Bạn đang đọc Vợ Nhỏ Cuối Cùng Em Đã Lớn! – Chương 5: Thế Này Cũng Không Sợ Sao
Hứa Minh Tâm đi được nửa đoạn đường nhưng cô càng lúc càng thấy bất an.
Khoản tài trợ của nhà họ Hứa ít nhất cũng phải lên tới chục triệu, cô chẳng phải bỏ ra chút công sức nào, cứ thế cầm tất cả chỗ tiền ấy đi, điều này khiến cô bấn loạn vô cùng.
Câu nói của chú An cứ dội mãi trong tâm trí Hứa Minh Tâm.
“Ông ấy là người nói một là một, hai là hai.
”
Nếu Cố Gia Huy là một người thành thật, đáng tin như thế, vậy bản thân cô là cái gì?
Thoả thuận là do chính bản thân cô chủ động đề xuất cho nên cô không có tư cách gì để thất hứa.
Hơn nữa, Cố Gia Huy là người như thế nào? Nếu ôm mối hận trong lòng, sau này anh muốn đánh bại nhà họ Hứa là chuyện dễ như trở bàn tay.
Cô không thể mạo hiểm được, cô sợ mình sẽ gánh không nổi bất kỳ hậu quả nào.
Cô hít sâu một nơi, hai tay nắm chặt lại, cuối cùng cô quyết định quay lại sau khi đi được nửa đường, tuy nhiên Hứa Minh Tâm không có dũng khí để gõ cửa gọi.
Chỉ cần nghĩ đến việc nhìn khuôn mặt đáng sợ đó cả đêm, điều đó khiến cho cô có cảm giác như đang xem bộ phim kinh dị vậy!
Nghĩ đến đây, cả người Hứa Minh Tâm bỗng run lên, cô ngồi xổm xuống, dựa vào góc tường, mãi một lúc sau mê man ngủ thiếp đi.
Khi chú An phát hiện Hứa Minh Tâm vào ngày hôm sau, lúc đó cả người cô đã nóng bừng, sốt cao và hoàn toàn bất tỉnh.
Cố Gia Huy không ngờ cô gái này sẽ trở về, đã thế còn ngủ ở cửa một đêm, khiến cho bản thân ra nông nỗi này.
Cô gái này có phải là một kẻ ngốc không?
Hứa Minh Tâm ngủ mê mệt cả ngày, mãi cho tới khi màn đêm buông xuống, cô mới từ từ mở mắt ra.
Khi tỉnh dậy, đầu cô choáng váng nhưng điều đầu tiên cô làm là kiểm tra quần áo của mình, may mắn thay nó vẫn còn nguyên vẹn.
Vào lúc này, một âm thanh trầm ấm từ trong tai nghe phát ra, nghe giống như âm sắc của đàn cello, vô cùng gợi cảm.
“Nếu đã sợ, sao cô còn quay trở lại?”
Cô cố gắng hướng mắt về nơi âm thanh phát ra, trên ghế sô pha cách đó không xa, một người đàn ông đang lật xem tạp chí, ngón tay mảnh khảnh nhéo một góc của trang sách.
Khoảnh khắc cô nhìn thấy cũng là lúc anh ngẩng đầu lên nhìn lại.
Trái tim cô trong phút chốc khẽ thắt lại khi bắt gặp gương mặt đáng sợ đó.
Cô cố gắng kìm nén nỗi sợ hãi lại và lấy hết can đảm để nói: “Lúc đầu, tôi đưa ra điều kiện là muốn anh giúp tôi.
Nếu anh giúp tôi giải quyết khủng hoảng trong gia đình họ Hứa, tôi sẽ lấy anh.
Mặc dù tôi còn nhỏ, chưa đến độ tuổi kết hôn nhưng điều đó không có nghĩa là tôi không đáng tin.
Tôi quả thực là có sợ anh, nhưng… tôi sẽ cố gắng vượt qua, sớm muộn sẽ có một ngày, tôi không sợ anh nữa!”
Cô nắm chặt tay lại và nói rõ từng câu từng chữ, buộc bản thân phải bình tĩnh lại.
Tuy là thế, nhưng giọng nói của Hứa Minh Tâm vẫn có chút run run, phản bội lại tâm trạng của cô lúc này.
Khi Cố Gia Huy nghe được những lời đầy thú vị này, anh không khỏi nhướn mày nhìn cô.
Anh sải bước, đi thẳng tới trước giường.
Thấy vậy, cô nhanh chóng lùi vào góc giường, thấy anh dừng lại, cô chợt nhận ra là mình đã nhầm.
Cô nghiến răng, mạnh dạn tiến lên hai bước, ngồi ở mép giường nhìn thẳng vào người đàn ông.
Cố Gia Huy ngay lập tức cảm thấy hứng thú với cô gái nhỏ bé này.
Anh đưa bàn tay to lớn vuốt ve chiếc má ửng đỏ của cô, hỏi: “Thế này cũng không sợ sao?”
Hứa Minh Tâm rùng mình, làn da nóng bỏng bị những ngón tay lạnh giá của anh chạm vào, tạo ra nét tương phản rõ rệt.
Làm sao cô có thể không sợ chứ?
Nhưng mà, người đàn ông này là chồng sau này của cô, người sẽ sống chung với cô suốt chặng đường còn lại, cô không thể cứ mãi sợ anh được!
Cô hít một hơi sâu, sau đó ngẩng đầu lên nói: “Không sợ!”
“Ít tuổi mà mồm miệng cứng nhỉ?” Cố Gia Huy mỉm cười nói, đôi môi mỏng gợi cảm nhếch lên một đường vòng cung đẹp mắt.
Nụ cười ẩn sâu trong đôi mắt, nó dường như làm giảm bớt nỗi kinh hoàng do vết sẹo mang lại, khiến con người đó trở nên thân thiện hơn bao giờ hết.
Cô nhìn chằm chằm vào nụ cười đó và không khỏi nghĩ, nếu cậu ba Cố không bị huỷ hoại dung nhan, có lẽ anh sẽ rất đẹp trai.
Chỉ là đáng tiếc…
Bàn tay của Cố gia Huy tiếp tục đi xuống, luồn thẳng vào cổ áo cô.
Cơ thể Hứa Minh Tâm lập tức căng cứng, đồng tử co lại và kinh hãi nhìn anh.
“Cái này, cô cũng không sợ sao?”
Dù anh có bận rộn thế nào nhưng vẫn biết cách tranh thủ thời gian, lời nói của anh đầy vẻ tinh nghịch, rõ ràng là muốn xem cái mỏ của cô cứng tới cỡ nào.
Tuy nhiên, đáy mắt của Cố Gia Huy ẩn hiện… có phần khinh thường.
.