Vợ Nhà Người Ta

Chương 97: Đến nhà


Đọc truyện Vợ Nhà Người Ta – Chương 97: Đến nhà

“Cô Hoa, cô có đang nghe không? Nếu như không tiện thì chúng tôi có thể sắp xếp ngày khác.” Đối phương hỏi tôi qua điện thoại.

Tôi sực tỉnh táo lại, điều chỉnh cảm xúc của mình rồi bảo: “Tiện lắm, không có vấn đề gì đâu. Làm phiền cô giáo quá.”

“Thế thì tốt, cứ sắp xếp như vậy nhé, người đến thăm nhà là cô Cao Kiều của chúng tôi, còn có cả hiệu phó Lưu.”

“Được rồi, cảm ơn cô, tạm biệt.”

Sau khi cúp máy, cảm giác bất an trong lòng tôi càng trở nên nặng nề hơn, rốt cuộc thì Cao Kiều vẫn tìm đến nhà. Nếu như cô ta biết Hoa Tử Việt cất tất cả mọi thứ có liên quan đến cô ta lên tầng ba giống như cung phụng thần thánh, còn biến tầng ba thành cấm địa, chắc hẳn cô ta sẽ vui mừng, đắc ý lắm nhỉ?

Rốt cuộc là do tôi cả nghĩ, hay là tất thảy những chuyện này đều đã được sắp xếp từ trước?

Cho dù có thế nào đi chăng nữa thì tôi cũng không thể từ chối người ở vườn trẻ đến thăm nhà được. Tôi cũng sẽ không yêu cầu nhà trẻ đổi người, cho dù tôi có muốn làm như thế thì Hoa Tử Việt cũng sẽ không đồng ý.

Tôi nói chuyện này cho chị Trân, dặn chị ấy chuẩn bị trái cây, điểm tâm và hai phần quà tinh tế. Rồi mới dọn dẹp sạch sẽ phòng của Tiểu Phong, đợi giáo viên của nhà trẻ đến.

Tối ngày hôm ấy, Hoa Tử Việt trở về, tôi không nói cho anh ta biết tin này. Tôi muốn biết rằng nếu như tôi không nói thì anh ta có biết hay không. Nếu như anh ta biết, thế thì chắc chắn Cao Kiều đã báo với anh ta rồi.

Kết quả anh ta lại chẳng đả động gì đến chuyện này, trong suốt bữa cơm tối, anh ta đối xử với tôi tương đối lạnh nhạt, chúng tôi gần như không giao tiếp với nhau một câu nào cả. Sáng ngày hôm sau, lúc tôi ngủ dậy thì anh ta đã đi rồi.


Lúc mười giờ rưỡi, Cao Kiều và một người phụ nữ trung niên cùng đến đây.

Cao Kiều nhiệt tình giới thiệu đây là hiệu phó Lưu của bọn họ.

Tôi dặn chị Trân chuẩn bị điểm tâm và trái cây, sau khi ngồi được một lúc, chúng tôi nói chuyện với nhau về tình hình gần đây của Tiểu Phong, sở thích của thằng bé, còn có tình tình giáo dục,…

Cao Kiều mới bảo muốn đi tham quan phòng của Tiểu Phong.

Phòng của Tiểu Phong nằm trên tầng hai, kế bên phòng tôi. Tiểu Phong vui vẻ vô cùng, cậu bé dẫn Cao Kiều vào xem căn phòng đẹp đẽ của mình.

Con nít thường thích khoe thứ làm nó kiêu ngạo với người khác. Sau khi tham quan phòng xong, chị Trân mời hiệu phó uống trà, Cao Kiều hỏi tôi có thể dẫn cô ta đi tham quan vườn hoa được hay không.

Đương nhiên tôi không tiện từ chối, bèn dẫn cô ta ra ngoài vườn hoa, thật ra vườn hoa rất nhỏ, cũng chẳng có gì đáng để tham quan cả.

“Cô Đào và anh Hoa đã kết hôn mấy năm rồi?” Cao Kiều chợt hỏi tôi.

Tôi không trả lời ngay, chỉ nhìn cô ta, cô ta mỉm cười: “Có thể tôi đường đột quá, nhưng hiểu biết về tình hình gia đình sẽ có ích cho việc dạy dỗ con trẻ.”

“Chẳng được bao lâu. Tôi cưới lần hai.” Tôi trả lời thật lòng, nếu như cô ta muốn biết thì sớm muộn gì cũng biết mà thôi, tôi mà giấu giếm thì lại thành ra không quang minh chính đại.


Cô ta nhẹ nhàng hừ một tiếng: “Thế tình cảm giữa cô và anh Hoa có mặn nồng hay không?”

Câu hỏi này còn nhạy cảm hơn nữa, tôi cảm thấy hơi khó chịu.

“Cô Lâm hỏi cụ thể thật, đương nhiên là rất mặn nồng.” Tôi hờ hững đáp lại.

“Cô Đào…”

“Thực ra cô Lâm gọi tôi là bà Hoa thì hợp hơn đấy, dù gì tôi cũng đã có chồng rồi, cũng là mẹ của đứa nhỏ, nên bây giờ thân phận quan trọng hơn của tôi chính là bà Hoa.” Tôi mỉm cười, ngắt lời cô ta.

Đây là nhà của Hoa Tử Việt, bây giờ tôi là vợ hợp pháp của anh ta, cho dù trước kia cô ta và Hoa Tử Việt có qua lại với nhau thế nào đi chăng nữa, ở nơi này, tôi cũng không để cho cô ta ức hiếp mình.

“Cũng đúng, bà Hoa.” Cao Kiều nở nụ cười gượng gạo: “Thật ra tôi có một chuyện luôn muốn nói với cô, nhưng lại không biết phải mở miệng thế nào.”

Trong lòng tôi cảm thấy căng thẳng, cô ta muốn ngửa bài đây à? Cô ta muốn nói với tôi rằng mình mới là cô chủ của ngôi nhà này, kêu tôi nhường bước à?

Tôi nở nụ cười miễn cưỡng: “Cô Lâm có việc gì thì cứ nói đi.”

“Thật ra hình như anh Hoa hiểu lầm tôi gì đấy, anh ấy luôn bảo rằng hồi trước có quen với tôi, hơn nữa tình cảm giữa chúng tôi cũng rất sâu đậm, nhưng tôi thật lòng không nhớ nổi nữa. Tôi không có ấn tượng gì về anh ấy hết. Nếu tiện thì phiền cô khuyên anh ấy đừng đến tìm tôi nữa, để tránh cho mọi người đều thấy lúng túng.”


Giọng nói của cô ta rất dịu dàng và êm tai. Cứ như đang thương lượng với tôi vậy, nhưng tôi lại cảm thấy mình bị người ta tát một cái thật mạnh.

Bây giờ tôi là vợ của Hoa Tử Việt, những gì cô ta nói với tôi, nói trắng ra là lo mà giữ chồng cho chặt, đừng để anh ta quấn lấy cô ta.

Tạm thời không nhắc đến việc tình cảm giữa tôi và Hoa Tử Việt như thế nào, nhưng tôi vợ của anh ta, cô ta nói như thế, khác nào vả vào mặt tôi?

Cô ta vẫn còn mỉm cười nhìn tôi, nụ cười mang đầy ẩn ý, tôi dám chắc rằng hôm nay cô ta không chỉ đơn giản là đến thăm phụ huynh.

Tôi vẫn tỏ vẻ điềm tĩnh, nở nụ cười mỉm: “Thế à? Chồng tôi là người trọng trọng nghĩa, nếu như trước kia thật sự có quen với cô Lâm, muốn ôn lại chuyện xưa với cô cũng chỉ là chuyện bình thường mà thôi. Hơn nữa cô cũng biết đấy, người đàn ông trưởng thành cứ tự cho mình là đúng, có phải hành vi của cô Lâm không đúng mực nên mới khiến cho chồng tôi hiểu lầm, nghĩ rằng cô cũng giống như cũng cô gái ham mê vật chất cứ bám theo anh ấy suốt. Nhưng mà sao lại thế được, cô Lâm không phải là hạng người như thế.”

Sắc mặt của cô ta thay đổi, chứng tỏ rằng đòn phản kích của tôi đã có hiệu quả.

Trong lòng tôi thầm nghĩ, cô nói chồng tôi quấn lấy cô, tôi còn nghi ngờ cô quyến rũ chồng tôi nữa kìa, cô vả mặt tôi thì làm sao tôi có thể để yên cho cô được?

“Phải rồi cô Lâm này, cô nói cô không còn nhớ đến chuyện trước kia nữa, mà tại sao lại quên vậy” Tôi lại hỏi.

Hoa Tử Việt cũng từng nói với tôi Cao Kiều đã quên hết chuyện trước kia, dặn tôi đừng làm tổn thương cô ta. Tôi nghĩ mãi cũng không thông, sao tôi có thể làm Cao Kiều tổn thương được kia chứ?

Còn có một chuyện nữa, nếu như cô ta thật sự quên hết chuyện ngày trước, thế thì tại sao cô ta lại tình cờ gặp tôi mấy lần, cuối cùng còn trở thành giáo viên của con tôi, công khai đến nhà tôi kia chứ?

Tôi không tin có thể trùng hợp quá nhiều lần, có những chuyện nếu như quá trùng hợp thì chỉ có thể xem như là mưu mô mà thôi.


“Tôi gặp tai nạn nên đã quên đi vài chuyện của trước kia, không nhớ rõ nữa. Bởi thế tôi không có ấn tượng gì với anh Hoa, nhưng anh ấy luôn nói với tôi rằng tôi có ân với anh ấy, tôi chỉ là một cô gái yếu đuối mà thôi, sao có thể có ân với người đàn ông công thành doanh toại như anh ấy kia chứ, nghe thôi cũng cảm thấy buồn cười.”

Tôi quan sát nét mặt của cô ta lúc cô ta nói chuyện, nhưng thật sự không đoán được thật giả thế nào.

Tôi cũng muốn biết hôm nay cô ta nói với tôi mấy lời này là để ra oai, hay là để do thám? Hay là còn mưu đồ nào đó mà tôi không biết nữa?

“Nếu như hành vi của chồng tôi không đúng mực thì tôi sẽ khuyên anh ấy, bảo anh ấy đừng quấy rầy cô Lâm nữa.” Tôi lạnh nhạt đáp lại cô ta.

“Thế thì tốt.” Giọng điệu của Cao Kiều vẫn rất nhẹ nhàng.

Vào lúc này, hiệu phó và Tiểu Phong cũng đi đến, hiệu phó bảo đã trao đổi xong rồi, bèn mở lời tạm biệt.

Tôi lấy hai hộp sô cô la tinh tế ra, đưa cho mỗi người một hộp, xem như là món quà nhỏ.

Hai người bọn họ luôn từ chối, bảo là không thể nhận quà của phụ huynh được, tôi bèn bảo đây là tấm lòng mọn của mình, mong bọn họ nhận cho.

Bọn họ từ chối vài lần, rồi cuối cùng cũng nhận lấy.

Sau khi tiễn hai người họ ra về, tôi thở phào một hơi, xem như đã ứng phó xong rồi.

Nhìn tất thảy mọi thứ chỉ giống như công việc mà thôi, không hề có gì bất thường cả, nhưng tôi vẫn cảm thấy bất an một cách lạ lùng, cảm thấy có một đợt sóng ngầm nào đó đang dâng lên cuồn cuộn.

Nỗi lo lắng của tôi cũng đã được chứng thực, đến tối muộn, Hoa Tử Việt trở về nhà, anh ta bóp chặt cổ họng của tôi, gương mặt trở nên hung hãn: “Cô đúng là ả đàn bà đê tiện độc ác, cô đã làm gì Cao Kiều vậy hả?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.