Đọc truyện Vờ Như Không Biết Anh Giả Nghèo – Chương 14: Không Chịu Nổi
Kinh nghiệm ở bên cạnh kẻ có tiền nhiều năm của Phó Oánh nói cho cậu biết, độ yêu thích của đàn ông đối với bạn tỉ lệ thuận với độ khó khi theo đuổi bạn, nhất là với đám nhà giàu, thứ bọn họ thiếu nhất chính là người không thể nắm bắt được.
Nhưng cái này cũng phải có kĩ xảo, độ khó không thể quá cao, bởi vì bên cạnh bọn họ không thiếu người, người theo đuổi quá khó, bọn họ sẽ mất kiên nhẫn.
Rõ ràng có thể bắt được nhưng lại chưa bắt được mới gây bức bối khó chịu.
Phó Lâm không lên tiếng, chỉ vươn tay muốn khép cửa lại.
Quý Hàn Bách nào có chịu, đè cánh cửa lại, nhìn về phía Phó Lâm.
Phó Lâm nói: “Không phải anh muốn theo đuổi em sao?” Cậu nói: “Vậy thì em không thể cho anh nhìn tuỳ tiện được.”
Quý Hàn Bách giật mình, hỏi: “Tại sao?”
“Bởi vì trước kia chúng ta là quan hệ cấp trên, cấp dưới, anh là ông chủ, em là nhân viên, đều là đàn ông với nhau cũng không cần phải che đậy gì, giờ không giống như thế nữa.” Cậu ngẩng đầu lên, kín đáo nhìn Quý Hàn Bách, nói: “Giờ thì anh đang có ý với em.”
Phó Lâm nói xong liền khép cửa lại.
Cậu xoa xoa cổ trong phòng vệ sinh, tai đỏ ửng lên, mặt cũng vậy, cậu cảm thấy có thể là do khí nóng bốc lên.
– —
WOW, ý gì đây?!
Đây là ngầm thừa nhận em ấy vẫn còn độc thân, hơn nữa mình có thể theo đuổi em ấy đúng không?!
Quý Hàn Bách đứng ở ngoài cửa, bị Phó Lâm làm cho lòng như lửa đốt, vừa vui vẻ vừa khó chịu.
Phó Lâm không từ chối thẳng hắn, có nghĩa là gì, có nghĩa là Phó Lâm yêu đương, hoàn toàn không xem trọng tiền bạc!
Chỉ lát sau Phó Lâm đã mặc đồ của hắn đi ra ngoài, nói: “Em thấy anh cũng không cao hơn em là mấy, sao quần áo lại rộng thế này?”
“Anh cường tráng mà.” Quý Hàn Bách nói xong nghiêng đầu nhìn sang, nhìn một cái liền ngây người.
Áo T-shirt không có tay của hắn dáng rộng, có lẽ do Phó Lâm quá gầy, sau khi mặc vào, rộng thùng thình thì không nói làm gì, dưới nách còn lộ ra một mảng lớn, cũng sắp lộ đến eo.
Lát nữa phải đi ăn cơm rồi, Quý Hàn Bách cảm thấy Phó Lâm như vậy không thể ra ngoài được.
Hở quá.
Có điều gần quán bọn họ có một con đường bên cạnh trường dạy nghề, bên ngoài toàn mấy quán cơm bụi, hắn định đi mua về.
Như vậy có thể có chút thời gian ở một mình rồi!
“Anh đi mua cơm trưa, em muốn ăn gì?”
Phó Lâm nói: “Lát nữa em ra ngoài ăn.”
“Quần áo em mặc không được ok cho lắm, đừng đi ra ngoài ăn, anh mua giúp em rồi anh em mình ăn luôn ở trong quán.”
“Cho em cơm suất là được.” Phó Lâm nói xong liền chạy vào phòng vệ sinh, một lát sau nắm chặt một xấp nhân dân tệ ra: “Hôm nay em kiếm được nhiều tiền típ như vậy, để em mời ông chủ.”
Quý Hàn Bách rất vui vẻ, nói: “Được, hưởng sái của em một bữa.”
“May mà ông chủ nhận em vào làm, em mới có cơ hội kiếm được nhiều tiền như vậy.” Phó Lâm nói: “Nếu như lần sau lại có, ngày nào em cũng sẽ mời anh ăn!”
Chuyện tiền típ này đương nhiên cậu cũng biết, có điều tiền từ trên trời rơi xuống, Quý Hàn Bách tấu hài, cậu cũng vui vẻ làm bộ như không biết.
Quý Hàn Bách rút một tờ một trăm tệ ra, nói: “Có thể mua hai món ăn không?”
“Mua gì cũng được.” Phó Lâm rất hào phóng nói: “Đủ không anh, không đủ thì anh lấy thêm một trăm đi.”
“Đủ rồi! Đủ rồi!” Quý Hàn Bách nói.
Quý Hàn Bách chạy sang con phố bên cạnh mua cơm trưa, vừa mới đi tới ngã rẽ đã thấy một chiếc xe vô cùng quen thuộc bên dưới bóng râm.
Người trong xe kia rõ ràng cũng thấy hắn, đột nhiên khởi động xe muốn đi, Quý Hàn Bách đi tới, ngăn trước mũi xe: “Mạnh Tiểu Kiều, cậu đang làm cái gì thế?”
Mạnh Tiểu Kiều hạ kính xe xuống: “Không làm gì cả, em mệt, nghỉ ở đây một lát thôi!”
Nói xong, cậu liền lái xe đi thật xa, vừa lái vừa nhìn vào gương chiếu hậu, bà nội nó, cậu định chặn Phó Lâm mà, sao lại bị Quý Hàn Bách thấy được rồi.
Lần này cậu đi xe ra chỗ thật xa, sau khi dừng xe ở ven đường, cậu đi bộ quay trở lại ngay lập tức, hổn hà hổn hển cuối cùng cũng sắp chạy đến quán sửa xe, lại thấy Quý Hàn Bách xách túi đồ ăn quay trở lại.
Đm, số như cứt.
Mạnh Tiểu Kiều lau mồ hôi trên trán, lập tức đạp vào cái cây long não ven đường.
Cậu âm thầm đi theo Quý Hàn Bách, định đổi sang phương án khác, không tìm Phó Lâm tâm sự nữa, trước hết nhìn trộm xem hai người bọn họ rốt cuộc có “tằng tịu” với nhau không!
Bên cạnh quán sửa xe là quán kim khí, một chiếc xe taxi đang dừng bên cạnh cây long não.
Cậu núp ở phía sau xe, nhìn trộm vào quán sửa xe, thấy Phó Lâm ghép hai chiếc ghế dài vào thành một cái bàn nhỏ, Quý Hàn Bách để đồ ăn lên, hai người chuẩn bị ăn cơm.
Cứ như vợ chồng son vậy!
Chờ đã!
Mạnh Tiểu Kiều lập tức chuyển sang nhìn Phó Lâm.
Đồ trên người Phó Lâm, sao lại không phải quần áo lúc nãy cậu ta sửa xe?
Tại sao quần áo cậu ta đang mặc lại giống đồ của Quý Hàn Bách thế?
Lại còn hở hang như vậy nữa!
Mạnh Tiểu Kiều đứng bật dậy.
Quần áo của Phó Lâm đúng là hở hang, lúc không cử động thì không nói làm gì, cử động một cái, cái T-shirt kia tung bay, hai điểm ở ngực cũng sẽ lộ ra.
Màu hồng.
Quý Hàn Bách vừa mở nắp bia vừa lặng lẽ nghĩ, để nắp lên răng, cắn nắp bia “phằng” một tiếng.
Trước khi gặp được Phó Lâm, hắn không tin có người nào trên đời có thứ ấy màu hồng.
Có điều, Phó Lâm trắng quá, chắc là do da trắng cho nên mới hồng.
Lúc Phó Lâm mặc đồ này xong cậu mới phát hiện, quần áo vụt lên, ngực dễ dàng lộ ra.
Có điều thân thể cậu loã lồ như thế lại không có bất kì gánh nặng nào, ý thức phái nam trong lòng cậu rất mạnh, cũng không bởi vì mình là một đồng tính luyến ái, vì để trần nửa người mà ưỡn ẹo giống như mấy nhân vật trong tiểu thuyết.
Cậu đứng cúi người mở cơm hộp, cổ họng Quý Hàn Bách động đậy, cảm thấy cực kì thèm ăn bữa cơm hôm nay.
Mạnh Tiểu Kiều cũng cảm thấy đói, nhìn Quý Hàn Bách và Phó Lâm ăn cơm, cậu nuốt nước miếng.
Lại tức giận.
Có điều cậu thấy Phó Lâm cũng coi như an phận, lúc ăn cơm không nói lời nào, ngồi ở trên ghế dài, ăn uống lịch sự.
Còn Quý Hàn Bách thì sao, nhìn dáng vẻ nịnh hót của hắn đi! Cậu quen Quý Hàn Bách nhiều năm như vậy, chưa từng thấy hắn dịu dàng như thế! Điệu cười kia, thật ghê tởm mà!
Lúc Quý Hàn Bách ăn cơm, ánh mắt không rời khỏi người Phó Lâm.
Hoá ra thích một người là như vậy, chỉ cần ngồi ăn cơm với người đó thôi cũng vui như mở cờ.
Sau khi vạch rõ, lúc chưa trở thành người yêu, trong không khí cũng mập mờ, loại mập mờ này quả thực quá trêu ngươi.
Phó Lâm cúi đầu nghiêm túc ăn cơm, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn hắn một cái, trao đổi ánh mắt với hắn rồi hờ hững rời đi.
Quý Hàn Bách cảm thấy tay cầm đũa của cậu cũng rất đẹp, vừa trắng vừa dài.
Cậu nuốt cơm cũng rất sexy.
Thậm chí mái tóc ẩm ướt dán vào cổ cậu, hắn cũng cảm thấy đẹp.
Nếu hiện tại hai người là quan hệ yêu đương thì tốt rồi, hắn cũng không cần nhịn nữa, ăn cơm cùng nhau, chắc chắn sẽ là một kiểu khác.
“Tối em lại phải đến quán bar à?” Hắn hỏi.
“Vâng.”
“Vậy em thường làm mấy giờ đến mấy giờ?”
“Tám giờ đến mười giờ ạ.”
“Em học nhảy lúc nào vậy, anh thấy em nhảy rất chuyên nghiệp.”
“Thực ra thì là luyện giữa chừng thôi, em vốn là nhân viên phục vụ trong quán bar, sau khi thấy bọn họ nhảy, cảm thấy rất thú vị cho nên em theo học, từ từ cũng nhảy cùng bọn họ luôn.” Phó Lâm nhấp một hớp bia dứa, “Lúc đầu chỉ dựa vào mặt dày, được hay không cũng cố mà nhảy, bọn em chủ yếu là sôi đội, càng nhảy hăng hiệu quả càng tốt.”
Quý Hàn Bách cười cười, mắt nhìn Phó Lâm, hà hơi vào chai bia.
Phó Lâm xoa cổ, nói: “Sau đó em có bạn ở học viện vũ đạo, cậu ấy cũng dạy em một ít, quản lý bọn em thấy biểu hiện của em khá tốt, còn cho tiền để em sang lớp học nhảy ở bên cạnh học một tuần.”
Quý Hàn Bách dựa lưng vào ghế, nghiêng đầu, đàn ông sau khi cơm no rượu say, mặt hơi đỏ, ánh mắt nhìn cậu lại nóng bỏng và chuyên chú.
Phó Lâm cũng biết hắn thật lòng yêu mình.
Mạnh Tiểu Kiều bị phơi nắng đến mức không chịu nổi, tức giận đi về, đi được hai phút lại tức phát khóc.
Buổi chiều mùa hè, nắng nóng khiến cho cả thế giới đều cảm thấy uể oải, xe trên đường cũng ít, lại càng không thấy người đi đường.
Quý Hàn Bách trải chiếu dưới quạt trần, để Phó Lâm ngủ trưa.
“Em không buồn ngủ.”
“Hiện tại chưa có công việc gì, em chợp mắt một lúc đi, buổi tối không phải em vẫn còn phải đi làm hả?”
Phó Lâm lại ngồi xuống ghế, đặt cằm trên đầu gối, chơi điện thoại di động.
Loại im lặng này cực kì mập mờ, Quý Hàn Bách ngồi xuống bên cạnh cậu, kề sát bên cánh tay Phó Lâm.
Cánh tay hơi lạnh chạm vào nhau, Phó Lâm hơi tránh ra một chút.
“Tối em tan làm, anh đến đón em nhé?” Quý Hàn Bách hỏi.
Phó Lâm cúi đầu nhìn điện thoại, “vâng” một tiếng.
Cực kì giống kiểu ngây thơ thích nhưng lại xấu hổ, làm cho Quý Hàn Bách vô cùng vui vẻ, hắn lén duỗi tay, ôm sát vào lưng Phó Lâm, giả vờ như nhìn điện thoại của cậu: “Xem gì thế, sao lại tập trung như vậy?”
Người áp đến người Phó Lâm, tay xoa nhẹ lên eo cậu.
Không ngờ Phó Lâm lại phản ứng mạnh như vậy, chỉ cảm thấy bàn tay của Quý Hàn Bách rất nóng, cậu lập tức hất ra, có chút khó xử nói: “Đừng chạm vào, em không chịu nổi đâu.”
Quý Hàn Bách hơi ngạc nhiên, tim bịch một chút, không nhịn được giở trò lưu manh, nói: “Như vậy đã không chịu nổi rồi á?”.