Vợ Ơi! Anh Đây Này! Vợ Là Bác Sĩ Phu Nhân Ii

Chương 1: Chạm Mặt


Đọc truyện Vợ Ơi! Anh Đây Này! Vợ Là Bác Sĩ Phu Nhân Ii – Chương 1: Chạm Mặt


Sau khi kết thúc mọi chuyện, Hàn Dương Phong chủ động rút lui khỏi giới Hắc Đạo, điều này khiến cho cả giới Hắc Đạo và Hàn Long Bang đều kinh ngạc, cắn môi, chậc lưỡi, nối tiếc cho một người tài giỏi như vậy.
Nhưng khi anh đã ra quyết định thì không một ai dám lên tiếng cản trở, bởi vì họ tôn trọng quyết định của anh.

Trên một chiếc bàn hình chữ nhật dài nằm trong một căn phòng bí mật ở khách sạn F – một trong những khách sạn nổi tiếng nhất Tokyo, mỗi khi có việc cần bàn, anh thường tụ họp mọi người ở một nơi kín đáo, tương tự như nơi này.

Hàn Dương Phong ngồi ở vị trí chủ đạo, hai bên bàn là những người có máu mặt nhất ở Hàn Long Bang, đang ngồi yên nghiêm túc, đợi lệnh từ anh.
Dọc hành lang trước cửa của căn phòng là hàng vệ sĩ được huấn luyện chuyên nghiệp, đang nghiêm túc canh giữ.
Khuôn mặt ai nấy cũng đều nghiêm khắc, họ đi theo quan niệm đó là “muỗi cắn cũng không dám đập”.

Một trong số những người ngồi ở bàn đó liền cất tiếng, giọng nói anh ta rất nhỏ nhẹ, mang tính chất tôn trọng vì mình là bề dưới nhưng một phần vẫn là muốn đề nghị:”Hàn thiếu, anh có thể suy nghĩ lại được không?”

Ngồi ở vị trí chủ đạo, Hàn Dương Phong thoái mái tựa lưng ra sau ghế, tay gõ gõ từng nhịp lên bàn, tạo ra những loạt âm thanh êm tai, anh ung dung nói:”Tôi đã quyết định như vậy rồi, sau này sẽ không dính dán gì tới Hắc Đạo nữa.”

“Nhưng mà Hàn thiếu, Hàn Long Bang bấy lâu nay đều do anh làm chủ, chẳng phải làm ăn đều rất tốt sao? Lần này anh đi như vậy…”

Câu nói của tên đó chưa kịp nói xong thì hắn liền im bặt đi khi nhận thấy Hàn Dương Phong đang ra hiệu cho mình.

Anh đột nhiên ngồi thẳng dậy, hai tay đan nhau đặt lên bàn, ánh mắt liếc nhìn hai hàng người trước mình:”Chuyện này mọi người không cần phải lo, tuy tôi rời khỏi Hàn Long Bang nhưng không có nghĩa Hàn Long Bang sẽ tan rã.
Vì vậy, để không lãng phí thời gian, tôi đây nói thẳng.
Hàn Long Bang sau này sẽ do Phi Dạ quản lý.”

Câu nói của Hàn Dương Phong khiến cho Phi Dạ giật mình, anh đơ người một lúc rồi mới cất tiếng:”Hàn thiếu gia!” Phi Dạ đứng phía sau anh, nhíu mày nói.

Quyết định này của anh không khỏi khiến mọi nhân vật ở đó xôn xao, bàn tán qua lại.
Sau vài phút, Hàn Dương Phong lạnh nhạt, trầm trầm giọng:”Có ai có ý kiến gì không?”

Họ đều lắc đầu, tác phong nhanh nhẹn:”Chúng tôi đều nghe theo sự sắp xếp của Hàn thiếu!”

Tất cả mọi người đều đồng loạt tán thành để đưa Phi Dạ lên vị trí lãnh đạo của Hàn Long Bang.
Bởi vì, quyết định của Hàn Dương Phong là quá đúng đắn.
Phi Dạ là một nhân vật huyền thoại ở Hàn Long Bang, tài năng và tâm huyết của anh đã dành cho Hàn Long Bang và cả Hàn Dương Phong, họ đều mắt thấy tai nghe.
Thêm vào đó, Phi Dạ còn là cánh tay đắc lực của Hàn Dương Phong, làm việc trước giờ chưa từng thất bại nên khi nghe vậy, không một ai có thể từ chối.

Nhưng Phi Dạ dường như lại có suy nghĩ khác, anh cho rằng mình không đủ quyền trong công việc này, sợ mình không có năng lực nên liền từ chối:”Hàn thiếu, tôi…”

Phi Dạ chưa kịp nói gì thì đã bị Hàn Dương Phong ngắt lời:”Chuyện này tôi đã quyết định rồi, cậu có ý kiến?”

Nhìn sắc thái lạnh lùng của trên khuôn mặt, kèm theo giọng nói trầm lặng điểm thêm chút khó chịu ấy của Hàn Dương Phong, Phi Dạ đành mím môi im lặng thầm chấp nhận đề nghị này của anh.

Hai ngày hôm sau, Hàn Dương Phong thay Phi Dạ tổ chức một bữa tiệc, nói cách khác là đề công bố chủ nhân mới của Hàn Long Bang ngay tại khách sạn F.

Ngoài mặt thì mang khung cảnh là một buổi party bình thường nhưng ẩn sâu bên trong là những thế lực ngầm vô cùng to lớn.

Buổi tiệc bắt đầu vào tám giờ tối, nhưng trước giờ ai nấy trong Hắc Đạo cũng đều rất nể mặt Hàn Dương Phong và Phi Dạ, nên trước lúc tám giờ, họ đã có mặt đầy đủ tại khách sạn F.
Ăn mặc chỉnh tề và quà là không thể thiếu vào lúc này.

Phía dưới đại sảnh ngoài trời của khách sạn, mọi người đã có mặt đông đủ, họ nói nói cười cười kèm theo những tiếng nhạc lùng sùng và ánh đèn xanh đỏ, càng làm cho khung cảnh trở nên náo nhiệt hơn bao giờ hết.


Thoạt nhìn qua lại, người nào cũng đi theo cặp, họ đều đưa theo người phụ nữ của mình đi cùng, nhưng còn người đàn ông điển trai đứng ở phía kia thì không.
Những người phụ nữ trẻ tuổi không biết thì khi nhìn vào, họ sẽ nghĩ rằng anh vẫn chưa có đối tượng nào vừa mắt, nên sẽ chủ động tới bầu bạn với anh, nhưng ai nào biết người ta đã có vợ rồi!

Hàn Dương Phong cầm ly rượu bước tới, cạn ly với anh, miệng ly thấp hơn một tý ý chỉ sự tôn trọng, lịch sự đối với anh trai của mình.

“Sao không đưa cô ấy tới?” Cạn ly xong, Hàn Dương Phong nâng ly lên miệng, uống một ngụm rồi thư giãn nói.

“Cô ấy không thích náo nhiệt.” Tư Cảnh Nam nhướng mày, lạnh lùng trả lời.

Câu trả lời này cũng hợp lý đấy nhưng Hàn Dương Phong lại nghĩ khác, anh mỉm cười:”Là anh không cho cô ấy đến thì đúng hơn.”

Tư Cảnh Nam im lặng không nói, chỉ quay sang nhìn Hàn Dương Phong với ánh mắt vô cùng bí hiểm.
Đúng! Chính thực là anh không cho Lộ Khiết theo, mặc dù trước đó Lộ Khiết có xin anh để đi cùng, dù sao thì Hàn Dương Phong rời khỏi thế giới ngầm này cũng là chuyện khá tốt, đáng để chúc mừng nhưng Tư Cảnh Nam lại ngăn cản, phản đối gắt gao.
Cũng chỉ vì anh sợ, sợ rằng sự việc đó lại diễn ra thêm lần nữa, đối với anh, một lần như vậy đã là sự trừng phạt rất lớn rồi, cho nên anh không muốn nó lặp lại, vì vậy không đưa cô đi là sự lựa chọn đúng đắn nhất.

Đứa em trai của anh cười cười, vẫy tay:”Không cho cô ấy tới đây cũng tốt, dù sao hôm nay cũng toàn là những nhân vật nổi trội, làm sao biết ai thật lòng, ai giả tạo!”

Đặt ly rượu xuống bàn, Tư Cảnh Nam quay sang nghiêm túc hỏi:”Tại sao lại rời khỏi Hắc Đạo?”

“Thù cũng đã trả xong rồi, cần gì phải lưu luyến chốn này nữa.”


“Vậy sau này em tính sẽ làm gì?”

“Đương nhiên sẽ tập trung quản lý Hàn thị rồi!” Hàn Dương Phong thản nhiên trả lời.

“Có cần anh giúp gì thì cứ nói.”

“Không cần, em tự lo được.”

Trước sự từ chối của Hàn Dương Phong, Tư Cảnh Nam không nói gì nữa.
Anh cầm ly rượu lên tiếp tục cạn ly với Hàn Dương Phong và uống tiếp.

Hàn Dương Phong bỗng liếc mắt về một phía, ánh mắt chợt dừng hẳn lại, đôi đồng tử khẽ đứng yên, dường như anh vừa thấy gì đó? Anh nhíu nhẹ mày suy nghĩ gì vài giây rồi cầm ly rượu uống cạn, sau đó mới nói với Tư Cảnh Nam:”Anh ở đây uống tiếp đi, em có việc phải đi một lát.”

Nói xong, Hàn Dương Phong liền rời đi ngay, anh ngoảnh đầu lại nhìn thì thấy đám người khác đi tới bên Tư Cảnh Nam để bắt chuyện, anh không bận tâm gì nữa liền bước vào thang máy, nhấn nút đi lên tầng hai mươi của khách sạn.
.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.