Vợ Ơi! Đừng Khóc

Chương 19: Chạy Trốn Kí Ức (1)


Đọc truyện Vợ Ơi! Đừng Khóc – Chương 19: Chạy Trốn Kí Ức (1)

Dạ Hương, loài hoa đêm đêm lặng thầm nở dưới ánh trăng. Từng cánh hoa trắng muốt ẩn nhẫn trong màn đêm tĩnh lặng, sương lạnh thẫm ướt đầu mỗi nhánh hoa. Mùi hương thanh khiết dặt dìu thơm lạ lùng.
Trời hửng nắng, cánh hoa cũng ỉu xìu mà khép lại. Ánh ban mai ấy dẫu đẹp như thế loài hoa đặc biệt này lại chẳng buồn đón chào, nó yêu bóng tối, đêm đêm vẫn chờ trăng lên và tỏa hương.
Ngắt lấy một cánh hoa và tì mẩn ngắm nhìn, Hiểu Khang quay nhìn căn phòng trống rỗng riêng đồ đạc thì vẫn còn nguyên. Hạ Vân bò đi chỉ một lời nhắn đừng tìm. Cho dù cậu có đi tìm thì sẽ biết cô ở đâu sao? Cậu hiểu cô sẽ chẳng chấp nhận ở cạnh người thân nhưng không hiểu gan cô thực sự lớn tới đâu mà người không bỏ đi như vậy. Cảm giác lúc này của cậu chẳng khác nào đang dâng một món báu vật quý giá mà cô nhẫn tâm vứt bỏ, cô đã hất thảy cậu ra khỏi suy nghĩ của mình. Cô chẳng quan tâm liệu cậu sẽ cảm thấy như thế nào? Cô nhẫn tâm bỏ đi, phũ mặc ai đó tự chìm đắm trong mớ cảm xúc rối ren, chẳng khác nào kẻ thất tình.
Bà Nhã Linh đi qua hành lang, lén liếc con trai mình trong phòng cũ của Hạ Vân thì chỉ còn biết thở dài. Người mẹ thương con dĩ nhiên không thể con chịu thiệt trong tình cảm, bà là một người phụ nữ vậy mới trở nên ghét bỏ Hạ Vân. Những gì con trai bà làm, chẳng lẽ còn chưa thể hiện rõ hay sao? Đứa con trai lại ngốc nghếch tự thất tình nặng như vậy, bà không cam lòng. Nhã Linh định đưa tay lên gõ cửa nhưng chần chừ bỏ tay xuống, Hiểu Khang không thích bà quan tâm tới chuyện của cậu. Rồi có khi cậu con trai lại mang chút chấp niệm hiểu lầm ý tốt của mẹ nó nữa chứ. Nhã Linh lén thở dài im lặng rời đi.
Nhạc chuông điện thoại mặc định réo vang trong túi quần của cậu. Đáy mắt Hiểu Khang vội loé lên chút hi vọng nhưng ngay sau đó liền thất vọng, hệt như từ trên mây mươi tám tầng rơi xuống vậy. Màn hình điện thoại hiện lên hai chữ “bà cô”. Đã là bà cô thì chẳng dễ chịu chút nào, Hiểu Khang lười biếng đi vào trong nằm lên chiếc giường trải ga hồng, mặt đệm hãy còn lưu dấu mùi dầu gội đầu của Hà Vân. Mắt Hiểu Khang nhắm nghiền, áp điện thoại lên tai:
– Gì?
“Thằng ranh, sao giờ mới chịu nghe”
Cái giọng xa xả lảnh lót phát ra từ loa điện thoại, Hiểu Khang mắt nhắm mắt mở đẩy điện thoại ra xa đồng thời dùng hai tay xoa tai, chắc sắp thủng màng nhĩ mất.
“Cho 5 phút nữa tới ngay con hẻm sau núi, bằng không liên hệ với nhà xác hốt xác chị mày”
– Cái gì?
Hiểu Khang la ầm lên nhưng đầu dây bên kia đã ngắt. Cậu đang định phản kháng, 5 phút không thể nhanh như thế được nhưng sực nhớ trong cuộc hội thoại vừa rồi hình như có tiếng phanh xe, ma sát bánh với mặt đường tốc độ cao. Chứng kiến nhiều cuộc đua xe, mà chính cậu cũng rất rành tay lái nên tiếng động vừa rồi tuyệt đối không sai.
Mặt Hiểu Khang méo xệch, vừa lo vừa hộc tốc chạy vội xuống dưới nhà. Mẹ mà biết cậu sử dụng moto nhất định sẽ khóa luôn tài khoản mất. Nhưng chuyện hình như chẳng còn cách nào khác, bà cô vẫn mãi là bà cô phiền phức.
Về phía đoạn đường bên hẻm núi, cuộc đua tốc độ không còn để chạy thoát sát thủ phía sau mà là cá cược với tử thần. Đoạn đường chỉ rộng chưa đầy 2 mét và bên cạnh hẻm núi sâu hút đã bị phá mất lan can. Rõ ràng không phải ngẫu nhiên mà lan can bên đường bị phá. Bàn tay Mai Nhi đã ướt đẫm mồ hôi, cố gắng siết chặt vô lăng tiếp tục nhấn ga tăng tốc độ. Phía sau khẩu AK 47 trên mui xe bạc đã nhắm trúng đối phương, khóe miệng kẻ sát thủ khẽ nhích lên một nụ cười tàn độc.
Đối tượng xác định vào tầm ngắm!
***
– Không chảy máu trong, não ổn, vết thương lành, không dính bệnh truyền nhiễm. Thể chất hồi phục tốt.
Mai Nhi ném hồ sơ bệnh án về phía Hải Khánh, cô nàng có vẻ rất phấn chấn, phấn chấn vô cùng tốt vì từ khi biết được trên đời có Vương Hải Khánh đã bắt được cái tên này tới bệnh viện kiểm tra sức khỏe.
Anh mặc mớ hồ sơ trượt dần xuống sàn ghế, dở qua dở lại quyển tạp chí không buồn liếc nửa con mắt. Cái người kia mặt dày, không để tâm tới sắc mặt anh ngồi vào ghế lái liếc qua gương chiếu hậu.
– Cậu cứ ngoan ngoãn thế này có phải đáng yêu không? Có khỏe mạnh thì mới trị được em dâu tớ chứ. Chết, lộn rồi. Em dâu tớ phải chịu đựng cậu mới đúng, khổ thân con bé.
– Nhiều chuyện!
– Nói cho cậu biết, hôm qua tớ bắt gặp em dâu ngồi ngoài vệ đường ôm bụng. Hỏi Ân Ân mới biết từ ra em dâu thích ăn kem bông nên ăn liền 5 chiếc, bị đau bụng chắc cả buổi học hôm qua ấy chứ. Mà hôm qua cậu có về đâu nhỉ?
Hải Khánh lúc này liếc cô nhiều chuyện, Mai Nhi híp mí cười cười vặn vô lăng. Tiếp tục buôn chuyện. Đúng là hôm qua anh cùng bố đi gặp đối tác, tới sáng nay mới từ sân bay về Mai Nhi đã kéo phăng anh đi kiểm tra định kì bằng không sẽ hóng hớt với bố anh. Diệp Chi tối qua chuyển sang nhà Ân Ân ngủ, trọn vẹn hai ngày không gặp cô bé.
– Cũng 10 rưỡi rồi, thật trùng hợp nha. Cậu không có lí do gì để tớ qua đón em dâu chứ?
Anh im lặng, lí do lí trấu cái gì? Chẳng phải nãy giờ vòng vo tam quốc cũng vì lẽ này? Anh không buồn chấp niệm, lẳng lặng lật dở tạp chí.
– Cậu có để ý dạo này con bé ăn cơm ở nhà ít đi không? Tớ nghe Ân Ân nói hình như là đang giảm cân thì phải. Phụ nữ mà, ai chẳng thích đẹp trong mắt người mình yêu…

Mai Nhi luyên thuyên cứ ngước mắt nhìn lên gương chiếu hậu xem phản ứng anh thế nào vậy mà cơ mặt anh phẳng lì y nguyên, chỉ là tay anh cầm tạp chí đã vô thức siết lại.
– Dáng cậu đẹp, rất chuẩn.
Năm chữ, nhịp ngắt 3/2, tức thì làm ngắt ngay suy nghĩ đang dông dài hơn mớ bòng bong mà Mai Nhi sắp tuôn ra. Cô nàng cười híp mí, kịch liệt gật đầu.
– Dĩ nhiên, tớ tin mắt nhìn của cậu. Nhưng mà Diệp Chi của cậu chỉ kém tớ…
– Hiện tại vẫn ế!
– Cậu… hừ, cứ ôm quyển tạp chí vớ vẩn của cậu đi. Nói cho cậu biết, tớ đây còn kén chọn, đàn ông chỉ như cậu không đáng kéo nửa con mắt tớ liếc.
Khóe môi anh khẽ cong nhẹ, ngồi bắt chéo chân rất ư nhàn hạ đọc chữ. Có như vậy, thế giới tạm thời bình yên trong chốc lát.
Đi tới giao lộ, xe dừng lại chờ đèn đỏ. Anh nãy giờ luôn nhìn cô nhưng tuyệt đối cô chẳng để lộ ra điều gì khác thường. Hải Khánh đặt tờ báo xuống, hai tay anh vòng trước ngực. Mai Nhi vô tình nhìn qua gương chiếu hậu rốt cuộc bị gương mặt của anh dọa cho hết hồn.
– Gì vậy? Mặt cậu như bao công ý, định làm tổng tài phúc hắc thì chưa đủ trình độ đâu nhé.
– Cậu không có gì để nói với tớ?
– Hey, cậu muốn biết gì về đời tư của tớ nào? Dạ dày của tớ tốt, vấn đề đi ngoài không có gì thất thường.
Mai Nhi chống cằm cười cười, sắc mặt cô nàng quá ư ti tiện. Ngược lại, Hải Khánh đã tối sầm mặt lại, chính là cái vẻ mặt cạn lời dành cho cô bạn thân.
– Cậu vẫn chưa nhận ra bản thân vì sao vẫn ế à?
Đèn xanh bật lên, Mai Nhi giữ vô lăng phóng vào làn đường cao tốc. Tay lái của cô khá tốt, là một người ưa tốc độ mạo hiểm. Vấn đề mà Hải Khánh đang nhắc tới cũng chính là điều cô không muốn nói ra. Anh dã biết rất chắc chắn nên cô chẳng buồn giấu, tâm tư đặt hét vào tay cầm vô lăng lượn lách nhanh vào đường cao tốc.
– Cậu không muốn nói cũng được, nhớ phải cẩn thận.
– Tớ biết rồi, chỉ là sơ xuất thôi.
Nụ cười cô tươi rói trên môi nhưng ngược lại ánh mắt không như thế. Xem chừng chuyện không như những gì anh tưởng tượng. Mai Nhi vô tư mọi ngày đã để hồn bay đi đâu mất.
Anh thở dài, một dự cảm không tốt chút nào. Ngước nhìn ra ngoài cửa kính, bầu trời cuối đông ảm đạm, màu sắc xám xịt…
————
Xe dừng lại một nơi ngoại thành khá xa, bầu trời mùa đông ủ rũ trong màu xám u ám. Xung quanh cây cỏ như thiếu sức sống, ủ mình trong lớp vỏ sần sùi cằn cỗi. Bao quát chung quanh dường như chỉ ngửi thấy mùi đất bùn, hơi rơm rạ hong khô trên một mô đất. Không như những gì Diệp Chi tưởng tượng ra một vùng quê đồng lúa xanh ngát, thơm mùi cỏ non, mà mùa đông tầm này kiếm đâu ra cánh đồng như thế? Trong lòng lại có chút thất vọng ngó nghiêng xung quanh.
– Nơi này thì có gì vui chứ.
Diệp Chi bước xuống xe và uể oải ngáp dài quay đầu lại với Ân Ân đang hì hục làm gì trong xe còn chưa bước xuống nữa. Lát sau Ân Ân nhảy xuống, tay cầm theo một lẵng hoa quả nở nụ cười tươi rói. Diệp Chi thoáng rùng mình, với bộ đồ mỏng manh thế kia mà Ân Ân không thấy lạnh hay sao? Còn cô dường như đã vác cả tấm chăn bông lên người rồi.
– Chúng ta đi thôi, đi dã ngoại thế này mới tuyệt chứ.
Ân Ân tự đắc vênh mặt, làm như phát hiện ra vùng quê dã ngoại này là chiến tích hào hùng lắm vậy. Diệp Chi theo ngày sau cô bạn, vì là đường đất lại gập ghềnh nên ôtô không thể vào sâu trong làng hơn nữa. Ngôi làng nhỏ chừng thưa thớt vài ba nóc nhà đang nhả ống khói, đất đai ở đây lại có tính kiềm nhiều hơn chỉ thích hợp cho cây công nghiệp nên đập vào mắt hai người là cánh rừng cao su bạt ngàn, ngôi làng nhỏ dường như chìm sâu vào dưới tán rừng thật giống một sơn trang trong mấy bộ phim kiếm hiệp, đáng tiếc chẳng có liễu rủ bờ hồ tre nghiêng theo gió gì ở đây cả. Diệp Chi ngó nghiêng chung quanh, một cảm giác lạnh lẽo bỗng dưng lùa vào da thịt mặc dù cô đã mặc áo rất dày, sau gáy bỗng rợn người. Cảm giác này giống như đang có hàng trăm ánh mắt đang dõi nhìn cô vậy. Diệp Chi bất giác nhíu mày, vội vã sóng bước cùng Ân Ân.
Hai người dừng lại trước một ngôi nhà có vẻ mới xây từ vài năm gần đây, trông ngôi nhà nhỏ khá sáng sủa trong tất cả những ngôi nhà trong làng. Cây tùng bách trước cửa cũng chưa cao tới đầu người. Ân Ân gõ cửa, trông cô nàng mỉm nụ cười xinh xắn hoạt bát như một đứa trẻ mới về nhà.

– Bà ơi, tụi cháu tới rồi.
Cánh cửa gỗ lẹt kẹt mở ra, trước bậc cửa xuất hiện một bà cụ lưng hơi còng. Gương mặt già nhăn nheo mỉm cười hiền hậu
– Các cháu đi đường xa rồi, mau vào đi khỏi lạnh.
Ân Ân vâng một tiếng rõ to, Diệp Chi hơi đầu chào vị chủ nhà. Người phụ nữ hơi nheo mắt nhìn cô gật khẽ đầu một tiếng.
– Nhà thiếu nhiều thứ không đầy đủ như thành phố, các cháu thiếu gì cứ bảo với bà.
Diệp Chi chưa kịp đáp thì cái giọng lanh lảnh của Ân Ân vọng ra từ trong nhà tắm oang oang
– Bà cứ nấu nhiều món ngon cho cháu là được rồi. Phần của cháu cho cay nhiều nhé, của con nhỏ kia bà khỏi cho.
Hai bà cháu nhìn nhau cùng cười rồi bước vào nhà mỗi người một việc.
Diệp Chi ngồi vào ghế bên góc lò sưởi hơ tay cho ấm người. Ân Ân mải đi dọn phòng còn bà cụ thì đang tất bật chuẩn bị bữa trưa, Ân Ân dặn cô đừng có táy máy vào những việc bếp núc tranh làm với bà cụ. Bà thường thích chuẩn bị bữa ăn như thế, cả một ngày dài người già vốn chỉ quanh quẩn làm hai bữa cơm cố tỏ ra chút bận rộn. Diệp Chi thoáng thấy bà cụ để ý mình nhiều lần, cô chỉ nghĩ bà nhìn người thành phố không quen nên không có ý gì thăm dò bà. Tuy nhiên khi ánh mắt cô vô tình chạm phải ánh mắt bà, người phụ nữ có vẻ hơi giật mình rồi lại cúi đầu nhặt tiếp mớ rau.
– Cháu đã từng đến đây lần nào chưa?_ người phụ nữ hỏi nhỏ nhẹ, giọng miền quê của bà chầm chậm nghe rất lọt tai.
– Chưa, đây là lần đầu cháu tới đây.
Diệp Chi vừa nói vừa ngó nghiêng chung quanh:
– Bà sống một mình ạ?
– Ừ, trong làng toàn người già thôi. Người trẻ cũng bỏ đi lên thành phố hết rồi. Nơi này từng rất đông vui…
Bà cụ đang nói dở liền ngắt giữa chừng, hẳn như một quá khứ sung túc không muốn nhớ lại nữa.
Diệp Chi hơi gật đầu tỏ ý đã nghe thấy. Cô chẳng hề nhận ra ánh mắt người phụ nữ kia vẫn đăm chiêu nhìn mình nghĩ ngợi. Rõ ràng thấy cô tất quen, mặc dù mắt đã kém nhưng cảm giác thì không sai vào đâu được. Bà cụ dừng công việc lại đắn đo nhìn cô một lúc rồi lại tiếp tục công việc, tự cho suy nghĩ của mình thừa thãi.
Ân Ân sau một hồi chuẩn bị dọn dẹp ga giường nhún nhảy chân sáo chạy ra ngoài, cô nàng hôm nay hoạt bát hơn mọi ngày nhiều. Trái lại, Diệp Chi trưng bộ mặt ỉu xìu như cá muối, ngồi bên bếp lửa mà vẫn còn run khẽ.
– Tao với mày qua rừng khộp đi.
– Gì hả?
– Biết ngay cái bản mặt ngu ngơ của mày mà, mày không biết rừng khộp như thế nào thì tao dẫn đi. Tiện thể xem mấy con sóc tao thả vào rừng thế nào rồi.
Cần gì phải chờ Diệp Chi gật đầu, Ân Ân một mực kéo tay Diệp Chi ra ngoài không cho phép cô bạn phản kháng.
Ngoài đường đất chẳng một bóng người, ai ai cũng ở trong nhà ngồi bên lò sưởi. Diệp Chi thấy chút tủi thân khoác tay Ân Ân cùng sóng bước.
– Mày dư năng lượng thật đấy.

– Còn mày? Không phải nhớ chồng rồi chứ? Ái chà, người ta mới đi sáng nay mà…
Ân Ân chẹp miệng ra chiều tiếc rẻ bị Diệp Chi cau mày liếc cho một phát.
– Mày đừng trách tao trở mặt với mày đấy.
– Xuỳ, giờ mày có người bảo vệ rồi thì chả lớn tiếng như vậy. Đâu như tao theo đuổi cả năm trời mà tên khốn ấy cứ quay mặt tỉnh bơ.
Nói tới đây, Ân Ân giậm chân liền lún sâu dấu chân xuống mặt đường đất nhão. Diệp Chi nhe răng cười trêu cô bạn. Gì chứ Ân Ân mặt dày không kém thế mà làm đỉa bám theo một anh IT sắp tốt nghiệp, vậy mà người ta cứ im lặng làm cho Ân Ân tiến không được, lùi không xong.
– Kia là rừng khộp.
Ân Ân chỉ tay về phía cuối con đường đất. Cánh rừng trụi lá và trơ ra cành khẳng khiu, nếu Ân Ân không nói về đặc tính của cây rừng chắc Diệp Chị lại nghĩ ngay chỉ mà một rừng cây chết.
Cuối làng, một bãi đất trống không. Ở đó hình như vẫn còn nền móng của một ngôi nhà. Bờ tường xanh rêu lởm chởm sắp xụp xuống bên mớ cỏ dại leo tíu tít xanh rờn. Thần thức Diệp Chi lúc này mơ hồ, cô không rõ là gì chỉ biết vô thức đứng nhìn nó một lúc lâu. Trong lòng tựa như một cảm giác đang cuộn trào muốn ồ ạt tuôn ra. Nhưng là gì thì cô không biết.
– Diệp Chi, mày sao vậy?
– Tao hơi mệt.
Diệp Chi cau mày, lại cái cảm giác khó chịu nôn nao này. Cái cảm giác hối hận luyến tiếc gì đó rất mơ hồ
– Hay mày quay về nhé, tao đi thăm lũ sóc một chút.
– Chỉ hơi mệt thôi, tao đi với mày được.
– Sáng giờ tao thấy mày bất thường rồi, cứ lầm lì đến tao còn khó chịu. Chả giống mày tẹo nào.
– Tao ổn, chắc tại sáng không kịp ăn gì.
Diệp Chi cười cười đẩy Ân Ân đi trước. Cô muốn bước nhanh ra khỏi nơi đó. Kí ức không rõ cô đã đánh mất bao nhiêu, không rõ đã có những gì quan trọng mà cô bỏ rơi mất. Hơn 8 năm về trước cô tỉnh dậy, thứ đầu tiên cô nhớ chỉ là trần bệnh viện trắng toát. Cô ghét màu trắng, cô sợ nó.
Mười năm đầu đời cô đánh mất sạch kí ức, cô chưa từng muốn lấy lại. Cô sợ hãi cảm giác nhức đầu đau như búa bổ, giống lúc này tựa như có cơn gió lạnh toát lùa vào từng thớ da thịt buốt giá.
Kí ức ấy vừa muốn lấy lại nhưng càng sợ hãi nó vô cùng? Tại sao?
Khi Ân Ân huýt sáo bằng miệng quả nhiên có chừng 5 con sóc chuyền cành lao tới. Tuy nhiên có vẻ chúng sợ người lạ là Diệp Chi nên chẳng bén bảng tới gần mà vẫn giữ khoảng cách. – Tuyệt quá, mày làm sao huấn luyện nổi chúng vậy?
– Nó vốn dĩ là của tao, nuôi nấng những 3 năm trời. Tại lũ đó suốt ngày ngồi trong lồng ăn hại, tao thả chúng nó về tự nhiên cho biết mùi tự kiếm thức ăn.
Diệp Chi gật gật, tay cầm một vực quả khô từ túi áo Ân Ân dụ chúng tới ăn mà lũ sóc chẳng thèm nhúc nhích.
– Mày cũng thừa hơi nuôi chúng thật. Xem kìa, có đồ ăn mà chúng chẳng thèm tới.
Ân Ân huýt sáo, tung nắm quả khô ra xa chúng mới trèo cây xuống nhặt. Diệp Chi bĩu môi, cô cũng bảo Hải Khánh nhất định mua mèo cho cô rồi. Tới lúc ấy huấn luyện mèo thật tốt cho Ân Ân sáng mắt ra, còn lũ sóc khinh người kia nữa, chẳng nhẽ cô cho chúng vào nồi?
– Ân Ân, mang điện thoại không?
– Có, nhưng ở đây không có tín hiệu. Nhớ người ta muốn gọi rồi à?
Ân Ân chìa điện thoại cho Diệp Chi, đồng thời híp mí trêu ngươi. Diệp Chi cau mày giật lại điện thoại, cô chỉ muốn chụp ảnh một chút thôi.
– Mày lanh quá ha, bớt nói xàm đi. Tao đi loanh quanh chút.
– Cẩn thận lạc đấy.

Diệp Chi gật đầu bước về phía trước, lúc quay lại đã thấy Ân Ân cười híp mí. Lũ sóc cũng nhảy lên vai, lên cánh tay của chủ nó mà gặm nhấm quả khô. Diệp Chi mỉm cười đưa máy lên chụp Ân Ân một kiểu.
Cô lại tiếp tục tiến sâu vào rừng khộp, vừa đi vừa nhớ đường. Rừng vốn không có lá, khoảng cách các cây cũng khá thưa nên dù có lạc cũng tìm được đường về. Đi một đoạn nữa, vừa hay cô bắt gặp một đàn sóc chừng gần chục con đang túm tụm một chỗ nhặt những hạt ngô vàng trên lớp lá khô. Giữa rừng này làm gì có ngô?
Cô liền đưa mắt tìm kiếm, đúng như suy đoán có thêm một người khác đang ở đây. Cách nơi cô đứng một đoạn, dưới mạn sườn dốc có người đàn ông đứng quay lưng về phía cô. Không rõ mặt mũi nhưng Diệp Chi nhận ra trước mặt anh ta là giá vẽ. Bước lại gần hơn nữa, đường nét trên mặt giấy cô càng nhìn rõ hơn. Anh ta đang vẽ khu rừng trước mặt, nét vẽ rất mềm mại tựa như từng nhánh cây anh ta vẽ cũng đang chuyển động theo gió, đúng là rất tinh xảo.
Mũi giày cô dẫm trên lớp lá khô liền gây tiếng động, người đàn ông trước mắt liền cảnh giác quay lại. Diệp Chi ngỡ ngàng đứng đơ ra nhìn người đó, gương mặt đúng là rất quen. Còn ánh mắt của người đó ban đầu lạnh lẽo cảnh giác cao độ nhưng sau đó liền trở về vẻ bình thường.
– Tôi nhận ra em, cô gái ở biển.
Khóe miệng anh hơi cong lên, nụ cười dịu dàng như lướt qua ẩn hiện. Diệp Chi theo phản xạ gặp người quen liền mỉm cười, cô vẫn nhớ cuộc nói chuyện hôm đó. Cô rất ấn tượng với cách nói chuyện của anh, hoặc có lẽ trong lúc tâm trạng cô tồi tệ nhất thì vô tình anh lại là người để lại trong lòng cô chút dư vị ấm áp.
– Em là Diệp Chi, không phải cô gái ở biển.
– Dường như em có thành kiến vậy, tôi chỉ gọi em theo ấn tượng của em thôi mà.
– Em có đang cản trở anh không?
Diệp Chi bị bức vẽ thu hút. Lần trước cô đoán ra anh là họa sĩ, lần này cô được tận mắt nhìn thấy tài năng của anh.
– Không sao, tôi còn tưởng con gấu nào mò tới đây. Gần đây người dân có để xổng một con gấu, em nên cẩn thận thì hơn.
– Thảo nào anh lại cảnh giác tới vậy.
– Làm em sợ rồi.
– Diệp Chi, cậu đâu rồi?
Giữa lúc ấy tiếng gọi của Ân Ân lanh lảnh như vang vọng khắp rừng. Diệp Chi quay sang cười hì người đàn ông gặp lần thứ hai. Chất giọng của Ân Ân quả thực khiến người ta rợn tóc gáy.
– Bạn em gọi rồi, tôi cũng phải đi đây. Tạm biệt!
Anh giơ tay chào đồng thời thu dọn giá vẽ. Diệp Chi vâng một tiếng, sau đó liền muốn hỏi tên anh nhưng anh đã bỏ đi xa mất rồi. Dáng người cao lớn khuất dần sau tán rừng cao su.
Diệp Chi đưa tay sờ lên trán, quả thực là nóng đầu rồi. Chắc vì ấm đầu nên cô mới muốn nói chuyện với anh thêm chút nữa dù hai người mới chỉ gặp nhau chưa tới 3 lần. Cũng may vừa nãy cô đã chớp nhanh điện thoại chụp anh một kiểu.
Ân Ân rốt cuộc cũng tìm tới chỗ Diệp Chi, khuôn mặt cô bạn xanh ngắt hớt hải chạy lại nói không ra hơi.
– Mau… Mau rời khỏi đây. Khu rừng này có gấu.
Ân Ân vừa nói xong lập tức ở đâu đó vang lên tiếng gấu gầm. Cả hai bủn rủn chân tay sợ hãi. Ân Ân cũng vừa mới biết vì gặp đoàn kiểm lâm mang theo vũ khí vào rừng, nhìn thấy cô họ như gặp phải tà xua đuổi ra khỏi rừng.
Liên tiếp đó lại có tiếng gấu gầm. Diệp Chi lẫn Ân Ân đều vô cùng nhát chết túm tay nhau chạy như ma đuổi ra khỏi đó. Thoáng thấy một người mặc đồng phục kiểm lâm phía trước, Ân Ân lộ rõ vẻ vui mừng kéo Diệp Chi chạy thục mạng về phía đó.
– Chú ơi, chú ơi… lối ra khỏi rừng ở đâu? Ở đâu vậy?
Thấy Ân Ân hỏi dồn, Diệp Chi quay sang liền tá hỏa phát giác. Thì ra Ân Ân sợ hãi tới mức quên cả đường về.
– Hai cái cô này, lối kia. Nhanh lên
Người kiểm lâm chỉ tay quát ầm ĩ.
Tiếng gấu gầm ngày một gần và to hơn nữa, Ân Ân mặt cắt trắng bệch túm tay Diệp Chi.
– Má ơi, gấu kìa…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.