Đọc truyện Vợ Ơi! Anh Đây Này! Vợ Là Bác Sĩ Phu Nhân Ii – Chương 4: Sự Quan Tâm Quá Giới Hạn
Trong một căn phòng VIP rộng lớn, Tư Cảnh Nam ngồi ngay ngắn trên một chiếc ghế sofa cao cấp, tay anh cầm tờ báo, ánh mắt chăm chú nhìn vào những dãy chữ dài dòng được in trên đó, anh sắp đọc hết tờ báo rồi mà Hàn thiếu gia kia vẫn chưa quay trở lại.
Ngồi bên cạnh anh là Phi Dạ, anh cũng ngồi với tư thế trầm tư, môi mấp máy ly trà.
Xung quanh là những món quà lớn nhỏ của các lão đại khác được chất ngay ngắn trên bàn.
Tư Cảnh Nam đặt tờ báo lên bàn, anh lắc đầu, thở dài một hơi:”Chờ đợi Hàn thiếu của các người giải quyết xong chuyện đúng thật là mệt!”
Nghe như vậy, Phi Dạ đặt tách trà xuống bàn, ngoảnh mặt nhìn Tư Cảnh Nam, hứng thú hỏi:”À, Tư thiếu, anh có biết người con gái mà Hàn thiếu bảo vệ lúc nãy là ai không?”
Xoay xoay chiếc nhẫn cưới trên tay trái, Tư Cảnh Nam nhếch môi cười:”Làm sao tôi biết được, cậu ta ôm cô gái đó chặt như vậy, che chắn kĩ như vậy, đến cả hình dáng vẫn chưa nhìn rõ chứ nói đến chi là khuôn mặt.”
Phi Dạ nghe xong thì có chút thất vọng, thật là muốn biết cô gái đó là ai? Đi theo Hàn Dương Phong đã nhiều năm, vậy mà anh vẫn chưa thật sự hiểu nổi cái tính cách tinh quái của vị Hàn thiếu này.
Đây là lần đầu tiên, chính mắt anh trông thấy Hàn Dương Phong ôm chặt một cô gái xa lạ, chỉ mới gặp lần đầu.
Mặc dù trước đó, anh mắc bệnh dị ứng với phụ nữ.
Phi Dạ khẽ lắc đầu:”Có điều, cô gái này nếu được Hàn thiếu để mắt tới thì không biết những ngày tháng sau này của cô gái đó sẽ trải qua như thế nào đây?” Nghĩ cũng không dám nghĩ.
Tư Cảnh Nam suy nghĩ về câu nói của Phi Dạ, khóe môi dần nhếch lên, ánh mắt nhìn xa xăm, khiến người ta cảm thấy khó hiểu.
Phi Dạ thoáng rùng mình một cái, sao cái nụ cười này của Tư Cảnh Nam lại giống với Hàn Dương Phong quá vậy? Vừa nham hiểm lại vừa kì bí.
Về Tư Cảnh Nam thì anh không biết, nhưng còn với Hàn Dương Phong thì sau khi cái nụ cười ấy nở rộ thì đủ biết là sẽ có một chuyện động trời gì đó sắp sẽ xảy ra.
Tiếng động phát ra từ phía cửa, hình bóng Hàn Dương Phong tay cầm áo khoác từ ngoài bước vào, anh rảo bước đi về phía hai người đàn ông đang ngồi ở bàn trà.
Vừa mới vào thì đã bắt gặp ngay áng mắt kì lạ của hai người họ, đang chằm chằm nhìn về phía mình.
Hàn Dương Phong bất giác nhíu mày:”Hai người sao vậy? Mặt tôi có dính gì à?”
Anh vừa nói, vừa ném chiếc áo khoác sang một bên rồi ngồi xuống.
Hai người họ thu ánh mắt tò mò của mình lại.
Tư Cảnh Nam liếm môi cười cười:”Em làm gì ở đó mà lâu quá vậy?”
Nghe Tư Cảnh Nam nói đến chuyện này, anh mới nhớ ra.
Hàn Dương Phong không đi thẳng vào câu hỏi của anh mà chuyển sang câu hỏi khác, anh nhìn Tư Cảnh Nam cất giọng hỏi ngược:”Anh quen cô gái đó sao?”
Nghe vậy, Tư Cảnh Nam cười khẩy một cái, sau đó mới nhún vai trả lời:”Này, em ôm cô gái đó chặt như vậy, đến diện mạo còn không nhìn rõ, làm sao mà biết người nào, mà quen với không quen.”
Câu trả lời làm cho Hàn Dương Phong khá hụt hẫng, vậy lúc đó, cô ấy trốn ai? Hàn Dương Phong đột ngột quay sang nhìn Phi Dạ với ánh mắt nghi hoặc.
Phi Dạ giật mình, đứng hình trong vài giây, anh chớp chớp mắt nhìn Hàn Dương Phong, buông lời khẳng định:”Hàn thiếu, anh nhìn tôi thế làm gì? Tôi cũng không biết cô gái đó là ai đâu, vả lại, ngoài Tiểu Ninh ra, tôi không hứng thú với cô gái nào khác cả.”
Hàn Dương Phong nheo mắt, cười nhẹ:”Tôi đâu hỏi cậu theo ý đó.”
Vả lại, anh còn chưa mở lời nữa cơ mà.
Nhưng tính khí Phi Dạ lại thẳng thắn, nghĩ gì thì nói đấy thôi.
Có điều là, Phi Dạ, anh nghĩ quá xa rồi đấy!
“Không ngờ, thủ lĩnh mới của Hàn Long Bang lại là một người chung tình như vậy.”
Nghe Tư Cảnh Nam nói vậy, Hàn Dương Phong cũng cười đùa:”Cậu làm tôi bất ngờ đấy Phi Dạ.
Nếu Tiểu Ninh biết thì cô ấy sẽ rất hạnh phúc.” Hàn Dương Phong vỗ vai Phi Dạ một cái, đều đều cất giọng nói.
Tuy bị chọc ghẹo như vậy, bề Phi Dạ có chút không mấy vui nhưng trong lòng lại cực kỳ phấn khích.
Tự dưng nhắc tới cô ấy làm chi, bây giờ nhớ cô ấy muốn chết.
Trong thâm tâm anh lại hỏi:”Tiểu Ninh, em có nhớ anh không?”
Ánh mắt Hàn Dương Phong khẽ lướt qua đống quà trên bàn, anh cầm lên một túi quà lớn nhất trong đó, lật qua lật lại xem rồi nhếch cười hứng thú:”Phỉ gia tặng quà lúc nào cũng khách khí nhỉ?”
Tư Cảnh Nam tựa lưng ra ghế, giọng điệu uể oải nói:”Phỉ gia trước giờ đều dùng cách này để lấy lòng các đối tác trong thế giới ngầm, cũng chỉ vì thế lực quá yếu và cần được bảo vệ.”
Đặt túi quà xuống bàn, Hàn Dương Phong khoanh tay nhìn Phi Dạ:”Sau này nhớ để ý tới Phỉ gia một chút, mặc dù đối với chúng ta, Phỉ gia không đáng là gì nhưng tận dụng được lúc nào thì hay lúc ấy.”
“Vâng, tôi biết rồi! Hàn thiếu.”
Tư Cảnh Nam đột nhiên nghiêm túc, anh nhíu mày nhìn Hàn Dương Phong và cả Phi Dạ, trầm giọng hỏi:”Mấy tên lúc nãy là người của ai?”
“Trước khi tên đó chết, hắn ta có nói là làm theo lệnh của Lya.
Nhưng không biết tên Lya đó là ai?”
“Lya?” Tư Cảnh Nam cau mày hỏi ngược lại, suy nghĩ vài giây, anh nói tiếp:”Trong bốn bang đứng đầu Hắc Đạo thì Lya là chủ nhân của bang phái xã hội đen bí ẩn nhất, trước nay chỉ nghe danh chưa từng thấy mặt.”
“Hắn ta có thân phận bí ẩn?” Phi Dạ cau mày nói.
“Phải.” Tư Cảnh Nam gật đầu:”Lúc trước, tôi cũng chưa từng nghe tới cái tên này.
Vài tháng trước, tôi có nghe chú Diệp nhắc tới hắn.”
“Vậy Lâm Khương làm việc cho hắn sao?” Hàn Dương Phong hỏi lại, mặc dù chung sống với ông ta với danh nghĩa cha con suốt hai mươi lăm bốn nhưng chưa từng nghe thấy ông ta nhắc tới.
Suy cho cùng thì mục đích của ông ta là muốn diệt trừ Hàn Dương Phong và Tư Cảnh Nam nên đâu có ngu mà nói.
“Vậy ý anh muốn nói là cái tên Lya đó muốn giết em và anh sao?”
Tư Cảnh Nam khẽ lắc đầu:”Không hẳn là vậy, chú Diệp cũng đã có lần nhắc tới, hắn muốn có kho báu.
Cho nên hành động lần này là muốn đe dọa Hàn Long Bang và Hắc Mộc Vu, hai bang phái đứng gần hắn nhất để công khai thế lực ra bên ngoài giới Hắc Đạo.”
Tư Cảnh Nam đan tay nhau, ánh mắt tựa nhìn sâu xa:”Dù không biết mục đích chính xác nhất của hắn là gì nhưng chúng ta sắp có kẻ thù mới rồi đấy!”
…………..
“Đinh!” Âm thanh từ thang máy phát ra.
Cửa thang máy dần mở, hình ảnh Lạc Thần đứng trước đợi thang máy liền hiện ngay trước mắt cô.
Tuyết Linh có hơi ngạc nhiên về sự xuất hiện của anh ở đây, cô bất giác ngẩng mặt nhìn vào ánh mắt của anh, cảm giác vui, buồn bấy lâu dường như đã quên lãng giờ lại đột ngột ùa về, trong lòng bỗng đọng lại những cảm xúc khó tả.
Người đàn ông đang đứng trước mặt cô đây là người đàn ông cô đã từng rất yêu.
Nhìn thấy cô, Lạc Thần chớp mắt bất giờ tring giây lát rồi mỉm cười:”Thật trùng hợp, em cũng ở đây sao?”
Tuyết Linh bước ra khỏi thang máy, cô nhìn anh, cố giấu kín cảm xúc lại trong người, mỉm cười thân thiện:”Sao anh lại ở đây?”
“Anh đến đây để gặp đối tác, còn em chắc là đến vì…YT.”
Anh ấy nói đúng, ở Tokyo hằng năm đều tổ chức sự kiện giao lưu về Taekwondo, câu lạc bộ YT cũng nằm trong danh sách được chọn, nên mỗi năm, vào thời gian này, Tuyết Linh đều đại diện cho câu lạc bộ đến tham dự.
Không ngờ, anh vẫn còn nhớ.
Tuyết Linh khẽ gật đầu:”Vâng.”
Cô cười cười, không biết nói gì thêm nữa nên cúi mặt nhìn xuống đất để tránh ánh mắt của anh.
Lạc Thần biết rằng, cô muốn giữ khoảng cách nhất định với mình cũng chỉ vì vết thương anh gây ra cho cô quá lớn, chắc là sẽ không bao giờ chữa lành lại.
Bây giờ, muốn xin cô tha thứ và cho anh thêm một cơ hội nữa, thiết nghĩ anh còn tư cách sao? Thế là, Lạc Thần liền nuốt câu nói mang tính chất quan tâm đó xuống bụng, nhìn cô với vẻ mặt lạc quan:”Em đã ăn gì chưa?”
Cô khẽ lắc đầu.
Lạc Thần cảm thấy lạ, trước giờ Tuyết Linh rất ít khi đi ăn trễ thế này, nhưng anh đâu biết Tuyết Linh vì bận giải nguy cho cái tên cô hay gọi là “ôn dịch, biến thái” kia nên mới để lỡ thời gian như vậy.
Tuy nhiên, Lạc Thần lại thấy vui vui trong lòng, dù sao cũng lâu rồi anh chưa nói chuyện với Tuyết Linh, nhân cơ hội này, hỏi xem cô ấy sống thế nào rồi? Lạc Thần nghĩ xong thì cười cười:”Anh cũng chưa ăn gì cả, hay là chúng ta qua đó dùng bữa đi!”
“Cũng được.”
Vừa nãy khi cô đánh nhau với mấy tên đó xong, cô không định xuống dưới này hay có ý định ăn tối gì đâu, nhưng vì muốn tránh mặt người đàn ông kia nên quay trúng hướng nào thì đi hướng đấy thôi.
Người nhân viên phục vụ trong khách sạn chậm rãi bước tới phần bàn mà hai người đang ngồi, cô gái đó cúi chào một cách lễ phép rồi mỉm cười, đưa chiếc menu cho anh.
Thanh âm trong trẻo khẽ vang lên:”Xin chào, hai vị muốn dùng gì?”
Lạc Thần cầm lấy chiếc menu, anh đưa mắt lướt nhìn qua một lượt những món ăn có trên đó.
Đa phần đều là các món ăn đặc sản và truyền thống của Nhật Bản được trang trí với thẩm mĩ rất đẹp và bắt mắt.
Một phần nữa là các món ăn thuộc kiểu Châu Âu kèm theo một vài món kiểu Trung Quốc.
Gấp chiếc menu lại, nhìn thái độ của Lạc Thần, hình như anh chưa có ý định là sẽ chọn những món nào trong số đó.
Anh trả lại chiếc menu cho cô nhân viên, anh cũng không hỏi xem cô sẽ làm gì mà tự ý quyết định.
Lạc Thần ngước nhìn cô nhân viên:”Cho tôi hai phần tổ yến.”
Nữ nhân viên mỉm cười, gật đầu chào khách hàng rồi rời đi.
Tuyết Linh không nói gì chỉ cười nhẹ, tất tần tật mọi thứ về cô, Lạc Thần đều nắm rõ.
Bởi vì khi hai người bắt đầu quen biết nhau, anh đã bỏ ra không ít công sức để tìm hiểu mọi thói quen cũng như sở thích của cô.
Cho tới bây giờ, những điều ấy như ăn vào trong tận xương tủy của anh, muốn quên cũng chẳng quên được.
Vả lại, người như Tuyết Linh rất khó thay đổi cách sống của mình, nên khi anh gọi tổ yến cho cô làm cô rất hài lòng.
“Anh không gọi sai ý em chứ?” Lạc Thần nhìn Tuyết Linh, chất giọng ấm áp khẽ vang lên.
“Không sai.” Tuyết Linh lắc đầu, cô nói chuyện với Lạc Thần bằng thái độ hòa nhã mặc anh đã từng làm tổn thương cô.
Suy cho cùng, dù sao anh và cô cũng đã quen nhau sáu năm rồi và không để uổng phí nhiều năm như vậy, cô đã chọn cách cư xử tế nhị nhất có thể để hai người còn có thể nhìn mặt nhau và nói chuyện với nhau như một người bạn.
Đối với cô hiện giờ, anh chỉ có thể là bạn mà thôi.
.