Bạn đang đọc Vợ Ơi, Đợi Anh Với: Chương 9: Giáng Sinh ấm áp.
*Anh lấy đi niềm tin, để trả em dối trá
Lấy con đường hoa lá, trả em cánh đồng hoang
Lấy cả giấc mơ ngoan, trả cho em ác mộng
Lấy cả những rung động, trả lại em niềm đau
Sao không lấy u sầu, để em vui trở lại
Không lấy đi khờ dại, để em đừng yêu anh*
____________*****__________
Kết thúc một ngày học mệt mỏi, bọn nó vác cặp lên chuẩn bị đi về. Nó mệt mỏi đứng dậy, giơ tay che cái ngáp:
– Về thôi. Mệt quá!
Vy và Bảo Anh gật đầu, chậm chạp bước theo nó. Cô vừa quay bước đi thì Nhật kéo tay cô lại, dịu dàng mỉm cười:
– Mấy đứa dọn về ở với anh đi. Có gì bọn anh đưa đón cho tiện. Nếu được thì tập luyện cho cuộc thi nữa!
Cô lưỡng lự nhìn nó, chưa dám tự tiện trả lời vì sợ nó tức giận, mặc dù trong lòng đã điên cuồng đồng ý. Anh nhận thấy sự do dự của cô thì cũng quay sang nó chờ đợi. Nó liếc liếc, chảy cả mồ hôi vì ánh mắt thâm sâu đầy tình ý của hai con người này. Cuối cùng, không thể chịu đựng được, nó bất lực gật đầu:
– Được rồi. Chuyển về cũng ổn. Tiện thể giám sát xem anh làm gì. Mẹ bảo đấy.
Đến câu cuối, nó quắc mắt nhìn anh, ánh mắt lóe lên tia gian xảo thấy rõ. Những ngày sắp tới của anh, có lẽ sẽ không yên bình như mong đợi. Anh đột nhiên hối hận vì đã đưa ra cái ý tưởng này.
– Khoan đã!
Một tiếng hét cắt ngang suy nghĩ của Nhật. Mọi người quay ra nhìn cái mặt còn chưa khép miệng lại của Bảo Anh, đầu đầy dấu chấm hỏi. Nhỏ run run chỉ vào Minh:
– Anh nói “bọn anh”. Tức… tức là tên gay này cũng ở đó hả?
Cậu nheo mắt cảnh báo “Cẩn thận không tôi phạt đấy. Nhớ lần trước không?” Nhỏ thấy lạnh sống lưng, tự hỏi tại sao lớp đóng cửa mà gió vẫn tràn vào nhiều thế! Nhật cười cười khi nhìn thấy thái độ của cặp oan gia kia:
– Ừ. Nó ở nhà anh mà. Cả Phong kia cũng thế.
Nói rồi không hiểu sao bản thân anh lại không khắc chế được mà liếc sang nó. Nhưng mặt nó lại không biểu lộ cảm xúc gì, chỉ che phủ bằng một lớp băng tuyết. Nhỏ giãy nảy, chạy đến lắc tay nó:
– Nguyệt ơi Nguyệt à, giúp tao đi. Tao không muốn ở với tên “đệ nhất thiên hạ gay” này đâu!
Nhưng nhỏ không để ý rằng, có một đôi mắt giận dữ cùng toan tính đang nhìn mình:
– Cô… về nhà biết tay tôi.
Vâng. Cũng không có gì phức tạp đâu, bạn Minh lên cơn í mà. Hí hí hí.
Nó cười khổ, hất tay nhỏ ra, phũ phàng buông một câu:
– Không muốn cũng phải ở. Mà mày có ở cùng phòng với Minh đâu mà phải lo. Ở cùng nhà thôi mà. Thỉnh thoảng chạm mặt nhau, có gì không vừa ý thì ngoảnh mặt làm ngơ cho yên bình. Mày không chịu thì tao lột đồ, trói mày lại mang đến tận giường Minh à xem.
Nhỏ đau đớn khóc thầm, lặng lẽ chui ra góc lớp tự kỷ.
– Còn em thì sao, tỷ tỷ?
Nhân vật bị bỏ rơi từ nãy đến giờ – Harry mắt long lanh nhìn nó, lên tiếng. Nó hờ hững liếc cậu:
– Kệ mày.
– Ớ! Tỷ tỷ!
Harry nước mắt giàn giụa lắc lắc người nó. Nó lơ đi, quay ra nói với Nhật:
– Nhà anh ở đâu tí nữa bọn em đến sau. Còn phải đóng gói hành lí nữa.
Anh nghĩ nghĩ, thấy phải thì cất giọng dịu dàng:
– Nhà XX đường YY phố ZZ.
Nó ghi nhớ, quay sang đá đá vào Bảo Anh đang ngồi thu lu ở góc lớp:
– Mày đã chịu về chưa hay tiếp tục ngồi đây diễn trò?
Nhỏ giương đôi mắt tội nghiệp lên nhìn nó đầy uất ức:
– Được rồi, về thì về.
Nói rồi nhỏ đứng dậy, nhằm phía cửa ra vào mà bước. Nó thấy vậy cũng đi theo, đưa tay ngoắc ngoắc Vy vẫn đứng đó tâm tình với Nhật:
– Còn mày nữa! Lát nữa gặp lại mà cứ như phải xa nhau mấy kiếp không bằng. Về đi cho tôi nhờ. Về sớm tí mới đến sớm được chứ!
Cô đành quyến luyến chia tay Nhật, trong lòng mong thời gian trôi thật nhanh. Còn anh thì cứ nhìn cô kiểu “Em không quay về” khiến mọi người (một lần nữa) kỳ thị liếc anh. Bảo Anh vừa lôi vừa kéo Vy ra cửa, khiến cô la oai oái phản đối. Harry đi đằng sau bụm miệng cười. Nó nhìn cảnh đó mà thở dài, quay sang nói với anh:
– Thôi em về trước.
Anh không nói gì, chỉ gật đầu thay cho lời đồng ý. Nó bước ra khỏi cửa, không hề ngoái lại nhìn nên không biết rằng, có một đôi mắt sâu thẳm đang dõi theo nó.
*
*
*
*
Tại nhà nó, 6.26 pm…
– Trời ơi nhanh lên con kia! Tưởng mày mong sang bên đấy lắm mà! Sao cứ lề rà lề rề thế?!
Bảo Anh tức tối hét. Tình hình hiện tại là nhỏ đã sắp xếp xong vali hành lí rồi, đã ngồi trước gương sốc lại tinh thần được 40 rồi mà đi ra khỏi phòng thì thấy Vy vẫn đang tỉ mỉ thu dọn đồ. Harry nhàn nhã uống trà ở phòng khách, chép chép miệng vài cái, vẻ mặt tận hưởng. Nhỏ ngứa mắt phi ngay cái dép vào mặt tên đang phởn phơ kia. Cậu oan ức kêu gào:
– Tam tỷ! Em có làm gì tỷ đâu? Sao tỷ lại đánh em?!
Nhỏ nhếch mép:
– Thích thì ném. Sao? Ý kiến gì?
Trước khí phách vạn lần hơn của nhỏ, cậu câm lặng tiếp tục uống trà. Cô bẽn lẽn hỏi:
– Đột nhiên tao lo quá mày ạ. Đây là lần đầu tiên tao ở chung nhà với anh ấy đấy!
Nhỏ tức đến không nói nên lời, giậm chân bình bịch:
– Mày làm như kiểu lần đầu tiên ra mắt nhà trai í! Có gì mà phải lo?! Còn tao, con Nguyệt, thằng Harry với hai ông kia ở cùng nữa cơ mà! Mày cũng thật là…
Cô ngớ người. “Ừ nhỉ!” Thu dọn quần áo với tốc độ sấm sét, cô kéo nhỏ ra cửa:
– Mau lên nào!
Nhỏ cũng bó tay với con bạn tính khí thất thường này, thở dài nói với cô:
– Để tao qua phòng con kia xem thế nào. Còn mày, Harry, đi ra xe!
Cậu chậm chạp lê thân ra cửa. Trước khi đi còn liếc mắt nhìn nhỏ đầy uất ức.
Bảo Anh trừng mắt lại “Nhìn cái gì? Lại muốn ăn dép à?”, sau đó gõ cửa phòng nó rồi bước vào thì thấy nó đang trầm ngâm nhìn bức ảnh của cậu bé đó. Nhỏ ( lại ) thở dài, bước đến cạnh nó:
– Tao nghĩ mày nên thôi chờ cậu bé đó đi. Phải lãng quên quá khứ, sống vì hiện tại và hướng tới tương lai chứ! Nhưng tao nói là nói thế thôi. Chuyện tình cảm đâu thể ép buộc. Mày quyết định thế nào là tuỳ mày. Và nhanh lên, đừng để anh Nhật phải chờ. Tao ra xe trước.
Nói rồi nhỏ ra khỏi phòng nó, trèo lên chiếc Ferrari đỏ mới mua, vặn volume thật to. Trong xe vẳng lại chất nhạc countryside ngọt ngào mà giản dị:
“Took a deep breath in the mirror
He didnt like it when I wore high heels
But I do
Turn the lock and put my headphones on
He always said he didnt get this song
But I do, I do
Walked in expecting youd be late
But you got here early and you stand and wave
I walk to you
You pull my chair out and help me in
And you dont know how nice that is
But I do
And you throw your head back laughing
Like a little kid
I think its strange that you think Im funny cause
He never did
Ive been spending the last 8 months
Thinking all love ever does
Is break and burn and end
But on a Wednesday in a cafe
I watched it begin again
You said you never met one girl who
Had as many James Taylor records as you
But I do
We tell stories and you dont know why
Im ing off like a little shy
But I do…”
( Begin again – Taylor Swift )
Nó đi đến cửa nhà thì nhìn thấy nhỏ đang ngồi trong xe thưởng thức âm nhạc. Nó cũng bước ra chiếc Lincoln màu đen, bấm vài hồi còi để nhỏ, Harry và cô ở trên xe Aston Martin trắng có thể để ý rồi phóng đi trước.
*
*
Vừa đến nhà Nhật, nó muốn đập mặt vào tường vì khả năng “cuồng em gái” của anh nó. Toàn bộ ngôi nhà đều được thiết kế theo đúng sở thích tinh tế của nó, thỉnh thoảng có vài chỗ được xen vào sự dịu dàng của Vy. Biệt thự màu xanh dương nhạt với song cửa sổ trắng trang nhã. Bao bọc bên ngoài là hàng rào gỗ màu nâu ấm áp. Qua từng lớp cửa kính trong suốt có thể thấy được những chậu cẩm tú cầu tím biếc tươi tốt. Gió phất phơ thổi bay tấm rèm đen với lớp voan trắng điểm xuyết hoa văn mềm mại. Khu vườn ngát hương hoa loa kèn nhện đỏ – sự dịu dàng của ác ma. Cánh đồng bỉ ngạn trắng tạo ra sự hài hoà cho kiến trúc căn nhà. Bỉ ngạn hay mạn châu sa đều là loài hoa nó thích. Vì sao ư? Ý nghĩa của loài hoa này là “sự chia ly”, “hồi ức đau thương”, như mối tình trẻ con của nó vậy. Về tổng thể, căn nhà này là sự dung hoà giữa nóng và lạnh, giữa đau khổ và vui tươi, như nó của hiện tại và người đã – từng – là – nó.
Bảo Anh muốn khóc vì hoàn toàn bị ăn quả bơ. Những loài thực vật nhỏ thích như hoa anh túc, cỏ dại, thạch thảo thì hoàn toàn không thấy bóng dáng. Nó khẽ cười trước thái độ của nhỏ, đẩy cánh cổng sắt đen trạm trổ công phu, bước vào. Và…
– Chào mừng nhị tiểu thư, Vy tiểu thư và Bảo Anh tiểu thư về nhà.
Hai hàng dài toạn người hầu ăn mặc như cosplay maid và các quản gia đồng loạt cúi chào bọn nó. Nó đơ ra. “Thật sự là…” Tổng quản gia Daniel tiến đến chỗ nó và kính cẩn nói:
– Chào các tiểu thư. Hai thiếu gia đang đợi các cô ở trong.
Vy nghe đến đấy thì thắc mắc:
– Chào bác Dan. Nhưng tại sao chỉ có 2 người? Người còn lại đâu?
Bác Dan cung kính trả lời:
– Thiếu gia Nhật đang nấu ăn ở trong bếp, thưa tiểu thư.
Cô và Bảo Anh giật mình. “Anh Nhật mà cũng biết nấu ăn sao?”, riêng nó ôm đầu “Ôi trời, anh tôi. Chẳng lẽ lại nghĩ ra cái gì quái gở nữa sao? Vào khoảng những ngày này thì là… “. Nó kéo cô đến cửa ra vào:
– Thôi nào. Đứng đây tò mò có ích gì. Chi bằng tận mắt chứng kiến tài nghệ của ông xã mày.
Cô chưa kịp phản ứng thì đã bị nó lôi vào tận phòng khách. Bảo Anh giơ tay:
– Hêlu!
Minh cười cười:
– Lu lu cái gì? Nhà tôi không nuôi chó nhé!
Nhỏ nhìn thấy cậu, nghe được giọng nói đáng ghét đó thì lập tức trở nên cáu kỉnh:
– Ơ hay! Sao anh có hiềm khích với tôi thế nhỉ? Tôi đã làm gì anh đâu?
Cậu quay mặt đi tránh ánh mắt nảy lửa của nhỏ:
– Nhìn cái mặt cô đã thấy ngứa cả miệng.
Nhỏ tức xì khói mà không làm được gì, giậm mạnh chân, đi vào bếp. Vừa đặt chân vào căn bếp “nhỏ xinh” với diện tích 200m2, nhỏ sững sờ trước nhiều mùi hương quyến rũ quện vào nhau. Trong không gian rộng lớn có thể ngửi thấy mùi bơ thơm ngậy, hương vanilla ngọt ngào, vị bạc hà thơm mát và độ thanh khiết dịu dàng của những lát chanh tươi mới hái. Nhỏ nhìn thấy anh đang tỉ mẩn phết kem lên những chiếc cupcake nhỏ xinh thơm lừng. Đôi mắt dị sắc thâm trầm thỉnh thoảng liếc qua cái lò nướng vĩ đại, bên trong là một khay bánh Chiffon xốp mềm. Trên bệ bếp có vài chiếc túi bắt bông kem với màu sắc tươi sáng.
– Anh Nhật, anh đang làm bánh sao? Bánh gì thơm vậy?
Nhỏ tò mò hỏi, khoé miệng hơi chảy một ít nước dãi. Anh phát hiện ra sự tồn tại của nhỏ, hơi giật mình dừng động tác nhưng khẽ mỉm cười:
– Cupcake chanh bạc hà. Trong lò là Chocolate chiffon, ngoài ra còn một số loại bánh nữa. Anh muốn tổ chức một buổi tiệc trà nhỏ. Cũng coi như là mừng Giáng Sinh, khích lệ tinh thần mọi người. Mai là chung kết rồi còn gì!
Bảo Anh nhẩm tính. “Ừ nhỉ! Hôm nay 23 rồi. Nhanh thật!” Nghĩ đến đấy, nhỏ tức tốc chạy ra phòng khách, còn kịp lườm Minh một cái rách cả mắt trước khi thở hổn hển thông báo ọi người:
– Mọi người ơi, anh Nhật nướng bánh, định tổ chức tiệc trà.
Cậu hét to, làm Vy phải bịt tai để tránh ô nhiễm tiếng ồn:
– Cái gì?!
Hắn không phản ứng, hình như đã đoán ( biết ) trước được việc này. Nó chỉ thờ ơ hỏi lại:
– Thì sao?
Nhỏ ngạc nhiên nhìn bầu không khí bình thản ( tất nhiên là trừ Minh ):
– Không ai thấy bất ngờ sao?
Cô nhỏ nhẹ trả lời:
– Bất ngờ gì nữa? Năm nào anh ấy chả có những cái ý tưởng kiểu thế này. Quen rồi.
– Em cũng thấy quen mà.
Harry ngây thơ phụ hoạ. Nhỏ đang định phi dép ném Harry rồi mở miệng phản bác thì Nhật bước vào, vừa đi vừa lau tay:
– Có chuyện gì vui thế?
Nó hầm hầm nói:
– Em đang muốn hỏi anh đây! Sao tự dưng lại cho cả dàn maid đứng ở ngoài kia hả?
Anh dịu dàng cười, xoa đầu nó:
– Không phải em thích manga sao? Như thế là đúng ý em còn gì?!
Nó lúng túng:
– Ừ thì…
Anh ( lại ) mỉm cười ( nụ cười khó hiểu nhất quả đất ), vỗ vỗ tay:
– Mọi người ra vườn nào! Chúng ta tham dự tiệc trà chính hiệu “Nhật đẹp trai”.
Minh cười cười ( lại đến ông này ), tiến đến vỗ vai anh:
– Thôi đi ông. Đẹp trai cái gì? Còn không bằng một góc của tao.
– Mày…
Cô nhanh chân chạy đến khoác tay anh, phá tan bầu không khí nồng nặc mùi thuốc súng:
– Đi nào, đi nào.
Anh miễn cưỡng đi theo cô, quay lại nhìn cậu với ánh mắt toé lửa. Nó cũng lon ton đi theo hai người kia. Nhưng rồi sực nhớ ra điều gì, nó hỏi hắn:
– Anh không đi sao?
Hắn ngước mắt nhìn nó:
– Có.
Rồi hắn đứng dậy khỏi chiếc ghế bành, đi theo nó ra khoảng vườn ở sau nhà. Nói là “khoảng” chứ thực ra nó phải rộng tận 800 – 900m2. Lọt thỏm giữa khu vườn là chiếc bàn tròn to làm từ gỗ thông Methuselah ở California, trải khăn trắng với lớp ren mềm mại như nước. Bên cạnh là một cái xe đẩy đựng toàn đĩa bánh ngọt. Từ đơn giản mà tinh tế như Vanilla Madelein mềm mại, Sacher Torte thơm hương chocolate đen cho đến cầu kì và phức tạp như Black Forest với vị ngọt cherry đọng lại nơi đầu lưỡi, Soufflé sữa trứng béo ngậy, Tart hoa quả tươi mát. Những chiếc Macaron nhỏ xinh tô điểm cho sự rực rỡ của thế giới bánh đầy màu sắc. Bọn nó nhìn cái xe bánh mà thòm thèm. Nhưng nó lập tức dừng ngay cảm xúc đó khi nhìn thấy một ( số ) thứ. Trên bàn là bộ ấm trà Famille Rose Melon từ thế kỉ XVIII, từng được bán với giá kỷ lục 2,18 triệu USD (tương đương 46 tỷ đồng). Nó kêu lên ngạc nhiên:
– Onii – chan! Hoá ra anh là doanh nhân bí ẩn đã giấu mặt nẫng tay trên bộ ấm chén này từ em ở phiên đấu giá Glasgow à?
Nhật giật mình:
– Ơ! Em là cô gái thành đạt đã trả một số tiền lớn đó sao?
Nó tức tối chỉ vào mặt anh:
– Sao anh lại đối xử như thế với em? Hả?
Anh gãi đầu, cười trừ:
– Tiểu Nguyệt à, anh đâu biết đó là em đâu?!
Nó gầm gừ:
– Anh…
– Thôi nào. Ngồi xuống đi. Trà bánh nguội hết bây giờ.
Một lần nữa, cô lại phải đóng vai sứ giả hoà bình, đẩy người anh ra phía bàn. Bọn nó cũng đi theo anh, ngồi xuống từng chiếc ghế gỗ sồi trắng. Harry tham ăn đặt mông xuống là ngồi ngay vị trí đẹp nhất. Không biết do vô tình hay ông trời sắp đặt mà hắn ngồi ngay cạnh nó. Và đương nhiên, Minh ngồi kế bên Bảo Anh. Thế là…
– Sao anh ăn lắm thế nhỉ? Đồ pig! Phải để lại ọi người chứ!
– Cô thì chắc ăn ít lắm! Suốt từ nãy ăn được mấy chục cái Cupcake rồi? Tôi là pig thì cô phải nói tiếng pig tôi mới hiểu được chứ!
– Tôi là người, tại sao phải kêu tiếng lợn?
– Cô đang nói chuyện với tôi, tức là cô là lợn hoặc tôi là người, thế thôi.
– Hợ hợ! Tôi là siêu nhân, hiểu được tiếng động vật là chuyện thường.
– À vâng. Vinh dự quá! Lần đầu tiên em được diện kiến siêu nhân đấy! Mà chắc siêu nhân hay nói chuyện với lợn lắm thì mới thành thục được như thế này.
– Hờ hờ! Tôi rất là hoà đồng nên chuyện này đương nhiên là bình thường như cân đường hộp sữa.
– Cô hoà đồng tại sao không nói chuyện với người thường mà lại đi giao du với lợn hả?
– Tôi có tiếp xúc với người mà. Tôi chẳng phải đang nói chuyện với anh còn gì?
– À há! Thế tức là cô công nhận tôi là người rồi nhá!
Bla blo bli…^>|*¥•?%@&~€=
Bọn nó ngồi nghe mà đau cả đầu với cặp oan gia này. Không ngày nào gặp nhau mà họ không cãi nhau cả. Nó đột nhiên cảm thấy buồn cười. Đây là mùa đông đầu tiên kể từ khi bọn nó trở về Việt Nam. Cũng là mùa đông đầu tiên mà nó cảm thấy ấm áp đến vậy. Gặp bạn mới, có cảm xúc mới, ở nhà mới, không gian mới,… Tất cả đều quá mới mẻ đối với nó. Không phải bởi vì nó chưa từng lưu lại vài ngày với những kỷ niệm đẹp đẽ ở mảnh đất hình chữ S này, mà vì nó lại được nhìn thấy anh nó, nghe những cuộc cãi vã không rõ lí do của hai người kia, chứng kiến cảnh sướt mướt mặn nồng của đôi vợ chồng nọ, và… gặp hắn. Hắn, con người đã mang đến cho nó thứ cảm xúc nhẹ nhàng hư ảo như có như không, khiến lớp vỏ bọc hoàn hảo của nó xuất hiện vết nứt. Hàn Vũ Thiên Phong. Phong, cái tên vừa lạ lại vừa quen. Cậu bé năm đó, là Phong. Đó cũng là tên của anh chàng lạnh lùng đang ngồi cạnh nó. Nhưng sao có thể, Jason yêu dấu của nó là người dịu dàng và đầm ấm. Người giống người trên thế giới này đâu phải không có. Thực tế chứng minh, Jason… đã quên nó rồi. Bỏ quên cô bé có nụ cười toả nắng. Bỏ quên cả một góc ký ức chứa đựng những điều tốt đẹp nhất với cô bé con thời bấy giờ. Và bỏ quên… một tình yêu non nớt, ngây thơ, như bông hoa mười giờ đỏ rực, sớm nở sớm tàn. Không thật sự vui, nhưng không phải là quá buồn. Đối với nó, trân trọng hiện tại mới thật sự đáng quý. Có lẽ, đây mới là điều mà nó muốn. Chỉ đơn giản là một buổi trà chiều với những người thân yêu, từng ngày đọc sách dưới mái nhà đầy ắp tiếng cười, lắng nghe đôi oan gia đấu khẩu và gặp hắn mỗi ngày. Chỉ như vậy thôi. Mà sao, nó thỏa mãn đến thế…
____________*****__________
Chao xìn. Konnichiwa!
HAPPY NEW YEAR!
Chap này theo mình có đoạn trên khá là ổn, đoạn dưới, nhất là cái khúc suy nghĩ của nó thì hơi tâm trạng.
Chúc mừng fic đã leo lên được mốc 6k view. *tung bông*
Thanks những bạn đã cmt và vote cho au, ủng hộ au cho tới ngày hôm nay!! *cúi đầu* Đặc biệt cảm ơn bạn KelsyDinh đã vote cho fic nhiều như vậy. Yêu bạn quá!! *ôm hun*
Thanks các bạn au đã đóng góp ý tưởng khi au khật sự không nghĩ ra cái j cả *cúi người* :)))