Đọc truyện Vợ Ơi Là Vợ! – Chương 15: Ngoại truyện 1
Hiện tại là 9 giờ 14 phút và tôi vừa mới ngủ dậy.
Căn nhà số 888 trên đường Cừ Nguyên đã được xây lại với nhiều phòng ngủ hơn vì
chúng tôi thường hay tổ chức những buổi tiệc thân mật nho nhỏ.
– Dậy đi mấy đồng chí!
Tôi gọi từng người một, nhân dịp sinh nhật lần thứ hai lăm của vợ, đêm qua
chúng tôi cùng bạn bè tụ tập uống không ít và say bí tỉ.
– Các con dậy đi nào!
Đám trẻ con nằm cong co thật đáng yêu, đứa bị coi làm gối ôm, đứa nằm úp người,
nước miếng chảy tùm lum, có lẽ chúng có những giấc mơ rất đẹp.
Tôi vỗ má từng bé một, thằng cu lớn nhất nằm ngoài là Lạc Thịnh, cháu đã học
lớp một rồi đấy, đó là con trai của Lạc Trung và chị dâu. Nhóc tì xinh xắn này
là Thư Oanh, con của Triệu Đông Kỳ và Nhược Lam, nhìn bé dễ thương hệt như mẹ
bé hồi nhỏ vậy, bé ngoan lắm, rất ít khi nhõng nhẽo.
Hai bé cún sinh đôi mập mạp kia là tiểu quỷ nhà Gia Minh, chúng ngộ nghĩnh
“kinh khủng”, đáng yêu hơn nhóc Tom hàng xóm nhiều. Mà Tom cũng đã
mười một tuổi rồi còn gì, mỗi lần nhìn thấy tôi nó lại lấy tay che má.
À, cậu nhóc nằm ngủ ngoan nhất chính là Thiên Trường, được bảy tuổi. Dương Mẫn
và Trần Hùng sau khi sang nước ngoài phát triển sự nghiệp một thời gian về nước
và kết hôn cũng đã có một cô công chúa, bé theo tôi lắm, cũng phải thôi, tôi là
cha đỡ đầu của bé mà. Nhìn chung Lạc Thiên tôi thì có đứa trẻ nào không thích
nũng nĩu đâu.
Nãy giờ tôi chưa giới thiệu về bé con của mình nhỉ. Bé út ít nhất, mới có hai
tháng thôi và… còn nằm trong bụng mẹ. Ôi, tôi là người lập gia đình sớm nhất
mà thế này đây.
– Vợ ơi, em chưa chuẩn bị bữa sáng à? – Tôi gõ cửa phòng bên mấy tiếng nhưng
không thấy ai trả lời. Thật là lạ, nếu Khả Vy không nghe thấy thì những người
khác phải hay chứ.
Tôi ngó xuống cầu thang, ôi thôi, đồ đạc đánh chén đêm qua vẫn còn ngổn ngang
và chưa ai dọn.
*
– Các chị ơi, chúng ta đi làm đẹp thế này bỏ lại chồng con có quá đáng không
?
– Dương
Mẫn sẽ là người nói câu này.
– Cũng không phải thật, chúng ta đắp mặt một lát rồi về luôn nhé!
– Câu này
sẽ của Nhược Lam hoặc Yến Yến.
– Việc gì phải thế? Bọn đàn ông chỉ biết ngồi chơi xơi nước để vợ phải dọn
dẹp, thời nay là nữ quyền, các chị cứ để đấy cho họ tự làm, hôm qua ai biểu làm
bẩn nhà!
– Cam đoan
thái độ của Lạc Nhã sẽ hung hãn hơn cả thế.
– Hây, các chị cứ yên tâm đi, có bé con ở đây Lạc Thiên chồng em chẳng trách
được đâu!
– Và nàng
vợ hiền của tôi cũng giữ chứng kiến chung cho coi, toàn nắm điểm yếu rất thương
trẻ con của tôi thôi à.
Và chắc chắn rằng mấy “bà nội trợ kiêm Sếp lớn” đang ở cái Spa nào đó.
*
– Các người lấy vợ là để sai bảo chứ bị họ chèn ép thế này à? – Tuấn Kiệt hùng
dũng lên tiếng, tay chống hông đứng giữa phòng khách.
– Thôi đi ông tướng, cứ lấy vợ đi thì biết.
Tôi không thể nhịn cười trước tình cảnh của Gia Minh, anh ta quấn cặp hai vai,
mỗi bên một bé, chỉ ngồi yên một chỗ mà bón cơm cho con, chúng nghịch như quỷ
nên đành “xích” chân. Đã vậy ông Vũ còn gia hạn thêm vài ba đứa nhóc nữa cho
vui cửa vui nhà.
– Em khuyên anh chân thành nhé, tự do chán rồi đến 35 tuổi hãng chắp tay vào
còng số tám lĩnh án chung thân, như chúng em đây, khổ lắm. Có con rồi lại càng
khổ, suốt ngay réo đòi ăn, khi thì thay bỉm, hôi rình! – Trần Hùng cũng đang
tìm cách xoay sở với tiểu công chúa của mình.
– Cậu đừng động đến nỗi đau của người nào đó chứ?
Tôi biết thừa nụ cười đầy ẩn ý của thằng cha Tuấn Kiệt, nhưng không sao. Tính
ra thì con tôi và con hắn cũng bằng nhau thôi, tháng tới này hắn lập gia rồi,
con hắn có sớm hơn con tôi một tháng.
– Trời ơi, con ơi là con! Cố gắng ăn đi nào! Lạc Thiên, anh giúp tôi với,
tiểu yêu Gia Linh này nhổ hết canh ra rồi, lại còn tiểu tử Gia Khánh dấm đài
ướt hết áo tôi!
Gia Minh đặt đĩa thức ăn lên bàn, con bé con vòng lấy cổ bố mà kéo xệch, mà hắn
cũng chiều con, cho chúng mặc sức cắn, cấu, véo. Cu Khánh khóc ré lên vì ướt
quần, lại còn tranh giành bố Gia Minh nữa, cứ đòi rúc vào ngực bố.
Nhìn hai đứa cháu « nheo nhóc », tôi đành bế Gia Linh hộ, khổ thân ông bố này.
Tôi vừa bế bé đã đấm mặt tôi rồi. Gia Minh bế nhổng con lên, vào nhà tắm thay
tã.
– Lấy tạm áo tôi mà mặc! Nha đầu, ngồi im cho bác bón!
Con bé Linh lém lỉnh ôm cổ tôi, nó cười toe, ngoan ngoãn. Khi tôi đưa thìa cơm
lên nó tròn mắt, phình má, chu mỏ, lắc đầu nguầy nguậy, bắt đầu rơm rớm nước mắt,
yêu quá, tôi đành bế nó vào lòng. Chị em nó như bản sao hoàn hảo của Gia Minh
theo công thức từ Lạc Nhã, ai mà không muốn thơm má chứ. Bà ngoại quý chúng hơn
cả Lạc Thịnh, tôi e là con tôi mất phần quá. Liệu bé có kháu và hiếu động «
thái quá » như giặc thế này không. Tình hình này chắc nguy to, tôi hồi bé là
siêu quậy luôn, lúc nào cũng làm Lạc Nhã khóc ầm lên, còn hay đánh nhau với
những đứa nào động tới Nhược Lam, thế thì chắc khổ với trẻ con rồi. Tôi và Tuấn
Kiệt hợp lực mới trị nổi một tiểu Gia Minh.
– Huhu, bố ơi, Lin khôn muốn ăn đâu! Bố bế Lin cơ!!!
Giọng trẻ con phát âm không rõ, nha đầu vừa thấy bố bế em đi ra là từ trạng
thái thích thú khi được tôi bồng bế và Tuấn Kiệt thọc léc nó dữ dội kêu gào,
làm như bị hai ông bác hành hạ dữ dội, xoắn xít lấy bố.
– Gia Minh, cậu đừng chiều con như thế chứ? Mà gọi điện gọi Lạc Nhã về đây, ai
đời lại bắt chồng làm bảo mẫu thế này!
Ngay đến cả Lạc Trung cũng phải lên tiếng, quả thực mấy người chúng tôi « hâm
mộ » mức độ chiều vợ chuộng con của hắn tột cùng.
– Có gì đâu, cô ấy cũng vất vả nhiều lắm rồi, chuyện gia đình và cả công việc,
đỡ đần được việc nào thì mình là chồng cũng nên làm. Hai con không ăn cơm thì
uống nước cam nhé! Bố thương!
– Này, chốc nữa họ về anh thôi ngay ga lăng đi! Cấm không được tỏ ra là một
người bố, người cha đảm đang đó!
Triệu Đông Kỳ và Trần Hùng cùng đồng thanh, họ đều không muốn bị đem ra so sánh
với khuôn mẫu lí tưởng này.
Gia Minh cười nửa miệng, tiếp tục dỗ dành bé con.
Hây, Lạc Thiên mà lại thua hắn à, không không, Khả Vy, em và con mãi là số một
!