc nào họ cũng nghĩ cô không xứng đáng với Lạc Thiên mà
không thử đặt mình vào hoàn cảnh của cô. Nói cô may mắn ư?, đánh đổi cả một
đời cơ nhỡ không cha mẹ để bị ép lấy chồng thì đáng nhỉ!
– Cô đừng nói nữa, nghe anh nhẫn nhịn đi, đừng làm mất mặt cho Lạc Thiên! –
Triệu Đông Kỳ khuyên giải.
– Cả anh cũng nghĩ tôi làm sai à? Ai ai cũng suốt ngày ca ngợi Lạc Thiên thế
này thế nọ, hắn thì tốt lắm rồi, cả tên Vũ Gia Minh kia nữa, ngoài mẽ bề ngoài
ra thì còn cái gì khác, mật ngọt chết ruồi! Pi pi pi!
Lí do khiến cô đánh đồng Vũ Gia Minh cùng Lạc Thiên bởi thái độ bất cần đời của
hắn chẳng khác gì anh, thậm chí còn vượt trội.
– Cô nói hay lắm, Vũ Gia Minh là người như thế đó! Các người nghe đây, nếu giờ
chồng cô ta có mặt thì cũng chẳng làm gì khác được đâu, hành động bây giờ của
ta dẫu có bị coi là xúc phạm tới Cao gia thì Vũ Gia Minh này cũng mặc xác! –
Chỉ tay nhằm thẳng vào Khả Vy, anh khẳng khái như tuyên bố một văn bản trịnh
trọng.
Hắn đang nói gì đáng sợ thế, hắn định làm gì mình? Khả Vy còn chưa định thần,
Vũ Gia Minh đã xô đẩy Tuấn Kiệt và Triệu Đông Kỳ, bế xốc cô lên.
– Bỏ ra, bỏ ra! Cứu tôi với! – Khả Vy vùng vẫy trong không trung, tìm mọi
cách thoát ra khỏi sự kìm kẹp của cánh tay nam giới. Vũ Gia Minh dù bị cô ra
sức cào cấu la hét vẫn không buông.
– Nhà ngươi bỏ ta ra! Bỏ ngay ra đồ biến thái!
Tuấn Kiệt và Triệu Đông Kỳ cố gắng đuổi theo, chứng kiến cảnh tượng Khả Vy cắn
bả vai Vũ Gia Minh, cũng tại anh đã siết chặt quá. Hình tượng con dâu nhà họ
Cao ngoan ngoãn đã bị sụp đổ trong tích tắc.
Lạc Thiên vừa lúc đi tới, hãy hình dung vừa rồi anh đứng ở vị trí số 12 trong
chiếc đồng hồ, nơi Tuấn Kiệt hẹn Nhược Lam và Vũ Gia Minh ở kim số 6, ngăn cách
là hồ nước rộng, Lạc Thiên đi thuận chiều kim đồng hồ tới vị trí ấy, còn Vũ Gia
Minh đã đem Khả Vy đi lên số 9.
– Có chuyện gì đã xảy ra? – Anh vội vã hỏi Nhược Lam.
– Anh Minh đã mang Vy Vy đi theo lối kia!
Lạc Thiên tức tốc đẩy nhanh vận động, dù mất sức chạy trước đó nhưng anh vẫn
không quản mệt mà ngừng nghỉ. Nhược Lam không đuổi kịp đành cầu nguyện cho
không có việc gì xảy ra.
– Khả Vy? Khả Vy? – Lạc Thiên lạc cả giọng trong đám đông, có một người đã
chỉ chỗ cô cho, anh vội vàng lao tới cửa phòng tắm bùn.
– Anh định làm gì tôi? Buông ra không tôi sẽ nguyền rủa anh cả đời đó!
– Con quỷ này, nãy giờ nhà ngươi hành hạ ta đau lắm rồi đấy! Các người tránh
ra!
Vũ Gia Minh đứng trước mép sàn, xua đuổi những người đang thả mình dưỡng da
dưới bùn lỏng, nâng cao hơn người Khả Vy lên.
– Đừng thả tôi xuống, tôi chết mất! – Khả Vy rơi vào trạng thái mất thăng
bằng, làm mọi cách bấu víu Vũ Gia Minh. So với gã vô nước thì xuống bùn quả
thực nguy hiểm.
– Ha ha ha, con nhỏ này cũng biết sợ cơ đấy! Mau mau xin lỗi thì ta tha cho,
còn không thì…!
Vũ Gia Minh khỏe mạnh áp đảo, nói ngoài miệng sẽ thả cô ra nhưng vẫn giữ cô
chắc chắn bởi anh không bao giờ đùa dai. Chỉ tại Khả Vy lo húng hết lật ngửa
lại áp sát vào người anh, ngọ nguậy liên tục khiến anh chỉ còn nước gần gũi
hơn.
– Vũ Gia Minh, đừng có mà lợi dụng ta!!!!!! Đồ… thái giám! – Khả Vy nhận ra
mình đang bị ôm ấp, vòng eo cô kề sát khuôn ngực của anh, những thước phim một
lần nữa sống dậy, cô dồn sức đánh Vũ Gia Minh một chưởng vào má.
– VŨ GIA MINH, BUÔNG VỢ TA XUỐNG!
Con lật đật vốn không biết ngã nhưng Vũ Gia Minh không phải lật đật, một phần
tại cái tát giáng trời của Khả Vy đã khiến anh buông thõng, một phần vì tiếng
gầm của Lạc Thiên làm trượt chân.
– Bịch! Bịch!
Hai tiếng rơi cách nhau đúng một giây ngắn ngủi, bùn đất bắn lên tận trán của
Lạc Thiên, anh đã tới muộn. Tuấn Kiệt và Triệu Đông kì cũng bó tay.
Khả Vy bị ngã ngửa còn Vũ Gia Minh ngã úp, hai người giao nhau ở phần thân. Độ
sâu của hố bùn cỡ chừng một mét không đáng lo ngại, chỉ có điều thân xác đã bị
bôi bẩn tới lem nhem, mái tóc màu đen của Khả Vy nay nhộm một màu xanh rêu. Một
hình dấu cộng được hình thành với thanh ngang là Khả Vy còn thanh dọc là Vũ Gia
Minh, cô chới với tóm lấy anh như một tấm bè, ngỡ mình rơi xuống đầm lầy, càng
lúc càng bị lún. Hai chân hai tay cô ôm chầm lấy anh, nhanh chóng dấu cộng thu
hẹp lại thành chữ thập.
Vũ Gia Minh không được phép thở, mặt anh chúc xuống, ngột ngạt vô cùng, đã thế
lại có đứa quấn chặt lấy càng khó chịu, muốn dựng chân đứng lên nhưng không tài
nào, anh bèn dùng tay quơ để tìm một điểm tựa.
– Anh còn trân trối mà nhìn à? Xuống đây cứu tôi! – Khả Vy vẫn cố thoi thóp
ngưởng mặt lên, nhìn thấy chồng như một thiên sứ sống bèn ra lệnh. Cô cũng
chẳng biết Lạc Thiên có mặt ở đây từ lúc nào và không hề lúng túng trước việc
chủ động bám khư khư lấy người đàn ông khác – lí do tự vệ chính đáng.
Lúc Lạc Thiên định thần được sự việc là lúc người ta đã rút bùn qua máy lọc cấp
tốc. Vũ Gia Minh được giải phóng trong trạng thái hai tay ôm chặt hông Khả Vy
để đón lấy không khí thở, bùn đã rút được phân nửa. Lạc Thiên vội vàng nhào
xuống đẩy ngay Vũ Gia Minh ra khỏi người Khả Vy.
– Cái đồ cà chớn! – Khả Vy được Lạc Thiên đỡ vẫn không quên quay lại đá đểu Vũ
Gia Minh, cô không còn sức nên dựa hẳn vào Lạc Thiên mà vẫn đủ năng lượng ngân
cổ đắc ý – Đừng có hòng mà giở trò với bản cô nương! – Nói Gia Minh nhưng Khả
Vy nghĩ đến Lạc Thiên, vừa rồi anh đã hét lên trước bàn dân thiên hạ câu nói
được mong chờ nhất.
– Ha ha, mặt anh bây giờ mới là thổ phỉ! – lại quay sang Vũ Gia Minh hoặn họe,
đã có phu quân làm lá chắn an toàn.
– Cô bị khùng à? Tôi thèm vào cái cọc trâu phẳng lừ của cô! Không bởi cô cố
tình giữ tôi về phía cô thì tôi đã không níu kéo! – Vũ Gia Minh mặc xác, dường
như cô ta tự xướng quá đà, nghĩ mình là mỹ nhân chắc, được anh chạm vào người
không thấy vinh dự thì thôi lại còn cấu chí. Bằng chứng là cô đã nói anh là
biến thái, thái giám và cà chớn. Anh nhận lấy một chiếc khăn lau mặt, tạm thời
mặt anh giống dân tị nạn da màu thật.
Nhưng câu nói của anh người ngoài nghe rất dễ hiểu nhầm, đặc biệt là Lạc Thiên.
– Lạc Thiên, hắn… bắt nạt vợ anh đấy! – Khả Vy trách móc, nguyên nhân sâu sa
chính là vì Lạc Thiên.
Nắm được giá trị của lời nói lú này, Lạc Thiên thấy cần phải lên tiếng răn đe:
– Vũ Gia Minh, cậu nên nhớ Khả Vy này mang họ Cao… – nói đến đây anh khịt mũi,
muốn đưa tay lên gãi đầu bởi phát ngôn hùng hồ của mình, anh đang bênh vực «
người nhà » ư, sao thấy kì cục quá, cô ta có gì đáng để anh nói chắc nịch? Thế
rồi khi thấy cơ thể Vũ Gia Minh gạt bớt lớp bẩn, hiện lên một vài vết đỏ trầy
xước, đâu đó xuất hiện lớp da thâm tím cũng thấy tội – Cáo ơi là Cáo, nãy giờ
tôi chứng kiến chỉ thấy cô hoạnh họe anh ta, có thấy gì ngược lại đâu! – Lạc
Thiên nhìn nhận nhưng chỉ nói đủ một người thấu, mắt không nhìn vào người được
nghe ấy, nếu anh ở trong trạng thái của Vũ Gia Minh thì cũng thế thôi, suýt
chết ngạt thì phải có gì nắm lấy, đột nhiên anh phát giác, tên kia dám ôm vợ
mình, một luồng khí lạnh ngắt sấn lấy, khó chịu ghê gớm, khiến anh áp Khả Vy
trong vòng tay, mặc cho bùn đất quệt vào người. Giờ thì anh cho rằng đáng đời
Vũ Gia Minh, Khả Vy ngoan ngoãn biết phòng thủ thật… đáng khen!
– Bỏ đi! – Vũ Gia Minh tìm cách lên, rút kinh nghiệm từ nay về sau anh sẽ tự
động tránh khỏi quỷ nữ. Anh đã là người trưởng thành, không chấp.
Khả Vy và Lạc Thiên đứng lại nhìn bóng Vũ Gia Minh đi xa, có một ngày nào đó
cảnh tượng này sẽ lặp lại?
Đột nhiên Khả Vy quay về phía Lạc Thiên cựa người anh ra, cô đi lên bờ sau đó,
tất cả mọi người cũng dần giải tán. Lạc Thiên ngớ người một lát, vừa rồi tay
anh đã đặt ở đường cong của cô thì phải.
*
Trong bữa cơm tối, Lạc Thiên xoa cằm cười thích thú quên khuấy việc dùng bữa.
Tâm trạng của anh trừ việc hình dung thử khuôn mặt khó coi của Vũ Gia Minh lúc
bế thốc Khả Vy lên thì tương đối ổn.
Khả Vy ăn không mấy ngon lành, rốt cuộc phi vụ hôm nay người bẽ mặt nhất là cô,
đã không « cuốn hút » được chồng lại còn bị kẹt với tên yêu nghiệt Vũ Gia Minh.
Có điều gì khiến Lạc Thiên thi thoảng lại nhìn cô rồi ngoảnh đi, ánh mắt như đã
giải phóng được một cục gỉ hay một cái màng nhện chăng tơ chằng chịt.
– Không ăn thì tôi ăn hết đấy!
– Cáo già cứ thoải mái! – Anh không mặn mà với bữa cơm cho lắm.
– Sao anh cứ gọi tôi là cáo hoài vậy?
– Cái đấy thì tự cô biết! – Lạc Thiên ngồi dựa ghế dang hết cỡ, hai tay giữ
mép bàn, chỉ để chiếc ghế trụ một chân.
Khả Vy chẳng phải tỏ ra không hiểu mà cô không hiểu thật sự, vô duyên vô cớ gọi
cô là cáo, giống con hồ ly tinh trong Tây du kí vậy.
Ngay đến cả Tuấn Kiệt là người ngoài còn đưa ra được câu trả lời thì Lạc Thiên
chẳng mệt suy nghĩ thêm. Khẳng định về vụ việc hôm trước đã rõ: anh không hề
làm gì Cáo. Rõ ràng Vũ Gia Minh đã thay anh thực hiện lời giải, nghe Tuấn Kiệt
thuật lại mà có chút tự hào về vợ, Cáo đã cắn, cấu sất da công tử họ Vũ. Tuy
cảm thấy may mắn vì bỏ lỡ cơ hội thoa kem chống nắng cho Cáo ( Cáo sẽ băm mình
ra nếu có ý đồ thô tục) nhưng anh vẫn muốn tự mình kiểm chứng hơn là nhờ người
ngoài, tên Vũ Gia Minh đó thật không biết phép tắc, Cáo đã là người của họ Cao
mà coi Cáo vẫn còn tình trạng độc thân. Đàn ông đứng trong hoàn cảnh này đều có
sự khó chịu.
Đáng lẽ ra anh sẽ hỏi Cáo: vì sao cô lại có mặt ở giường tôi, mặc áo tôi và
làm tôi tốn mất bao nhiêu nơron thần kinh quý báu dằn vặt khổ sở?, do anh ngạo
mạn cho rằng mình quá hấp dẫn và cũng không thích chấp trẻ con, một mặt cũng vì
phản ứng dữ dội của Cáo trước những sự va chạm xúc giác với người khác giới nên
tạm tha. Khả Vy là Cáo và Cáo là Khả Vy, trên mọi phương diện con Cáo này không
hiểm độc mà chỉ xấu tính và dữ dằn thôi, thế nên nếu diễn tả danh từ « Cáo »
bằng giấy viết thì Lạc Thiên sẽ chọn chữ viết hoa. Quay trở về bàn ăn, anh tư
lự nhìn Khả Vy, thăm dò Cáo một tý:
– Hôm nay cô tới đó làm gì?
– Tới đó? Tới đâu? – Khả Vy biết địa điểm được nói tới nhưng lại không tiện
nói ra.
– Chậc, đã thế lại còn mặc đồ biển nữa, cô nên nhớ mình đã có gia đình, không
còn thoải mái ăn mặc nữa đâu! – Lạc Thiên làm giọng khó tính của bậc gia trưởng.
Ngày hôm nay anh nghĩ về vấn đề cô đã lập gia quá nhiều lần.
Theo suy nghĩ của cô có khi nào Trần Hùng nói với Lạc Thiên cô làm trò hề chỉ
để tạo ấn tượng quyến rũ với anh, chắc không đâu, Trần Hùng đã hứa là kín tiếng
rồi mà.
– Vậy còn anh thì sao? Anh đến đấy có việc gì? Anh cũng có vợ rồi mà ăn mặc
thời thượng quá ha! Không biết cái quần sọc xanh đỏ tím vàng của anh mua ở đâu
nhỉ? – Khả Vy phản công.
– Tôi… đi giao lưu! Cái quần đấy mua cùng chỗ với… – Ngay chính Lạc Thiên cũng
không biết được rằng, sâu sa của việc anh có mặt tại nơi giải trí là vì Khả Vy,
còn địa điểm lựa trang phục chính là cùng nơi với đồ hai mảnh của cô, anh là
người trực tiếp lựa cả hai sản phẩm. Cô hỏi gì anh đều tự giác trả lời, chỉ là
khó nói đến nỗi không tiếp tục được thôi. Anh đã mấy lần định vấn Trần Hùng
khuôn mặt của Khả Vy khi thấy anh ôm vai phụ nữ khác thế nào nhưng không thoát
ra suy nghĩ để mở miệng. Tiện đây anh đang bắt sóng tâm trạng cô.
– Thì tôi cũng đi giao lưu! – Khả Vy vẫn tiếp tục ăn, ngoài mặt thì bình thản
nhưng trong tâm can chỉ muốn thét ra lửa.
– Ai cho cô đi chứ? – Lạc Thiên tỏ ra trẻ con, để ba chân ghế còn lại chạm
đất, cho chân lên ngồi xổm. Chặn đũa cô bằng đũa mình với món thịt rán.
– Tôi cho tôi quyền! – Khả Vy lườm anh, kiên quyết gắp bằng được miếng thịt.
– Này! Cô muốn đi đâu phải được phép của tôi! Tôi… là chủ cái nhà này! – Lạc
Thiên lớn tiếng, con Cáo này ngờ nghệch lắm, chỉ mới bị Trần Hùng nói vài lời
đã mặc trang phục mát mẻ rồi, nếu hắn là kẻ lạ mặt thì thật không được. Anh
giật lại miếng thịt bằng tay và cho lên miệng nhai ngon lành.
– Thế tôi muốn đại tiện hay tiểu tiện cũng cần thông bảo nhỉ? – Khả Vy không
chấp, cô chuyển sang món khác.
– Có, thông báo hết… cô nhớ phải… nhịn cho tới khi hoàn thành việc báo cáo với
tôi rồi mới được giải quyết! – Lạc Thiên chặn mọi đường ăn của cô, anh nhanh
nhẹn cướp trắng trợn miếng ăn của người khác và nở một nụ cười rất duyên khi cô
có ý định tức giận.
Hic hic, Khả Vy không đỡ nổi câu nói này của Lạc Thiên, cô nhìn anh cười đểu mà
gắng nhẫn nhịn.
– Hắt xì!!!!
– Cô không cho tôi ăn cơm nữa à? – Lạc Thiên không kịp trở tay, vi khuẩn đã
bay phấp phới trong không trung. Chỉ tại Khả Vy đột ngột hắt xì không báo trước
và không kịp quay mặt đi.
Người ta vẫn luôn nói, hắt xì một cái là có kẻ nói xấu.
Tại một nơi gần đó…
– Đen đủi, hôm nay mồng một bị trát bùn bởi một con quỷ cái, đen hết chỗ nói!
Vũ Gia Minh được đàn em dẫn đến « xào huyệt » hương khói làm lễ giải xui. Đối
với người kinh doanh thì chuyện này là lẽ thường tình. Anh ngồi ngay ngắn và
nghe phán.
– Chậc chậc, tháng này có vẻ không được tốt với cậu, cậu sẽ gặp nhiều chuyện
xui xẻo! Úm ba la xì bùm! – thầy bói tiến hành lễ giải hạn tại chỗ.
– @#%$#@(&*^%%$!
Vũ Gia Minh vừa mới bước ra đường đã suýt bị thụt nắp cống, tra chìa khóa lại
lấy nhầm chìa mô tô nên mãi động cơ không chạy, khi lấy đúng chìa thì xe hết
xăng, đi đổ xăng thì lại thủng lốp. Theo thuật toán xác suất kết hợp tâm linh
và khoa học, trong vòng đời của một người chu kì may rủi luôn diễn ra, có điều
thật trùng hợp kể từ ngày anh gặp Khả Vy, cuộc đời lao vào một lối khác, con
đường sỏi đá gồ ghề.