Vợ Ơi, Đợi Anh Với

Chương 15: Hình phạt.


Bạn đang đọc Vợ Ơi, Đợi Anh Với: Chương 15: Hình phạt.

*Tình yêu không phải là một điểm đến, mà là đoạn đường chúng ta đang đi.*
*Vô số chấm nhỏ tạo thành đường thẳng
Vô số đường thẳng xếp thành mặt phẳng
Vô số mặt phẳng ghép thành không gian ba chiều
Vô số không gian tạo thành khoảnh khắc
Vô số khoảnh khắc, cuối cùng cũng tạo nên tình yêu giữa bọn họ.*
*Khi đã hết duyên hết nợ, thì dù cho có ở cùng một thành phố, hít thở cùng một bầu không khí, cũng không dễ dàng gặp được nhau.*
*Mọi người đã từng thử chưa? Thực ra câu “Đừng thích anh” so với “Anh không thích em” còn đau thương hơn nhiều. Hoá ra, anh chẳng những không thích em, mà ngay cả quyền lợi được thích của em cũng bị anh cướp đoạt.**
___________*****__________
Phong bước đến trước mặt Lincy, cười lạnh:
– Bây giờ, nên xử cô thế nào nhỉ?
Ả nhìn hắn đầy sợ hãi, lải nhải cầu xin:
– Anh, em sai rồi, đừng đánh em.
– Đánh cô? Không được. Thế là quá nhẹ.
Ả tái mặt run rẩy, không dám ngẩng đầu lên đối diện với ánh nhìn lãnh khốc của hắn.
– Mà cô vừa nói gì ấy nhỉ? Em? Cô bao nhiêu tuổi rồi mà còn làm trò con bò này? Nực cười.
Hắn tiếp tục nói.
Sợ quá! Ả rất kinh ngạc, chưa bao giờ hắn lại đáng sợ như vậy. Bao lâu nay, ả thậm chí còn chưa bao giờ thấy mặt hắn đen đi tí nào, chứ đừng nói là… (Đen nghĩa bóng ý ạ. Đừng ai nghĩ đến hắn phơi nắng rùi đen như Bao Công nha!).
Đang định mở miệng van nài thì đột nhiên cánh cửa bật ra bắn dính vào tường.
– Đâu? Đâu? Nó đâu? Dám làm hại chị em tốt của bổn cô nương. Hừm! Thù này không trả thì ta không mang họ Triệu. Để xem ta xử mi thế nào.
Chưa thấy người đã nghe thấy tiếng. Đúng vậy, đây không ai khác chính là chị Bảo Anh của chúng ta. Phong ngẩng đầu lên, đứng dậy, xoay người đi ra phía cửa, chỉ về đằng sau.
Chưa đợi nhỏ tiếp tục bật loa phát thanh, Vy đã bước về phía trước, tay cầm một cái túi ni lông đen to to đựng một cái gì gì đó. Cô cười ngọt ngào, nháy mắt với hắn:
– Để em đi trước nha!
Hắn cảm thấy có chút hơi rợn người, nhìn Nhật. Anh là chính thức run bần bật rồi. Thôi xong! Cô bật chế độ ác quỷ lên rồi.
Nháy mắt với Nhi, cô sải bước đến chỗ Lincy đang ngồi. Cô rút ra một sợi dây thừng dày và chắc, trói thật chặt tay và chân ả lại. Sau đó, Vy từ từ đem cái túi đó ra, giơ đến trước mặt ả, cười nhẹ:
– Cô… có biết trong này có gì không?
Ả sợ hãi lắc đầu, nhưng có vẻ bớt run hơn vì nghĩ cô không đáng sợ như những người còn lại trong nhóm. (Nhầm rồi em ạ. Cứ giữ cái suy nghĩ này thì kiểu gì cũng tạch.)
– Có muốn biết không?
Tiếp tục nói, cô dần lộ ra bản chất ác quỷ. Ả vội vã gật đầu, trong lòng đầy hoài nghi.
Cô cười mỉa, từ từ đưa tay tháo nút của chiếc túi ni lông. Chậm rãi bê ra một cái đĩa sứ trắng lớn được đậy vung kim loại bên trên, cô đặt xuống sàn, ngay trước mặt Lincy. Sau đó, Vy quay sang phía Nhi, vẫy vẫy nhỏ lại gần. (Nhỏ là Nhi nha.)

– Em mở vung ra cho nó xem.
– Dạ.
Nhỏ không chần chừ tiến đến nhè nhẹ đặt tay lên nắp vung, từ tốn giới thiệu:
– Giới thiệu với toàn thể quan khách, anh em họ hàng gần xa, cô dì chú bác, các bậc trưởng bối hậu bối, bla bla… đây là món ăn đặc biệt có 1 – 0 – 2 trên thế giới, do Vy tỷ và tôi đồng sáng chế….
Mới nghe đến đây, mọi người đứng ở cửa không hẹn mà đều run rẩy. Cái gì chứ?! Họ không nghe lầm phải không?
– …. Hờ hờ. Món…. Gián xào xả ớt ăn kèm với ruồi, muỗi ngâm giấm và xác thằn lằn khô trộn phô mai thối lên men trong sữa tươi hết hạn 2 năm!!!
“Quác quác quác”
Có một đàn quạ đen hình như vừa bay qua đầu Nhật và đồng bọn. Anh há hốc mồm. Mọi người tròn mắt nhìn.
.
.
.
OÁT ĐỜ HỢI?! ^Ơ€|>ư%€£.#~
CÁI THỂ LOẠI CỦ CẢI GÌ VẬY?!!!
Ả nghe xong mà muốn xỉu ngay tại chỗ. Tại sao?! Tại sao lại đưa ả cái thể loại quái thai dị hợm này?!
Haizzz~ Nói chung là về cơ bản, nó là sự kết hợp giữa một đống côn trùng, bò sát với nguyên liệu nấu ăn thông thường. Nhưng về nâng cao, đó là sự hợp tác kinh hoàng giữa cái biến thái vô độ của Vy Vy nhà chúng ta với khả năng nấu nướng thiên bẩm đã đạt đến trình độ không ai hiểu được, đến mức thể loại ăn tạp như Harry cũng vái lạy của Nhi.
Đến đây mới biết, thực ra, Vy là con người siêu cấp 3B núp dưới hình dạng một cô gái ngây thơ trong sáng. Và, bản chất thực sự của Nhi đã được bộc lộ một cách rõ nét qua đầu óc bệnh bệnh của một – ai – đó.
– Nào. Giờ thì… ăn đi!
Cũng từ từ và bình tĩnh, Nhi tháo bỏ mặt nạ thiên thần, cầm dĩa xuyên một cái “pẹt” vao bạn gián đáng yêu nằm trên đĩa. Lincy lắc đầu quầy quậy, nhất quyết không chịu ăn.
– Không chịu?
Nhỏ bóp cằm ả, khiến ả đau đớn mà há miệng ra. Nở nụ cười mỉm, nhỏ đưa con gián (mà không hiểu sao) vẫn đang cựa quậy khe khẽ vào miệng ả, rồi ép ả phải nhai và nuốt cho bằng hết. (Au: *che mắt* Eo ơi!!!)
Tiếng nhai nhóp nhép và nuốt ực của ả vang lên, cùng lúc cứ có một Harry đứng phía sau cười phớ lớ, cười sằng sặc, cười hô hố, cười đến vẹo cả quai hàm, vỗ tay bôm bốp. Cô đứng nhìn cảnh này mà cũng hài lòng, quả nhiên bản thân đã không đặt niềm tin vào nhầm người.
– Nhai xong chưa?
Ả rụt rè gật đầu, sợ Nhi giở trò gì.
– Có ngon không?
Nhỏ lại hỏi tiếp. Ả ngay lập tức lắc đầu thật mạnh. Nhỏ nhìn ả với vẻ ra chiều không tin được, hỏi lại:
– Mố?! Chị đây đã thích thân vào bếp nấu món này cho ngươi, còn công sức đi bắt gián và hầm bà lằng các thứ khác của Vy tỷ, mà lại dám chê không ngon?!
Giật bắn mình với phản ứng của nhỏ, Lincy cuống cuồng gật đầu.
– Tốt! Phần của chị em ta xong rồi. Tiếp theo là Phong ca đấy.
Nhi kéo tay Vy ra cửa, giơ ngón cái lên với hắn.
“Đoè moè, Phong ca là thế đếu nào? Mày đùa tao à?” Nhật quay sang nhìn hắn đầy nghi nghờ. Hắn lườm lại “Nhìn tao giống biết chuyện gì xảy ra không?”

Rồi hắn bước đến chỗ Lincy, ngồi xổm xuống, tay rút ra con dao bạc. Cầm cánh tay của ả lật qua lật lại, hắn tỏ vẻ không mấy hài lòng. Ả mặt đỏ tưng bừng, lí nhí hỏi hắn:
– Anh… làm gì vậy?
– Không phải đã bảo đừng gọi tôi là anh sao? Còn về chuyện đang làm gì thì… cánh tay của cô quá xấu, da đen như cột nhà cháy, sần sùi như tường cái toilet công cộng, đã thế còn thích xăm trổ linh tinh. Tôi còn phải nghiên cứu xem nên cắt tay cô ở góc độ nào, với hình dạng gì cho nghệ thuật. (Quên chưa nói. Thực chất hắn cũng hơi có một xíu biến thái.)
Ả run lẩy bẩy, không dám rút tay ra.
– Được rồi. Cứa hình biểu tượng Dark Emperor vậy.
Nói rồi hắn cầm dao lên bắt đầu vẽ hình vương miện trên tay ả. Cứa thật sâu.
Một nét, hai nét,…
Khi hắn hoàn thành chiếc vương miện đầy ngạo nghễ thì cũng là lúc máu từ tay ả xối xả chảy ra, nhễu xuống sàn nhà thành từng vũng đỏ.
– Chưa hết đâu.
Hắn cười đầy ẩn ý.
Á Á Á!!!!
Ả gào lên đầy đau đớn. Hắn… Hắn vừa…
Nhìn xuống cánh tay bị chặt của mình, ả nhìn hắn đầy kinh hoàng.
– Sao anh…
– Cánh tay này của cô, chỉ đạo lũ chó tấn công Nguyệt. Quá dơ bẩn. Phải phế bỏ nó.
Hắn lạnh lùng nhếch môi. Đem phần còn lại của tay ả ném thật mạnh xuống sàn.
– Hừm.
Cười khẩy, Phong đưa tay ra đón lấy chai nước từ Harry, vặn nắp ra rửa bàn tay đã dính máu. Tẩy uế.
– Ok, đến lượt tôi nha. Uyn đồ xi! Uyn đồ xi! Yeah! Chị thắng rồi nhá!
Bảo Anh lên tiếng, quay sang phía Chi chơi oẳn tù tì. (Lưu ý: Lần này sẽ gọi Chi là nàng.)
Nang thở dài đầy tiếc nuối:
– Được rồi. Chị X đi, em O vậy.
“Hai cái đứa này làm cái trò con bò gì thế?” Mọi người đần mặt ra nhìn nhỏ và nàng như khỉ đột xổng chuồng.
– Dao đâu? Lấy ra triển luôn. Sao phải xoắn?!
Nhỏ hào hứng rút con dao từ trong túi ra. Chiếc dao có chuôi bằng vàng, khắc họa những nét uốn lượn như dây leo hoa hồng. Đáng lẽ có đính thêm đá quý, nhưng nhỏ không thích vì sợ cầm vướng tay, ra đòn không nhanh – chuẩn – mạnh như bình thường. Nàng cũng mang ra chiếc dao bạc cẩn hồng ngọc.
Lincy hoảng hồn. Hả?! Còn nữa sao?! Đừng mà!!!!!
– Thế này nhé. Mày dám hội đồng bạn thân tao, làm nó mất một đống máu. Không những thế, còn là loại AB Rh- hiếm có khó tìm. Nên… không xử mày thì thật có lỗi nha.
“Roẹt”

Nói rồi, Bảo Anh rạch 2 đường, tạo thành một chữ X trên mặt ả. Ả lại thét lên đau đớn.
– Đến em!
Chi giậm chân bình bịch đến chỗ ả, đưa tay dùng dao vẽ chữ O tròn đến đáng ngạc nhiên trên mặt ả. Ả bắt đầu khóc rưng rức. Nước mắt mặn chảy xuống càng làm vết thương xót thêm.
Cứ thế, nhỏ một chữ X, nàng một chữ O, mãi mà trò XO này chưa kết thúc. Mọi người nhàm chán đứng dựa cửa ngáp lên ngáp xuống. Ả, trên mặt đầy những chữ XO chằng chịt, đã ngất đi vì đau. Kết quả chung cuộc, Bảo Anh thắng!
– Thua rồi cưng nhé! Tí nữa khao chị mày một chầu.
– Ok.
Nàng thở dài buồn bã. (Sao cô nương này hôm nay thở dài lắm thế nhỉ?)
Mọi người cũng chuẩn bị rời đi, đột nhiên Harry kêu ré lên:
– Chết rồi! Nguyệt tỷ đâu rồi?!!
– Ngu à? Đợi mày nhớ đến em tao thì nó chết từ cái đời tám hoánh nào rồi. Tao bảo Phong gọi cấp cứu đưa nó đến bệnh viện rồi.
Nhật cốc đầu cậu, chỉ về phía hắn. Cậu gật gật đầu:
– A! Thì ra là vậy.
– Mà, Bảo Anh, em định ra khỏi nhà thật hả?
Anh lại quay sang hỏi nhỏ.
– Vâng. Em không muốn chung sống với hạng người đó. Thật trơ trẽn mà!
Nhỏ bức xúc trả lời.
– Em không phải dọn đi đâu cả. Cứ việc ở nhà anh, anh đuổi cả 2 đứa kia ra khỏi nhà. Chúng nó mà làm gì em thì đã có anh bảo kê. Hừm.
– Anh! Anh tốt nhất trên đời.
Nhỏ nhảy cẫng lên, sung sướng ôm lấy anh.
– Đến bệnh viện thôi.
Hắn lạnh lùng quay bước ra khỏi cửa.
*
*
*
Phòng 305, bệnh viện SIESTA….
Phong mở cửa bước vào phòng bệnh của Nguyệt. Cô y tá trẻ trực ở phòng nó đang mải chat chit, online phây búc hay gì đó giật mình quay ra nhìn thì chảy cả nước dãi. “Úi giùi ui! Đập zoai goá! Hơn cả mấy anh Hàn Xẻng mình hay thấy trên tivi nha~”
Y tá vội vã đứng dậy hỏi hắn:
– Cho hỏi, anh là người nhà của bệnh nhân sao?
Suy nghĩ một lúc, hắn gật đầu khẳng định. Theo sau hắn là Nhật, Vy, Bảo Anh, rồi đến Harry, Nhi và Chi. “Uầy! Cả dàn trai xinh gái đẹp. Hề hề, hôm nay được ngắm zai phờ ri (free), lát nữa phải kể ấy đứa khác mới được.” Y tá (tận gọi là cô A) cười hí hửng như thắng xổ số. Anh mỉm cười lịch sự nói với cô A vẫn đứng ngây ngốc ở giữa phòng:
– Cô có thể ra ngoài được không? Chúng tôi cần chút riêng tư. Cảm ơn.
Nghe thấy vậy, nữ y tá liền quay bước rời khỏi phòng, không quên nhắc nhở:
– À, bác sĩ khám cho cô Nguyệt đây có nói rằng vết thương ở đầu khá nặng, chảy nhiều máu, nên chú ý tránh gây tổn thương thêm phần đầu, nếu không sẽ hình thành di chứng. Có cả vết cắt ở bả vai phải tuy không sâu nhưng cần bồi bổ cẩn thận, tránh để lại sẹo.
– Cảm ơn đã nhắc nhở.
Anh cười nhẹ, làm cái cô A kia tim như nhảy tango, đỏ bừng mặt chạy ù ra khỏi phòng. Vy thấy vậy không khỏi cảm thấy bực bội. “Gì chứ?! Còn em ở đây mà anh dám tán tỉnh cô gái khác hả?” Anh lạnh hết cả sống lưng, quay ra cười nịnh nọt lấy lòng vợ:

– Hi hi. Bà xã à, em ăn táo không anh gọt.
– Ăn.
Cô quay đi không nhìn, hờ hững đáp. Anh cười hí hửng lôi quả táo ra gọt gọt một cách điệu nghệ. Harry nhìn anh kiểu kì thị. “Cái gì thế này? Cái thái độ cung kính của anh là cái củ cải gì vậy!?” Anh nhận được tín hiệu, tức khắc lườm lại. “Hứ! Chú không biết à? Đội vợ lên đầu là trường sinh bất lão đấy!”
Hai người cứ tình qua ý lại, không để ý đến một thùng giấm chua loét bốc mùi bên cạnh. (Mọi người thông cảm cho em nó, Vy em ý là hủ nữ đó.)
Phong bước đến ngồi xuống cạnh giường Nguyệt, nó vẫn chua tỉnh. Thấy thế, hắn cầm tay nó lên xoa xoa, điệu bộ ôn nhu đến lạ. Nhi nhìn thấy cảnh đó, háo hức đến run người, chỉ hận không thể bắc loa đứng lên sân thượng hú hét ầm trời cho tất cả đều biết. Thật là rồ man tịch quá đi!!! Chi không để ý lắm, chỉ chăm chăm nhìn về bợn Harry đứng diễn phim tình cảm với Nhật. Bảo Anh thở dài, tiến đến cầm lọ hoa đi rửa.
Sau một hồi liếc mắt đưa tình chán chê với Harry và nhận ra có một thùng giấm nho nhỏ có sức công phá to to đang khí thế bừng bừng, anh cười hì hì đút táo cho bà xã đại nhân ăn.
Chợt hắn giật mình. Ngón tay nó cựa quậy nhè nhẹ, rồi lông mày cũng từ từ nhíu chặt lại.
– Nguyệt sắp tỉnh.
Hắn thấp giọng thông báo với mọi người. Anh và cô dừng động tác đút cho nhau ăn, quay mặt ra phía giường. Nhi cũng dừng đọc Fanfic từ cái Ai pạt mi – ni của mình, ngẩng đầu lên, Harry dừng ngoáy mũi và Chi dừng chơi game. Vừa lúc Bảo Anh về đến cửa phòng, im lặng nhìn nó.
– Đau.
Nó nhíu mày mở bừng mắt.
Trắng.
Mùi thuốc sát trùng.
Bệnh viện sao?
Nó thở dài. Quay đầu sang nhìn bên phải thì thấy cả đám đứng loi nhoi lúc nhúc mở to mắt hồi hộp chờ nó tỉnh.
– Êu, mọi người làm cái giề vậy?
– Tỉnh rồi sao?
Chua đợi những người còn lại kịp phản ứng, hắn đã nhanh miệng hỏi thăm nó, giọng nói trầm khàn pha chút sủng nịnh. Nó đỏ mặt, đinh gật đầu đáp thì nhớ ra. “Anh ta theo dõi mình.” Nó phụng phịu quay mặt đi không trả lời.
– Giận sao?
– Tôi giận đấy! Rồi sao?! Tôi là tôi hít le anh rồi đấy nhé! Hứ!
Phong hơi ngạc nhiên, cười thầm. Dễ thương quá!
Anh há hốc mồm. Quả là một ngày nhiều cú sốc cho con tim yếu mềm của anh. Không biết đã bao lần anh phải sững sờ thế này. Nó, bị đập vào đầu mạnh quá phải không? Sao tự nhiên giống bà xã địa nhân của anh thế này? Cái thái độ nũng nịu đó là sao?
– Có muốn nghe anh giải thích không?
Hắn vẫn giữ trên môi nụ cười dịu dàng trăm năm mới thấy, nhẹ nhàng hỏi nó. Nó hất mắt khó chịu, vẫn không nhìn hắn lấy nửa con mắt.
– Không thèm. Anh đi đi.
– Ờ. Thế anh đi nhé! Đừng nhớ anh đấy!
Nói rồi hắn quay lưng đi ra phía cửa, lén cấu cấu tay Nhật ra hiệu. Anh kín đáo gật đầu. Chả ai để ý hai người này cả.
Anh ta điên à?! Bảo đi là đi thật à? Sao tự nhiên ngoan như tó thế?
Mà…
Hình như có gì không ổn. Câu sau… “Đừng nhớ anh đấy!”
OÁT ĐỜ HỢI?!!!
Anh ta nói cái tiếng khỉ đột đười ươi lợn rừng gì thế? (Vậy mà nghe vẫn hiểu. :P)
Aishhh! Điên mất thôi. Chả hiểu gì cả. Những mà không hiểu sao cứ “bị” vui vui í!
Hừm. Đã thế thì… đi ngủ cho lại sức. Suy nghĩ nhiều làm gì, mệt hết cả người. (Chị vừa ngủ dậy mà.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.