Vợ Nhà Người Ta

Chương 13: Thao túng


Đọc truyện Vợ Nhà Người Ta – Chương 13: Thao túng

Anh thấy tôi sững sờ không nói chuyện, ngữ khí trở nên lạnh hơn một chút: “Sao, cô không muốn sao?”

Lúc này tôi mới hồi thần lại: “Anh và tôi kết hôn? Cái này sao có thể…”

“Tôi chỉ muốn cho cô một thân phận hợp lý, cũng cho thằng bé một tương lai tốt hơn. Nếu như cô không đồng ý, vậy thì thôi.” Thanh âm của Hoa Tử Việt càng lạnh hơn.

Tôi thật sự không có ý không bằng lòng, chỉ là chuyện xảy ra đột ngột, tôi có chút sững sờ.

“Tổng giám đốc Hoa…”

Anh quay người xua tay cắt ngang lời tôi: “Ai cũng gọi tôi anh tư, sau này cô cũng gọi như vậy đi.”

“Anh…tư.” Lần đầu tiên gọi như vậy, có chút không quen: “Tôi có một câu hỏi, tại sao anh lại đối với mẹ con tôi tốt như vậy? Tôi đã từng hỏi qua anh, đứa bé rốt cuộc…có phải của anh không, anh nói không phải, nhưng bây giờ lại nói muốn cùng tôi…”

Đây là một chủ đề nhạy cảm, tôi có chút nói năng lộn xộn, trên mặt hơi hơi nóng bừng.

“Vấn đề này vốn không quan trọng. Tôi và Tần Như Tâm không có kết hôn thành, tôi phải cho bên nhà một lời giải thích. Chúng ta kết hôn rồi, hộ khẩu của đứa bé chuyển vào chỗ tôi, tôi có thể bảo vệ nó, nó sẽ có cuộc sống tốt hơn, trưởng thành tốt hơn, tương lai đương nhiên cũng sẽ có sự phát triển tốt hơn, cô thân làm mẹ, không lẽ không hy vọng những thứ này sao?” Tôi hỏi ngược lại.

“Nhưng cái này đối với tôi rất quan trọng, tôi muốn biết, tại sao anh phải làm như vậy?” Tôi đương nhiên truy hỏi không buông.


“Cô cứ mãi truy hỏi, là bởi vì nội tâm cô không tín nhiệm tôi sao?” Ngữ khí của anh lại lạnh lẽo: “Không lẽ cô cho rằng tôi sẽ làm hại thằng bé sao? Hay là cô hy vọng thằng bé tiếp tục nhận tên họ Ngô kia làm cha?”

Về vấn đề Ngô Hạo và Hoa Tử Việt ai sẽ làm người giám hộ, đó là một sự lựa chọn không cần phải cân nhắc, tất nhiên, tôi sẽ chọn Hoa Tử Việt.

Càng huống hồ, việc chữa trị cho con còn phải tốn một khoản chi phí rất lớn, nếu tôi không đồng ý, Hoa Tử Việt chắc chắn sẽ trở mặt với tôi, còn tôi sẽ lại lâm vào cảnh bất lực.

“Được.” Tôi gật đầu đồng ý.

Ánh mắt Hoa Tử Việt sâu thẳm nhìn tôi: “Vậy thì đúng rồi đó.”

Không biết tại sao, tôi luôn cảm thấy trong mắt anh ẩn chứa nhiều điều mà tôi không hiểu, nhưng lại khiến tôi sợ hãi.

Anh quay người lại nói với Tưởng Thần Long: “Chuẩn bị xe đi, chúng ta đi đón đứa nhỏ.”

“Anh tư, anh thật sự định xung đột chính diện với bà chủ sao?” Tưởng Thần Long khuyên.

Hoa Tử Việt nới lỏng cà vạt, vẻ mặt sương giá: “Đi.” Sau đó quay đầu nhìn tôi, “Cô đợi ở nhà là được rồi, tôi sẽ đưa thằng bé về.”

Hai chữ ‘ở nhà’, khiến trái tim tôi lại ấm áp lên. Trong lòng tôi tin, anh chắc chắc có thể đưa Tiểu Phong về, thế là gật đầu.

Tôi chờ đợi trong lo lắng, sau khoảng một giờ, cuối cùng xe của Hoa Tử Việt cũng đã về.

Cánh cửa xe mở ra, Hoa Tử Việt bế Tiểu Phong và đi về phía tôi.

Tôi tiến lên đón, anh đưa Tiểu Phong cho tôi: “Tôi đã hứa thì nhất định làm được.”

Đứa bé ôm chặt lấy cổ của tôi: “Mẹ ơi, con ghét bà đó, con không muốn gặp bà đó nữa.”

“Xin lỗi, là mẹ không bảo vệ tốt cho con.” Nước mắt tôi lại rơi xuống.

“Sau này có việc gì thì gọi điện thoại cho tôi trước, đừng tự mình gánh vác.” Hoa Tử Việt nhìn đồng hồ: “Tôi phải đi công tác ngắn, sáng mai trở về, cô mang sổ hộ khẩu, chúng ta đến cục dân chính.”

Nói xong thì vội vàng đi, đi được hai bước, giống như lại nhớ đến cái gì đó, lại quay lại, vươn tay xoa đầu Tiểu Phong: “Ngoan ngoãn ở nhà với mẹ, bảo vệ mẹ cho tốt. Ok?”


Khi nói điều này, đôi mắt anh trong veo, đầy dịu dàng và cưng chiều, hoàn toàn không giống với bộ dạng lãnh khốc thường ngày.

Trái tim tôi mềm nhũn, cảm giác được bảo vệ và sưởi ấm đã mất từ lâu.

Cảm giác này rất tuyệt.

Tiểu Phong nói bái bai với anh, xe của anh không thấy đâu nữa, Tiểu Phong vẫn lưu luyến không nỡ mà vẫy tay. Có thể nhìn ra, bé con cũng đã quyến luyến với anh.

“Tiểu Phong, nếu như để cho chú Hoa làm ba của con, con có đồng ý không?” Tôi nhẹ giọng hỏi.

“Dạ được, ba là ba xấu, chú Hoa mới là ba tốt.” Vẻ mặt Tiểu Phong vui mừng.

Nghe thấy lời của con, lòng tôi yên tâm hơn rất nhiều.

Mặc dù Hoa Tử Việt khiến người ta không thể nhìn thấu được, nhưng anh đối với bé con tốt, điều này là chắc chắn. Chỉ cần có cái này, những cái khác không quan trọng nữa.

Sáng sớm hôm sau, tôi dậy và bắt đầu sửa soạn. Mở tủ quần áo ra, bên trong có vài bộ quần áo mà Hoa Tử Việt đã phái người đem tới, đều là những thương hiệu hàng đầu mà tôi thậm chí còn không thể nghĩ đến trước đây.

Tôi chọn một bộ đồ ưng ý rồi mặc vào, ngồi vào bàn trang điểm tự trang điểm cho mình. Tôi đã rất lâu rất lâu không có nghiêm túc sửa soạn cho mình rồi, cuộc sống căng thẳng khiến tôi gần như quên mất rằng thực ra mình chỉ mới 24 tuổi.

Ăn sáng xong, Tưởng Thần Long gọi điện thoại nói, anh tư có lẽ là đến trưa mới tới, bảo tôi ở nhà đợi trước.


Tôi nhớ cục dân chính cách bệnh viện Hoa Đông không xa nên đưa Tiểu Phong ra ngoài, chuẩn bị đến bệnh viện để hỏi bác sĩ phương án chữa trị tiếp theo của Tiểu Phong.

Sau khi tìm gặp bác sĩ, tôi hỏi anh ta Tiểu Phong sẽ được điều trị như thế nào tiếp theo, chu kỳ sẽ kéo dài bao lâu, chúng tôi cần chuẩn bị những gì.

Anh ta có chút lập lờ lảng tránh, cuối cùng nói là phải thương lượng với chủ nhiệm một chút, bảo tôi đợi trước.

Trong lòng tôi sợ hãi, lo lắng tình hình của Tiểu Phong lại xấu đi, anh ta cố tình giấu giếm tôi chuyện gì đó. Vì vậy, tôi lặng lẽ đi theo anh ta đến bên ngoài văn phòng chủ nhiệm khoa, nghe thấy cuộc trò chuyện của bọn họ.

“Chủ nhiệm, Cô Đào đó lại đến rồi, truy hỏi tôi chuyện chữa trị của đứa nhỏ, tôi nên trả lời thế nào đây?” Bác sĩ nói.

“Cậu nên trả lời thế nào thì thế đó đi, cái này mà cũng đến hỏi tôi à?” Thanh âm của chủ nhiệm.

“Nhưng mà chủ nhiệm à, chủ nhiệm cũng biết đó, mấy số liệu báo cáo kiểm tra đó đều là do Tổng giám đốc Hoa bảo chúng ta làm giả, đứa bé đó căn bản không có bệnh nặng gì hết, cũng không thể cứ mãi giả vờ được a, lỡ như cô ấy đưa đứa bé đến bệnh viện khác kiểm tra, không phải lộ tẩy rồi sao?”

Đầu não tôi ầm một tiếng, Tiểu Phong không có bệnh? Báo cáo kiểm tra là làm giả? Tổng giám đốc Hoa bảo làm giả?

Tổng giám đốc Hoa nào? Hoa Tử Việt sao? Không lẽ tất cả những thứ này đều là do anh thao túng?

Tại sao anh lại phải làm như vậy?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.