Vợ Ơi! Đừng Khóc

Chương 23: Hình Như Ghen!


Đọc truyện Vợ Ơi! Đừng Khóc – Chương 23: Hình Như Ghen!

[Truyện đã được chỉnh sửa, bản gốc thay đổi duy nhất tại .com]
Hai người về tới Vương gia cũng đã sang giờ chiều.
Vương Huệ là người chạy ra nhanh nhất, mẹ chồng phu nhân chép miệng. Hai cái đứa này suýt nữa làm đám người giúp việc trong nhà đánh nhau to chỉ vì ván cá cược xem đại thiếu gia có mang cô vợ hiền về không. Sau cùng dù là bên nào cũng bị Vương Huệ phu nhân tịch thu hết tài sản cá cược cho nên sắc mặt của họ bây giờ vô cùng thê thảm.
– Mẹ, con về rồi ạ!
Diệp Chi cố tỏ ra thân mật tới bên Vương Huệ nhưng trong lòng thì run chết đi được. Dù sao cũng là mẹ chồng chưa bao giờ lớn tiếng với cô như vậy, biết là mẹ giận còn về nhà muộn nữa. Lúc liếc liếc qua Hải Khánh, anh lười biếng còn chẳng nhìn mẹ một cái.
– Được rồi. Xem như bà già này chả quản được hai người.
– Mẹ đừng suy nghĩ như vậy mà, chỉ là…
Diệp Chi đá lông nheo cho Hải Khánh, nãy giờ anh tự biến mình thành người thừa lúc này bất quá mới lên tiếng.
– Diệp Nhi mệt rồi, mẹ chưa cho cô ấy vào?
– Được rồi vì Diệp Chi mẹ mới bỏ qua đấy. Quản gia, sao bà đứng đơ ra đấy? Mau đi chuẩn bị đồ uống đi.
– Vâng tôi đi sai người làm ngay.
Vương Huệ khẽ hừ một cái, lia mắt cảnh báo mấy người giúp việc còn đứng đơ ra đấy chưa đi làm việc. Nhìn cái gì mà đơ hết ra thế, bà biết con dâu bà xinh đẹp rồi nhưng đâu cần lũ người đó dán mắt vào như vậy? Phía sau Hải Khánh cười khẽ, ở nhà hình như vẫn vậy, mẹ anh vẫn luôn cầm đầu thị phi trong cái nhà này.
– Diệp Chi, đi xa mệt rồi phải không. Ngồi xuống đây đi. Thời tiết thế này uống trà là tốt nhất đấy.
– Mẹ, con tự đi được mà. Sao mẹ lại dìu con như vậy?
Vương Huệ hơi nhíu mày, nắm tay cô con dâu kéo xuống ghế ngồi. Diệp Chi nãy giờ luôn tìm kiếm ba chồng đại nhân nhưng hình như ông ấy chưa xuất hiện, toan định hỏi thì mẹ chồng đại nhân đã ngồi sát bên cô rủ rỉ.
– Con đấy, bây giờ cẩn thận vào. Mấy việc học mệt mỏi kia dẹp cả đi. Mà chuyển luôn về đây mà sống với mẹ, mẹ chăm.
Khóe mắt Diệp Chi giật giật, cô liếc mắt ra phía sau thấy Hải Khánh đã bỏ đi ra ngoài chừng như rất vội. Cũng chẳng suy nghĩ ra anh đang vội đi đâu nữa, để cô một mình bơ vơ đối phó kiểu này…
– Sao mẹ lại chăm con được? Với lại con có bị sao đâu? Mẹ nói kì quá.
– Cái con bé này, còn định chối bay chối biến à? Hai đứa chẳng phải đã có rồi à?
– Cái gì mà hai đứa? Mỗi mình con thôi chứ?
Diệp Chi nhăn mày chẳng hiểu mẹ chồng đại nhân đang nói gì. Bà đột nhiên đập bàn một cái, đôi mắt sáng long lanh nhìn cô con dâu quý hóa lớn tiếng hoan hỉ.
– Đấy, chẳng phải có rồi à? Bây giờ có bầu rồi phải giữ gìn chứ!
Diệp Chi sặc nước bọt, hai mắt mở to trừng trừng giãy nảy lên ăn vạ.
– Ai bảo con có bầu chứ? Con bảo đến kì thôi mà. Mẹ, mẹ đang tưởng tượng cái gì vậy? Làm gì có chuyện đấy chứ.
Vương Huệ bất ngờ với phản ứng của Diệp Chi liền nheo mắt nghi hoặc. Đến kì tức là vẫn chưa có gì xảy ra hết, chuyện nay rõ ràng chắc như đinh đóng cột rồi mà lại…
– Không có thật sao? Hai đứa chưa làm gì hết à?

Diệp Chi đỏ bừng mặt, cô nuốt nước bọt lắc đầu liên tục. Cô vẫn còn đi học thậm chí là năm cuối cấp làm sao có thể xảy ra chuyện đó được
– Mẹ nghe ai nói vậy chứ?
– Mẹ kì vọng đứa cháu vào hai đứa mà lại….
Vương Huệ thở dài, sắc mặt khó coi uống cạn chén nước như đang mắc nghẹn. Việc hai bà mẹ rình rập có cháu Diệp Chi cũng chẳng còn lạ nữa, chỉ là không nghĩ đến mẹ chồng đại nhân lại hồ đồ như vậy.
– Đúng rồi, là cái miệng bà ta nói ra. Bà Mai, bà Mai đâu rồi. Mau ra đây cho tôi.
Vương Huệ bất ngờ đứng dậy, sắc mặt tức giận hùng hổ đi ra ngoài kiếm người phụ nữ tên Mai ấy. Diệp Chi thở dài xoa hai nên thái dương, rõ ràng là hiểu lầm. Nhưng làm sao lại có sự hiểu lầm như vậy được? IQ của Diệp Chi cũng thuộc hàng ba chữ số lướt qua những biểu hiện lạ của Hải Khánh hôm trước. Không còn nghi ngờ gì nữa, là hôm qua anh cố tình đã vậy thêm biểu hiện lảng tránh vừa nãy khi mẹ vừa nhắc tới chuyện.
Diệp Chi chắc chắn là thế, cô đứng dậy quyết đi tìm anh. Đại sảnh Vương gia rất rộng, đám người giúp việc còn loay hoay lau dọn thấy cô bước ra liền cúi chào theo lễ nghi. Diệp Chi phẩy tay, cô mỉm cười dịu dàng, trong chiếc đầm màu hồng vừa kín đáo vừa trang nhã của một tiểu thư quyền quý.
Trước sảnh khu vườn cắt tỉa gọn gàng lại vô cùng độc đáo bởi những tạo hình hoa lá. Thấy cô chăm chú nhìn bãi cỏ mới xới, một cô giúp việc nhanh nhẹn giới thiệu.
– Cô chủ, cỏ tất cả trong vườn đều do ông chủ tự tay cắt tỉa hết.
Diệp Chi gật đầu, mơ hồ nhớ ra ba chồng đại nhân nét mặt nho nhã, đôi mắt sáng và sắc bén cơ hồ như xuyên thấu tâm can người khác. Tuy vậy vẫn để lại trong lòng cô rất nhiều thiện cảm bởi khí chất điềm đạm và nụ cười chân thật khi đứng cạnh vợ.
– À, nãy giờ tôi chưa gặp bố!
– Ông chủ mới ra ngoài chưa về. Cô chủ muốn ra thăm vườn chứ?
– Để lát nữa, chị chỉ tôi đi tìm Hải Khánh đi.
Nữ giúp việc cười trộm, vợ chồng son rời nhau ra một chút là không được. Diệp Chi cũng thấy mình hơi thẳng thừng quá đành ho khan một tiếng.
– Cô chủ đi lên lầu ba, rẽ trái là cửa phòng của thiếu gia.
– Được rồi, chị làm tiếp đi nhé!
Diệp Chi vẫy vẫy tay rồi rời đi, không biết sau lưng lại mới mở hội bà tám. Tới khi bà chủ ra quát mắng ầm ĩ mới dẹp loạn nổi thị phi. Tiếng con dâu dịu dàng tới tai bà chủ y ngay rằng bà chủ Vương cười khẩy, đĩnh đạc ngẩng cao đầu khoe con dâu ngoan hiền đều do bà chọn chứ đâu ra. Vô tình Vương Huệ cứ thế chính là trung tâm gây thị phi trong nhà, người làm tâng bốc bà chủ đâm ra ngồi tám chuyện không màng giờ giấc.
[Truyện đã được chỉnh sửa, bản gốc thay đổi duy nhất tại .com]
Diệp Chi theo chỉ dẫn đi lên tầng ba, lâu rồi không leo nhiều bậc cầu thang tới vậy. Cô thầm cảm thán đôi giày bện cũng hữu ích lắm. Đẩy cửa phòng bên trái, tông màu phòng phá nhạt, ngay cả đồ nội thất cũng không có gì đặc sắc lắm mà nói đúng hơn toàn đồ đắt tiền ngang nhau, Diệp Chi cũng khá ngán ngẩm rồi.
Cô tin mình tìm đúng phòng, chỉ hơi ngạc nhiên phòng ngủ của anh lại rộng lớn tới vậy. Trên giá tủ sách lại treo khá nhiều cup thưởng hạng nhất các môn thể thao và thành tích các loại. Diệp Chi cũng chưa từng muốn tham gia một kì thi nào cả, không phải là cô không được chọn đi mà là vì cô được chọn đi ngay sau đó liền có rắc rối khiến mấy giáo viên buộc phải từ bỏ hy vọng. Diệp Chi chưa từng muốn đi thi bao giờ, càng không coi trọng mấy giải thưởng này nhưng hôm nay cô lại thấy khá tiếc nuối nếu không chắc chắn sẽ lôi số cup ra so đo với anh.
Căn phòng không ở lâu rồi vẫn được lau dọn thường xuyên không mảy may chút bụi nào. Bên trong nhà tắm có tiếng nước chảy, Diệp Chi đoán anh đang ở đấy, di động còn tùy tiện vứt trên giường. Chút hiếu kì nổi lên Diệp Chi thả mình xuống nệm vơ lấy di động, kì lạ anh không khóa mã. Cô mở linh tinh không phát hiện ra gì, Diệp Chi bỗng nhiên ngẩn người sao cô lại lục lọi tới vậy?
Ừm, vì anh là chồng cô thôi.
Suy nghĩ vừa lóe lên, khóe môi Diệp Chi bất giác nhoẻn cười nằm bò ra giường lục lọi vào anblum ảnh.
Hóa ra trong này cũng toàn ảnh của cô. Diệp Chi mỉm cười…
Bức ảnh được chụp gần đây nhất là khi cô nằm nhoài ra giường ăn táo, mới hôm qua thôi. Tầm gần hai chục bức gì đó, một số ảnh còn thấy cả hình hai người tuy nhiên không phải do anh chụp. Diệp Chi mở tới bức cuối cùng có hiện lên ngày 31/7 là hình ảnh cô nằm ngủ quên trên ghế sopha ở phòng làm việc của anh, tuy nhiên xét tình hình lúc đấy Diệp Chi cũng không tin là ảnh do anh chụp. Vậy thì do ai?

Khóe mũi Diệp Chi ngửi thấy mùi tinh dầu gỗ hương lành lạnh phảng phất chung quanh dìu dịu. Đoán biết là anh, cô quay người ra anh đã thả phịch người xuống cạnh cô, khóe môi còn mấp máy ý cười.
– Vợ, em điều tra gì thế?
– Điện thoại không khóa mã, danh bạ lại không lưu tên khách hàng. Đây rõ ràng không phải cái anh đang dùng.
Hải Khánh gật gù, tóc anh còn hơi ướt tùy ý gối đầu lên khăn liền xoa đầu cô vợ cáu kỉnh đang hếch mặt với anh.
– À, cái này dành riêng cho cô bé!
Cô bé! Vẫn là hai từ anh gọi Diệp Chi nhưng ngữ điệu hoàn toàn khác lúc trước. Đáy mắt anh sâu thẳm, mơ hồ như có một tầng sương phủ quanh lành lạnh như mặt nước mùa thu, cũng ở dưới đáy sâu ấy le lói dần lên tia sáng tách dần màn sương ấy ra. Anh duy nhất chỉ thấy Diệp Chi, tử mâu sâu thẳm chỉ in mỗi hình bóng cô trong đó.
– Thật?
Diệp Chi nhìn anh hỏi lại, tuy rằng cô nhận ra ánh mắt đặc biệt ấy của anh vô cùng ôn nhu, trong lòng như đánh lên hồi chuông trong trẻo nhưng không cho anh tự phụ hòng đẩy cô vào tròng. Diệp Chi nhìn anh đối chọi lại ánh mắt kiên định.
– Dĩ nhiên.
Hải Khánh nhướn mày, cô vợ nhỏ chống khuỷu tay xuống gối xem đi xem lại mấy bức ảnh cười tủm tỉm. Có mấy bức chụp hai người, khi anh biếng nhác ngồi trên ghế sofa đeo kính rất học thức còn cô thì ngoan ngoãn ngồi bệt dưới sàn coi phim.
– Cái này là ai chụp vậy.
Anh nhướn mày theo thói quen, con ngươi đen sẫm lóe ý cười nhàn nhạt.
– Mai Nhi!
Diệp Chi gật gù, đúng là chỉ có Mai Nhi thật. Vậy bức ảnh 31/7 này chắc chắn cũng do Mai Nhi chụp lại rồi. Cô với anh khi ấy rõ ràng còn khiêu khích nhau cơ mà.
– Sao vậy?
Hải Khánh nghịch nghịch mấy sợi tóc rớt trên trán Diệp Chi, hỏi bằng giọng lo lắng nhẹ. Diệp Chi lắc đầu áp mặt xuống đệm.
– Buồn ngủ thôi.
Hải Khánh khẽ ừ trong họng ôm cô vợ nhỏ vào lòng, kiểm tra trán không nóng mới an tâm để cô nằm bên.
– Buồn ngủ nhanh tới vậy?
Diệp Chi chẳng buồn nhúc nhích nằm im, hơi thở đều đều dần chìm vào giấc ngủ. Cô lại thấy hình ảnh đấy, hình ảnh một cái bóng rời xa cô nhảy vào trong đống lửa. Trái tim cô thắt lại đau nhói, Diệp Chi đã gọi một cái tên nhưng cô không hề nhớ cái tên ấy là gì. Có phải là Hải Khánh?
Thức dậy, Diệp Chi mê man sau cơn ác mộng triền miên. Giấc mơ ấy luôn tái hiện càng ngày càng giống thực. Tỉnh dậy ngay cả nhịp tim trong lồng ngực còn đập loạn xạ nữa. Quơ tay sang bên cạnh lạnh tanh, anh đã rời đi từ lúc nào. Diệp Chi chống tay ngồi dậy, căn phòng rộng lớn thực ra rất cô quạnh không có chút sức sống nào. Chung quanh cũng chỉ là khoảng không vắng lặng, Diệp Chi nhận thấy sự cô độc và ánh sáng lóa mắt từ bóng đèn chùm sang trọng giữa phòng. Cô nhớ anh liền lập tức dời đi mặc mồ hôi còn ướt đầm trên trán, tóc bết lại dính sau gáy. Sắc mặt cô chẳng tốt chút nào.
Dưới nhà, cảnh tượng tất bật chắc trong mơ cô cũng chẳng đoán ra. Người giúp việc đi đi lại lại, hết mua cái này đến cái nọ. Chưa kể người đối đáp câu này, kẻ chành chọe câu kia, ở chỗ khuất thì hai cái miệng cũng thì thầm vài ba câu rồi có khi dự đoán đủ kiểu tám xuyên thể loại.
– Vẫn còn chưa chín mà, cậu tránh ra đi.
Mai Nhi chống hông, chân đá Hải Khánh một cái đuổi ra. Anh vẫn nhón bằng được con tôm xào trong chảo bỏ vào miệng.
– Xem đi, hai cái đứa này. Đứng gọn vào cho mẹ trổ tài.

– Mẹ à, đừng cố gắng nữa, vẫn không bằng một góc của Mai Nhi.
Vương Huệ liếc đứa con trai một cái, sau đó vẫn tiếp tục đảo qua nồi canh cá viên.
– Mai Nhi, dì tuyên chiến với cháu.
– Dì này, kết quả thì vẫn thế thôi.
Mọi người đang vui vẻ, Diệp Chi đứng ngoài chẳng muốn vào phá đám giữa chừng. Vẫn là Mai Nhi đảm đang, tay áo sắn cao tháo vát thái thịt miếng nào ra miếng nấy. Bên cạnh còn có Hải Khánh đứng bên hỗ trợ, quả thật là anh đang rất vui. Trong lòng cô bất giác nảy sinh chút ghen tỵ không rõ.
Trước khi cô xuất hiện, Mai Nhi luôn là người bạn tốt bên anh. Cho tới bây giờ vẫn chỉ có Mai Nhi là người hiểu anh nhất. Những gì phía sau con người thật sự của anh cũng chỉ có Mai Nhi mới biết rõ. Bề ngoài cô luôn tỏ ra là người vụng về nhưng nhiệt tình, thích cãi nhau và khá bản lĩnh. Suy cho cùng vẫn là một cô gái chút yếu ớt luôn cần có người bảo vệ khỏi phải tự mình xù lông nhím phòng vệ. Nhưng có thật là hai người chỉ thân nhau như bạn bè? Trên đời này tồn tại thứ tình bạn mật thiết khác phái như thế sao? Hoặc có thể là Hải Khánh, hoặc Mai Nhi có vấn đề về giới tính. Tuy nhiên vấn đề này Diệp Chi đi nhạy bén để nhận ra rằng khả năng đó không thể xảy ra được. Vậy thì…
Điện thoại Diệp Chi bỗng reo lên đã lập tức đánh động mọi người dồn sự chú ý về phía cô. Diệp Chi cũng giật mình, khóe môi hơi nhích lên mỉm cười rồi nghe điện thoại. Mọi người phát hiện ra có cô chủ đã tự giác im lặng một chút.
– Mẹ à, con nghe!
Là mẹ ruột cô gọi, trái lại với sự bình thản ngày thường khi mẹ gọi tên cô thì lúc này giọng bà là nghẹn ngào gấp gáp một cách bất thường.
“Diệp Chi,… Con à, mau tới bệnh viện đi. Ba con… Ba con… “
– Mẹ, ba làm sao? Mẹ!
“Con cứ tới bệnh viện trung tâm đi, mẹ không biết phải làm sao nữa… Diệp Chi”
Âm thanh điện thoại vọng ra khá rè. Hải Khánh nhận thấy sắc mặt biến sắc của cô đã lại gần đỡ cô vào lòng mình. Diệp Chi bất giác mất hết ý thức, cô chỉ biết trước nay giọng mẹ chưa bao giờ khẩn khoản hoảng sợ như thế, chỉ duy nhất có lẽ là lần cô 10 tuổi, cũng là khi cô tỉnh lại mà đầu óc rỗng tuếch, mẹ cứ chỉ biết gọi tên cô mà thốt chẳng ra lời.
– Diệp Nhi, ba mẹ sao vậy?
– Con gái, sắc mặt con tệ quá. Mau nói cho mọi người nghe nào.
– Ba mẹ… con hiện giờ đang ở bệnh viện trung tâm.
Nói xong, cô chỉ biết bỏ chạy ra ngoài. Hải Khánh theo sau ngay sát cô. Diệp Chi chẳng để ý gì cứ cắm cúi đầu chạy may thay có anh phía sau bảo vệ nếu không cô sẽ vướng bậc thềm kia mà ngã mất.
Mai Nhi đã lấy chìa khóa xe và chạy xe ra phía cổng, lúc này mở toang cánh cửa xe ra chờ mọi người lên. Những lúc tình huống khẩn cấp đầu óc cô luôn nhanh nhạy một cách linh hoạt. Vương Huệ cũng đi, bà làm sao mà ngồi yên cho được khi bên thông gia gặp chuyện, huống hồ gì còn là cô bạn thân của bà. Trong lòng chỉ cầu khẩn mọi chuyện bình an, cơ sự thế nào thì sắc mặt trắng bệch không còn tí máu nào.
– Bình tĩnh, ba mẹ em cũng là ba mẹ anh.
Hải Khánh dỗ cô vợ nhỏ trong lòng. Diệp Chi vô thức gật đầu, tay không ngừng bấm điện thoại liên lạc cho mẹ mà không thể được.
– Khỉ thật, tắc đường rồi.
Mai Nhi siết chặt tay vô lăng chửi thề, cô bực mình nhấn còi liên tục. Phía trước có hàng dãy xe chừng vài tiếng mới qua được.
– Chúng ta đi đường tắt, cậu quay xe được không?
Giọng anh rất vội vã, ngữ điệu gấp gáp không ngừng có lẽ cũng vì tác động từ ngoại cảnh. Diệp Chi lo lắng đến độ toát mồ hôi, nhìn ánh mắt ráo hoảnh của cô vợ nhỏ như đang chìm xuống đáy sâu tuyệt vọng khiến anh trong lòng vô cùng khó chịu. Cảm giác xót xa khi nắm lấy bàn tay nhỏ ngắn giá ngắt của cô lại khiến anh thêm phần bực bội.
Mai Nhi liếc nhìn anh qua gương chiếu hậu một vài giây do dự rồi gật đầu chắc nịch.
– Được, dì Huệ cài dây cho chắc vào.
Vương Huệ nhìn Mai Nhi, lá gan bà cũng rất nhỏ không biết lũ trẻ vừa nghĩ ra cách gì tuy nhiên dù là cách gì trong tình thế này đều là nguy hiểm cả. Thế nên bà ngồi ở hàng ghế trước hít thở thật sâu chuẩn bị tâm lí “ra trận”.
Hải Khánh cũng đoán được Mai Nhi định làm gì, anh chỉ có thể giữ chặt Diệp Chi trong lòng, nhắc nhở cô mọi chuyện sẽ không sao.
Giữa lòng đường xe cộ ùn tắc, đoàn xe ôtô chen chúc nhích từng chút một trong làn khói bụi ô nhiễm. Thời tiết ẩm ướt mùa xuân về chiều cũng vì thế mà trở nên nóng nực bức bách. Chiếc Lexus mà đen tuyền đột nhiên lùi lại thúc vào mũi xe bên dưới khiến cho hàng xe phía sau cũng bị chấn động lùi lại theo. Chủ xe phía sau còn bàng hoàng chưa lên tiếng chửi mắng đã bất ngờ vì lần nữa đầu xe mình bị thục cho lúm một góc trước mui xe, vừa tạo ra khoảng trống xung quanh tuếp đó chiếc Lexus màu đen tuyền bóng loáng bẻ lái qua phải phóng lên vỉa hè. Đầu xe quay ngược lại hướng vừa rồi, lại nhanh chóng vượt lan can phi sang lòng đường ngược chiều bên cạnh. Cứ thế chiếc Lexus sang trọng đã rạo nên một ấn tượng vô cùng hoành tráng giữa tuyến đường ngược chiều và hiển nhiên đã lọt vào tầm ngắm của cảnh sát giao thông.

Hiệu lệnh dừng xe được phát ra từ trạm cảnh sát giao thông phía trước, Mai Nhi vẫn tập trung lái xe giữa tuyến đường ngược chiều không bàng quang gì tới. Vậy nên cô không hề giảm tốc độ mà phóng xe qua trước mặt mấy người mặc cảnh phục vàng, thậm chí làm cho hàng loạt xe đang đi đúng chiều cũng luống cuống bẻ lái né tránh. Phía sau đã bắt đầu có xe cảnh sát đuổi bắt, không ngừng phát loa thông báo ngừng xe. Mai Nhi cũng là người có bản lĩnh vô cùng cứng rắn không do dự gì mà tăng tốc thêm nữa.
– Mai Nhi, dì chóng mặt rồi.
– Dì nhắm mắt lại đi, may là con lái xe chứ không là người khác thì bánh xe đã không chạm đất mà bay luôn rồi.
Giọng Mai Nhi khá thoải mái, ánh mắt liếc qua gương chiếu hậu có phần khiêu khích. Nhưng Hải Khánh đâu có tâm trạng nghe, anh còn bận ôm bảo bối trong lòng, thêm nữa an nguy của mọi người cũng là an nguy của cô, cho nên tự cô biết lái sao cho tốt. Chỉ có điều, mấy cái xe cảnh sát kia thật ồn.
– Mai Nhi, dừng xe, dừng ngay.
Vương Huệ lớn giọng quát rất nghiêm túc. Không phải là sợ hết nổi rồi chứ? Dù sao cũng là người già sai chịu nổi cảnh đi xe như tìm đường chết thế này. Cô bắt đầu cho xe chạy chậm lại, mấy cái moto cảnh sát phía sau cũng thừa cơ mà bao vây chiếc xe lại. Mai Nhi cảm thấy hơi tức, xe cũng cứ thế mà bị mấy chiếc xe cơ động xung quanh ép sát bắt lái vào lề đường.
Trên thực tế còn trình bày thủ tục các kiểu nhưng thực chỉ có Vương Huệ hạ cửa kính xuống, sắc mặt phẫn nộ tột cùng.
– Xin mời xuống xe xuất trình giấy tờ.
– Các anh muốn gì hả? Có biết đang ảnh hưởng tới tính mạng người không?
– Thưa bà…
Vương Huệ quát lớn, nhận được biểu cảm tức giận từ người phụ nữ trước mặt không khỏi làm mấy người cảnh sát bất ngờ lẫn khó chịu nhất thời ấp úng.
– Thật là quá quắt, con dâu tôi đang mang thai bị ngã. Tôi cần đưa nó đi gấp, các ngươi có còn nhân tính không hả? Mau dẹp đường giúp tôi đưa nó tới bệnh viện mau.
Mấy người cảnh sát nhất thời đưa mắt về phía sau xe. Chỉ thấy người phụ nữ nằm co rúm trong lòng người đàn ông kia.
Hải Khánh biết mẹ sẽ nhất quyết không chịu thiệt, chỉ có điều không ngờ ngay cả chuyện này bà cũng dám nói ra. Anh chỉ còn cách phối hợp ôm chặt Diệp Chi vào lòng, trong thâm tâm lại có chút ngưỡng mộ. Dù là Vương phu nhân thì sao chứ? Bà cũng chỉ là một người phụ nữ bình thường xử lí khôn khéo, đâu phải lúc nào cũng lôi quyền thế ra dọa nạt.
– Còn nhìn nữa? Vợ tôi xảy ra chuyện gì các người gánh nổi?
– Ôi con ơi, cố lên! Khổ thân con dâu tôi, cháu ơi. Cháu có mệnh hệ nào bà với mẹ cháu sống sao.
Một người trừng mắt nhìn tỏa ra nộ khí lạnh lùng, một người kêu la thảm thiết không ngừng mắng mỏ cảnh sát bất nhân. Rốt cuộc đám cảnh sát cũng bị gia đình này làm cho rối trí mắt nhắm mắt mở gật đầu cho đi nhanh, thậm chí còn cả đoàn xe hộ tống xung quanh đi đường ngược chiều để tới bệnh viện cho kịp nữa. Phen này thì họ bị cấp trên mắng cho tơi tả rồi nhưng cứu người vẫn là quan trọng nhất. Có điều họ bị Vương Huệ dắt mũi mất rồi, bà tự đắc trong lòng sống từng tuổi này rồi sao có thể dễ dàng bị mấy kẻ trẻ tuổi khống chế được. Tuy nhiên trước sau gì bà cũng về nịnh nọt với chồng đòi lại công bằng mới được.
– Trên xe mà cũng đặt tỏi, cháu ăn chắc?
Vương Huệ chừng như bứt dứt vừa nói vừa lấy khăn lau mắt. Vừa nãy nhìn thấy tỏi liền chấm qua khóe mắt vờ diễn. Mai Nhi ngồi cạnh thực đã muốn bò lăn ra mà cười rồi, đúng là gừng càng già càng cay.
– Phu nhân à, dì cũng tinh thật đấy, nhìn thấy củ tỏi của cháu. Bỏ lại đi, có tỏi phòng trên xe an toàn hơn mà.
Dạo gần đây Mai Nhi đi coi bói thấy có oan hồn bám theo mình, coi cũng gặp không ít chuyện kì quái nên quyết định tin vẫn là hơn không. Nghĩ ngợi một lúc rồi liếc qua hai người kia trên gương chiếu hậu, khóe môi không khỏi dập tắt ý cười.
– Hai người ổn chứ?
Thực ra chẳng có gì không ổn cả nhưng cũng chẳng có tâm trạng tán dương bà mẹ khôn lanh. Vương Huệ cau mày nghĩ ngợi phiền muộn gì đấy rồi xua tay.
– Lái xe mau lên.
Khóe mi Diệp Chi ươn ướt, cô đưa tay lên lau nước mắt mà miệng nhoẻn cười trông rất khó coi.
– Sao thế?
– Em rất biết ơn mẹ.
Hải Khánh gật gù, đúng là không còn từ gì để nói nữa rồi. Khóe môi anh bất giác kéo một đường cong nhẹ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.