Bạn đang đọc Vợ Ơi, Đợi Anh Với: Chương 2: Ngày mới bắt đầu và lần đầu gặp mặt
* Có lúc em cho rằng mình sẽ hối hận
Không muốn yêu nhiều để rồi hoàn toàn đắm đuối.
Rơi giọt lệ đầu tiên vì anh
Thay đổi bất cứ điều gì vì anh
Cũng không tìm lại được sự kiên định mà anh dành cho em
Em vẫn ngây ngô chờ đến ngày kỳ tích xuất hiện
Và ngày hôm đó anh sẽ phát hiện
Người thật sự yêu anh đang phải một mình ôm mối đau thương.*
____________*****___________
6:30 am, tại phòng nó:
” Reng… Reng… Reng”
” Reng reng cái gì đồ chập cheng kia” – Nó tức giận ném cái đồng hồ vào tường. (1 mặc niệm cho cái đồng hồ xấu số) “Ashhh… Điên mất, sao mình lại đi chửi đồ vật cơ chứ!” – Nó vò đầu rồi đi làm VSCN. Sau 5, nó bước ra và vào bếp (vào bếp nấu ăn hả ?). Sau đó, cả ngôi biệt thự vang lên tiếng xoong nồi chảo đập chan chát cùng giọng nói oanh vàng của nó:
– 2 CƯNG TỰ DẬY HAY ĐỂ CHỊ VÁC SÚNG BẮN THỦNG PHÒNG HẢ?
Hiệu quả tức thì, 1 sau đã vang lên tiếng chạy rầm rầm trên hành lang. Mỉm cười hài lòng, nó lại bước vào bếp (Au: Không phải lần này lại đến bát đũa “kêu gào” thảm thiết chứ!! *quệt mồ hôi*). Lúc Vy và Bảo Anh xuống thì trên bàn đã bày sẵn đồ ăn sáng. Bánh mì nướng, xúc xích rán, trứng luộc và sữa tươi chất đầy bàn ( *chảy dãi- ing* ).
3 đứa nó lao vào ăn như bị bỏ đói. Chỉ 5 sau, bàn ăn đã sạch sẽ bóng loáng (Au: Nếu cái bàn mà ăn được thì nó đã bị “cuốn theo chiều gió” rồi. Haizz). Bác quản gia bước ra, đưa ỗi đứa 2 bộ quần áo và nói:
– Đây là đồng phục của các tiểu thư. 3 người sẽ đến trường Royal Academy.
Sau khi thay quần áo, nó đi ra với vẻ ngoài đẹp từng milimet. Nó đeo vòng tay hình thập giá màu đen với sợi xích bạc, mặc một cái áo sơ mi trắng cộc tay, chân váy ngắn màu xanh đen, đồng phục nữ thì phải thắt nơ nhưng nó không thích nên đeo cà vạt kẻ xen kẽ vàng và đen. Thêm đôi tất đen đến đầu gối và giày Vans cao cổ trắng đen là hoàn hảo.
Vy như một nàng công chúa với sợi ruy băng trắng nhỏ thắt nơ đính đá quý trên tóc. Chiếc áo sơ mi trắng, váy ngắn và thắt nơ vàng đen đáng yêu. Đôi giày búp bê trắng tôn nước da ngọc ngà của cô.
Bảo Anh đeo bờm đen, sơ mi trắng và váy ngắn màu đỏ (Au: Á à, mặc sai đồng phục nhá!/ Nhỏ: Thì sao?/ Au: Không sao không sao. Phải phá luật thì mới đặc biệt chứ). Nhỏ đi đôi cao gót cũng màu đỏ.
Nó lên chiếc Rolls Royce đen đời mới, phóng tới trường. Vy đi Mercedes S màu bạc ánh kim, Bảo Anh trèo lên chiếc Porsche đỏ, đi theo nó.
Đến nơi, 3 nàng bước xuống xe thì…
Nữ sinh A: Oaaa! Xinh quá! Thật là GATO mà
~Nữ sinh B: Bình thường, còn lâu mới bằng tao!
Nữ sinh C: Xí! ( hố xí á? ). Cái thể loại hồ ly tinh ấy chấp làm gì?
Nữ sinh D: Nó là cái loại đi quyến rũ đàn ông ý mà. Hứ!
Nói chung là càng ngày càng có chiều hướng tiêu cực. Nhưng bên nam sinh thì…
Nam sinh A: Em ơi làm bạn gái anh đi!!
Nam sinh B: Đừng đi theo nó, làm vợ anh này!! (Vợ á? Mơ à?)
Bla..bla..bla %^*?!@+
Nó đi vào trường, nhìn quanh và mỉm cười khi nhìn thấy một người.
– Onii – chan ~ Tiếng gọi nũng nịu vang lên cùng lúc nó lao đến ôm lấy một chàng trai tuyệt mĩ.
– A! Tiểu Nguyệt, em về lúc nào vậy, sao không gọi anh ra đón? – Anh nó dịu dàng nói và mỉm cười rạng rỡ.
Fan girls đổ ầm ầm. Nhiều nữ sinh ghen tức nói:
– Nó là cái thá gì mà dám ôm hoàng tử của chúng ta? Còn giọng điệu thân mật đó là sao?
Những ánh mắt sắc như dao phóng về phía nó, nó chỉ thản nhiên như không. Hắn và Minh cũng khá ngạc nhiên nhưng rồi hắn lấy lại vẻ bình thản và bất cần vốn có. Nhật mỉm cười và giới thiệu:
– Đây là em gái tao, Hà Nguyệt.
Mọi người chưa kịp phản ứng thì…
– Chồng~ chồng quên vợ rồi à? – Một cô gái với mái tóc tím đáng yêu nũng nịu kéo tay anh. (Haizzzz~ Chuẩn bị lại tim hồng bay phấp phới, sức hút quá lớn a~)
– Vy Vy, em cũng về sao? – Anh Nhật của chúng ta không “mỉm cười rạng rỡ” nữa mà thay vào đó là nụ cười dịu dàng và ấm áp như nước hồ thu. Vâng, và số fan girls còn lại cũng vào bệnh viện rồi.
– Đương nhiên phải về, vợ sợ chồng chán cơm thèm phở, bỏ vợ theo bồ lắm. – Vy lại nói.
– Ui ui, làm sao quên vợ được! Vợ của anh đáng iu, dễ thương thế này cơ mà
~Một lần nữa anh lại quay ra và giới thiệu:
– Còn đây là vợ iu của tao, Hoàng Thảo Vy.
Hắn và Minh gật gù:
– À, vợ mày à.
1 giây sau…
– CÁI GIỀ, VỢ MÀY Á?!!
– Ừ, vợ tao. Chứ chúng mày nghĩ tao đẹp trai ngời ngời, thông minh sáng láng như thế này mà FA à?
– TẠI SAO MÀY LẠI CÓ VỢ?
– Ơ hay, tao thích có vợ thì kệ tao. Mày thích gây sự hả? Sắp có ẩu đả rồi đấy nhá! – Nhật cảnh cáo.
Nó nhảy vào can ngăn:
– Stop, stop. Sắp vào học rồi đấy, mấy người phải cho bọn em đi hỏi lớp đã chứ!!
– À ừ, thôi bye nhé! Gặp em sau, honey!
– Rồi rồi, vào lớp đi! – Nó toát mồ hôi.
Nó và Vy, Bảo Anh cùng đi lên phòng hiệu trưởng. “Cộc cộc” – Nó gõ cửa.
– Vào đi.
Một giọng nói trầm ấm nhưng nghiêm khắc cất lên.
Nó mở cửa bước vào và…
– Á!!!!
___________________________
End chap 2
Có ai ở trong phòng mà nó lại hoảng hốt như vậy?
Nhớ cmt và vote cho au nhé! Thanks mọi ng nhìu a~