Đọc truyện Vờ Như Không Biết Anh Giả Nghèo – Chương 10: Giả Nghèo Với Giả Nai
Lưu Béo đứng ở lối vào hành lang, mượn ánh đỏ lờ mờ nhìn thấy Quý Hàn Bách và Phó Lâm.
Có thể do uống rượu hơi nhiều, hắn cảm giác như mình đang xem phim.
Soái ca mỹ nam, quả thực xứng đôi.
Chỉ là hắn vẫn giật mình khi thấy Phó Lâm xuất hiện ở đây.
Nhìn Phó Lâm lúc khiêu vũ lẳng lơ như vậy, khác hẳn với dáng vẻ lúc cậu ở trong quán.
Trước đó, hình tượng Phó Lâm trong lòng hắn thật sự vừa ngoan ngoãn vừa thuần khiết, là kiểu hotboy học giỏi từ khi còn bé, đứa con ngoan từ một gia đình gia giáo.
Hắn hút một điếu thuốc, chậm rãi trở về, đi ngang qua nhà vệ sinh thì vào đi toilet, lúc đi ra ngoài thì đúng lúc đụng phải Quý Hàn Bách.
Hắn liền huýt sáo một cái, Quý Hàn Bách quay đầu nói: “Mày ra đây làm gì?”
“Là Phó Lâm đúng không?” Hắn hỏi.
Quý Hàn Bách “ừ” một tiếng, “Em ấy làm ở đây.”
“Vl, tao sợ rồi đấy, sao cậu ấy lại làm ở đây?” Lưu Béo vừa đi vừa hỏi: “Sao? Mày còn thích cậu ấy nữa không?”
Quý Hàn Bách nói: “Mày đừng có nói nhảm nữa.”
“Tao nghĩ là mày không ăn loại này, không phải mày thích kiểu thuần khiết sao?”
“Đi làm ở đây thì có gì mà không thuần khiết?”
“Làm ở những chỗ như thế này…” Lưu Béo nói: “Kể cả một tờ giấy trắng, ngày nào cũng nhảy nhót ở đây thì còn thanh thuần chỗ nào nữa?”
Quý Hàn Bách nhét hai tay vào túi quần, nói: “Cũng có hoa sen không dính bùn mà.”
Lưu Béo cười: “Đm, mày tin à?”
Quý Hàn Bách nhíu mày một cái, chỗ hành lang có một người đàn ông ưỡn cái bụng bự, say bí tỉ đuổi theo một người phụ nữ, hai người ôm ôm ấp ấp xong thì đi vào trong một phòng, mùi nước hoa và mùi rượu lưu lại rất nồng nặc.
Ánh đèn đỏ và ánh đèn xanh mờ mờ giao nhau, trên hành lang tràn đầy mùi thối tha và rách nát.
“Ý tao không phải là nói cậu ấy lừa mày.” Lưu Béo nói: “Dù sao thì cậu ấy cũng không biết nhà mày như thế nào, tao chỉ muốn nói, cậu ta làm ở những chỗ như thế này, ngoại hình lại đẹp như vậy, người theo đuổi cậu ấy chắc chắn sẽ không ít đâu, mày hiện tại chắc chắn không phải là người đàn ông tốt nhất mà cậu ấy gặp được, cậu ta vì cái gì mà thích mày chứ? Bây giờ trong mắt cậu ta mày cũng chỉ là một ông chủ nhỏ của quán sửa xe thôi.”
Quý Hàn Bách nói: “Bố mày kém chỗ nào?”
“Mày đừng tưởng mày đẹp trai, khoai to thì mọi người đều thích mày.
Tao nói với mày, người bây giờ ai cũng bợ đít hết, nếu mày không tin cũng có thể thử một chút xem sao.
Mày giả vờ nghèo rớt mùng tơi, nhìn mày như vậy, cậu ta có yêu mày không.
Không phải mày vẫn luôn tìm một người chỉ cần bản thân mày thôi sao, vậy mày cẩn thận một chút, đừng nói cho cậu ta thân phận của mày.
Tao cảm thấy mày làm như vậy đúng là coi thường cậu ta, nhưng chỉ cần mày công khai thân phận thiếu gia nhà giàu của mình, cưa một cái là đổ luôn.”
Quý Hàn Bách không lên tiếng, hắn móc bật lửa và thuốc lá trong túi ra, châm một điếu.
“Thử thì thử.” Quý Hàn Bách híp mắt làm một hơi: “Tao cũng không tin, với cả người tao còn chưa theo đuổi được, mày chờ mà vả mặt đi, tao nhất định phải khiến em ấy yêu tao đến sống dở chết dở.”
Lưu Béo hút thuốc nghĩ, những kẻ có tiền, hoặc là tay chơi xảo trá, hoặc là như Quý Hàn Bách, con mẹ nó thật không biết hiện thực xã hội là gì.
Mạnh Tiểu Kiều chờ trong phòng đã thấy hơi nóng nảy, khó khăn lắm mới đợi đến khi Quý Hàn Bách trở lại, kết quả là Quý Hàn Bách nói với cậu, trong nhà hắn có việc, bà già nhà họ Quý bảo hắn về nhà.
Không có Quý Hàn Bách, party sinh nhật của cậu cũng chẳng còn gì thú vị nữa.
Nhưng Quý Hàn Bách có việc, cậu cũng không thể không để hắn đi, tóm lại là mất hứng.
Chu Phóng nói: “Vẫn còn bọn tôi ở đây mà.”
Mạnh Tiểu Kiều muốn nói, cậu thà không có những người này, chỉ cần cho cậu một Quý Hàn Bách, cậu cũng thoả mãn đến tối tăm trời đất rồi.
Có điều cậu không thể nói ra được, nói ra sẽ mất lòng bạn bè.
Chờ sau khi Quý Hàn Bách đi khỏi, Mạnh Tiểu Kiều bắt đầu high cực gắt.
Một là xả bực tức trong lòng, hai là Quý Hàn Bách không có ở đây nữa, cậu cũng có thể thả lỏng bản thân rồi.
Trước mặt Quý Hàn Bách, cậu vẫn phải giả vờ một chút.
Lưu Béo thân với Quý Hàn Bách, Quý Hàn Bách phải đi, đương nhiên hắn cũng đi.
Quý Hàn Bách gọi một chiếc xe, vẫy tay nhét Lưu Béo vào.
Lưu Béo hỏi: “Mày không đi à?”
“Tao còn có việc.” Quý Hàn Bách nói.
Lưu Béo cũng biết vì sao Quý Hàn Bách lại ra ngoài sớm như vậy.
Thằng chó này không ngu mà còn rất tâm cơ.
“Mày nhớ lời tao nói, mẹ nó đừng có mà ngay lần đầu tiên yêu đương đã bị người ta lừa.” Lưu Béo nói.
Quý Hàn Bách đóng cửa xe “rầm” một tiếng, vẫy vẫy tay qua cửa kính.
Lưu Béo cười xong, nằm ở sau xe nhắm hai mắt lại.
Hôm nay hắn uống hơi nhiều, không biết Mạnh Tiểu Kiều mua rượu gì, nồng độ mạnh như vậy.
Quý Hàn Bách nói muốn tìm kiếm tình yêu thật lòng, mặc dù ngoài miệng hắn cười nhạo nhưng trong lòng vẫn luôn muốn Quý Hàn Bách có thể tìm được.
Hắn cũng hi vọng Phó Lâm có thể yêu Quý Hàn Bách mà không phải yêu tiền của hắn.
Quý Hàn Bách đến cửa tiệm trái cây ở bên cạnh, chủ tiệm trái cây đã lâu không thấy người đàn ông nào đẹp trai như vậy, cười híp cả mắt: “Anh đẹp trai muốn mua gì thế?”
Quý Hàn Bách nhặt mấy quả cam, mua thêm hộp dâu tây, hỏi: “Cháu đang đợi một người, có thể ngồi ở đây một lúc không ạ?”
“Được được.” Bà chủ cười nhìn về phía chị em bán xiên nướng bên cạnh, đang trừng mắt nhìn bà.
Quý Hàn Bách ngồi ở ghế băng, nhìn về cánh cửa quán bar.
Hắn hỏi Phó Lâm rồi, Phó Lâm nói đợi một lúc nữa cậu sẽ tan làm.
Hôm nay vốn là ngày cuối cùng Phó Lâm đi làm, nhưng cậu lại đổi ý, hỏi quản lý là cậu có thể tiếp tục làm ở đây không.
Đương nhiên là quản lý mong còn không được: “Được, tôi còn không nỡ để cậu đi, cậu đúng là một cánh tay đắc lực của tôi.”
Ngoại hình của Phó Lâm quả thực là quá đẹp, người cũng không câu nệ, có thể chiều lòng khách hàng, năng lực bán rượu cũng đỉnh của chóp, lại có thể uống, đây đều là những kĩ năng vất vả lắm mới luyện được, quản lý cũng không bỏ được cậu.
“Nhưng tôi không thể làm lâu như trước kia được nữa, chỉ nhảy thôi, nhảy xong tôi sẽ tan làm, được không? Trong nhà tôi gần đây có việc.”
Quản lý nói: “Được.”
“Cảm ơn anh Triệu.”
Quản lý cười, nói: “Được rồi, cậu tan làm đi.”
Quản lý có cảm tình với Phó Lâm, mười mấy tuổi Phó Lâm đã tới đây nhảy, còn chưa trưởng thành nhưng phải hoá trang theo kiểu trưởng thành.
Thời điểm đó cậu còn chưa trầm tĩnh như bây giờ, tuổi còn nhỏ, chưa hiểu đối nhân xử thế, thỉnh thoảng gặp phải khách hàng táy máy chân tay, cậu không biết ứng đối, đánh không ít người, có mấy lần suýt thì bị sa thải.
Ấn tượng sâu nhất trong lòng y là một lần Phó Lâm đánh một khách hàng chảy máu đầu, y liền sa thải Phó Lâm, kết quả là tối nào Phó Lâm cũng xách trái cây đứng bên đường đợi y tan làm.
Mấy ngày đó tuyết rơi rất nhiều, rất lạnh, Phó Lâm không thấp nhưng lại gầy, nhìn rất mỏng manh, lạnh cóng đến mức mũi và mặt đỏ ửng lên, cứ đưa trái cây mấy lần như vậy, y cũng mềm lòng, gọi Phó Lâm trở về.
Từ đó về sau, Phó Lâm hiểu chuyện hơn, dần dần luyện thành bản lĩnh tuỳ mặt gửi lời như ngày hôm nay.
Tình huống trong nhà Phó Lâm thì y cũng biết, cảm thấy cậu cũng không dễ dàng, nếu có thể giúp đỡ cậu thì sẽ giúp đỡ cậu một chút.
Thời tiết tháng sáu, gió buổi tối khá nóng, Phó Lâm đi ra khỏi quán bar, nhìn quanh một vòng, cậu nhìn thấy Quý Hàn Bách đứng ở trong tiệm trái cây.
Cậu cũng biết, Quý Hàn Bách sẽ đứng ở bên ngoài đợi mình.
Phó Lâm mím môi một cái, khoé miệng cong lên một nụ cười nhàn nhạt, giả vờ như không nhìn thấy, đeo túi xách đi ra ngoài đường, mới đi được mấy bước đã nghe thấy tiếng Quý Hàn Bách gọi: “Phó Lâm!”
Cậu quay đầu lại, nhìn thấy Quý Hàn Bách xách trái cây chạy tới.
“Sao anh lại ở đây?” Cậu hỏi.
“Anh chuẩn bị đi về, mua trái cây ở đây, thấy người từ đằng xa giống em.” Quý Hàn Bách nói: “Không phải em bảo là mười giờ mới tan sao? Anh còn tưởng em đã về rồi cơ.”
“Bọn em tan làm không đúng giờ.” Phó Lâm nói: “Bạn anh đâu, về hết rồi à?”
“Không phải đâu, anh không thích ồn ào cho nên về trước.”
Phó Lâm cười, không lên tiếng.
Sau khi tẩy trang, nhìn trong đêm, Phó Lâm trở nên vô cùng thanh tú dịu dàng, có lẽ so sánh với lúc trang điểm đậm để nhảy, Quý Hàn Bách chỉ cảm thấy thời khắc này Phó Lâm càng nhìn càng thuần khiết.
Con người Phó Lâm rất hờ hững, ánh mắt cũng rất sáng, hắn không tin người như vậy đã bị vấy bẩn, không tin trong mắt cậu chỉ có tiền.
“Cả tối chưa ăn gì, ông chủ, anh có đói không? Em mời anh ăn đêm.” Phó Lâm nói.
“Để anh mời em.
Anh là ông chủ mà.”
“Bữa trưa ông chủ mời rồi mà, anh quên à? Hôm nay em nhận được nhiều tiền típ lắm, hơn mười nghìn lận, phát tài rồi.”
Đơn thuần biết bao!
Nụ cười trong trẻo, chẳng phải trông càng ngây thơ hồn nhiên sao?
Quý Hàn Bách nói: “Được, ăn chực của em một bữa.”
“Gần chỗ này có chợ đêm.” Phó Lâm nói, “Không biết anh đã đến chưa.”
“Chưa.” Quý Hàn Bách nói.
Phó Lâm dẫn hắn tới phố chợ đêm, qua hai ngã tư rồi lòng vòng một đoạn, cuối cùng đã đến nơi.
Phố chợ đêm rất náo nhiệt, tiệm nào cũng đầy người ngồi.
Chợ đêm mùa hè tràn ngập mùi khói lửa nhân gian.
Phó Lâm nghĩ người có tiền như Quý Hàn Bách ăn uống sẽ có chút kén chọn nên hỏi hắn: “Anh xem anh muốn ăn gì.”
“Anh chưa từng tới chỗ này, em gợi ý cho anh món nào ngon ngon đi.” Quý Hàn Bách nói.
Phó Lâm liền dẫn hắn đi ăn tôm hùm đất(*), biết Quý Hàn Bách không ăn cay, cậu gọi vị tỏi.
(*) Tôm hùm đất:
“Anh ít khi đến những chỗ như thế này ăn cơm đúng không?” Cậu bật chai bia, đưa cho Quý Hàn Bách.
“Giờ thì ít, ngày trước đi tương đối nhiều.” Quý Hàn Bách nói: “Trước kia ông bà nội anh có mở một quán nhỏ na ná như vậy, bán cá dưa chua ở đường Liêu Ninh kia, khu Thông Tề.”
“Thật á, nhà em cũng vậy.” Phó Lâm cười nói: “Em đã từng bày sạp hàng buổi đêm cùng với dì, ngay tại con đường này, chỗ kia.”
Phó Lâm vừa nói vừa chỉ về phía quán trà sữa trước mặt: “Ở phía trước quán đó.”
“Gia cảnh nhà em khó khăn như vậy hả?” Quý Hàn Bách vừa bóc tôm hùm vừa hỏi.
“Chắc vậy.” Phó Lâm mút đầu ngón tay, tay của cậu rất đẹp, vừa nhỏ vừa trắng, khớp xương rõ ràng, có găng tay nilon nhưng cậu không dùng.
“Đúng rồi, Mạnh Tiểu Kiều kia là bạn anh hả?” Phó Lâm giả vờ không để ý hỏi.
Cậu muốn thăm dò quan hệ của tình địch này với Quý Hàn Bách một chút.
Quý Hàn Bách: “Coi như vậy đi, quen biết từ bé.”
“Có phải cậu ấy thích anh không?” Phó Lâm hỏi: “Cậu ấy đẹp trai thật.”
Trong đầu Quý Hàn Bách nghĩ, sao đẹp bằng em được.
“Tính cách không hợp, gia cảnh cũng chênh lệch hơi lớn.” Quý Hàn Bách vừa nói vừa nhìn Phó Lâm.
Phó Lâm nghe thì sửng sốt.
Chênh lệch lớn là sao, là chênh lệch giữa chục tỉ và trăm tỉ á?
Vậy thì chênh lệch quá lớn rồi!
Quý Hàn Bách chọn lựa kĩ như vậy, tìm người yêu mà cũng phải tìm người tương đương với nhà họ Quý bọn họ?
Phó Lâm đột nhiên cảm thấy bản thân có chút không tưởng.
Cậu mỉm cười, không nói gì.
Ai ngờ Quý Hàn Bách lại thêm một câu: “Anh không có tiền bạc gì cả, chỉ là một thợ sửa xe thôi.”
Phó Lâm trượt tay xuống, đánh rơi con tôm hùm đất trong tay xuống bàn.
Cậu ngẩng đầu nhìn Quý Hàn Bách.
Lúc đầu Phó Lâm nghi ngờ Quý Hàn Bách chỉ là giấu không lộ ra ngoài, dù sao thì người có tiền như hắn, có thể sợ quá khoe khoang sẽ không an toàn, hoá ra là Quý Hàn Bách giả nghèo.
Sao lại giả nghèo, sợ gặp phải kiểu người như mình sao?
Cậu nhặt tôm hùm đất lên, nói: “Sống cùng một người cũng không phải sống cùng với tiền, tiền thì cũng quý đấy, nhưng giá trị của tình yêu cao hơn.
Em cảm thấy người kia có tiền hay không cũng không phải là điều quan trọng, quan trọng nhất chính là người kia có phải là người mình thích hay không.”
Phó Lâm suýt chút nữa thì cắn vào lưỡi.
Thế kỉ này, từ khi sinh ra đến giờ, đây là lời dối trá nhất mà cậu từng nói!
Quý Hàn Bách gào khóc trong lòng.
Hắn biết mà!
Hắn nhìn thấy tương lai tát bôm bốp vào mặt Lưu Béo rồi!
Hắn cười, nói: “Bây giờ mọi người tìm người yêu thì cũng chỉ quan tâm đến tiền bạc.
Nếu em tìm người yêu mà lại là loại nghèo rớt mùng tơi như anh, em có vừa ý không?”
Phó Lâm cúi đầu nhìn con tôm trong tay mình, khoé miệng lộ ra một nụ cười nhẹ, nói: “Nếu như em yêu anh, có tiền hay không thì anh vẫn là Quý Hàn Bách mà.”
Quý Hàn Bách uống một hớp bia, cười toe toét, ánh mắt sáng rực nhìn Phó Lâm.
Hắn cảm thấy tình yêu của đời mình đến rồi!
Hai người ăn xong đã gần mười hai giờ.
Phó Lâm hiển nhiên là khách quen, chào hỏi ông chủ, đi vào sau bếp bọn họ để rửa tay.
Hai người vừa ăn vừa nói chuyện, ăn hơi lâu, chợ đêm cũng chẳng còn bao nhiêu người nữa.
Phó Lâm gọi xe, nói: “Ông chủ, mai gặp lại.”
“Mai gặp.” Quý Hàn Bách nói, để túi trái cây mà hắn mua ở đầu xe, sau đó đóng cửa xe lại.
Phó Lâm ngồi trong xe vẫy vẫy tay với hắn, xe đi xa, nụ cười trên mặt cậu cứng lại.
Cậu nằm ở chỗ ngồi híp mắt một lúc, sau đó cúi đầu nhìn túi trái cây bên cạnh.
“Nếu như em yêu anh, có tiền hay không thì anh vẫn là Quý Hàn Bách mà.”
Những lời này cũng không sai, chỉ là phải có điều kiện tiên quyết, nếu như Quý Hàn Bách không có tiền, cậu hoàn toàn sẽ không yêu hắn.
Hắn thì sao?
Cậu có yêu tiền hay không thì cậu vẫn là Phó Lâm.
Nhưng nếu như Quý Hàn Bách biết cậu yêu tiền của hắn, có phải cũng sẽ không còn yêu cậu nữa?
Phó Lâm bóc một quả cam, ngồi ăn ở ghế sau.
Cam không ngon, hơi chua.
Cậu nhét đến căng cứng hai bên quai hàm, vừa ăn vừa nhìn qua cửa kính xe, ngắm nhìn từng toà cao ốc sáng đèn trong đêm..