Vợ Ơi Là Vợ!

Chương 11: Mẹ vợ - Con rể hay Mẹ chồng - Nàng dâu ?


Đọc truyện Vợ Ơi Là Vợ! – Chương 11: Mẹ vợ – Con rể hay Mẹ chồng – Nàng dâu ?

Ngước lên trần, Khả Vy bâng quơ đếm số bóng đèn nhỏ trên cây chùm lung linh,
khi bà v-ú-n-u-ô-i từ bếp đi lên, cô nhắm nghiền mắt.

– Cô đã ngủ chưa? Tôi có một vài điều muốn nói về cậu chủ?

– Dạ!? – Khả Vy bật dậy, cô không thích việc đối xử của người này, trước mặt
Lạc Thiên, bà đặt cô trên một bậc thì sau lưng anh cô bị đẩy kịch.

– Sẽ là vô ích nếu cô có ý định quyến rũ cậu Lạc Thiên!

– Cháu… không hề…

– Cô có biết nói xen vào lời người khác là vô giáo dục không?

Khả Vy giữ hai hàm răng không còn khoảng cách, cô cúi đầu ngầm phủ nhận sự vô
giáo dục trong định kiến của bà ta.

– Cậu chủ đã có ý chung nhân, kết thúc cuộc hôn nhân này cô phải tự rút lui,
đừng nghĩ tới cái mâm son mà hãy tìm những thứ tương dạng. Nhược Lam quý cô sẽ
thay thế cô hoàn toàn, và cả chuyện giấy chứng hôn, cô hiểu chứ?

Vậy là đã quá rõ người đứng từ xa điều khiển, ngoại trừ Cao phu nhân thì không
ai thích hợp hơn. Khả Vy cúi thấp nữa, im tờ, phía ngực trái nhói đau, phản ứng
nhạy cảm của cô lúc này phải chăng nói lên rằng cô đã cầm sai tấm bản đồ trên
tay, để rồi lạc bước vào một khu rừng tuyệt đẹp mà quên mất lối về. Mọi thứ đều
trong lành quá, tự nhiên quá, an bình quá, dễ chịu quá đến nỗi mà cô đánh đổi
cả tư trang tự lúc nào, cuốn vào cơn lốc màu xanh mà bẵng đi mình là ai. Cơn
lốc ấy đang trêu đùa cô, hút cô quay vòng vòng theo tâm của nó rồi thả phăng
cho vất vưởng hoặc thực sự muốn mang cô tới chốn nó dừng chân. Biết được ư câu
trả lời?, càng lại gần cô dường như tư tưởng hóa, kéo cơn lốc về riêng mình
thôi, liệu lốc có đồng ý không? Hay có nhiều những sự lựa chọn giá trị để quên
bẵng kỉ niệm đẹp…

– Đáp lại lời người lớn nói là một phép lịch sự tối thiểu! – Bà quản gia không
chịu độc thoại, đôi tay nhăn nheo nâng gọng kính vừa tầm.

– Cháu hiểu ạ! Chúng cháu châm chọc nhau thôi chứ không thân thiết như các bác
nghĩ đâu! Nếu các bác không hài lòng, cháu sẽ sửa đổi bản thân…! – đã đến lúc
thức tỉnh để tìm lại tư trang rồi, giữa ảo ảnh và hiện thực, thật khó để quay
đầu.

– Được rồi, cô ngủ đi, mỗi ngày nên bắt đầu và kết thúc đơn giản, con người
sống sẽ nhãn nhã, tránh vướng bận.

Không thể chắc chắn đây là lời khuyên răn, nếu lỡ mắc đôi chân vào cạm bẫy rồi,
thì điều đó giống như sự cảnh báo khắt khe và có thể cùng với những biện pháp
can thiệp.

Cô ẩn mình trong chăn, mơ màng trong giấc chiêm bao…

Chương 11.2: Mẹ vợ –
Con rể hay Mẹ chồng – nàng dâu?

– Vợ ơi, em đã nấu bữa sáng chưa, có cần anh giúp… – Lạc Thiên vươn vai
đi xuống, đêm qua anh ngủ khá ngon giấc nên quên đi có người thứ ba trong nhà.

Khả Vy vừa nghe tiếng bước chân cầu thang, cô lập tức dừng việc bếp núc, nhường
lại cho vị quản gia và ngồi chầu chực gần bàn ăn.

– Không có gì đâu, để bác làm cho chúng ta cũng được! – Cô tự ngượng với chính
bản thân với cách nói thiếu trung thực.

– Cậu chủ ngồi vào bàn đi! Vài phút nữa là có đồ ăn!

– Em này, có cần phụ bà quản gia thì… – Lạc Thiên không nghĩ cô vợ chỉ xấu tính
với chồng thản nhiên ngồi chờ đồ ăn là xuất phát từ chủ quan, chắc bà quản gia
không muốn Khả Vy bị vất vả.

– Không! Tôi mệt! – Khả Vy đánh tiếng thở dài thành âm thanh lớn, cô lắc đầu
uể oải.

– Em mệt sao? Đêm qua bà ấy cướp chăn của em à? Nghỉ đi, anh lấy cốc sữa uống
nhé! Để anh vào giúp bà ta vậy, không thì bà hành hạ mẹ của dê con tội lắm! –
Lạc Thiên nói nhỏ kề hơi bên tai cô.

– Việc gì phải thế! Anh cứ để bà ta làm, tôi là cô chủ, tôi không cần động tay
!

– Có gì đâu, tôi chuẩn bị xong bữa rồi đây! – Bà quản gia khệ nệ bưng từng đĩa
thức ăn bày biện lên bàn.

Có những sáu chiếc ghế cho ba người, tuy nhiên bằng mọi cách thứ tự ngồi luôn
có bà xen giữa. Khả Vy chuyên tâm vào việc dùng bữa, cô không mảy may màng tới
ai đã gắp cho mình những gì, và những tiếng thao thao nói chuyện, bịp mắt, bịp
tai, bịp miệng, làm ngơ thật chẳng dễ chút nào.

– Tối nay vợ chồng chúng tôi ăn tối bên ngoài, có gì bà cứ ăn rồi đi ngủ trước
! – Có phần bất tiện, dù không nói nhưng Lạc Thiên thừa hiểu vợ đang bị quản thúc
lỏng, sẽ thoải mái nếu hai người dành thời gian cho khoảng tĩnh mịch riêng tư.
Anh đá nhẹ vào chân để Khả Vy ngẩng đầu lên rồi nháy mắt.

– Khỏi! Tối nay tôi ngồi thiền, không có thời gian rảnh, anh tìm người khác đi
cùng là hợp lí nhất! – cô vốn không quen giở chất giọng câng câng thiếu hòa
khí này.

Lạc Thiên nhận thấy rõ nhất sự thay đổi vô cớ của cô, theo cô anh tìm ai là
thích hợp, lẽ nào là Trần Hùng hay Tuấn Kiệt. Vợ ngốc, bày cách cho mà không
chịu phối hợp. Tuy nhiên anh luôn không bận tâm đến nỗi khó của Khả Vy nên tình
cảm của anh chỉ xuất phát từ sự chỉ đạo nơi con tim mà thiếu mất khía cạnh thực
tế, trong anh vợ luôn được đặt ngang hàng với chồng, phải là dấu bằng, xấp xỉ
không hợp lệ.

Khả Vy đảo mắt quan sát thái độ của bà quản gia, hy vọng tích cực bà sẽ cho
rằng cô quả thực không có ý xấu, Lạc Thiên không đời nào chấp nhận một cô vợ
ngang bướng. Nhưng không, bà yêu cầu cô tôn trọng cậu chủ với lối giao tiếp dè
chừng và không cân xứng.

– Dưa hấu phải ăn hết cả phần màu đỏ, chỉ chừa lại chỗ cùi màu xanh nhạt! – Bà
hết để ý vấn đề xưng hô, lại tới chuyện ăn uống. Bà nằm trong những người già
cả có xu hướng tiết kiệm. Trong khi dùng hoa quả tráng miệng, bà không ngớt lời
chê trách Khả Vy, nào là nhả hạt vào tay để vất cho gọn gàng, chú ý ăn hết
những tép cam nhỏ rơi ra…

– Tiếc gì mấy cái này, Khả Vy thích ăn phần nào cứ để cô ấy tự nhiên, quan
trọng là chất lượng dinh dưỡng chứ không phải ăn tạp! – Lạc Thiên tỏ ra khó
chịu.

– Để trồng ra một quả dưa người nông dân phải rất vất vả! Chúng ta được hưởng
nên trân trọng sức lao động của họ! – Đối với bà thì Khả Vy cũng chỉ là một
thanh niên đương độ, hoàn toàn không gánh vác trách nhiệm nào khác.

Lạc Thiên một phần vì muốn có người bầu bạn với vợ, một phần vì cần người có
kinh nghiệm chăm sóc cho cô, anh đành xuề xòa, an ủi cô bằng ánh mắt.

Chiếc xe con lăn bánh, không thể đề nghị Khả Vy tới công ty cùng nên Lạc Thiên
đành lùi muộn giờ làm một chút. Lí do cô không đồng tình theo anh bời cô cho
rằng mình không đủ trình độ góp mặt ở đấy. Những kẻ khôn ngoan luôn hơn kẻ ngu
dại một cái đầu, bao gồm đẳng cấp, vị trí và sự tôn trọng, cô không muốn mình
trở lên thừa thãi, vô dụng khi chỉ biết ngắm nhìn anh làm việc, mà ngay cả một
việc tối thiểu như pha trà, dọn dẹp các nữ thư ký và người làm đều phục vụ hết
cả. Do đó cô tự thấy mình nằm ngoài phạm vi Trường Tồn.

– Bíp! Bíp!

Mải nhìn về chiếc xe phía con đường chia làm hai ngả rẽ, Lạc Thiên đã chọn sang
phải, Khả Vy giật mình trước tiếng còi xe đỗ ven đường. Có hai kiện hàng vác
trên vai người nam giới đi tiến về ngôi nhà.


– Hai cậu chuyển vào trong, lên cầu thang rồi rẽ trái phòng có cửa nhỏ hơn đấy!
– Bà quản gia hài lòng về sự đúng giờ của đội ngũ vận chuyển chuẩn xác khi cậu
chủ vừa ra khỏi nhà.

– Mang vào phòng cháu ư? – Khả Vy cất tiếng hỏi.

– Chứ còn phòng nào khác! – Bà kiệm lời đến nỗi để cô tự mình tìm hiểu khối
vật chất bên trong bốn mặt bìa catton. Và cho tới khi khép cổng tiễn người vận
chuyển đi bà mới giải thích:

– Đây chính là bụng giả cô cần dùng tới trong suốt thời gian mang thai…

Trên tay Khả Vy là hai vòng bụng nịt cao su màu da người, một cái dành cho tuần
thứ mười bốn với lớp silicon dày cỡ sáu cm, cái còn lại ghi số hai chín, với
phần độn cộm lên rõ hình chiếc rốn. Công nghệ sao chép chú trọng tới cả cân
nặng, áp lên bụng cô có cảm giác như một phần thân thể gắn bó với mình. Càng
ngày thủ đoạn đem ra để lừa phỉnh Lạc Thiên càng tinh vi hơn.

– Bắt đầu từ tuần này quấn bên bụng là vừa rối đấy. Cậu chủ sẽ không thể nghi
ngờ khi cái thai có dấu hiệu lộ rõ.

Khả Vy nhận từ bà kính cẩn bằng hai tay, cô vòng qua eo và phủ làn áo lên,
tuyệt nhiên không đối thoại thêm. Nếu câu nói ngừng được chuyển động của bánh
xe dối trá, cô sẵn lòng gào khàn để mang thành thật về bên anh, nhưng nếu chỉ
là nếu, người ta không làm được nên mới đặt “nếu” để ước ao.

*

– 1000 dollars? Are you ok?

– Không bao giờ! Tao không phải hạng thèm tiền.

– Oh! 5000?

– Never! – Vũ Gia Minh lắc cổ tay lên tiếng.

– S-h-i-t! 5000 Euros?

– If you don’t go away, I will…

– Oh, no. 6000 Bảng Anh, số tiền này đủ chưa?

Vũ Gia Minh xé tấm chi phiếu sắp được điền thêm một số 0 ngay trước mặt lão tây
đô to. Y có khả năng giao tiếp thuần thục với dân bản địa mà ban đầu đem ngôn
ngữ Mỹ Latin lai căng sử dụng.

– Bảo vệ, tiễn khách! – Anh đủ bình tĩnh để kìm cơn nóng giận.

– Damn! Con nhỏ đó có cái gì mà ghê gớm, mượn của chú em một đêm thôi mà.
10000 Bảng Anh! Tao sẽ bo riêng cho nó, chú em hưởng tất được chưa?

– Tao nói lại, Vũ Gia Minh này không phải hạng buôn người, càng không tàng trữ
gái m-ạ-i d-â-m.

– Idiot! Stupid! – Y có một màu mắt xanh và mái tóc vàng buộc thành chỏm hạt
đậu phía sau gáy, cơ thể lực lưỡng cùng đám đô con theo sau cho phép y ném
nguyên chai rượi còn nguyên xuống mặt bàn.

Đổ vỡ, một giọt đỏ bắn lên tận con mắt, khiến hắn trở lên dữ tợn và long sòng
sọc con ngươi nhìn Vũ Gia Minh.

Vũ Gia Minh đâu có làm trái đạo lý, anh bình thản đứng dậy kết thúc. Cái dáng
thư sinh lướt ngang qua khiến bọn tây điên tiết, chúng ra khỏi quán bar khi đã
xô đạp hàng chục chiếc ghế và lượn vào một ngõ kín.

– Thưa bà, không ăn thua. Tiền giải quyết được tên chủ! Hắn giữ con nhỏ lắm,
chúng tôi không thể!

– …

– Được thôi! Triển khai cái loa phóng thanh theo cách khác đi! Bà già đừng
quên thù lao cho lũ này!

– Được rồi, ta ròi sẽ thu xếp ổn thỏa chỉ cần mấy người kín miệng.

Cao phu nhân vội vàng gác máy khi Lạc Trung đẩy cửa bước vào, anh tới để hỏi ý
kiến cho dự án khánh thành chung cư.

– Sao vậy mẹ? – Anh đã nhìn thấy nét thiếu bình tĩnh khi bà giấu chiếc di động
trong lòng bàn tay.

– Không có! Mẹ… nói chuyện với phu nhân nhà họ Hoàng thôi… Có việc gì cần thông
qua?

Chương 11.3: Mẹ vợ –
Con rể hay Mẹ chồng – nàng dâu?

Khả Vy chân sáo bước xuống lầu, thói quen cô vẫn hay chạy nhảy khi Lạc Thiên
không có nhà. Lập tức giọng nói người quản gia già đáng kính vang lên:

– Cô nên nhớ mình không có một mình, phải ý thức đứa trẻ trong bụng là ai?
Không chừng là người thừa kế tập đoàn Trường Tồn đó, dù giả hay thật cô luôn
luôn phải tuân theo. Chứ loại con gái cứ hơ hớ, tơn tởn chẳng ra làm sao cả!
Vô văn hóa! Để cửa đấy tôi ra mở, cô thì làm gì có người nào tới gặp, chắc
người ta nhắn cậu chủ!

– Dạ, cháu xin lỗi, lần sau cháu sẽ cẩn thận hơn! – Khả Vy chạnh lòng, cô đi
vào gian bếp rửa bát bữa sáng. Tiếng chuông ngoài cổng vang lên thêm một lần
nữa.

– Này, đừng dùng lọ rửa bát, mùi lắm! Tôi thấy trong phòng tắm của cô có cái
chai hương thoang thoảng nên mang xuống, đem ra mà dùng.

Khả Vy theo hướng tay bà nhìn về thứ dầu thay thế, có thể làm sạch bát bằng thứ
hóa mỹ phẩm trong nhà tắm ư?

– Bác ạ, đây là sữa tắm, không dùng để rủa bát, nếu bác sợ mùi cháu sẽ tráng
nhiều nước lên là khử mùi được ạ!

– Lời tôi nói hay cô nói đúng? Đừng tỏ ra thông thái trước mặt tôi, tôi bảo cái
nào thơm thì nó đáng để sử dụng, đừng có bủn xỉn cá nhân, nhà họ Cao đâu có hẹp
hòi gì với cô!

Khả Vy biết mình không nói lại bà đành âm thầm nghe theo, xưa nay chưa ai dùng
sữa dưỡng thể để kì cọ chồng bát cả, rồi khi Lạc Thiên về anh cười cho mất.

– Cậu muốn nhắn gì với cậu chủ nhà chúng tôi? Cậu ấy đi làm, tôi sẽ chuyển
lời.

– À không, có bưu phẩm gửi cho người nhận là Triệu Khả Vy, nhà số 888 đường Cừ
Nguyên. Xin phép cho tôi gặp người ấy để ký tên xác nhận.

– Ờ, đúng địa chỉ rồi, cô ta không có nhà, để tôi ký giùm!

Người thanh niên lưỡng lự rồi cũng tin vào cặp kính đắc lão của người già, anh
chuyển hàng và hoàn thành nghĩa vụ.

Bà quản gia không tin rằng người nhận là Khả Vy, hơn nữa để đảm bảo tính vô
hại, bà tự tiện mở ra xem. Hai chiếc điện thoại đặt bên trong kèm phụ kiện và
sổ tay hướng dẫn, bà đem vào:

– Của cô này, ai gửi nhầm địa chỉ chứ lại đem tặng cô chiếc điện thoại đắt tiền
thật phí!

– Dạ? – Khả Vy dừng việc, cô lau tay cẩn thận rồi mới nhận lấy từ bà. Bà tuy

hạ thấp cô nhưng không hề sai, cô cũng có bưu phẩm từ người ta sao? Một chiếc
cảm ứng HTC y chang chiếc bị hỏng và một chiếc Nokia cục gạch khiến cô “A” lên
một tiếng, thì ra là của Vũ Gia Minh. Anh ta sòng phẳng và hào phóng ghê, chắc
cái dùng để chơi rắn này là quà hối lộ cho mái tóc đây mà. Khả Vy cười rạng rỡ
niềm vui, đôi tay nâng niu chiếc điện thoại mệnh giá nhỏ hơn.

– Những hai cái cơ à, già này xưa nay có biết tới di động là gì đâu?!! Kể ra
có cái dùng cũng hay.

– Dạ? Khóe môi vẫn tươi tắn, cô không vui vì được bù đắp tài sản, mà thích thú
ở một chút tâm lí và chia sẻ của Gia Minh. Anh có nhiều đồ đáng kể về phương
diện cao cấp nhưng bên cạnh anh luôn có một cục gạch xấu xí mà vững bền. Cô
không để ý tới lời nhắc khéo của bà ta.

– E hèm! Bọn trẻ các cô thích cảm ứng sành điệu. Cái cổ đại này ai thèm dùng
nữa!

– Hì hì, không đâu ạ! – Giống như Lạc Thiên, thật khó hiểu khi anh cam tâm
chấp nhận tiểu vô sản là cô dưới cùng mái nhà, Khả Vy trầm tư kì lạ.

Con nhỏ này, nói như thế mà chẳng tinh ý tẹo nào. – Thôi, cô dùng cái màu mè
cho hợp với cậu chủ, còn thứ đen trắng để tôi dùng cho đỡ phí, chứ vất nó đi
phí lắm.

– Cháu đâu định vất đi ạ! Cháu sẽ dùng…

– Khả Vy! Cô keo kẹt thật đấy, mỗi chiếc điện thoại mà cũng hóm. Loại này có
mấy tiền. Đồ hai mặt, trước cậu chủ cô vờ vĩnh tốt đẹp, sau lưng ki bo như vầy
sống sao được?

– Cháu… – Khả Vy giờ mới hiểu cái vòng vo nãy giờ bà ta nói, cô hít một hơi
sâu, cả hai chiếc điện thoại đều có vị trí nhất định, không thể đem đặt lên bàn
cân. Vì là vợ Lạc Thiên, cô cần thứ đẳng cấp, loại giản đơn dành cho chính con
người mình. Hơn nữa đối với riêng cô, chúng là món quà quý giá, không mang tính
chất đền đáp thông thường.

– Hử? Tưởng cô thế nào cơ? Tôi thử xem cô có biết mình biết ta không, ai ngờ
! Chẹp chẹp, thôi đi, tôi tích bóp tiền mua vậy! – Hàm răng sít nghiền từng
câu nói, tuy vậy nhưng bà vẫn mân mê chiếc vỏ hộp.

– Vậy cháu lấy chiếc Nokia, bác dùng chiếc này nhé! – Không mất quá nhiều thời
gian để đắn đo, Khả Vy bỏ qua hàng đắt tiền, giờ cô đã hiểu vì sao Gia Minh vẫn
chuộng đồ cổ hạng trung, lý do chỉ có thể lý giải bằng thông điệp cảm xúc.

– Không dám! Nhỡ cô nói với cậu chủ tôi đòi hỏi sao được! – Bà cũng không ngờ
con bé ngu ngốc lại cho đi vật phẩm đáng giá, liệu có ý đồ gì không đây?

– Không, không! Là cháu tình nguyện. Bác cứ dùng đi, anh Thiên không hay chuyện
này đâu! – Một phần vì Khả Vy không định cho Lạc Thiên biết sự tồn tại của món
đồ từ Gia Minh, anh không nên biết thêm thứ nào đơn sơ, thô cứng nữa.

– Như thế làm sao được? Hay cô dùng cái này, nhượng tôi cái kia? – Bà mới là
người có quyền lựa chọn, kể từ lúc bóc đồ.

– Dạ! Tính cháu không cẩn thận, cứ để cháu…

– Thôi được rồi, đành vậy thế chứ biết sao được!

– Vâng ạ! – Khả Vy ngượng cười, bà luôn không nghe hết ý cô nói và luôn nhắc
nhở cô trong khi mình mắc sai lầm. Cô đặt chiếc điện thoại của mình vào túi rồi
tiếp tục công việc nhà.

– Này, ta định lau dọn phòng cậu chủ nhưng cái lưng mỏi quá…

– Dạ, bác cứ để cháu!

– Ờ thì phiền cô vậy! Mà này, phòng cậu ấy thì cho nước lau sàn và làm cẩn thận
vào, cậu chủ khó tính, phòng của tôi và cô thì cứ dùng lại chậu nước cho mùi đỡ
nồng.

– Nếu bác không thích, cháu sẽ pha loãng hóa chất cho phòng mình.

– Khỏi, phí phạm, à mà không cần thiết!

Khả Vy gật đầu bắt tay công việc. Cô bé lọ lem luôn có dì ghẻ, hai chị em kèn
cựa ghen ghét, và người giúp việc luôn bị chủ nhà gây khó dễ. Thực tế, cô đâu
được làm nàng lọ lem xinh xắn…

Căn phòng của Lạc Thiên được sơn màu sáng, ban công hướng ra đằng đông, nơi
chiếu rọi những tia sáng bình minh mỗi ngày. Khả Vy không đặc biệt thích đồ đạc
hay cách trang trí phòng, thứ khiến cô mê mẩn là sự hài hòa nơi không gian trầm
lắng. So với căn phòng trước đây khi anh còn sống cùng gia đình lớn, cô nhận
thấy sự khác biệt có chút gì là của mình trong đó. Dù chưa từng để lại dấu ấn
nhưng căn phòng này thổi một làn gió lạc quan trên tổng thể gánh nặng cô gồng
đỡ. Nhìn xem, bên bàn làm việc có khung ảnh ngày cưới, cô chỉ cần thế thôi, một
chút nhỏ bé trong bao la.

Như vậy, những người cô từng không ưa, Vũ Gia Minh hay chẳng ai xa lạ chính là
Cao Lạc Thiên đây bằng cách nào đó đem tới thật nhiều mảnh ghép trong cái bất
tận của niềm vui.

Chương 11.4: Mẹ vợ –
Con rể hay Mẹ chồng – nàng dâu?

Lạc Thiên lái xe về nhà, vẫn như mọi khi đi muộn về sớm, anh cho ô tô vào gara
rồi khoác tay lên vai Khả Vy, bất chấp sự chứng kiến của kẻ khác.

– Vợ ơi! Hôm nay anh có mầu lớn, chúng ta đi đánh chén nào! – Vừa sánh bước
cùng vào trong anh đưa chiếc cặp có vài tập giấy nhỏ để cô giữ rồi tháo cà vạt.
Chi nhánh anh lãnh đạo trực tiếp kí hợp đồng với bên Countdown, hoa hồng nhận
được một khoản không nhỏ.

– Em và bác đang xắp cơm, chúng ta ăn ở nhà thôi, anh cũng cần tiết kiện tiền!
Hì – Khả Vy không muốn bỏ lại bà quản gia trong khi cả hai vô tâm rong chơi.

– Chậc, vợ anh giờ đã biết cai quản gia đình rồi, còn lập quỹ cho dê con sau
này nữa ha.

Cô để anh choàng tay ôm lấy thân mình, nâng đầu xúc giác mân mê vòng bụng. Là
vì anh không biết, là vì lớp cao su dẻo mềm nên vở kịch vẫn tiếp diễn. Tại cuộc
đời anh mau lẹ cập bến quá, anh ngưỡng tưởng sống cùng người mẹ của con mình đã
là đủ nên đây được coi là kết thúc có hậu – tạm thời.

– E hèm, cậu chủ đã về rồi! Cậu nghỉ ngơi rồi vào ăn cơm! – bà lên giọng.

Lạc Thiên cau mày, chừng vài giây thu tay về. Bà ta giống hệt như tảng đá chắn
ngang con đường bằng phẳng.

*

Đây là cửa hàng thứ tư họ ghé vào, người phục vụ đon đả giới thiệu các mặt hàng
quần áo.

– Khả Vy, em cứ để bà già khó tính kia chọn đi, chọn cái nào bà cũng chê!
Chúng ta sang quầy bên cạnh, anh muốn mua cho em đồ bầu! – Lạc Thiên từ hào
hứng đến nổi quạu khi đi mua sắm đồ cùng bà quản gia, cứ tưởng “mời rơi” bà ta
sẽ không đi siêu thị, nào ngờ bà ta cứ phá đám đúng lúc anh muốn tình tứ với
vợ, đáng ghét!


– Yên nào! Em vẫn còn nhiều bộ đồ chưa mặc, bụng vẫn còn chưa lộ lắm. Anh có
thẩm mỹ chọn cho bác đi, em thích mua đồ cho người lớn tuổi. – Không vì cô sợ
bà ta, do cô mong ước có cha mẹ, ông bà để báo hiểu mà đâu có được.

Lạc Thiên chống sườn đứng ra giữa cửa hiệu dành cho người xế tuổi. Anh đề xuất
một vài bộ đồ nhưng bà quản gia lắc đầu, cái thì bà chê mặc đen da, cái thì
rộng thùng thình, cái lại bó chẽn, áo ren thiếu vải…

– Khả Vy, anh không hiểu em có thể nhẫn nại với bà ta được đó! Kệ em đấy, anh
đi chọn đồ cho mẹ dê con của anh! – Nói rồi anh vờ bước đi đoán chắc cô sẽ theo
mình nhưng không, cô gật đầu rồi tiếp tục tư vẫn cho bà già gàn dở.

– Em không đi à?

– Không! Anh đi đâu đó cho thỏa mái, khi nào mua được cho bác thì em gọi. Hi
hi, là anh tặng bác nên em không tranh phần thanh toán đâu.

Lạc Thiên chẳng nói được gì, lúc này cô dịu dàng và đoan trang quá, ứng với mỗi
phong cách sống của cô anh đều cảm thấy thỏa mái và dễ chịu vô cùng. Khi cô
nghịch ngợm anh cũng hóa trẻ con, khi cô đành hanh anh càng muốn chiều chuộng,
và khi cô yếu đuối anh sẽ ở bên cạnh mà chở che. Anh bước ra cửa sau khi lén
chạm má cô, hai cái má đỏ hây hây sẽ in đậm mãi trong tiềm thức.

Nhưng sự thật Khả Vy không hoàn hảo như những gì anh mong đợi, bề ngoài cô hoạt
bát, kiên nhẫn bên cạnh mụ – phù – thủy – khó – tính ( theo phép so sánh của
anh), hễ bà chê bai trang phục do người bán hàng chỉ cho cô lại làm dịu cơn
nóng của họ. Quả thật bà quản gia chẳng dễ mến tẹo nào, dường như bà không bắt
nạt được Lạc Thiên nên ưa lên lớp cô vậy, bà không chọn được đồ ưng ý lại quay
ra trách móc cô rủ rê mình đi mua sắm. Chưa hết, người phục vụ tận tình như thế
bà cho rằng thiếu nhã ý, nên không mua, không thèm bất kỳ sản phẩm nào. Nhưng
cái chính thứ khiến bà ái ngại là số tiền bỏ ra chỉ để mua mấy đường may khéo
léo, về điểm này Khả Vy đồng tình. Cô vẫn chưa theo kịp thói quen phung phí của
dân nhà giàu, mà có lẽ cô đủ thực dụng để kiểm soát được mình thuộc về giời hạn
nào. Dù sao chăng nữa, cô thay đổi cách đối nhân xử thế, tất cả đều xuất phát
từ tình thân gia đình. Nếu họ bắt cô hai mặt, mềm mỏng – đỏng đảnh vì một bé dê
con nào đó, vì kỳ vọng của anh cô sẽ sống theo vai trò của con rối.

Cuối cùng thì Lạc Thiên cũng chờ được đến lúc cô vợ di chuyển sở thích sang làm
đẹp bản thân. Anh đã lựa kha khá váy bầu trực chờ người đến.

– Nhiều như vậy sao? – Khả Vy ngạc nhiên trước một sạp váy vóc bày trước mắt.
Cứ cho cô sẽ chọn một vài chiếc nhưng thật xa xỉ và tốn kém. Quá khứ của cô chỉ
là một bộ quần áo mới sáu đứa trẻ chia nhau mặc, còn lại đều xỉn màu từ đồ ủng
hộ của các trường học thôi.

– Trời đất! Cái này cũng đươc gọi là áo sao? Khả Vy cô xem con nhỏ kia ăn mặc
lố lăng chưa, con gái thời nay thật là…! Cậu chủ đừng nhìn! – Bà đang nói về
một ả váy ngắn, áo yếm sực nức nước hoa đang lả lơi khoe mẽ.

Vô ích, anh thích ngắm nụ cười hút hồn của Khả Vy khi cô quay sang răn đe mình.
Cô ả đó là ai anh không quan tâm, những quá khứ nhạt phai theo dấu chân thời
gian mất rồi, giật mình anh chợt nhận ra, không phải vì dê con nữa, tên người
phụ nữ trước mặt đã chạm vào con tim anh rồi.

Có một điều anh đã lẩn tránh, anh không muốn đào sâu tìm đáp án, liệu tình đầu
dễ dàng quên đi thế sao, anh bỗng quên bóng hình người yêu dấu rồi ư? Không,
anh không muốn trao hời hợt trong tình yêu, anh muốn yêu và được yêu cháy bỏng,
điều này đối với người phụ nữ chỉ mới quen chưa đầy một tháng chưa chắc…?

– Em không mặc được mấy chiếc váy voan mỏng thế này đâu, ngại lắm!

– Phải đấy! Ăn mặc thế nào để người ta đánh giá mình có học chứ! – Bà già có
vẻ ủng hộ Khả Vy.

– Huh! Mode năm nay mà, trời nóng nên…

– Không! Đừng! – Càng ngày cô càng trượt dài trong hạnh phúc và không muốn
nhìn lại, cô muốn đi tiếp trên con đường có anh. Nên, lớp vải dày mới làm mờ
con ngươi, ngăn bước chân anh đi xa được.

Đứng trên bờ vực của hạnh phúc, một người tận hưởng ánh hào quang do chính nó
ban tặng để một người vắt kiệt sức bưng bít mảnh thiếu thốn bằng nước mắt và
niềm tin. Khả Vy ưng thuận bán rẻ để đổi lấy.

Chương 11.5: Mẹ vợ –
Con rể hay Mẹ chồng – nàng dâu?

– Đến một
ngày em mất hết mọi thứ anh sẽ còn ở… bên em chứ?

-.

Triệu Đông Kì khẽ rít một hơi dài qua điện thoại, chẳng hiểu hết được nghĩa câu
nói bởi, anh không thấu cảm xúc người con gái đó. Anh đã bao giờ có cô để luôn
được ở bên chăm sóc, đâu đã từng khẳng khái tuyên bố cô là bạn gái mình mà toàn
quyền chở che. Dẫu anh để tiếng lòng cất lên nhịp đập hướng về cô nhưng liệu cô
có hiểu hết tấm chân tình được không? Và vì anh không nói, để thời gian lặng
câm nên Nhược Lam mòn mỏi tìm một bờ vai.

*

– Khi em không còn là mình nữa, anh vẫn theo đuổi em chứ?

Dương Mẫn kề vai bên Trần Hùng, ánh đèn cao áp phả xuống bao chùm bóng tối,
không gian tĩnh mịch. Mảnh trăng khuyết lại bị mây che, xa xăm.

– Chỉ cần có cơ hội anh nhất định không từ bỏ! – Trách nhiệm đặt trong từng
câu chữ, anh buộc mình phải chịu trách nhiệm về hình bóng canh giữ con tim mình.

– Làm thế nào để tạo cơ hội cho anh đây? – Dương Mẫn lăn từng giọt nước trong
suốt, đối với cô mọi thứ sắp kết thúc rồi.

*

– Nếu em không xinh đẹp anh liệu thương em chứ?

– Có lẽ là không! Nhưng đó chỉ là ấn tượng ban đầu, nếu vẫn được tiếp xúc với
em như thế, anh vẫn phải lòng em! – Lạc Trung gỡ bỏ lớp kính với chiếc gọng mạ
kim loại, trang phục anh mặc khác xa với chốn công sở. Cho rằng anh yêu bằng
con mắt, không sai, tuy nhiên nếu chỉ phiếm diện như vậy thì lúc này những ngón
tay Phi Hàm đã không đan chặt trong lòng bàn tay anh.

– Đồ ngốc! Chẳng biết nói để người ta vui gì cả, thế mà em lại yêu sự chân
thật đó của anh!

Phi Hàm cùng Lạc Trung bước từng nấc thang bộ. Họ không định leo lên tận tầng
cao cùng của tòa nhà, chỉ là đi, đi đến lúc thỏa thích sẽ dừng lại, giây phút
hạnh phúc là quá trình dài, tích tụ từ những cung bậc rồi thăng hoa. Chứ thực
ra họ đâu đủ sức để chinh phục tất cả.

*

– Lạc Thiên! Giả dụ như em không có một cái gì hết, không một gì cả, em có cơ
hội được làm… Ống Mút không?

– Ống Mút?

– À, em đùa thôi. Anh uống nước cam đi! – Khả Vy biết có hay không chiếc ống
mút, nó cũng chẳng tăng giảm hương vị của nước. Ống Mút vẫn mãi chỉ là sản phẩm
từ trí tưởng tượng về bản khiêu vũ của quý ông Cao Lạc Thiên mơ hồ.

Lạc Thiên quay sang nhìn Khả Vy một hồi, vài sợi tóc rối đưa qua trước góc ảnh.
Cô gái mặc chiếc váy thiên thanh, cô dâu trong tà váy trắng đọng nơi trí nhớ và
hiện tại, hòa hợp tại chính thể trước mắt.

– Em vốn dĩ đã chẳng có gì cả! – Làm gì có giả dụ, sự thật đúng là như thế,
anh không mong sẽ làm cô hài lòng khi nghe mình nói – Đừng bắt anh trả lời
vì… sự có mặt của em ở đây! – Ở đây là ở đâu?, khu vườn nhỏ trước hiên nhà
hay ẩn sâu trong lớp da thịt con người, thật khó đoán, cách nói bao quát hay
quá trừu tượng, mình anh biết và cần mình cô hiểu.

Khả Vy đứng lên về phòng ngủ, đêm nay búp bê con trai vẫn còn cơ hội ở bên cô.

– Cô bao nhiêu tuổi rồi mà chưa bỏ thú vui ôm ấp cái đồ chơi trẻ con này?! –
Bà quản gia nom con búp bê xấu hoắc, lại khác giới.

– Dạ! Một người bạn tốt cho cháu, bác nhìn có giống Lạc Thiên không? – Triệu
Đông Kỳ không vất vả tìm một hình nộm mini giống người, anh cho cô con búp bê
với sự an ủi vô bờ. Khả Vy gọi nó là Lạc Thiên thì nó chính xác là Lạc Thiên.

– Cậu chủ mà ẻo lả như đống nhựa dởm này? Cô thôi ngay mơ mộng đi, đưa đây!
Cô nghĩ mình đủ tư cách làm dâu nhà họ ư? Nên nhớ không nhờ cái thai giả thì
Cao phu nhân chẳng chọn loại cắc ké đâu!

– Cháu biết, nhưng con búp bê này là món quà đầu tiên cháu nhận được, cháu đem
nó ngủ cùng đã quen rồi…

– Đưa đây!


Bà giật mạnh khiến đầu con búp bê lìa thân, nó vẫn cười gô ghê. Không ai hiểu
nó cười gì, người thợ vẽ môi hay bản thân nó cũng chẳng hiểu. Khi người sở hữu
vui nó cười hòa chung, khi chủ buồn nó sẽ cười động viên. Và thuộc về Khả Vy,
chức năng của nó mãi sẽ tìm nụ cười trao bên cô.

Bà quản gia tự cho mình quyền áp đặt kẻ hèn, cô ta đáng gì để được bà tôn
trọng. Bà không hề ác, cốt cũng xuất phát từ tình người. Cho cô ta lầm tưởng,
gieo ảo mộng là giết chết tương lai cô ta đó.

– Bác cho cháu xin lại chiếc đầu con búp bê, nếu bác không thích cháu cất nó đi
– cô rất bình tĩnh nói với bà. Búp bê làm gì có máu, họ coi cô như búp bê vô
tri và ngỡ sẽ chẳng thể đau.

– Ngủ đi – Bà cương quyết ném nó vào sọt, chi bằng dặp tắt mọi hy vọng, cô ta
nghĩ mình là ai để đến với cậu chủ?, đã thế luôn tranh thủ lúc ta không để ý
lén lút kè kè bên cậu ấy. Việc cô ta có người tặng chiếc điện thoại đắt giá vốn
không đơn giản, hẳn phải có những mối quan hệ nào khác, ta cần thông báo cho
Cao phu nhân.

Đêm.

Có sấm.

Nhưng lại không mưa.

Chương 11.6: Mẹ vợ –
Con rể hay Mẹ chồng – nàng dâu?

– Dậy! Con gái gì mà ngủ nướng đến tận giờ?

Khả Vy bật dậy, lờ mờ cô nhận thấy bây giờ còn chưa tới thời gian biểu của một
ngày mới, cô dựa lưng vào thành giường cho khí huyết lưu thông, đêm qua nỗi day
dứt về con búp bê rẻ mạt mạo danh Lạc Thiên không cho cô có một giấc ngủ an
bình.

– Tôi không hiểu ngoài việc ăn ngủ trong cái nhà này ra cô còn giúp ích được gì
?

Sắc mặt Khả Vy thay đổi ngay sau câu nói, cô đã làm gì không tốt để bị lên án
và hạ thấp như lời bà. Bà không ưa cô, cô chấp nhận vì cô vốn dĩ được nặn ra từ
khối méo mó, nền giáo dục cô tiếp cận không theo khuôn khổ của giới thượng lưu
nhưng đâu đi chệch phép tắc tối thiểu. Gọi dạ bảo vâng, bà muốn cô tạo hình
tượng xấu trong mắt Lạc Thiên, rồi yêu cầu tuân theo những tiêu chuẩn của riêng
bà đặt ra, cô nào dám trái, bà không phải người thân nhưng cô luôn cố gắng tạo
không khí gần gũi giữa cả hai. Họ cho rằng cô tham vọng lấn át ngôi vị con dâu
thứ nhà họ Cao, biết làm sao được khi tận đáy lòng cô đả kích tư tưởng ấy mà
trái tim lại ngỗ ngược đặt niềm tin.

– Cháu có làm gì bác không vừa ý ạ? Hôm nay anh Thiên được nghỉ, cháu sợ dọn
dẹp gây ồn ào ảnh hưởng tới giấc ngủ…

– Cô thì giỏi bào chữa rồi! Tôi đâu đến nỗi độc ác để cô cay độc lẻo mép với
cậu chủ? Thật đáng ngờm, tối qua tôi vất đầu con búp bê kia đi mà khiến cô căm
thù kinh tởm đến nhường nào? Thà cứ nói thẳng vào mặt già này chứ đừng làm trò
tiểu nhân!

– Bác nói cháu không hiểu? Cháu hoàn toàn…

– Đừng có chối, cô đừng tưởng tôi không biết, cô lén lút nhắn tin tố cáo tôi
với cậu chủ chứ gì? – Bà ném mạnh chiếc điện thoại vào phần chăn Khả Vy đắp
trên bụng.

– Tin nhắn điện thoại? Bác đọc của cháu?

– Thì đã làm sao? Không đọc làm sao tôi biết bộ mặt thật của cô.

Khả Vy để chế độ im lặng chỉ báo đèn cho mỗi thông báo trạng thái điện thoại để
tránh làm phiền bà quản gia lúc ngủ. Cô tưởng mình đã khóc rất nhiều nên phủ
lớp chăn kín mít mà quên đi trong lúc đó bà đã có ý định theo dõi hộp tin nhắn
đến và đi. Có duy nhất một tin của Lạc Thiên.

– Cô có cần tôi đọc rõ cho không? “Vy Vy à, em đừng để bà chằn lửa làm khó,
đêm ngủ chú ý đắp chăn cẩn thận đừng cho bà ta cướp, cũng đừng mềm mỏng để bị
mụ phù thủy ức hiếp. Cáo của anh mà lại chịu áp bức, anh sẽ cùng em vùng lên
đấu tranh. Nhớ dê con quá à! Ngủ ngon nhé, đừng nghĩ ngợi” – Việc bà dịch
trôi trảy cho thấy cách nhìn nhận của Lạc Thiên là sai, Cao phu nhân tinh tường
chọn người rất khéo.

Người nguyên tắc đâu hiểu được ngôn ngữ của những người trẻ tuổi lãng mạn. Ý
tốt của anh cô hiểu, anh lo cô không ngon giấc, thương cô nếu như bị sai bảo,
chỉ là nếu như thôi vì anh đâu thực sự biết, tất cả xuất phát từ kinh nghiệm và
trực giác bao bọc cô.

– Cô định cãi là tự cậu chủ nhắn như thế phải không? Đừng hòng lừa được tôi,
cô đã xóa tin gửi đi rồi!

Khả Vy không giải thích, khi một người đã có thành kiến với mình thì dù có làm
bất cứ điều gì cũng chẳng tốt hơn. Ai tin và kiểm chứng được cho cô chứ?, quan
tòa nào sẽ phán xử được đây, chắc chắn không phải Lạc Thiên rồi.

Bà quản gia ra khỏi phòng, lặng lẽ cô ngồi đó, biết rằng khóc chẳng giải quyết
được gì nhưng tại sao hạt pha lê cứ tuôn rơi.

Lạc Thiên mở cửa, anh đứng từ hành lang nhìn xuống, bà quản gia đang lọ mọ làm
việc nhà, rón rén từng bước anh lại phòng bên gõ cửa.

– Cậu chủ, cô chủ vẫn đang ngủ! – Bà tinh thông nói vọng lên.

Lạc Thiên chẹp miệng lắc đầu rồi đi xuống tầng. Bà già thật nhiều chuyện, anh
đành đâm nước nịnh nọt để có gì nhờ vả bà làm ngơ.

– Quản gia, bác đứng tuổi rồi, không cần vất vả như thế! Bác nghỉ đi!

– Có nhọc gì! Cậu chủ uống cafe!

Café đen mỗi sáng đã trở thành thông lệ, Lạc Thiên vẫn giữ thói quen thưởng
thức cái mặn mà từ vị đắng.

– Ly nước có mùi gì vậy? – Anh khá kĩ tính, uống café thì chú trọng tận hưởng
hương nồng của hạt nông sản, hôm nay chiếc cốc át mùi cafe đen.

– À, tôi thấy lọ sữa kia có hương dễ dịu nên dùng để rửa chén bát, tôi nghĩ cậu
thích mùi thơm của nó nên cho một lượng đậm đặc!

– Cái đó là sữa dưỡng thể, sao lại dùng không đúng được! Bác nên đổi đi, Khả
Vy mang thai dễ dị ứng với những thứ lạ lắm!

– Ồ, cô chủ thích như thế!

Lạc Thiên nhìn vào cốc cafe, trước đây Khả Vy đâu có đề xuất hỗn tạp như thế
nhỉ. Rõ ràng anh thấy bà ta là một người cổ hủ không hơn. Nhưng vì cô thấy đơn
lẻ, cô muốn coi bà như người thân thì anh cũng đặt bà làm một người bên đằng
ngoại để tôn kính. Tuy nhiên bà đừng ngăn cách tình cảm vợ chồng có được không
?

Khả Vy tìm niềm vui trong trò con rắn, cô tư lự cười nuốt nỗi đau, cô muốn vất
bỏ hết tất cả để đổi lại hai từ tự do, con đường bên anh cô gục ngã rồi, bế tắc
và không thở nổi. Con rắn cứ nuốt một chấm bi nhỏ trên màn hình đuôi sẽ dài
thêm một chút, cô cứ nhận hạnh phúc ảo của người ta lại đón thêm gánh nặng. Giá
như thời gian quay lại, những vòng quay đồng hồ đảo lộn, cô sẽ làm mọi cách để
bấu víu lấy cô nhi viện, tách mình khỏi hơi ấm mong manh.

– Em định đi đâu đấy? – Lạc Thiên dừng tờ báo dang dở.

– Anh và bác ở nhà, em đi một lát – cô không muốn trả lời bất cứ thứ gì nữa, cô
cần tự do và thoải mái. Nơi căn nhà này ngột ngạt đã bao phủ.

– Để anh…

– Sao không bao giờ tôi được đi những nơi và làm những việc riêng mình tôi muốn
! – Bỗng cô cao giọng hơn bình thường, nhưng mọi uất ức không hề thuyên giảm vì
nó chưa được giải phóng.

– Em làm sao thế? Quản gia, bà gây khó dễ cho vợ tôi ư? – Lạc Thiên đứng lên
gọi với lại, Khả Vy đúng là đang vướng phải nỗi niềm nào đó.

– Đừng có đổi lỗi cho người ta! Là anh, chính là anh là căn nguyên khiến tôi
bức bối đó! Để yên cho tôi một ngày đi! – Không dám quay lại, Khả Vy lững
thững bước đi. “Người ta” nói, người ta làm, người ta, người ta… người ta tạo
rào cản quá lớn, đào cái hố quá sâu chôn vùi cô xuống tận cùng.

Lạc Thiên đuổi theo cô nhưng một chiếc taxi đỗ trước cửa đã mang cô vào thế gới
khác. Cô đã chủ định ra ngoài rồi nên nếu anh có phóng xe bám sát cũng là vô
nghĩa.

Khả Vy, em đang nghĩ gì, sao anh chưa bao giờ nắm bắt được tâm tư em?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.