Bạn đang đọc Vợ Ơi, Đợi Anh Với: Chương 17: Quá khứ.
Chap này còn dành tặng @VyVyHaru, bạn rất nhiệt tình ủng hộ truyện của au, thật cảm ơn. Còn tặng cả @Sehunnie_trathua vì đã hứa sẽ tặng. *cười*
*WARNING*
Ai không thích đọc có thể skip chap này. Vì thực chất hầu hết chap là kể về quá khứ của nó a.k.a song thân của mình.
Enjoy
~__________*****__________
Dù hiện tại đã sống rất tốt, rất vui vẻ, ngoại trừ những lúc cảm thấy có đôi chút buồn phiền ra, thì thực chất Nguyệt vẫn còn một bí mật được giấu kín. Tưởng như đã chôn rất sâu, không hề muốn nhớ lại, nhưng cái ký ức đau thương năm nào vẫn quay lại ám ảnh nó.
Chỉ tại con người đó…
*
Nguyệt nó vẫn nhớ, lời mẹ kể, giọng điệu ưu thương thấm đẫm nỗi buồn không tên của người phụ nữ. Và trên tất cả, chính là cảnh tượng kinh hoàng mà nó – khi ấy chỉ mới là một cô bé con 4 tuổi chưa hiểu biết nhiều – đã chứng kiến.
Cơn ác mộng năm đó, vẫn xuất hiện trong giấc mơ của nó mỗi đêm.
Cũng chỉ tại con người đó.
Khốn nạn!
*
Ngày dd/mm/yyyy…
Gia đình hạnh phúc thân thương của nó, lần đầu tiên đứng trước nguy cơ đổ vỡ.
Mẹ kể, mẹ con với bố gặp nhau, là cái duyên trời định, yêu nhau, kết hôn rồi sinh con đẻ cái, là do chữ “nợ”.
Mẹ nó và anh Nhật – bà Vũ Thanh Thảo, cũng là từng là tiểu thư quyền quý (“Ai đó” mà đọc được cái này thì đừng có nổi cáu nha. Là do t bí quá không nghĩ ra tên nên lấy bừa.). Vũ gia năm đó làm mưa làm gió nền kinh tế Việt Nam, tầm ảnh hưởng thậm chí lan ra toàn châu Á. Thân là đại tiểu thư, ngọc nữ của chủ tịch Vũ Thanh Nguyên, bà biết rồi sẽ có ngày mình phải kết hôn với ai đó vì mục đích chính trị, có lợi cho cả hai bên. Cho nên, trong lòng đã phát sinh loại cảm giác chán ghét đối với tình yêu.
Nhưng rồi, trong một ngày mưa bão, bà đã gặp Trương Trần Hiếu (Nói rồi nha, không nổi cáu.) – lúc đó chỉ là cậu sinh viên năm cuối nghèo hèn, không chút địa vị.
Chính là lúc đó nhìn thấy cô gái xinh đẹp thoạt trông có vẻ yếu đuối đi một mình giữa mưa to gió lớn, ông tốt bụng cầm cái ô của mình che mưa cho bà.
Chính là lúc nhìn thấy nhau, cảm giác có chút kỳ lạ. Tê tê. Cái này, người ta gọi là yêu nhau từ cái nhìn đầu tiên. Là bị tiếng sét ái tình đánh trúng. Cháy đen thui.
Chính là lúc biết bản thân đã yêu người kia, bà không tránh khỏi cảm giác có chút hoảng sợ bị phụ thân, mẫu thân. phát hiện. Nhưng rồi, cũng chính là vào một ngày mưa, lấy hết dũng khí để tỏ tình, cô nữ sinh 19 tuổi cảm thấy, cuối cùng bản thân đã được đền đáp. Nhận được nụ cười yêu thương cùng ánh mắt trìu mến đó, bà, lần đầu tiên cảm thấy, quả thực tình yêu cũng không tệ nha.
Nhưng…
– Sao mày lại đi yêu cái thằng hèn kém không địa vị như thế?!! Thật là sự sỉ nhục đối với gia tộc ta.
Cuối cùng Vũ Thanh Nguyên cũng biết được chuyện này. Ông ta cũng vô cùng tức giận mà quát mắng con gái yêu của mình.
– Con thà lấy anh ấy vì tình yêu đích thực, còn hơn cái cuộc hôn nhân sắp đặt không chút tình yêu giữa bố và mẹ!
Lần đầu tiên bà cãi lại bố mình. Ông đã yêu thương bà biết bao nhiêu.
Nhưng…
Xin lỗi bố. Con bất hiếu lần này.
“Chát!”
– Đồ mất dạy! Nó không yêu mày, chỉ lợi dụng cái túi tiền của mày thôi! Hãy sáng mắt ra đi!
– Xin bố đừng nói vậy. Anh ấy với con là yêu nhau thật lòng.
Bà thành khẩn nhìn vào mắt con người thân thương kia. Nước mắt lã chã rơi xuống trên khuôn mặt xinh đẹp.
– Vậy sao? Thế thì chúng mày cút hết đi! Tao không cần! Không cần!
.
.
Kể từ ngày đó, đã thấm thoắt 8 năm trôi qua. Sau khi lấy ông, bà dành hết số tiền mình có, cộng thêm sự giúp đỡ từ người em gái thân yêu, cùng chồng mở một công ty nhỏ. Tuy ban đầu không được thuận lợi cho lắm, cuộc sống luôn xảy ra những điều bất ngờ, nhưng họ không bao giờ to tiếng với nhau. Dù chỉ một lần.
Sau đó, bà đã hạ sinh được hai tiểu bảo bối siêu cấp đáng yêu, một nam một nữ, đặt tên là Nhật và Nguyệt, mặt trăng và mặt trời. Hai thái cực đối lập nhau, nhưng hai anh em luôn hoà thuận.
Càng ngày công ty càng phát triển, trở thành tập đoàn lớn nhất cả nước, có đến hàng chục nghìn nhân công. Khi Vũ Thanh Nguyên biết chuyện, cũng chỉ thở dài buồn bã, là ông ta có lỗi, bây giờ cũng không thay đổi được gì.
Nhưng điều đáng ngạc nhiên là, tự một mình con gái Thanh Thảo đã đến thăm ông, còn mang theo hai đứa nhỏ trắng trắng dễ thương. Mỉm cười dịu đang như nước hồ thu.
– Bố, con về rồi.
Lúc đó ông đã biết, hoá ra bấy lâu nay, đứa con gái mà ông hết mực yêu thương, nuông chiều, vẫn đặt người cha già này trong tim.
– Ừ.
Ông cũng chấp nhận người con rể tên Trương Trần Hiếu kia, dần dà cũng cảm thấy, người này, quả thật có nhân cách tốt, có khí chất. Rồi sau đó, hai người ký kết, sát nhập hai công ty, trở thành tập đoàn lớn mạnh bậc nhất châu Á.
Mẹ hiền đảm đang, người bố mẫu mực luôn chăm lo cho gia đình, ông ngoại với những chiếc kẹo đủ màu dễ thương, nụ cười phúc hậu, dần dần trở thành tuổi thơ đẹp đẽ nhiệm màu của hai đứa trẻ ngô nghê. Có điều, người đàn ông phong trần tên Hiếu kia, ngoài đường thì oai phong lẫm liệt, khí chất đầy mình, về nhà thì lại sợ vợ, thiếu điều đội vợ lên đầu nữa thôi.
Thế nhưng, lần đầu tiên vùng dậy của người chồng, lại là một chuyện không mấy vui vẻ. Mà không, phải nói là, cực kì khó quên, cực kì đau thương.
– Cô trả lời cho tôi, chuyện này là như thế nào?
Ông ném tập ảnh xuống bàn trà ngoài phòng khách, hét to đầy phẫn nộ. Trong ảnh là một người phụ nữ đi cùng người đàn ông nào đó vào khách sạn, có vẻ nói cười rất vui vẻ.
– Anh! Anh nghe em giải thích. Mọi chuyện thật ra là…
– Đủ rồi! Đừng nói nữa.
Nói rồi ông cầm áo khoác ra ngoài cửa. “RẦM” Tiếng sập cửa nặng nề vang lên. Bà vẫn ngồi trên nền đất lạnh, ôm mặt khóc. Đã bao lâu bà không khóc rồi nhỉ? 8 năm? Có lẽ vậy. Thật buồn.
– Mama, có chuyện gì vậy?
Nguyệt nhi (vì lúc này còn bé nên au gọi thế nhé!) vừa xuống tầng 1, định uống nước thì nhìn thấy mẹ khóc, liền hỏi với chất giọng trong trẻo.
– A, không có gì đâu. Nguyệt nhi lên tầng đi, mama làm nốt mấy việc đã.
Bà vội vàng đưa tay quệt nước mắt, mỉm cười nhìn đứa con bé bỏng. Nó nhè nhẹ gật đầu rồi chạy lên phòng anh.
– Dạ.
Cả đêm đó ông không về. Cũng không biết đi đâu, mà ngoài trời lại mưa rất to. Bà vốn định thức để đợi ông, nói rõ cho ông hiểu, cuối cùng lại mệt quá mà thiếp đi trên sofa.
Sáng hôm sau tỉnh dậy cũng vẫn không thấy ông đâu. Thở dài định ngồi dậy, bà lại thấy trên người có gì đó nặng nặng. A, là áo khoác của ông, chắc sợ bà ngủ ở đây lạnh nên mới đắp cho.
Lại thở dài. Bà biết nếu cứ thế này, sẽ không có cơ hội để gặp nhau mà nói cho ra nhẽ, liền cầm bút viết thư:
“Anh.
Em viết lá thư này để giải thích cho anh về bức ảnh hôm đó. Anh có thể lựa chọn tin hoặc không tin em, chỉ xin anh hãy đọc hết bức thư này.
Em biết dạo này công ty đang rơi vào tình trạng khó khăn. Ngày ngày đi làm chịu bao nhiêu sức ép, về đến nhà lại cố gắng không nổi nóng với em, kỳ thực em biết hết, anh đã phải mệt mỏi như thế nào. Em vốn đã định giấu không cho anh biết chuyện này, nhưng em đã lén gặp người đàn ông đó. (Đọc đến đây đừng nổi giận nha, anh cứ tiếp tục đi.) Anh có biết, đó là không? Vương Đại Cường, tên tiếng Anh là William Cường – Tổng giám đốc tập đoàn Hoàng Kỳ, và cũng là mối tình đầu đầy nước mắt của em. (Ai nha, đừng vội xé thư, cứ bình tĩnh đọc tiếp đi.) Không phải có ý đồ mờ ám gì, nói thẳng ra, em gặp anh ta là để nói về chuyện làm ăn, giúp đỡ tập đoàn ta hiện giờ. Mà muốn bàn chuyện không bị ai biết thì phải đến khách sạn, anh cũng biết mà, phải không? (Không được chối đâu nha, em biết mà!) Ây, không lằng nhằng nữa. Nói chung là em vô tội nha. Anh cứ đến hỏi anh ta thì biết. Còn lúc anh về không thấy em thì đừng lo, chỉ là em đi dạo cho khuây khoả thôi.
Love love❤️
Chụt chụt.