Đọc truyện Vợ Nhà Người Ta – Chương 113: Cay độc
Tôi không ngờ mới chiều ngày hôm sau thì Tần Trì đã gọi cho tôi rồi. Anh ta nói với tôi trong điện thoại, bảo tôi đưa Tiểu Đoá đến một nơi để nhận người, sau đó anh ta gửi cho tôi một địa chỉ.
Tôi nói tin tức cho Tiểu Đoá nghe, Tiểu Đoá có chút do dự. Tôi biết cô ta lo lắng chuyện này lại có thêm nhiều người biết, sẽ ảnh hưởng đến cô ta. Tôi tìm cho cô ta một cái khẩu trang lớn đeo lên, rồi đội một cái mũ che nắng, trên cơ bản là hoàn toàn che hết mặt cô ta, như vậy tôi mới đưa cô ta ra ngoài.
Địa chỉ mà Tần Trì gửi là ở tầng hầm của một quán bar lớn ở trung tâm thành phố. Lúc tôi đến thì bị chặn ở ngoài cửa, tôi nói tên của mình, sau khi được sự đồng ý của người ở bên trọng thì tôi mới được cho phép vào trong.
Tầng hầm không hề tối tăm, vài chiếc đèn lớn soi rọi từ những góc khác nhau, có thể nói là sáng như ban ngày. Năm người đàn ông trung niên bị trói tay chân và quỳ trên mặt đất.
Tần Trì ngồi trong góc, bên cạnh đặt một chiếc bàn tròn nhỏ, bên trên có một ấm trà xanh. Trong tay Tần Trì cầm một quyển sách dày.
Thấy tôi đến, anh ta đứng dậy đi tới, gật đầu thị ý với tôi: “Mấy tên này đều gây tội vào ngày hôm đó, xin nhận một chút, nếu không có mấy người đó trong đây, tôi sẽ tìm lại.
Tôi nhìn sang Tiểu Đoá, nhìn thấy cô ta đã xông đến một tên đàn ông trong đó, vừa khóc vừa dùng chân đạp mạnh vào người đó.
Từ hành vi của Tiểu Đoá, tên đàn ông đó chắc chắn là một trong những người đã làm nhục cô ta.
Tôi hỏi Tiểu Đoá, Tiểu Đoá quả nhiên chỉ ra ba người đàn ông trong đó, nói chính là bọn họ, bọn họ có hoá thành tro cô ta cũng có thể nhận ra.
Tần Trì ngồi xổm xuống, nhìn một tên đàn ông trong số đó, tên đàn ông đó vậy mà còn mắng Tần Trì: “Mẹ nó cậu rốt cuộc là ai? Trói tôi đến đây để làm gì?”
Nhưng Tần Trì cũng không vội, vẫn ăn nói nhỏ nhẹ: “Ông có vợ, có con chưa?”
Người có vẻ như dân công đó sững sờ một lúc: “Đương nhiên là có rồi, liên quan gì đến cậu?”
“Nếu đã có vợ, vậy tại sao lại làm những chuyện này, nếu như vợ con ông bị làm nhục, ông sẽ không đau như muốn chết sao?” Tần Trì nhàn nhạt hỏi.
“Ông đây muốn vậy đó, tiểu cô nương đó vừa mềm vừa nước, không nện thì quá đáng tiếc, thì sao nào?” Người đó vậy mà vẫn còn cười hung tợn được.
Tần Trì lắc đầu, thở dài một hơi: “Ông thật đúng là hết thuốc chữa.”
Sau đó vẫy vẫy tay, có hai người đứng ở bên cạnh đi tới, một người kéo lấy một chân của tên dân công, kéo về bên trái và bên phải, một người khác thì đưa một cây gậy bóng chày cho Tần Trì.
Tôi đại khái đã hiểu Tần Trì muốn làm cái gì rồi.
Tần Trì chậm rãi đeo bao tay màu trắng lên, giơ cao gậy bóng chày, đập về hướng cái vật thể bị lộ ra sau khi tên dân công đó bị tách hai chân ra.
Mỗi một gậy đều trúng vào vị trí chết người, người đó gào lên như mổ heo. Tần Trì cứ từng gậy như vậy mà đập xuống, sắc mặt bình thản, ánh mắt cũng vô cùng bình tĩnh, giống như là đang làm một chuyện rất là bình thường vậy.
Tuy cách một cái quần, nhưng bên dưới của tên đó vẫn có máu chảy ra, chắc chắn cái thứ bên trong đó đã nát như tương rồi, ông ta dù có còn muốn làm loại chuyện như cưỡng gian này thì chắc chắn cũng không thể nữa rồi, bởi vì ông ta đã không còn năng lực đó nữa.
Tôi đứng ở bên cạnh nhìn mà cũng cảm thấy đau.
Sau khi tên đó ngất đi, Tần Trì tiếp đó cũng trừng phạt tên dân công thứ hai bằng cách giống như vậy, sau đó là tên thứ ba. Khi tên thứ ba đã ngất đi mà tên thứ nhất vẫn còn chưa tỉnh lại.
Tần Trì giống như là một người đao phủ máu lạnh, không có bất kỳ thay đổi cảm xúc nào trong suốt quá trình. Nếu như không phải tôi tận mắt nhìn thấy, tôi tuyệt đối sẽ không tin một Tần Trì nho nhã như vậy mà lại có thể làm ra chuyện hung tàn như vậy.
Đương nhiên mấy tên cặn bã đó phải chịu tội, nhưng sự cay độc của Tần Trì cũng quả thực đã làm tôi bị sốc. Tôi thực sự không thể tưởng tượng một người trông giống như một giáo viên đại học còn có một mặt như vậy.
Tôi biết anh ta có thể là kẻ thù của Hoa Tử Việt, thì nhất định không phải là kẻ yếu đuối, bây giờ xem ra, sự cay độc của anh ta so với Hoa Tử Việt, chỉ có hơn chứ không có kém. Con người đúng là nhiều mặt, tôi coi như là được mở mang tầm mắt rồi.
Tần Trì cởi găng tay màu trắng ra, người ở bên cạnh bưng một chậu nước đến, bên trong có đựng nước sạch. Tần Trì mở lòng bàn tay ra, có người nhẹ nhàng bóp nước rửa tay lên tay anh ta, anh ta chậm rãi mà cọ xát, say đó đặt bàn tay thon dài vào chậu rửa sạch, động tác rửa tay của anh ta, có một loại cảm giác nghi thức mãnh liệt nào đó.
Rửa tay xong thì thủ hạ đưa khăn lông tới, anh ta lau tay sạch sẽ, sau đó chỉnh sửa cổ áo sơ mi đen, mỉm cười với tôi: “Không doạ đến cô chứ?”
Nói thật thì tôi thật sự có chút bị doạ, cảnh tượng này tôi quả thực là lần đầu tiên nhìn thấy.
Tôi nhẹ nhàng lắc đầu: “Không có. Cảm ơn anh đã ra mặt cho đám yếu đuối chúng tôi.”
“Tôi không phải là sứ giả chính nghĩa, tôi làm như vậy chỉ đơn thuần là làm việc cho cô, bởi vì sau khi tôi làm việc cho cô, cô cũng phải làm việc cho tôi, cô chắc vẫn còn nhớ ước định giữa chúng ta chứ?” Tần Trì nhàn nhạt nói.
Đương nhiên là tôi nhớ, anh ta muốn tôi đưa thuốc trị đau đầu cho Hoa Anh, hơn nữa không thể nói là anh ta cho. Tôi cứ luôn do dự không biết có nên đồng ý yêu cầu của anh ta hay không.
Nhưng tôi vẫn gật đầu, tôi bây giờ thật sự có chút sợ con người Tần Trì này rồi. Tôi lo mình mà lật lọng sẽ chọc giận anh ta.
“Vậy thì nhờ cô. Sau này có chuyện gì, có thể tìm tôi bất cứ lúc nào, chúng ta là bạn bè.” Tần Trì nói xong, quay đầu nói với người bên dưới: “Lôi mấy tên cặn bã này ra ngoài vứt đi, bọn họ sẽ tự nghĩ cách chữa trị, không chết được.”
Ra khỏi tầng hầm, Tiểu Đoá trông nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Cô ta cảm ơn tôi vì đã tìm được người để trả thù cho cô ta. Tôi hỏi cô ta khi nào sẽ quay lại nhà của Hoa Tử Việt làm việc, cô ta nói rằng sau sự việc này, cô ta không muốn quay về nữa, cô ta muốn về quê một chuyến trước, sau đó tìm công việc khác.
Tôi đã đưa cho cô ta mấy triệu bạc trên người tôi, sau đó đưa cô ta đến bến xe, nhìn cô ta lên xe, tôi mới rời khỏi.
Trên xe buýt đi về, điện thoại tôi reo lên, là Hoa Tử Việt gọi đến.
Tôi trực tiếp ấn tắt, tôi quá thất vọng về người đàn ông này, tôi không muốn nói chuyện với anh ta.
Anh cũng không có gọi đến nữa, nhưng qua một hồi, Tưởng Thần Long lại gọi đến. Tôi lo bọn họ tìm tôi là bởi vì có liên quan đến con, hơn nữa không nghe điện thoại của Tưởng Thần Long hình như là có chút không được lịch sự, tôi chỉ đành nghe máy.
“Cô đang ở đâu, anh tư bảo tôi đến đón cô.” Tưởng Thần Long mở miệng nói.
Tưởng Thần Long không giống như những người làm khác, mối quan hệ của anh ta và Hoa Tử Việt không giống như mối quan hệ của ông chủ và tuỳ tùng, càng giống với anh em hơn, cho nên anh ta cũng không gọi tôi là ‘bà chủ’ như những người làm khác, mà trực tiếp xưng hô ‘cô’. Nhưng mà cái xưng hô giống như bạn bè này, cũng khiến tôi thoải mái hơn một chút. Tôi vốn cũng không muốn làm ‘bà chủ’ gì đó.
“Có chuyện gì sao anh Long?” Tôi hỏi.
“Anh tư bảo tôi đến đón cô.” Anh ta chỉ lặp lại lời của anh ta, không có giải thích.
“Tôi không muốn gặp anh ta.” Tôi nói thẳng.
“Có lời gì cô cứ nói trước mặt anh tư, anh ấy bảo tôi đến đón cô.” Tưởng Thần Long nói.
Ý của anh ta rất rõ ràng, anh ta chỉ chịu trách nhiệm đón đưa, còn về tôi và Hoa Tử Việt cạch mặt như thế nào, thì không liên quan đến anh ta. Nhưng chuyện mà Hoa Tử Việt dặn dò anh ta, anh ta phải làm.
Tôi cũng không muốn làm khó Tưởng Thần Long, tôi nói vậy được, địa điểm ở đâu, tôi tự bắt xe qua đó là được.
Anh ta nói ở Phong Lâm Biệt Uyển.
Đến Phong Lâm Biệt Uyển, nhưng Hoa Tử Việt không có ở đó. Chị Trân đưa cho tôi một bộ quần áo, nói là tiên sinh nói, hôm nay sinh nhật của bà, buổi chiều tôi phải cùng Hoa Tử Việt đến ‘Nhà Trắng’ dự tiệc.
Tôi hỏi chị Trân là sinh nhật bà nào, chị Trân nói là Lý Tương.