Vợ Nô Lệ

Chương 45: Vợ Tôi Nghỉ Cậu Nên Suy Nghỉ Kỉ Ý Nghĩa Của Chữ Này!


Đọc truyện Vợ Nô Lệ – Chương 45: Vợ Tôi Nghỉ Cậu Nên Suy Nghỉ Kỉ Ý Nghĩa Của Chữ Này!


Cứ như vậy, bốn người ngồi đối diện nhau, không ai nói một lời nào.

Không khí im lặng đến choáng ngợp.

Ngồi một lúc lâu, Lâm Thừa Hạo mới thở dài, mở miệng nói chuyện.

“Chuyện về nhà kết thúc ở đây được rồi!”
Không để Tuyết Mộc Huệ kịp phản ứng câu nói của anh, Lâm Thừa Hạo đã nhanh miệng nói tiếp.

“Nhật Phong, chuyện tôi bảo cậu làm, đã xong chưa?”
Lâm Thừa Hạo không vòng vo, mà trực tiếp vào thẳng vấn đề.

Ngô Nhật Phong, không trả lời anh, mà chỉ im thin thít, nhẹ nhàng kéo cặp, lấy ra sắp hồ sơ, để lên bàn, đẩy về hướng Lâm Thừa Hạo.


Lâm Thừa Hạo liền cầm hồ sơ, lật hết trang này đến trang khác, kiểm tra xong hồ sơ, môi anh khẽ cong lên.

“Ngày mai xuất phát!”
Ngô Nhật Phong chỉ gật đầu, không đáp lại anh, vì Ngô Nhật Phong vẫn còn giận anh bởi nhiều chuyện đã xảy ra.

Tuyết Mộc Huệ không hiểu những lời Lâm Thừa Hạo nói, cái gì mà xuất phát.

Cô tò mò, biết nếu hỏi Lâm Thừa Hạo, anh đời nào trả lời.

Vì vậy, cô chỉ có thể hỏi người bạn tốt nhất của cô, Ngô Nhật Phong.

“Nhật Phong , ngày mai anh đi đâu sao?”
Ngô Nhật Phong nhìn cô, rất dịu dàng mà nói.

“Anh và Thừa Hạo có một dự án quan trọng, cần đến Thụy Sĩ để bàn bạc!”
Tuyết Mộc Huệ vừa nghe đến cái tên Thụy Sĩ, hai mắt liền sáng bừng, tay chân luốn cuốn, e dè nói.

“Anh!.

anh có thể cho em đi cùng không!”
Ngô Nhật Phong mở đôi mắt ngạc nhiên nhìn cô, Tuyết Mộc Huệ liền hiểu ra, Nhật Phong là đang muốn biết lý do cô muốn đến Thụy Sĩ.

“Thật ra, em có mong ước sẽ được đặt chân đến Thụy Sĩ một lần trong đời, Nhật Phong, anh cho em đi cùng, được không?”
Ngô Nhật Phong không biết phải nên trả lời thế nào, mục đích anh đến đó là để bàn công việc không phải để du lịch, nếu Tuyết Mộc Huệ đi cùng, chẳng lẽ để cô đi chơi một mình, như vậy càng khiến Nhật Phong không yên tâm hơn.

Ngô Nhật Phong đảo mắt nhìn Lâm Thừa Hạo, mong được câu trả lời từ anh.


Lâm Thừa Hạo ung dung đặc cốc trà nóng lên bàn, cau mày, lạnh lùng, dứt khoác nói.

“Cô yên ở nhà cho tôi! Không đi đâu hết!”
“Tại sao chứ?”
Nghe câu hỏi tại sao của cô, Lâm Thừa Hạo quay đầu nhìn người con gái xinh đẹp trước mặt, có thể nhìn rõ lúc này cô đang rất thất vọng.

“Ở Thụy Sĩ, lúc này đang là mùa đông, lạnh gấp nhiều lần so với Trung Quốc, cô sẽ không thích ứng được với thời tiết khắc nghiệt như vậy! Tốt nhất là nên ở nhà”
Nghe được câu trả lời của Lâm Thừa Hạo, cô cũng không hề ngạc nhiên, vốn dĩ trái tim này của cô, đã bị hắn đâm sâu nhiều lần, đây cũng không phải một chuyện quá đáng, hắn bảo cô ở nhà! Đây có lẽ, là một lời nói nghe có vẻ rất nhẹ nhàng!
Nhưng nếu hiểu sâu hơn, thì một con người chẳng lẽ sẽ mãi mãi sống trong bốn bức tường, tuy Tuyết Mộc Huệ sống trong nhung lụa, được ở vị trí mà bao cô gái mong muốn.

Dù có như vậy, đã bao giờ có ai hỏi, cô muốn những gì! Muốn cuộc sống như thế nào hay chưa?
Câu trả lời, là chưa!
Cuộc sống của Tuyết Mộc Huệ đã bị biến đổi, xáo trộn, làm hỗn loạn cả tự do, ước mơ, và niềm hạnh phúc của một người con gái, chỉ vì lòng thù hận của một người!
Thử hỏi, cô hi sinh tất cả như vậy, có đủ để trả giá?
Bầu không khí tiếp tục ãm đạm, hai bàn tay Ngô Nhật Phong nắm chặt, mạnh dạng đưa ra quyết định
“Tôi sẽ đưa Mộc Huệ đi cùng, vé máy bay cũng sẽ do tôi chi trả, cậu không cần bận tâm!”
Nghe Ngô Nhật Phong nói không một chút do dự.


Đến lúc này, Lâm Thừa Hạo mới thật sự không nhịn nổi nữa, muốn bình yên với cậu, thì cậu lại là người châm lửa.

“Nhật Phong, xem ra cậu rất quan tâm đến vợ của tôi đấy! Nhưng vợ tôi muốn đi, thì cũng phải đi cùng tôi!”
Nghe được một tiếng vợ phát ra từ miệng Lâm Thừa Hạo, Ngô Nhật Phong, Tuyết Mộc Huệ và cả Diễn Thanh đều tròn mắt nhìn anh.

Vợ sao? Đây là lần đầu tiên chính miệng hắn gọi Tuyết Mộc Huệ là vợ, con người của hắn thật khó hiểu, có lẽ sẽ không một ai hiểu hết được con người hắn, vì Lâm Thừa Hạo thật sự quá mưu mô, quá nguy hiểm, không một ai lườn trước được.

Nghe một tiếng vợ phát ra từ miệng Lâm Thừa Hạo, môi Ngô Nhật Phong khẽ cong, mắt không trực tiếp nhìn Lâm Thừa Hạo, mà chỉ cuối đầu nhìn vào bàn tay của bản thân, kiêu ngạo, mỉa mai nói.

“Vợ? Tôi nghỉ cậu nên suy nghỉ kỉ, ý nghĩa của chữ này!”
Nói rồi, Ngô Nhật Phong trực tiếp đi ra cửa, không một lời tạm biệt.

.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.