Vợ Ơi! Anh Đây Này! Vợ Là Bác Sĩ Phu Nhân Ii

Chương 63: Công Tác Ở Việt Nam


Đọc truyện Vợ Ơi! Anh Đây Này! Vợ Là Bác Sĩ Phu Nhân Ii – Chương 63: Công Tác Ở Việt Nam


Việt Nam là một quốc gia nằm trong khu vực Đông Nam Á.
Nơi đây ngoài có tiềm năng phát triển nhiều lĩnh vực như kỹ thuật, thương mại – điện tử, thủy điện….
thì phong cảnh và con người ở đây cũng có nhiều đặc điểm rất nổi bật.

Sân bay thành phố trực thuộc Việt Nam.

Hàn Dương Phong và Tuyết Linh vừa mới xuống máy bay thì đã được người trong tập Hà Thắng đến đón.

Bởi vì lần hợp đồng hợp tác lần này với Hà Thắng là một hợp đồng rất quan trọng và có ý nghĩa rất mới nên đích thân Hàn Dương Phong phải tới đây để bàn chuyện.
Ở Hàn thị còn rất nhiều hợp đồng cũng phải ký, nhưng sự tin tưởng của Hàn Dương Phong dành cho họ rất cao nên đã toàn quyền giao cho Giản Bân phân phối.

Thời tiết hiện tại ở Việt Nam tuy cũng lạnh nhưng dịu hơn thời tiết ở Trung Quốc rất nhiều.
Ngồi ở ghế sau, Tuyết hớn hở nhìn ra khung cảnh ngoài qua cửa sổ xe.

Quan cảnh ở Việt Nam đúng là rất đẹp, tuy Tuyết Linh đã nghe đồn nhưng được chính mắt quan sát lại càng thấy hoàn mỹ hơn.
Ở Việt Nam nhiều tỉnh thành như vậy chắc hẳn sẽ còn nhiều nơi đẹp hơn thế nữa.

Thêm vào đó, cơ sở hạ tầng trong năm này rất phát triển, nhiều tuyến đường mới được mở ra nên xe của Tuyết Linh nhanh chóng đến khách sạn mà không phải chịu cảnh kẹt xe.

Tổng giám đốc của Hà Thắng rất chu đáo và nhiệt tình, tuy anh ta bận họp nhưng vẫn không quên căn dặn người chuẩn bị tươm tất cho đối tác.

Người quản lý của Hà Thắng nghiêm chỉnh đưa tay mời Hàn Dương Phong vào trong tháng máy VIP, cất giọng tôn trọng:”Xin lỗi Hàn tổng, chúng tôi không biết ngài đi hai người nên chỉ chuẩn bị một phòng, nếu ngài không thích tôi sẽ căn dặn lại nhân viên của khách sạn chuẩn bị thêm một phòng khác.”

Hàn Dương Phong khẽ quay đầu nhìn Tuyết Linh, cô ấy đang chăm chú quan sát những đồ vật được trang trí khắp khách sạn, tuy đã giải nghệ nhưng niềm đam mê bất diệt với đồ cổ vẫn đang sục sôi trong tâm can cô.

“Không cần đâu, một phòng là được rồi!” Hàn Dương Phong cong môi cười đáp.

“Vâng, nếu vậy Hàn tổng nghỉ ngơi đi ạ, tối nay Tổng giám đốc chúng tôi sẽ tới, trực tiếp bàn giao công việc với ngài.”

“Được.”

Người quản lý cúi chào sau đó cũng rời khỏi.

Tuyết Linh xem xong thì nhanh chóng chạy đến bên thang máy, cùng Hàn Dương Phong trở lên phòng.

“Đây là lần đầu tiên em tới Việt Nam sao? Trông em có vẻ rất thích thú?”


“Tất nhiên rồi, từ nhỏ tới giờ tôi mới có được cơ hội tận mắt chứng kiến phong cảnh ở đây đấy, đúng là tuyệt đẹp.”

Thang máy làm bằng cửa kính trong suốt, đứng bên trong, dần lên cao, Tuyết Linh dễ dàng thu hết những sắc đẹp của đất trời vào trong tầm mắt của mình, ngưỡng mộ mà thốt thành tiếng khen ngợi.

“Thích như vậy là tốt rồi, nếu muốn sau này tôi sẽ thường xuyên đưa em đi du lịch.”

Nghe Hàn Dương Phong nói có vẻ rất chắc chắn, Tuyết Linh nheo mắt cười:”Được như vậy cũng lấy làm vinh hạnh.”

“Tất nhiên.
Chỉ cần em nói, bất cứ đâu tôi cũng đưa em đi, không ngoại trừ gì Việt Nam.”

Tuyết Linh không nói chỉ cười, tiếp tục quá trình chiêm ngưỡng thiên nhiên của Việt Nam.

Cửa thang máy vừa mở, người nhân viên của khách sạn đã chờ sẵn.
Cô ta được lệnh phải tiếp đón chu đáo cho vị tổng tài này nên đã đứng đây đợi, sau khi anh bước ra, người đó cúi chào, chất giọng trong trẻo bằng tiếng Anh phát ra:”Mời ngài!”

“Cảm ơn.” Hàn Dương Phong đáp trả.

Đến trước căn phòng, Hàn Dương Phong kéo hành lý bước vào nhưng vẫn thấy Tuyết Linh đứng ngoài cửa, anh nhíu mày cất tiếng:”Em đứng đó làm gì? Còn không mau vào!”

“Đó chẳng phải phòng anh sao, còn phòng tôi đâu?” Tuyết Linh quay đầu nhìn xung quanh, người phục vụ lúc mới đây đã đi rồi, phòng của cô còn chưa chuẩn bị mà.

“Khách sạn hết phòng rồi! Chỉ còn phòng này thôi, em không vào thì ở ngoài đó đi.”

Hàn Dương Phong tính đóng cửa nhưng kịp thời bị Tuyết Linh cản lại:”Này khoan đã!…
Tôi không ở với anh thì ở với ai được chứ?” Tuyết Linh nheo mắt cười cười.
Ở chung với Hàn Dương Phong còn tốt hơn là lang thang ngoài kia.

Tối vừa đến, những tòa nhà trong thành phố bắt lên đèn, nơi nào nơi nấy cũng đều ngập tràn trong bối cảnh đầy lãng mạn.

Ngồi trước đối tác của mình, Hàn Dương Phong tôn kính đứng lên chào hỏi, vì để thuận tiện cho cả ba bên, Tuyết Linh, Tổng giám đốc của Hà Thắng và mình nên ngôn ngữ được chọn sẽ là ngôn ngữ Anh.

Nguyễn Tấn Đạt là tổng giám đốc của Hà Thắng, trông tuổi tác cũng còn khá trẻ, nhưng Hàn Dương Phong vẫn phải xưng hô kiêng nể để thể hiện được lòng thành.

“Xin chào anh Nguyễn, rất vinh hạnh vì anh đã có mặt vào ngày hôm nay.”

Nghe vậy, Nguyễn Tấn Đạt cũng đứng lên, anh ta đưa tay tới bắt tay với Hàn Dương Phong để tỏ ý chào hỏi.


Theo như lời đồn, Nguyễn Tấn Đạt là một người rất khó tính, nhiều hợp đồng đắc giá có khi đưa vào thì liền bị từ chối.
Vậy mà không hiểu thế nào, chính CEO của Hà Thắng lại là người gửi đơn hợp tác đến Hàn thị, lên ý kiến để Hàn thị và Hà Thắng có thể cùng nhau phối hợp phát triển.
Thêm vào đó, thái độ của Nguyễn Tấn Đạt lúc này không giống như lời đồn, nhìn anh ta rất thân thiện và hòa đồng thậm chí còn rất chu đáo, nhiệt tình.

“Đi đường xa như vậy, cực nhọc cho Hàn tổng quá!”

Hàn Dương Phong cười:”Không có gì, dù sao đó cũng là một trong những nhiệm vụ của tôi!”

Nguyễn Tấn Đạt nhìn sang người phụ nữ ngồi bên cạnh Hàn Dương Phong, nhíu mày tỏ vẻ nghi hoặc, anh ta rất hiểu rõ về con người Hàn Dương Phong, tuy có ăn chơi một thời gian nhưng cực kỳ nghiêm túc và thông minh, điều đặc biệt là rất ít tiếp xúc với phụ nữ.
Vậy chắc chắn người bên cạnh Hàn Dương Phong là trợ lý.
Dù biết như vậy nhưng Nguyễn Tấn Đạt cũng lên tiếng:”Còn vị này là….”

“Chào anh, tôi là Diệp Tuyết Linh, là trợ lý của Hàn tổng.”

Hàn Dương Phong kết thúc cuộc nói chuyện ở đây, chính thức đi vào chuyện chính:”Đứng trên lập trường của Hàn thị, lĩnh vực thương mại chỉ mới phát triển trong năm gần đây, tính ra tiềm năng cũng không lớn, nhưng nếu được cùng Hà Thắng hợp tác, tôi nghĩ rằng trong tương lai gần, hai tập đoàn chúng ta nhất định sẽ tiến vào thị trường EU.” Hàn Dương Phong quay về phía Tuyết Linh, cầm lấy một tập hồ sơ màu đen rồi đưa về phía Nguyễn Tấn Đạt:”Đây là hợp đồng thư ký tôi đã soạn, anh Nguyễn xem qua, nếu có vấn đề gì, anh Nguyễn cứ trực tiếp ý kiến!”

Trải qua vài phút xem hợp đồng kỹ lưỡng, Nguyễn Tấn Đạt mỉm cười, gật đầu tỏ thái độ hài lòng rồi đặt bút ký.
Sau đó trả lại hợp đồng cho Hàn Dương Phong.

“Hợp tác vui vẻ!” Nguyễn Tấn Đạt vừa nói vừa đưa ly rượu về phía Hàn Dương Phong.

“Keng!” Tiếng va chạm của vật thủy tinh vang lên ngầm thông báo cho một cuộc họp mặt diễn ra rất thành công.

Thời gian dùng bữa tối ở nhà hàng, trò chuyện cùng với Nguyễn Tấn Đạt cuối cùng cũng kết thúc.
Nguyễn Tấn Đạt trực tiếp đứng dậy, bắt tay với Hàn Dương Phong rồi nói:”Phải chi Hàn tổng có thêm thời gian thì tốt quá.
Thật sự là Việt Nam chúng tôi còn có rất nhiều cái hay cái đẹp.
Cũng giống như con người và phong cảnh ở nơi này vậy.
Nếu được dịp sau, Hàn tổng không chê tôi có thể đưa anh và trợ lý Tuyết đi du lịch một vòng.”

“Tôi rất vinh hạnh.
Nhất định tôi sẽ đến.”

….


Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện, Hàn Dương Phong đưa Tuyết Linh ra xe, tính sẽ về thu xếp hành lý rồi bay trở về Trung Quốc ngay, bởi vì ở Hàn thị còn rất nhiều vấn đề cần phải giải quyết.
Nhưng nhìn bộ dạng quyến luyến không muốn đi cũng không dám nói ra của Tuyết Linh khiến Hàn Dương Phong phải đáp ứng nguyện vọng cho cô.

Anh hoãn chuyến bay lại vào ngày mai, tối nay sẽ chủ động đưa cô đi dạo phố Việt Nam.

Khỏi phải nói Tuyết Linh vui mừng tới mức nhảy dựng lên, không cần Hàn Dương Phong dẫn đường, cô một mạch chạy về phía trước.

Nay đã là nửa cuối tháng mười một, vậy là lễ Noel sắp đến, tuy vẫn còn rất lâu, nhưng không khí lạnh đã mang theo âm hưởng của ngày lễ Giáng Sinh tới.
Khắp thành phố những người dân trong phố đều tụ tập lại đi dạo khắp nơi.

Ở vỉa hè, mỗi cửa hàng cách nhau khoảng mười bước chân đều trưng bày bán những món đồ nữ trang, thú bông, kẹo bánh…
Nhìn vẻ ngoài bắt mắt, Tuyết Linh không cưỡng được sự thu hút của nó mà chạy tới cầm lên xem.

Hàn Dương Phong đi chầm chậm theo sau, nhìn cô vui vẻ như vậy anh cũng thấy hài lòng.
Hiếm khi được nhìn cô ấy hưng phấn như vậy, chắc là thích thú lắm đây.

Đúng thật vậy, cả Hàn Dương Phong cũng rất thích nơi này, yên ổn, thoải mái, không phức tạm, bừa bộn như ở Thành phố T.
Con người nơi đây cũng rất hòa đồng, thân thiện, thật thà.
Đúng là một đức tính rất tốt đẹp mà không phải ai cũng dễ dàng có được.

Tuyết Linh cầm một chiếc vòng tay không quá cầu kỳ đưa lên để ngắm nghía, con gái mà, làm sao có thể không thích những món như thế này được chứ?

“Con muốn mua cái này sao? Ông thấy chiếc vòng này hợp với con lắm đấy!” Một người đàn ông khoảng sáu mươi tuổi, đoán chừng như là ông chủ của gian hàng này.
Ông nhìn cô gái xinh đẹp trước mặt, cất giọng hiền hòa nhỏ nhẹ.

Lúc này, Hàn Dương Phong đã đứng cạnh cô, nghe ông nói xong, cô liền ngẩng mặt lên nhìn ông, được một lúc thì huých tay Hàn Dương Phong:”Này, dịch đi, không phải anh biết Tiếng Việt sao, ông ấy vừa nói gì vậy?”

“Ông ấy chê em xấu quá đấy!” Tuyết Linh nhíu mày liếc anh một cái, có ai như anh không? Toàn là thích chọc cô.

“Này, anh là người đầu tiên nói tôi xấu đấy!” Tuyết Linh hạ giọng thì thầm nói lại.

“Thì tôi nói sự thật mà!”

Tuyết Linh hừ lạnh, nói chuyện với anh thêm một chút nữa chắc đầu cô bốc khói mất, thôi thì cứ tiếp tục tập trung vào những món trang sức này vậy.

“Cô thích bao nhiêu thì cứ lấy.”

“Thật không?”

“Ừm.”


Ông chủ nhìn thấy hai cô cậu trẻ này thì thầm to nhỏ gì đó, trông không giống người Việt, ông mỉm cười, thân thiện cất tiếng:”Nhìn hai con chắc không phải người ở đây, hai con là người ngoại quốc sao?”

“Vâng, chúng con đến đây vì công việc, sẵn tiện được dịp tham quan nơi này.” Hàn Dương Phong cung kính đáp.

“Thì ra là thế, thảo nào nhìn hai con đẹp như vậy, lại còn có tướng phu thê nữa.” Ông mỉm cười khen ngợi.

“Ông nói thật không?” Hàn Dương Phong nhướng mày tỏ thái độ vừa vui vừa nghi ngờ.

“Nhìn hai con đúng thật là có tướng phu thê, nhưng đến với nhau không phải là dễ, mà thôi không sao…
chỉ cần hai con đồng lòng, ông tin rằng sẽ có kết quả đẹp đến với các con.”

Hàn Dương Phong khẽ gật đầu để cảm ơn.
Sau đó thì quay sang nhìn Tuyết Linh với ánh mắt chứa đựng rất nhiều tâm tư:”Đến với nhau không dễ sao?”

Tuyết Linh có bận tâm đi nữa thì cũng chẳng hiểu họ nói gì, lần sau cô nhất định phải học tiếng Việt để giao tiếp với người Việt mới được.
Nhưng trong đầu cô chứa gần bốn thứ tiếng rồi, không biết lần này học có vô không nữa?

“Hàn tổng, tôi lấy nhiêu đây.” Tuyết Linh đưa một bì lớn trang sức lên cho ông chủ, điềm nhiên nhìn Hàn Dương Phong nói.

“Cái gì? Em mua nhiều như vậy định đi diễn thời trang à?”

“Tất nhiên là không rồi! Tôi mang làm quà nội địa.” Tuyết Linh nói xong thì nhận lấy túi xách đã đóng lại từ tay ông chủ, sau đó thì rời khỏi.

Cũng may, Hàn Dương Phong tới đây cũng có đổi tiền tệ thành Việt Nam Đồng nếu không cũng không biết trả thế nào nữa?

Xong xuôi, Hàn Dương Phong liền đuổi theo Tuyết Linh, bây giờ ở đây càng ngày càng đông người, Tuyết Linh lại không quen đường sơ hở một chút là sẽ đi lạc, nếu không tìm thấy cô, Hàn Dương Phong chắc sẽ điên lên mất thôi.

Thật rồi! Mới đó đã chạy đi đâu nữa rồi? Hàn Dương Phong thở dài ngao ngán, chỉ một chút không nhìn thôi là đã lạc mất cô rồi, đúng là nghiệt ngã thật.

Điện thoại thì đã bỏ lại trên xe, hai người chỉ đi dạo, tưởng rằng sẽ không có chuyện này xảy ra, nhưng không ngờ lại không lường trước được, Hàn Dương Phong đành phải chạy đi tìm.

Đến một khoảng thưa người, Hàn Dương Phong nhìn thấy đám người mặc vest đen đang tụ tập lại một chỗ, nhìn họ không giống như người Việt, hành tung bí ẩn, hình xăm trên cổ kèm theo giọng nói của chúng cất lên, Hàn Dương Phong cũng đủ biết, đám người kia có xuất thân từ tổ chức Càng Long đến từ Singapore.

“Nhất định ngày hôm nay phải bắt được ả ta, nếu không chúng ta sẽ mạng đổi mạng với đại ca, chúng mày muốn sống thì nhanh đi tìm nó.
Tao vừa thấy nó đâu xung quanh đây.”

Hàn Dương Phong lách người, lẩn tránh ánh mắt dò người của bọn chúng.
Không ngờ tin tức về Tuyết Linh lại đến tay bọn chúng nhanh như vậy, theo cô ấy đến cả đây!

Trong tình huống cấp bách thế này, Hàn Dương Phong không thể lơ là, nếu muốn Tuyết Linh bảo toàn mạng sống, anh phải là người tìm ra cô trước.
.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.