Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây

Chương 742


Bạn đang đọc Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây – Chương 742


Tư Mộ Hàn liếc mắt nhìn anh ta, không hỏi nhiều, đi thẳng vào.

“Hoa thật lớn, một con cá, hai con … A, thật đáng sợ… Minh Hoàn đâu? Còn Tiểu Thành…”
Vừa đi đến cửa, Tư Mộ Hàn đã nghe thấy tiếng phụ nữ ồn ào.

Khi Tư Mộ Hàn đi vào, đã nhìn thấy trên đầu Tư Liên quấn vải lụa trắng, vải lụa trắng bị máu nhuộm đỏ, mái tóc bình thường được bảo dưỡng cẩn thận đã bù xù như rơm, điên điên khùng khùng lẩm bẩm.

Tư Mộ Hàn đi đến trước mặt bà ta, nhìn bà ta một lúc lâu, bà ta như không nhìn thấy anh, chỉ ôm một bình hoa từ nói thầm cái gì đó.

Tư Mộ Hàn hỏi Thời Dũng: “Bà ta thế nào?”
Thời Dũng nói ra: “Tỉnh lại thì đã như vậy, không nhận ra ai.”
Dứt lời, anh ta cẩn thận chú ý đến phản ứng của Tư Mộ Hàn.

Kết quả Tư Mộ Hàn chỉ nhếch miệng mỉa mai, sau đó mới nói: “Đưa bà ta đến bệnh viện kiểm tra xác nhận một chút.”
Tư Đình Phong bị Tư Mộ Hàn đánh cho xuất huyết bên trong, còn đang phẫu thuật, lúc này nửa tỉnh nửa mê, nhưng sau khi nhìn thấy Tư Mộ Hàn, cả người ông ta đều tỉnh táo lại.


“Mày mày…” Tư Đình Phong đưa tay chỉ Tư Mộ Hàn, lúc lâu vẫn chưa nói hết câu.

Tư Mộ Hàn ngạo nghễ nhìn ông ta, vẻ mặt u ám, ác độc: “Lúc ấy, bọn cướp yêu cầu tăng giá bao nhiêu?”
Tư Đình Phong biết, Tư Mộ Hàn nói là năm đó bọn cướp trói mẹ anh lại đòi thêm giá bao nhiêu.

Tư Đình Phong đã thấy được sự tàn bạo của Tư Mộ Hàn, bị dọa đến toàn thân phát run: “Một… 300 tỷ…”
“300 tỷ.” Tư Mộ Hàn lặp lại một lần, tròng mắt đen hiện lên vẻ khát máu: “Chỉ vì 300 tỷ, vậy mà ông lại không cứu bà ấy.

Vì ông vốn muốn bà ấy chết.

Ông không thể được tha thứ.”
Ầm!
Tư Mộ Hàn đấm một đấm vỡ nát đèn bàn nhỏ bên cạnh giường.

Chụp đèn vỡ ra cắt vào tay Tư Mộ Hàn, nhưng anh không hề cảm thấy đau nhức, anh cười quỷ dị, giọng điệu nhẹ nhàng chậm chạp giống nhưng đang lẩm bẩm: “Những năm này, ông đã đắc tội không ít người, nhưng không biết qua vài chục năm, họ sẽ đòi 300 tỷ hay là một tỷ.”
Sáng sớm hôm sau, trang bìa các báo lớn đều bị nhà họ Tư chiếm lĩnh.


Đầu tiên là tiêu đề: “Nguyên tổng giám đốc tập đoàn Tư Thị, Tư Đình Phong bị người bắt cóc sống chết không rõ”, sau đó lại có báo nhanh chóng đưa tin “Tổng giám đốc hiện tại của tập đoàn Tư Thị, Tư Mộ Hàn dẫn bạn gái mới về nhà cũ, nghi sắp có tin vui “.

Nếu hai tin tức lần lượt phát ra, tin sau hot hơn tin trước, huống hồ hai tin tức này đồn thời phát ra càng khiến người ta chú ý.

Mặc kệ đi tới chỗ nào, mọi người đều đang bàn luận về chuyện nhà họ Tư.

“Nhà họ Tư làm sao vậy? Có phải vì kiếm quá nhiều tiền nên người nhà họ Tư đều phúc bạc hay không?”
“Anh suy nghĩ một chút, vợ Tư Mộ Hàn cũng là bị bắt cóc sau đó giết con tin? Ông cụ Tư cũng biến thành kẻ ngốc, bây giờ Tư Đình Phong cũng bị bắt cóc.”
“Nhưng người phụ nữ xem ra là mợ chủ tương lai của nhà họ Tư đã được Tư Mộ Hàn mang về nhà cũ.”
“Có khả năng, nhìn rất có khí chất.”
“…”
Hai người qua đường cầm điện thoại, bàn luận tin tức vừa ra lò buổi sáng.

Đột nhiên, không biết một người đàn ông đội mũ lưỡi trai vũ trang đầy đủ từ nơi nào đi tới, cướp lấy điện thoại di động.

Trên màn hình điện thoại di động là ảnh chụp Tư Mộ Hàn và một người phụ nữ tiến vào nhà cũ nhà họ Tư.

Ảnh chụp thẳng ngay mặt người phụ nữ, người phụ nữ đó kéo tay Tư Mộ Hàn, nét mặt tươi cười như hoa.

Trần Tuấn Tú nhìn tấm ảnh quen thuộc kia, run giọng gọi tên cô: “Khương Nhung!”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.