Đọc truyện Vợ Ơi! Đừng Khóc – Chương 9: Mảnh Ghép
Sân bay !
Diệp Chi đôi lúc tự buông thả bản thân, chẳng cần giữ ý. Chính là lúc này đây, cô đứng trước cửa sân bay mắt dòm ngó vào trong chờ đợi chuyến bay từ Anh sắp tiếp đất.
Dáng người nhỏ bé lại thi thoảng ngến người lên nhìn vào cửa soát vé. Mặc người phía sau có bất động. Cô nài nỉ anh không đi học sáng nay cũng chỉ là để tới đây đón cô bạn về nước, ai dè anh rảnh kiêm luôn chức tài xế.
Đợi chán, còn những mười phút nữa. Diệp Chi tiu nghỉu lại gần anh, người kia không màng chỉ chú tâm vào cái điện thoại đứng như trời trồng , cô hất chân đá vào chân anh mấy cái gây sự chú ý.
– Gì?
– Ông bụng phệ, anh giải quyết kiểu gì?
Anh lười biếng cất điện thoại vào túi, đáy mắt hiện nét cười tinh quái nhếch môi nhẹ.
– Em đang hỏi bạn tình của em à?
– Anh!
Diệp Chi cứng họng siết chặt tay giơ lên sẵn sàng tấn công anh bất cứ lúc nào.
– Vợ! Em lẳng lơ thật, mà gã đó cũng thật ngọt ngào, cô bé nhỉ?
Véo nhẹ má cô một cái, Diệp Chi sừng sổ đá anh ngay giữa chốn đông người.
– Cô bé, tôi còn chưa giết gã cơ mà. Như thế này có phải em ngoại tình không?
– Anh im ngay cho tôi.
2 phút sau.
Mỗi người một góc cách nhau 5 mét, chính xác hơn cô tránh xa anh.
Vốn dĩ Diệp Chi chỉ đang moi móc những thông tin dù là nhỏ nhất từ anh. Thế Kha đột nhiên mất tích, Mai Nhi chỉ là một thư kí vậy mà có thể đảm nhiệm được chức giám đốc. Cô không tin điều bất khả thi đó xảy ra trừ khi đã có kẻ đứng sau giật dây mọi thứ.
Anh báo với cô đi công tác hai ngày nhưng ngay buổi chiều đã về rất kịp lúc?
Đây hẳn là một sơ hở mà Diệp Chi không thể bỏ qua và quan trọng anh là chuyên gia né tránh sẽ chẳng để đối phương thâu tóm lấy tâm tư của anh.
– Diệp Chi !
Từ cửa sân bay, một cô gái có vóc dáng người lớn hơn cố sải chân dài vội vã tiến về phía trước, mái tóc dài ngang vai màu nâu óng mượt ôm lấy gương mặt xinh xắn.
– Ân Ân.
Diệp Chi cũng lao tới, nét mặt tươi tắn hẳn lên. Người kia đi giày cao gót cũng cao hơn Diệp Chi cả cái đầu. Hai cô bạn ôm nhau cười tíu tít bỏ lơ cái người cao cao đứng gần đó không xa.
– Ân Ân, sao giờ mày mới về?
– Tao hoàn thành nốt chương trình thôi. Giờ tao về học với mày.
– Ok, về thôi Ân Ân.
– Ừ. Mày đi một mình à? Vậy còn…
– Chào, tôi là chồng cô ấy!
Giọng nói trầm nhẹ vang lên thật ấm áp. Diệp Chi xoay người bắt gặp nụ cười ai kia không khỏi xám mặt, cô muốn vứt anh một xó cơ vậy mà ý đồ bất thành bởi anh đã đoán ra ý đồ của cô.
– A! Em chào anh. Em là Triệu Gia Ân. Bạn của Diệp Chi.
Gia Ân hai mắt long lanh nhìn anh, thậm chí còn cười tươi hơn cả lúc nãy vô tình vứt Diệp Chi vào góc nào không hay.
– Ân Ân, chúng ta về.
Diệp Chi kéo tay Ân Ân bước đi, cô bạn là một kẻ háo sắc vì thế càng không thể để tên ác ôn kia bị ảnh hưởng được.
– Vợ! Nhầm lối rồi, xe ở kia.
– Tôi về nhà, không liên can tới anh.
– Vợ ích kỉ thật đấy. Dẫn bạn về nhà chúng ta tiện hơn.
Nhà chúng ta? Diệp Chi kinh ngạc khi anh có thể phát ngôn trót lọt như thế. Cô lại quên mất Ân Ân là một đứa nghiện ngôn tình sẽ vô cùng nhạy cảm khi nhận ra những từ ngữ sến súa này.
– Oa… Diệp Chi, anh ấy nói đúng. Về nhà mày đi. Anh cho em ở ké một đêm được không? Em chưa tìm được nơi ở thích hợp.
Ân Ân, hai mắt long lanh cực độ. Diệp Chi thật muốn vứt con bạn xuống bãi phế thải nào đấy cho nó tỉnh ngộ. Nhà cũng là của cô cơ mà, hơn nữa chính mẹ chồng là người trao cô chìa khóa, thế mà người kia ….
– Bạn của vợ, dĩ nhiên phải tiếp.
***
– Diệp Chi, mày sướng quá đi mất. Nhà đẹp, chồng chu đáo. Tốt số nhất trên đời còn gì.
Ân Ân nhảy tưng tưng trên đệm, tự biên tự diễn tự đối thoại trong khi cái người kia đã thả hồn tới tận chân mây.
Trong lòng chỉ muốn gào thật to, anh ta lừa mày đấy. Cái gì mà bạn của vợ ? Cái gì mà vợ phải ngoan? Cái gì mà chồng làm bếp? Tất cả rõ chỉ là giả dối nhưng cô đành ngậm miệng, chẳng lẽ lại nói vợ chồng tao chỉ đóng kịch?
– Này Diệp Chi, không phải ngồi nghĩ sướng quá thành ra thẫn thờ chứ?
– Ừ, sướng rất sướng.
– Biết vậy, đám cưới mày tao thu dọn tất cả về với mày rồi, đến bây giờ mới về mày làm to ghen chết đi được.
– Ngậm miệng lại con kia, phiền não chết đi được.
– Xùy, mày ăn nói cộc cằn, lạ vậy sao anh ấy vẫn chịu lấy mày nhỉ ?
– Tao mới không thèm lấy anh ta đấy.
– Hơ !? Thế con nào khoe với tao chồng chưa cưới hiền lành ? Xạo ! Chắc giờ mày chỉ giỏi bắt nạt anh ấy chứ gì?
– Ơ…mày về phe nào thế con kia?
– Tao công bằng, tuyệt đối không để mày hành người quá đáng.
Diệp Chi cứng họng. Rốt cuộc ai là người hành người quá đáng?
***
Trong tầng hầm nhỏ không ngừng phát ra tiếng gào thét.
Bóng đen bao phủ thi thoảng lộ ra mảng trắng mờ ảo. Giữa căn phòng một người đàn ông to béo bị trói trên ghế, vết máu khô dính lại trên mảnh áo trắng đã nhàu nát.
Xô nước lạnh băng dội thẳng lên người làm cơn mê thức tỉnh, hình bóng một cô gái với bộ đò ôm sát thân hình dáng chuẩn, tay vứt xô nước ra phía xa thay vào đó là sợi dây lớn.
Ánh đèn mờ đục chiếu trên đầu người đàn ông còn cô gái đã lui bước về nấp trong mảng tối tạo ra vẻ thần bí.
– Đã suy nghĩ kĩ chưa?
Giọng nói tao nhã vút lên, người đàn ông khó nhọc nheo mi mắt nhìn về phía trước, khóe miệng cong lên khinh khỉnh.
– Fire Wolf sẽ giết các người.
– Vẫn còn mơ tưởng về cái tổ chức sau lưng ông à?
– Vô ích. Rồi ghost của các người sẽ bị thủ lĩnh của ta thâu tóm thôi.
Sợi roi vút lên không trung thật đáng sợ rồi mạnh mẽ hạ xuống mảnh lưng đã tướt máu kia. Người đàn ông kia gục xuống ngất lịm.
– Lũ cứng đầu.
Cô gái rít mạnh hất tung sợi dây trên tay, cơ ngực phập phồng thể hiện cơn tức giận rất lớn.
Nhưng cơn giận cũng dịu xuống khi phát hiện ra dáng người cao cao dựa bên cánh cửa
– Ông ta cảnh cáo người có liên quan mang biệt hiệu KM.
– KM? Chưa nghe bao giờ.
– Thật ra đã từng. Hai năm trước ngày Fire Wolf ra dấu khiêu chiến, tại trụ sở của ghost có nhận bưu thiếp mang kí hiệu KM !
…..
Ngày rồi đêm !
Ngôi biệt thự hai tầng màu vàng kem dịu mắt có ai ngờ chỉ là lớp vỏ bọc che đi những cuộc đả kích giữa hai con người tưởng như chẳng có sự giao cắt nào.
Diệp Chi vẫn nghiễm nhiên sở hữu gian bếp tự tung tự tác còn anh cô mặc kệ. Thành ra trong ngôi nhà này chưa có bữa ăn nào đầy đủ hai người ngoại trừ mấy vị phu huynh hay ghé qua ” ăn ké”
– Vợ ! Nấu cơm.
Cô vợ bất cần ngồi gác chân trên ghế chăm chú học bài.
Có ai hiểu được như vậy anh đã nhường cô một bước, ăn cơm ngoài là thói quen anh cố rèn từ khi lấy cô nhưng xem ra bây giờ sức chịu đựng không còn.
– Không nấu! Tự nấu lấy.
Diệp Chi thừa biết anh không biết nấu ăn. Cái gì mà đãi cơm bạn vợ? Rõ ràng anh đặt cơm có sẵn chứ nào nấu ăn ngon như vậy.
– Vợ ! Em rảnh nhỉ?
Anh đứng sát bên cô tự lúc nào, cúi người xuống sát vành tai cô, giọng nói ma mị làm đối phương phải ớn lạnh.
Diệp Chi nhanh tay che mấy nét vẽ nghệch ngoạc trên cuốn vở trừng mắt nhìn anh.
– Anh tự mà nấu.
– Được, vậy tối nay anh đi luôn nhé cô bé.
Nét cười ranh mãnh kéo nhẹ trên vành môi, phong thái ung dung chậm rãi bước đi.
– Dừng.
Diệp Chi uất ức cắn môi chỉ thiếu là sắp bật khóc thôi. Còn anh thì hất vẻ mặt cao ngạo về phía cô.
– Gì thế cô bé?
– Luật thứ 5, cấm anh dời khỏi nhà từ 11 giờ tới 5 giờ sáng, bằng không đừng hòng tôi nấu cơm.
– Cái đấy còn phải xem….
– Anh…
– Dạ dày của tôi em chăm thế nào !
Nét cười càng ranh mãnh hơn, Diệp Chi vẫn là hận không thể giết anh. Càng như thế anh càng đánh mạnh vào điểm yếu sợ ma của cô.
– Tên khốn, anh thử dám. Lần này tôi giết anh thật.
Diệp Chi cuộn tròn cuốn sách ném về phía trước, anh né người bắt lấy. Tia cười quỷ quyệt hiện lên trong đáy mắt nhìn cô vợ làm nội trợ.
Bìa sách cong queo bỗng lật dở, trên nền giấy trắng bỗng hiện lên bảng phác họa, tuy không nhìn rõ nhưng nét vẽ uyển chuyển dần hiện ra một ngôi nhà với hàng dây leo đẹp mắt, trên mỗi ô cửa sổ chăng đầy những chiếc chong chóng đang chờ gió tới.
Nét mày khẽ nhíu lại, một mảng kí ức quay về trong tâm trí hỗn loạn.
Có lẽ chỉ là trùng hợp !
– Ăn cơm !
Diệp Chi cục cằn gọi vọng ra nhưng tuyệt nhiên không một tiếng đáp lại.
Cô vùng vằng chạy ra, lại một tấm bưu thiếp màu đen đặt giữa bàn.
” Bận ! Ăn cơm trước. Vợ !”
– Tên khốn, về thì anh chết với tôi.
Diệp Chi siết chặt tay vò nát mảnh giấy. Có lẽ anh lại chơi cô chứ nào chịu thua mà gượng ép nhờ cô đi nấu cơm.
Nhưng Diệp Chi lại không hề biết tâm ý anh là thật. Vốn dĩ giữa hai người tồn tại khoảng cách rất lớn nhưng chỉ một trong hai người chịu bước qua thì khoảng cách ấy sẽ chỉ là bước chân nhỏ.
Sân vận động ngoài thành phố.
Bóng đèn cao áp thắp sáng bốn xung quanh, khung cảnh vắng lặng thế nhưng một dáng người cao cao vẫn tập chạy lao nhanh như một cơn gió vút qua, mũi giày đen trắng vút nhanh tưởng chừng như đôi chân kia không chạm đất.
Cho tới khi những bước chân chậm dần, sải chân lảo đảo tưởng như có thể ngã xuống bất cứ lúc nào. Bước chạy nặng nề chậm dần rồi dừng lại. Bóng lưng rộng rãi cúi xuống, đặt hai tay lên đùi gối thở dốc.
Giọt mồ hôi ướt đẫm chảy dài thành từng giọt.
– Vẫn chưa quên được?
Chiếc khăn trắng tinh chìa trước mặt, anh chống hông đứng dậy nhận lấy, hơi thở đứt quãng ép chặt lấy lồng ngực nặng nề.
– Lạ thật.
– Lạ gì? Hay khăn tay của tớ thơm hơn ngày thường?
– Không, cậu bị les.
Gương mặt người kia tối sầm lại, anh thoáng cười nhẹ, hơi thở dần đều hơn.
– Diệp Chi chịu nổi cậu tớ phục.
– Cậu vẫn chịu nổi tớ thôi.
– Ừ, chưa điên thôi. Giữa đêm còn chạy, người ta tưởng có ma đấy.
– Chưa !
Anh xoay tay nom đồng hồ, đã 11 giờ, anh chạy đã hơn hai tiếng.
– Cho tớ về ké,
– Cậu trả tiền xăng cho tớ đấy nhé, đừng hòng quỵt.
– Rồi ! Giám đốc.
Ngọn đèn đường hai bên lùi dần, phản chiếu những màu sắc lấp lánh.
Anh ghét chúng đúng hơn, là ghét mọi thứ nhiều màu sắc. Nỗi ám ảnh về những chiếc chong chóng nhiều màu chưa hẳn đã tàn phai. Mỗi lần tâm trạng thực không tốt chạy chính là thứ giúp anh thoát khỏi cái bóng đáng sợ. Chạy để tránh xa những thứ đang cố đuổi theo phía sau.
Người ta thấy từ anh những gì? Tất cả chỉ là vỏ bọc. Đây mới chính là anh. Luôn chạy trốn những thứ màu sắc sặc sỡ. Bởi càng nhiều màu sắc cuộc sống càng nhiều toan tính. Đừng nghĩ cuộc sống màu hồng thực đã tươi đẹp, sâu trong lớp vỏ màu hồng ấy vốn dĩ đã mang quá nhiều tổn thương để đánh đổi.
11 giờ 30 phút !
Ngôi biệt thự hai tầng chẳng chìm trong màn đêm yên tĩnh vốn có mà ngược lại còn bật sáng tất cả mọi phòng.
Luật thứ 5, anh đã trễ hẹn.
Trên chiếc giường màu trắng tinh, Diệp Chi ngồi tựa vào tường ôm chặt cứng gấu bông, có lẽ mới chợp mắt.
Tự dưng anh thấy tổn thương, cô chẳng đợi anh như cái viễn cảnh anh đang vẽ ra hoặc có thể khóc sướt mướt chạy tới ôm anh rồi lại khóc. Hình như anh đã hụt hẫng thật đấy! Cô bé này mẹ lại cố tình đùn đẩy cho anh chăm sóc, thật sự là còn ý gì khác?