Bạn đang đọc Vợ Nhỏ Cuối Cùng Em Đã Lớn! – Chương 27: Ông Biết Tôi Không Hỏi Chuyện Này Mà!”
Anh cốc nhẹ vào đầu cô, phá vỡ dòng suy nghĩ trong cô.
“Tôi đang tính nếu tôi có thể sống đến 80 tuổi, thì tôi sẽ sống cùng anh tổng cộng là 62 năm.
Một quãng thời gian dài như thế mà chỉ ở cùng một người, anh không cảm thấy chán sao?”
“Câu hỏi này của em tôi e rằng phải dùng cả đời này mới trả lời được.”
Anh nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán cô, nói: “Yên tâm đi, tôi sẽ không trêu đùa em nữa, mau ngủ đi, đừng có cử động lung tung, nếu không, tôi cũng không đảm bảo đảm sẽ xảy ra chuyện xấu gì đâu.”
“Xì, anh cũng chỉ nói miệng thế thôi”
Cô nhỏ giọng lẩm bẩm.
“Em nói gì cơ?”
Anh nghe không rõ lời cô vừa nói bèn hỏi.
Cô xua xua tay: “Không …!không có gì.”
Cô vội vàng xoay người, quay lưng về phía anh, còn cố tình lè lưỡi tinh nghịch.
Không nên nói những lời như vậy trước mặt anh, nếu không sẽ làm tổn thương đến lòng tự trọng của một người đàn ông, đặc biệt là anh.
Nếu như anh biết được suy nghĩ lúc này của cô vợ nhỏ, có lẽ anh sẽ khóc ngất trong nhà vệ
sinh mất.
Một lúc sau, tiếng thở của cô đã đều hơn, hàng mi dài cong vút giống hệt một quả cầu mong manh khẽ lay động, cô đã ngủ ngon lành.
Đột nhiên cô xoay người, rúc vào lòng anh.
Anh cảm thấy dục vọng trong người đang sôi trào, cơ thể khó chịu kinh khủng.
Lúc này đã say giấc, cô chỉ cảm thấy vừa rồi có một sự đụng chạm kỳ lạ, nên mới vặn vẹo thân mình một cách khó chịu.
Hành động này của cô thiếu chút nữa đã lấy mạng anh, khó khăn lắm anh mời kìm chế được bản thân.
Anh chỉ đành nằm yên, nhìn lên trần nhà ngắm những hoa văn được vẽ trên đó, xem ra đêm.
nay anh khó lòng mà ngủ được.
Bên ngoài cửa, ông nội đang rất nghiêm túc ngồi xổm bên cánh cửa, nhưng đợi mãi vẫn chẳng nghe thấy bên trong có động tĩnh gì.
Cho dù căn phòng này có cách âm tốt đến mấy thì cũng không thể không phát ra một chút tiếng động nào như thế được.
Ông không kìm được quay nhìn chú An, nheo đôi mắt đục ngầu lại, nghi ngờ hỏi: “Hai đứa trẻ này thực sự giống như lời câu nói là rất yêu thương nhau sao?”
Chú An cảm thấy hơi ngại ngùng, tuổi tác của ông ấy và Cố Gia Bảo cộng lại cũng gần 150 tuổi rồi, bây giờ hai người lại ngồi đây bàn chuyện riêng tư của bọn trẻ.
Ông ấy ho khan hai tiếng, kính cẩn nói: “Ông chủ, không biết ông nghĩ tình yêu là gì? Tình cảm giữa cậu chủ và mợ Hứa không có vấn đề gì cả, hai người rất hòa thuận, sống với nhau rất êm ấm.”
“Ông biết tôi không hỏi chuyện này mà!”
“Ừm…!mợ Hứa vẫn còn trẻ, cậu ba vẫn rất giữ ý với mợ Hứa, còn về chuyện kia, tôi cũng không thể vội vàng khẳng định được.”
Ông nội Cố dường như đã hiểu ra điều gì đó khi nghe chú An nói vậy, thì ra chưa xảy ra chuyện gì cả.
“Không phải tối hôm đó tôi đã sắp xếp rồi sao? Tại sao vẫn chưa thành công vậy?”
Cố Gia Bảo đề cập đến lần đầu tiên Cổ Gia Huy và Hứa Minh Tâm gặp mặt, ông ấy đã tiêu tốn một số tiền lớn như vậy để cưới vợ về cho Cố Gia Huy, không phải để anh về nhà nhìn ngắm mà để ăn…