Vờ Như Không Biết Anh Giả Nghèo

Chương 3: Ướt Rồi!


Đọc truyện Vờ Như Không Biết Anh Giả Nghèo – Chương 3: Ướt Rồi!


Phó Oánh nói: “Đi, dì đưa cháu đi massage, chúc mừng chúng ta hôm nay một chút.”
“Tiền đâu ra?” Phó Lâm nói.

“Dì mày là người không có tiền nhưng vẫn thích hưởng thụ đấy.” Phó Oánh vén lọn tóc xoăn: “Massage xong chúng ta sẽ đi ăn một bữa hoành tráng.”
Phó Lâm nghĩ ngợi rồi nhận lời.

Cậu cảm thấy Phó Oánh nên hưởng thụ cuộc sống nhiều lên, chịu khổ ít đi một chút.

Cuối cùng, chiếc ô tô dừng lại ở một quán massage.

Quán massage này nằm giữa một dãy các quán bán dụng cụ sửa chữa và rượu thuốc lá, biển đỏ đã treo, trời còn chưa tối, bảng hiệu đã nhấp nháy rồi.

Hai cánh cửa đóng kín, bên trong cửa thuỷ tinh là hai người phụ nữ trung niên đang ngồi, mặc quần đùi, cẳng chân trắng như tuyết gác lên, nhìn kiểu gì cũng giống nhà thổ(*).

(*) Chỉ những địa điểm kinh doanh nơi diễn ra các hoạt động tình dục giữa khách làng chơi và gái mại dâm.

Nhà thổ còn có nhiều cách gọi khác như nhà chứa, lầu xanh, thanh lâu, động mại dâm, kỹ viện.

“Quán chị em dì mở, quán người ta là massage lành mạnh đấy!” Phó Oánh dường như nhìn thấu suy nghĩ của cậu, tháo dây an toàn ra nói.

Phó Lâm cài cúc áo lại, theo bà xuống xe, hai người đẩy cửa vào, một người phụ nữ ở quầy thu ngân thấy bọn họ lập tức đứng lên: “Ái chà, chị Oánh Oánh, lâu rồi không gặp, sao mà dạo này đẹp quá vậy, suýt thì em không nhận ra chị rồi!”
“Miệng dẻo đấy! Chị mang thằng nhóc nhà chị đến thả lỏng một chút.”
Lời bà vừa dứt, ba người phụ nữ trong quán đã nhìn sang Phó Lâm.

Phó Lâm nhấp môi mỏng, cảm thấy đúng là mình đã vào trúng động nhền nhện rồi.

“Á đù.” Bà chủ nhìn về phía Phó Oánh, nói chuyện không chút kiêng kị: “Bà chị được lắm nha, chị tìm ở đâu được phi công ngon vậy?”
Chắc là nghĩ Phó Lâm là trai bao của Phó Oánh, nói chuyện cũng không khách sáo.

“Vớ vẩn, cháu chị.”
Phó Lâm đứng ở sau lưng bà, ngoan ngoãn cúi người một cái.

Vóc người cậu rất cao, trong trẻo lạnh lùng tuấn mỹ, áo sơ mi trắng cởi một cúc, chắc là ra mồ hôi, áo sơ mi vẫn còn cảm giác ẩm ướt mềm dính, bị điều hoà trong quán thổi dán chặt vào ngực, đúng là khí chất ở giữa tiểu chó săn và chó con còn hôi sữa.

Phó Lâm rất ít khi massage, lần cuối cùng cậu làm đã từ rất nhiều năm trước đây, chắc là từ hồi vừa mới lên cấp 2.

Phó Oánh đưa cậu đi “mở mang tầm mắt”, kết quả là cậu sợ buồn, không làm được.


Đã nhiều năm như vậy, giờ cậu còn sợ buồn hơn hồi xưa.

“Cậu đừng run nữa.” Chị gái đấm bóp nói.

Sắc mặt Hạ Lâm hơi đỏ lên, cậu nằm ở đó nói: “Hơi buồn.”
“Lưng cũng không thể chạm vào à, nhìn là biết trai tơ rồi.” Bà chủ cười nói: “Sau này có bạn gái là ngon lành thôi.”
Phó Lâm nghe nhưng không nói gì, thấy hơi hối hận khi đi massage cùng Phó Oánh.

Cậu bị bệnh sạch sẽ thì không nói làm gì, thân thể còn rất nhạy cảm, không muốn để ai chạm vào, mỗi lần cắt tóc là một lần giày vò.

Lúc kéo đến sau gáy, thợ cắt tóc chạm vào gáy cậu khiến cho cả người cậu muốn nhũn ra.

Thậm chí cậu còn đi khám, bác sĩ nói không sao cả, thể chất mỗi người không giống nhau, có vài người là trời sinh ra đã sợ buồn.

Phó Oánh nói: “Từ bé nó đã vậy rồi, chỗ nào cũng là lông buồn, xoa bóp cho nó qua quần áo là được.”
Chị gái còn cố trêu cậu: “Người nhạy cảm thế này, bạn gái cậu sau này thật có phúc.”
Phó Oánh sợ chọc điên Phó Lâm, chấm dứt đề tài này, chuyển câu hỏi: “Có phải quán các cô không làm ăn được không, sao không có khách vậy?”
“Chậc, đừng nói nữa,” Bà chủ châm điếu thuốc, vừa hút vừa nói: “Kiểu quán thanh thuỷ như quán bọn em không được rồi, không thấy trên đường mới mở một quán rửa chân hả, một cô nàng ngọt nước.”
Chị gái đấm bóp cũng tức tối nói: “Cũng không sợ bị bệnh luôn.”
Sau đó mấy bà bứt đầu thảo luận về quán massage làm dịch vụ ngầm kia, quán rửa chân kia, hoàn toàn không coi người đàn ông duy nhất ở đây ra gì.

Phó Lâm ngoan ngoãn nằm ở chỗ đó, bắt đầu nghĩ một ít chuyện không đứng đắn.

Ví dụ như làm thế nào để bắt Quý Hàn Bách.

Chị gái đấm bóp lại ấn bên eo cậu, cậu giật mình bật dậy, làm chị gái kia sợ hết hồn.

“Em không làm nữa đâu.” Cậu nói.

Cả người khó chịu.

Cậu không thể chịu được người khác chạm vào mình.

Chị gái nhìn cậu mặt trắng da mỏng lại thanh tú, cũng ngại trêu ghẹo cậu.

Cậu ngồi bên cạnh điều hoà, thấy điện thoại có mấy tin nhắn Wechat, mở điện thoại ra nhìn, tên đối phương là “Sở Sở động lòng người”.


“Sao rồi, bắt được chưa?”
“Ngoại hình của đối phương như thế nào, chụp tui xem một xíu.”
“Không phải là đi thuê phòng rồi chứ? Chị em!”
Phó Lâm trả lời: “Vừa tan làm xong.”
Sở Tiểu Hạo lập tức gọi video, Phó Lâm từ chối: “Đang ở ngoài, không tiện.”
Sở Tiểu Hạo lập tức trả lời: “Vậy tối cậu có tới làm nữa không?”
“Có.”
“Đến lúc đó nói chuyện tiếp.” Sở Tiểu Hạo nhắn: “Để tui kích động.”
Sở Tiểu Hạo là bạn thân của cậu ở quán bar, biệt danh là Sở Sở, sinh viên đại học hàng thật giá thật, cũng đang nghỉ hè đến quán bar làm thêm.

Hai người một người nóng một người lạnh, một người nhạt nhẽo, một người lẳng lơ sexy thảo mai, nhưng lại thành bạn thân.

Kiếp trước lúc cậu thiếu tiền, Sở Tiểu Hạo là người trượng nghĩa nhất.

Nhận được một giọt nước, trả ơn bằng suối tuôn(*), Phó Lâm nhận làm bạn cả đời của cậu ta.

(*) 滴水之恩涌泉相报: Nhận một ơn huệ nhỏ mà báo đáp gấp vạn lần.

Ra khỏi quán massage, Phó Oánh và Phó Lâm sang quán bên cạnh gọi ba món ăn một món canh.

Phó Oánh ăn hai miếng rồi không ăn nữa, nước trái cây cũng không uống, chỉ uống nước lọc.

Nhưng Phó Lâm vẫn ăn, bà nuốt nước miếng một chút: “Tuổi trẻ thật tốt mà.”
“Dì cũng ăn đi.”
“Không phải dì không ăn được, đã nghe gái đẹp không quá 100 cân* chưa, dì cũng 103 cân rồi.” Phó Oánh vừa nói vừa móc chiếc gương nhỏ trong túi ra soi: “Đàn bà cao tuổi khổ cực vậy đấy, rõ ràng là ăn rất ít rồi, bụng toàn là mỡ thôi, lần trước lão Tần còn nói dì béo, bảo dì giảm cân.”
* 1 cân của Trung Quốc = 1/2 kg
Phó Lâm nghe cũng không nói gì, lát sau nói: “Sau này chúng ta có tiền rồi, dì ăn thoải mái.”
Phó Oánh ngạc nhiên, nói: “Vậy dì hoàn toàn dựa vào cháu rồi.”
Nói xong bà cười, đẩy đĩa thức ăn sang chỗ Phó Lâm: “Cháu ăn thay dì đi, nhìn cháu ăn là dì vui rồi.”
Thời tiết nóng nực, trong quán cơm không có điều hoà, hai chiếc quạt phả gió đều đều, Phó Lâm cả người ướt mồ hôi.

Người khác ra mồ hôi thì khiến cho người ta cảm thấy hôi hám nhớp nháp, Phó Lâm ra mồ hôi không giống như người ta nói, lại khiến da trắng hơn, môi đỏ hơn, cả người tươi sáng hơn.

Phó Oánh nghĩ mới nãy ở quán massage cậu mẫn cảm tới mức không muốn ai chạm vào, nghĩ trong đầu, thật là trời sinh quyến rũ kim chủ, chỉ cần là người thích đàn ông, không yêu cậu đến chết đi sống lại mới là lạ.


Bà cảm giác mình giống như một má mì, nâng quai hàm nhìn ra ngoài quán cơm, mặt trời đã xuống núi, cây hạnh quả sau lưng đã nhuộm ráng chiều.

“Trước hết cháu xin nghỉ quán bar bên kia đi.” Phó Oánh nói: “Làm cả ngày cả đêm cháu không chịu được đâu.”
“Cháu nói chuyện với anh Triệu rồi, làm thêm hai buổi nữa, cho tròn một tháng.” Phó Lâm nói.

Phó Oánh gật đầu: “Cố gắng lên, sau này chúng ta sẽ không còn sống cuộc sống chết tiệt này nữa.”
Giọng nói có sự oán hận với cuộc sống mãnh liệt.

Giọng Phó Lâm nhẹ nhàng: “Nhìn cháu.”
Tối cậu đến quán bar làm, Sở Tiểu Hạo ở trong phòng thay đồ thấy cậu lập tức túm lấy đòi xem hình.

Phó Lâm nói: “Không chụp.”
“Đù, sao cậu không chụp, ngoại hình thế nào, đẹp trai hơm?”
“Tạm.” Phó Lâm nói.

Sở Tiểu Hạo thay đồ diễn: “Đám phú nhị đại bây giờ ngoại hình không tệ đâu, có tiền có thời gian thì sẽ ăn diện.

Lần sau cậu chụp ảnh cho tôi xem đi, bà đây nhìn mặt siêu chuẩn luôn.”
“Cậu cũng có tài đấy cơ à, cậu nhìn được cái gì chứ?”
“Nhân phẩm có rác không nè, năng lực có mạnh không nè, tài sản sức khoẻ vận mệnh, cái gì cũng có thể phân tích cho cậu!” Sở Tiểu Hạo cười nói: “Mẹ tôi chuyên môn bày sạp xem mấy cái này.”
Phó Lâm đội tóc giả lên, giọng nói nhè nhẹ ôn hoà: “Vậy mẹ cậu có tính được ra cậu là một đứa bê đê không?”
Sở Tiểu Hạo cười hì hì: “Mẹ tôi biết rõ chớ, hồi học cấp 2 nhìn thấy đầu giường tôi dán đầu ảnh của các anh đẹp trai cơ bắp là bà biết mình nuôi con gái chứ không phải con trai rồi.”
Phó Lâm cười một tiếng, cùng cậu đi lên sân khấu.

Hai người bọn họ là vũ công của quán bar này.

Bọn họ nhảy xong cũng đã hai ba giờ, thay quần áo khác vào lại trở thành nhân viên phục vụ, gần như làm việc luôn đến sáng hôm sau, cực kì mệt mỏi.

Phó Lâm sợ mình không trụ được, khoảng hơn 4 giờ sáng đã xin về sớm, đường phố lúc 4 giờ sáng đến cả xe taxi cũng không gọi được, cậu móc bao thuốc lá trong túi ra, rút một điếu, hai tay nhét túi quần, ngậm thuốc lá yên tĩnh đứng bên lề đường không người chờ xe.

Gió mùa hè ấm áp, thổi đến mức khiến cả người mệt mỏi rã rời, Phó Lâm cúi thấp đầu chợp mắt một chút, điếu thuốc trên miệng rơi xuống đất, cậu lắc lư suýt chút nữa thì ngã xuống.

Mệt quá.

Mẹ nó cuộc sống của người nghèo quả thực không phải con người mà.

Quán sửa xe Xương Hà bình thường không mở cửa đúng giờ, hầu như ngày nào cũng phải hơn 10 giờ mới mở cửa.

Nhưng bác gái bán bánh bao ở giao lộ lại phát hiện ra hôm nay mới hơn 7 rưỡi, quán sửa xe đã mở cửa rồi.

Lưu Béo cũng giật mình, hôm nay hắn cũng coi như là đến sớm, lúc hơn 8 giờ tới quán, nhìn thấy Quý Hàn Bách đã mân mê ô tô, Lưu Béo ngồi xổm xuống nhìn chằm chằm vào hắn.


“Sức mạnh của tình yêu vĩ đại biết chừng nào.” Lưu Béo nói: “Thằng nhóc Tiểu Lâm này sao ngày đầu tiên đã đi làm muộn rồi, thái độ làm việc này không thể chấp nhận được, đuổi việc chứ?”
Quý Hàn Bách đạp hắn: “Cút.”
Hắn ngậm thuốc lá trượt từ dưới gầm xe ra: “Tao nói cho mày biết, sau này ở quán thì dùng từ ngữ văn minh lịch sự, đừng có mà suốt ngày văng tục ảnh hưởng tới tao.”
Lưu Béo vừa muốn mở miệng chửi, đã nghe thấy phía xa có tiếng khoá xe đạp công cộng, quay đầu lại nhìn, Phó Lâm đang đeo balo tới.

Một đêm không gặp, đột nhiên gặp lại Phó Lâm, Lưu Béo chỉ cảm thấy, cũng là con người có hai con mắt một cái mũi, sao người ta lại đẹp trai sáng láng như vậy.

“Chào anh Lưu.” Phó Lâm vừa nói vừa chào hỏi với Quý Hàn Bách đang nằm trên ván: “Chào ông chủ.”
Quý Hàn Bách vội vàng ném tán thuốc trong tay đi, gật đầu một cái.

Lưu Béo cố ý nói: “Nhóc Tiểu Lâm, cậu như thế này là không được nha, mới ngày đi làm đầu tiên thôi mà đã đi muộn rồi, không phải đã nói là 8 rưỡi sao? Cậu còn muốn đi làm nữa không?”
Mặt Phó Lâm hơi đỏ lên, nói: “Em xin lỗi, hôm qua em ngủ quá muộn, không cẩn thận ngủ quên mất, về sau sẽ không như vậy nữa đâu ạ.”
Trước kia hầu như cậu đều ngủ ngày làm đêm.

Quý Hàn Bách ho khan một tiếng, mặt người dạ chó nói: “Sau này chú ý hơn là được, trong quán cũng không có việc gì, muộn cũng muộn rồi.”
Lưu Béo liếc hắn một cái, dùng khẩu hình mắng: “Đồ…!chó.”
Lông mày Quý Hàn Bách nhíu lại, hắn lại chui xuống gầm xe.

Lưu Béo thật sự muốn hỏi thăm cụ kị nhà hắn, ngày nào mày cũng chui vào gầm xe, còn đòi yêu đương cái cc, chó săn thanh khiết này đúng là chưa có kinh nghiệm yêu đương mà.

Thời tiết hôm nay còn nóng hơn, lúc hơn chín giờ phải vá lại lốp, xe đã đỗ ở bên ngoài.

Lưu Béo vá xe, Phó Lâm chạy vặt, cậu sợ nhất là nóng, phơi nắng khiến cả người mướt mồ hôi.

Lưu Béo cũng không chịu nổi, làm xong đơn hàng này hắn chạy xộc vào phòng vệ sinh để tắm, Phó Lâm móc khăn tay trong balo của mình ra lau mặt, thấy đồ trong thùng dụng cụ ném ngổn ngang, cậu tự động đi tới nhặt tất cả lên.

“Cậu cứ để như thế đi.” Quý Hàn Bách nói.

“Dạ?” Phó Lâm ngồi cúi đầu, nhìn xuống gầm xe, Quý Hàn Bách thấy được gương mặt đỏ ửng của cậu, tóc ướt nhẹp dán vào da, giống như chiếc bánh bao thịt tươi ngon vừa được lấy ở trong lồng ra, khiến cho người ta muốn cắn một cái.

“Để như vậy được rồi, tôi tiện lấy, lúc nào tôi không dùng nữa thì cậu xếp vào.”
“Vâng ạ.” Phó Lâm vội vàng quay đầu để dụng cụ vào chỗ cũ.

Quý Hàn Bách nằm ở dưới gầm xe, người đứng ngoài không nhìn thấy mặt hắn, tầm mắt hắn cũng có hạn, không nghiêng không lệch, nhìn được nửa dưới của Phó Lâm.

Bởi vì là tư thế ngồi, hai cánh mông căng chặt sau chiếc quần, có thể là do quá nóng, quần đã ướt một mảng lớn, màu sắc đậm hơn, nhìn mà khiến cho người khác muốn suy nghĩ xa xôi.

Quý Hàn Bách cảm thấy có chút khô mồm khô miệng.

Cmn.

Muốn chửi thề là thế nào?.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.