Vợ ngọt

Chương 67


Đọc truyện Vợ ngọt – Chương 67

Đào Tinh Lai vừa đến phòng hóa trang, lại bị ăn mắng.
 
“Ngày hôm qua cậu post cái quái gì lên Weibo vậy hả? Không phải tôi đã chọn cho cậu một tấm ảnh rồi sao?” Một lãnh đạo nho nhỏ của công ty, móng tay của ông ta gần như chọc đến mặt cậu.
 
Đào Tinh Lai nghiêm mặt, đứng im lặng nghe giáo huấn, ngẫu nhiên giải thích một câu, “Em nghĩ bức ảnh đó phù hợp, dù gì thì ngày Quốc tế Thiếu nhi cũng gần đến rồi, nhưng mà ảnh hưởng không tốt lắm.”
 
“Tết Thiếu Nhi thì liên quan gì đến cậu!” Cơn giận của lãnh đạo có chút lớn. “Sao cậu không nói Tết Âm lịch cũng gần tới rồi đi?”
 
“Tôi cũng nghĩ vậy.” Đào Tinh Lai rũ thấp mắt, mắt xem mũi, nói thầm nói: “Giờ này không phải chúc Tết có chút sớm sao?”
 
Mặt lãnh đạo trong nháy mắt chuyển sang bảy sắc cầu vòng.
 
Chuyện là như thế này, mấy ngày hôm trước, công ty yêu cầu Đào Tinh Lai chụp một tấm hình cậu để trần nửa thân trên, khoe cơ bụng cùng cơ ngực, post lên Weibo, dùng để lôi kéo sự chú ý.
 
Kết quả là, sáng nay vừa thấy, cậu post lên một tấm ảnh thường ngày, mặc áo lông, đứng ngắm tuyết, không tạo được bất kỳ sự chú ý nào.
 
Mấy ngày nay, tâm tình của lãnh đạo không tốt lắm. Người phát ngôn cho công ty bị đoạt mất. Việc làm của Đào Tinh Lai như là đâm vào họng súng.
 
“Công ty tận tâm tận lực muốn nâng đỡ cậu, thúc đẩy cậu. Ảnh chụp của cậu vừa đăng lên Weibo một phát, chúng ta lập tức mua đầu đề, để cậu lên top search, mọi người liền quen mặt cậu. Cậu thì hay quá rồi, tự ý làm loạn theo ý mình, đăng một cái ảnh phá hoại như vậy?”
 
Đào Tinh Lai vần vò góc áo, hết cuốn vào ngón tay rồi lại buông ra, “Em nào có phá hoại gì, cái áo lông kia em mới mua đó.”
 
Thấy lãnh đạo lại muốn nổi cơn, người đại diện Tiểu Cường đứng một bên nhanh chóng chạy ra hòa giải, “Từ Tổng nói đúng, trách em không nói rõ ràng với cậu ấy. Đợi lát nữa, chúng ta sẽ post bổ sung, hình ảnh mới nhất định sẽ gây phấn khích hơn, nhất định sẽ phối hợp công ty tuyên truyền.”
 
Lãnh đạo lên cơn xong, liền đi mất.
 
Đào Tinh Lai im lặng.
“Muốn chém cậu quá!” Anh Cường nổi giận, “Có phải là cậu thích ăn mắng không hả? Vì sao không post ảnh chụp theo yêu cầu?”
 
“Loại đó là ảnh nude.” Đào Tinh Lai vừa nhớ tới, đôi mắt liền cay, “Như vậy không phải phá hủy đi hình ảnh ngây thơ thuần khiết của em sao?”
 
Anh Cường trợn trắng mắt, “Yên tâm, hiện tại không có ai thèm quan tâm xem cậu có thuần hay không thuần.”
 
Bởi vì Đào Tinh Lai cũng không nổi tiếng.
 
Công ty có thể ký hợp đồng với cậu, nhất thời là do bề ngoài mê hoặc, cậu thực sự đẹp trai, khí chất nổi bật. Nhưng đầu năm nay, con đường tiểu thịt tươi đã sớm bão hòa. Đào Tinh Lai không nhận được tài nguyên, công ty cũng chẳng có chút thực lực marketing nào. Công ty này vỏn vẹn chỉ toàn những nghệ sĩ hạng bốn, chính là kiểu diễn viên chuyên đi đóng phim truyền hình người chỉ xuất hiện đúng một tập rồi lãnh cơm hộp.
 
Anh Cường lấy điện thoại ra, “Anh đi gọi điện thoại cho nhà nhiếp ảnh, lập tức chụp hình, phát ra ngoài.” Điện thoại được tiếp, “A lô? Chít Chít, tôi A Cường đây. Đúng, chụp ảnh, Đào Tinh Lai, không cần mang theo đồ đạc gì, cởi hết. Tao nhã một chút, lãng tử một chút, hấp dẫn một chút là được.”
 
Tổng kết một chút, chính là mang lại cảm giác hấp dẫn giới tính.
 
Đào Tinh lai giận dữ, “Anh có nghĩ qua không, em còn chưa tập cơ bụng qua nữa.”
 
Anh Cường fuck một tiếng, “Cậu thật là không có chút đạo đức nghề nghiệp gì cả? Đến cả cơ bụng cũng không có thì làm sao đảm đương danh hiệu tiểu thịt tươi, hai tháng trước anh đã yêu cầu cậu tập thể hình rồi mà.”
 
Đào Tinh Lai cảm thấy phiền, “Anh đừng có gào lên nữa, giọng nói của anh chả khác gì Ngưu Ngưu. Không phải em đang được nghỉ sao, ở nhà mỗi ngày đều ăn ngỗng hầm, trong bụng giờ toàn ngỗng không thôi.”
 
Anh Cường nhận thấy trong câu nói này của cậu, nghe ra được cả thế giới động vật.
 
Hắn thuận miệng hỏi: “Ngưu Ngưu là ai?”

 
Đào Tinh Lai nhìn vào gương xịt keo xịt tóc, nghịch ngợm huýt sáo một cái, “Con chó vàng nhà em nuôi.”
 
Anh Cường thật sự không thích nói chuyện với cậu.
 
Rất dễ dàng bị lạc trôi đi xa thật xa.
 
Khuôn mặt hắn trầm mặc, “Lát nữa chụp ảnh cho tốt cho anh.”
 
“Đừng chụp mà, dù sao cũng bị ăn mắng, quên đi.” Đào Tinh Lai không muốn vật lộn.
 
“Đừng nói những lời vô nghĩa nữa! Hai tháng nay em đã không nhận được vai diễn nào rồi. Ông đây mỗi tháng đều chỉ có thể nhận được một ngàn năm trăm tiền lương cố định.” Anh Cường tức chết rồi, hắn chính là người mỗi ngày muốn ăn hai cái đùi gà nha.
 
Đào Tinh Lai vừa nghe, trong lòng xác thực có điểm áy náy.
 

“Mười phút sau, cậu đi qua gian C tìm chuyên viên trang điểm, người một lát nữa sẽ đến.” Anh Cường giao phó xong, còn có việc liền đi trước.
 
Đào Tinh Lai xốc vạt áo lên, nhìn nhìn cái bụng nhỏ của mình.
 
Bằng phẳng, chính là không có chút đường cong nào, cảm thấy có lỗi với người xem.
 
——-
Phòng nghỉ cách vách.
 
“Tiểu Thù, đây là những vấn đề tí nữa sẽ hỏi, em nhìn qua một chút.” Lý Chiêu Dao đưa bản thảo cho Kiều Thù đang trang điểm, dặn dò chuyên viên trang điểm, “Chọn một màu môi khác, trang phục mà cô ấy mặc tham gia tiết mục là màu trắng.”
 
Một bên là cô bé trợ lý, giúp cô cầm bài viết đặt ở song song vị trí của tầm mắt. Mắt của Kiều Thù đã trang điểm xong, nháy mắt, khóe mắt như hoa đào, rất quyến rũ.
 
Cô vừa nhìn vừa hỏi: “Lúc nãy bên kia ai ồn ào vậy?”
 
Lý Chiêu Dao nhìn chương trình, không ngẩng đầu lên, “Nghệ sĩ của công ty này chị cũng không rõ ràng lắm. Nhanh chóng nắm bắt điểm chính đi, bốn mươi phút nữa phải lên phòng chờ ở tầng năm đợi lên sân khấu nha.”
 
Kiều Thù cong khóe miệng, “Biết ăn nói, khá thú vị.”
 
Như là đang nghe một đoạn hài độc thoại.
 
Tầng này có một hàng phòng trang điểm, giữa các phòng chỉ dùng tấm gỗ ngăn, cho nên hiệu quả cách âm không tốt. Thời điểm Kiều Thù trang điểm bên này, nghe được đoạn đối thoại của Đào Tinh Lai cách vách một cách rõ ràng.
 
Lý Chiêu Dao đánh dấu những công việc quan trọng, nhắc nhớ nói: “Thứ tư này có chụp hình quảng cáo cho nhãn hiệu kính mát LS, sẽ có mấy người mẫu nam làm nền.”
 
Kiều Thù ừ khẽ một tiếng, khẽ nhếch cằm.
 
Lý Chiêu Dao cúi người, cẩn thận kiểm tra trang điểm của Kiều Thù.
 
Căn bản nhan sắc Kiều Thù không kém, ngũ quan rất sắc, phù hợp với kiểu trang điểm sắc sảo. Từ lúc cô xuất đạo không tính là sớm, nhưng chọn phim không hề qua loa, là phim chất lượng cao, hợp tác với những nhà làm phim hành động hàng đầu.
 
Có khuôn mặt, lại càng có thực lực.
 
Bỏ xa được những nữ minh tinh cùng tuổi một khoảng cách xa.
 
Chờ Kiều Thù trang điểm xong, Lý Chiêu Dao đi xác nhận lại nhà sản xuất một số hạng mục.
 
“Em cứ nghỉ ngơi đi, chờ điện thoại của chị.”
 
Kiều Thù soi gương đeo hoa tai, trả lời, “Chị đi đi.”
 
Phòng nghỉ chỉ còn một mình cô.
 
Kiều Thù đến một bên góc sô pha, ngồi xuống, cầm lấy điện thoại lướt Weibo.
 
Cô đã tắt thông báo bình luận và chia sẻ, trang cá nhân của cô không có nhiều hoạt động lắm. Cô là một trong số ít ngôi sao, phá vỡ được một triệu bình luận.
 
Kiều Thù nhấn vào khung tìm kiếm, gõ ba chữ “Đào Tinh Lai”.
 
Khi giao diện xuất hiện, cô liền bật cười.
 
Trên trang cá nhân của Đào Tinh Lai, bài đăng nổi bật nhất chính là: [Hôm nay uống say, cầm ba đồng tiền đếm cả đêm.]
 
Tuy lôi cuốn, nhưng số lượt bình luận cũng không vượt quá một trăm.
 
Lại kéo thêm một chút nữa.
 
[Lại uống say, cấp cho chính mình hai mươi năm hội viên QQ, vẫn là siêu cấp.]
 
Kiều Thù cười ra tiếng.
 
Một lần cậu trả lời fan hâm mộ.
 
Fan đã bình luận: [Tâm tình không tốt, muốn đi đâu đó giải sầu, đi chỗ nào thì tốt?]
 

Đào Tinh Lai trả lời: [Phòng khách là được.]
 
Kiều Thù nghĩ thầm, người này, thật sự chơi vui nha.
 
Đúng lúc này có người gõ cửa. Ba tiếng cho có lệ, “Cốc cốc cốc”, cũng không chờ bên trong trả lời, cửa liền được đẩy ra.
Đào Tinh Lai tay đặt trên nắm cửa, nói thầm: “Không có ai à, chuyên viên trang điểm đâu? Lý Tiểu Cường, cái đồ thối tha, lại trợn mắt lừa gạt mình.”
 
Tầm mắt cậu vừa chuyển, liền nhìn thấy một người ngồi ở một bên ghế sô pha.
 
Sợ tới mức la lên, “Người sống!” Cậu buồn bực, “Như thế nào cũng không hé răng ra vậy, thật là làm cho người khác sợ hãi.”
 
Kiều Thù hơi nhíu mày, thấy rõ ràng người bước đến, nghĩ thầm, còn rất tà môn nha.
 
Cô nhẹ nhàng ngồi thẳng lưng, hai tay khoanh trước ngực.
 
Đào Tinh Lai trở tay đóng cửa lại, đi đến trước gương, vừa kéo ghế vừa nói: “Cô chính là chuyên viên trang điểm sao, đến đây đi, phiền cô tùy tiện trang điểm một chút?”
 
Trong lòng Kiều Thù ngạc nhiên: “Mắt mù?”
 
“Làm sao vậy? Ngồi lâu quá, tê chân rồi à?” Đào Tinh Lai vừa soi gương vừa thúc giục, “Nhanh lên một chút, tôi không có nhiều thời gian đâu.”
 
Đào Tinh Lai cảm thấy mình thịnh thế mỹ nhan (*), cảm thán nói: “Kỳ thật, các người cosplay người khác cũng không dễ dàng gì.”
 
(*) Ngôn ngữ mạng, dùng để diễn tả một chàng trai vô cùng đẹp trai.
 
Kiều Thù: “…”
 
“Lần trước, tôi cũng gặp một người, ông ta bắt chước Lưu Đức Hoa, quá giống, nhưng mà tôi liếc mắt một cái có thể nhìn ra mũi đã qua chỉnh sửa.” Đào Tinh lai vuốt kiểu tóc mào gà của mình, “Kỳ thật, cô lại có khả năng như vậy, vừa làm chuyên viên trang điểm lại tham gia cosplay.”
 
Kiều Thù cười nghẹn, nhướng mày đứng dậy, “Vậy anh cảm thấy tôi giống ai?”
 
Đào Tinh Lai: “Kiều Thù chứ ai.”
 
“Tôi giống sao?”
 
“Không quá giống.” Đào Tinh Lai nói: “Cô đẹp hơn cô ấy nhiều.”
 
Kiều Thù lại nghẹn cười, khóe mắt nhướng lên, “Cảm ơn anh đã khích lệ, ngồi đi, tôi trang điểm cho anh.”
 
Thật ra thì, Đào Tinh Lai chỉ nhìn thấy Kiều Thù qua ti vi, với phong cách của cậu không đủ đẳng cấp để hợp tác với cô ấy. Thêm vào đó, Apple TV gần đây còn có tiết tục cosplay người nổi tiếng, quả thực rất nổi nha, có người ngoại hình của họ thật sự là giống minh tinh mười phần.
Tầng cao nhất của công ty được thuê làm studio phát sóng, tiết mục cosplay này vừa vặn cũng được quay hình tại đây.
 
Đào Tinh Lai cho là, cô ấy hóa trang thành Kiều Thù.
 
“Tôi có một số yêu cầu với cô.” Đào Tinh Lai yên tâm thoải mái mà ngồi trên ghế, “Lông mày, đôi mắt không cần…”
 
“Tôi biết.” Kiều Thù cắt ngang, đến gần, mùi hương thoang thoảng xông vào mũi, “Người đại diện của anh đã nói qua.”
 
Đào Tinh Lai: “Vậy thì được.”
 
Kiều Thù vươn ngón trỏ, chọc chọc bả vai cậu, “Đứng lên.”
 
“Làm gì?”
 
“Trang điểm.”
 
Đào Tinh Lai không rõ nguyên nhân, nhưng vẫn làm theo, thân hình một mét tám sáu đứng trước mặt Kiều Thù, đủ cao lớn uy mãnh.
 
“Cởi quần áo.”
 
“!!!” Đào Tinh Lai nháy mắt, cho rằng mình nghe lầm.
 

Kỹ thuật diễn xuất của Kiều Thù được bật, nâng nâng cằm, nhớ lại một chút tên người đại diện của cậu, “Anh Cường có dặn dò. Nói trong bụng của anh toàn là ngỗng, sợ chụp ảnh hiệu quả không tốt, cho nên muốn tân trang một chút.”
 
Lời này thật ra thích hợp, Đào Tinh Lai nửa tin nửa ngờ, tay do dự hướng đến hàng nút trên áo sơ mi, “Muốn tân trang như thế nào?”
 
Kiều Thù không nói lời nào.
 
Đào Tinh Lai a một tiếng, tự giác cởi áo.
 
Cởi xong rồi, Kiều Thù cầm chì kẻ chân mày, ngồi xổm xuống.
 
“Ai ai ai, tư thế này có độ khó cao nha.” Đào Tinh Lai có chút khẩn trương, “Thật là ngại.”
 
Lúc Kiều Thù diễn xuất còn học ở trường, sở trường chính là biểu cảm cùng hình thể, lúc này có thể nhịn được mà không bật cười.
 
Cô chính thức nói: “Rất đơn giản, vẽ cơ bụng là được.”
 
Đào Tinh Lai kinh ngạc, mẹ nó, thật là mở ra một chân trời mới nha…
 
Kiều Thù mở nắp bút, tiến sát lại, hô hấp của cô không tự chủ mà phả vào làn da của Đào Tinh Lai, như có như không mà ngưa ngứa.
 
Làn da của Đào Tinh Lai trắng, bụng dưới bằng phẳng sạch sẽ, tuy không có cơ bụng rõ ràng nhưng không có thịt thừa, eo thon hông rộng.
 
Cậu mặc một cái quần jean, dây nịt theo phong cách punk, Kiều Thù nghĩ thầm, “Cũng rất thời thượng nha.”
 
Đưa mắt xuống tí nữa, viền của quần sịp lộ ra một chút, là màu cam tươi nha.
 
Đại khái làm màu cam quá ư là nổi bật, Kiều Thù phân tâm một chút.
 
Đào Tinh Lai rũ mắt, “Này.”
 
“Hả?” Kiều Thù hoàn hồn, ngẩng đầu nhìn cậu.
 
Một cao một thấp, ánh mắt hai người nhẹ nhàng chạm chạm.
 
Kiều Thù nghiêm mặt, “Ưỡn bụng ra một chút.”
 
Đào Tinh Lai nhếch mông lên, người đưa về phía trước.
 
Kiều Thù: “…”
 
Cô ấy không mơ hồ, còn rất nghiêm túc vẽ cho cậu một đường cơ bụng nổi lên.
 
Hai đường bên trái, hai đường bên phải, đem cái rốn làm trung tâm, như cánh đồng lúa nước.
 
“Được rồi.” Kiều Thù đậy nắp bút lại, “Mặc áo vào đi.”
 
Đào Tinh Lai nhìn gương soi soi, đầy hoài nghi, “Nhà cô trồng lúa nước à?”
 
Động tác trên tay Kiều Thù dừng lại, khóe miệng hơi cong lên.
 
Lý Chiêu Dao gọi điện thoại qua.
 
“Tiểu Thù, đi lên phòng đợi đi, đi thang máy A, bảo vệ lập tức sẽ đến.”
 
Kiều Thù lười nhác trả lời, “Dạ.”
 
Đào Tinh Lai vẫn còn đang thưởng thức “ruộng lúa nước” trên người, cũng không quay đầu lại mà nói, “Chúc cô giành được giải nhất, tiền thưởng hình như là năm nghìn.”
 
Kiều Thù đi tới cửa, khuyên tai không có gió nhưng vẫn tự dao động, đưa lưng về phía cậu, cho nên có thể không cần che dấu mà cười.
 
“Giành được giải nhất liền mời anh ăn cơm.”
 
Mười phút sau, Đào Tinh Lai cũng bắt đầu chụp ảnh.
 
Nhiếp ảnh gia tên là Chít Chít, là một nhà nhiếp ảnh trở về từ Lào, dự thi vô số, nhiều lần giành được hạng mười —–
 
Không có biện pháp, Lý Tiểu Cường chỉ có thể mời được cô ta.
 
“Nhấc tay, nhìn đây, chóng nạnh, tốt, sờ mông một chút.” Chít Chít chỉ đạo Đào Tinh Lai tư thế chụp hình.
 
Cái khác đều dễ làm, chính là cái sờ mông này cũng thật sự là —
 
Đào Tinh Lai quá thích đó mà.
 
“Tách.”
 

“Tách.”
 
Liền chụp hơn trăm tấm, Chít Chít ra hiệu OK, “Hoàn mỹ.”
 
Anh Cường lập tức bước đến, “Tôi nhìn xem nào.”
 
“Đều rất phù hợp với yêu cầu tao nhã, lãng tử, cơ bụng hiệu quả rõ ràng.” Chít Chít che màn hình lại, “Tạm thời không cho hình gốc, xin lỗi.”
 
Đào Tinh Lai cởi trần nửa ngày, rất không có cảm giác an toàn.
 
Cậu vừa mặt áo, vừa nói: “Anh Cường, anh thật là có kinh nghiệm, yêu cầu chuyên viên trang điểm vẽ cơ bụng cho em.”
 
“Cái gì cơ?” Anh Cường nói: “Anh không dặn dò ai làm chuyện này, anh còn tưởng rằng đây là ý tưởng của cậu.”
 
“Cái đó không phải do anh dặn dò?” Ngón tay Đào Tinh Lai dừng lại, mặt mày nhăn nhó.
 
“Vô nghĩa.” Anh Cường vung tay lên, “Buổi chiều có thông cáo, đừng có đi xa.”
 
——
Đêm đến.
 
Sông Lan quán.
 
Lý Chiêu Dao thích những buổi tụ tập cỡ nhỏ dành cho những người trong ngành giải trí.
 
Kiều gia là một Tập đoàn Tài chính thế gia, Giải trí Đông Hoàng chính là công ty do anh ruột cô ấy mở, dưới trướng có hơn mười mấy nghệ sĩ hạng nhất, thu tóm hơn nửa giang sơn ngành giải trí.
 
Khi Kiều Thù xuất đạo, căn bản không quan tâm đến anh trai cô, tự mình ra riêng thành lập phòng làm việc, tự mình ngụp lặn trong sóng gió.
 
Một vài tiểu minh tinh, muốn tạo mối quan hệ với cô liền tham gia những loại xã giao này, nhưng không dám nhìn Kiều Thù.
 
Đối với các cô mà nói, Kiều Thù chính là người đứng trên mũi nhọn kim tự tháp.
 
“Cô gái kia muốn hỏi xin em chữ ký.” Lý Chiêu Dao ngồi xuống, đã uống một lượt nên sắc mặt chị ta hơi phiếm hồng.
 
Kiều Thù lười nhác ngồi trên ghế sô pha, giơ ly rượu trong tay, dung dịch màu hồng hơi hơi lắc lư, “Được, chị lấy qua đây đi.”
 
Lý Chiêu Dao duỗi duỗi đầu, “Cả đêm này em đều xem điện thoại, có cái gì đẹp?”
 
Kiều Thù cũng không có ý định che giấu, mặc chị ta.
 
“Lướt Weibo? Này — Đào Tinh Lai?” Lý Chiêu Dao nói ra tên gọi, trong đầu tìm tòi một phen, ấn tượng không sâu, “Gần đây chúng ta không có hẹn với cậu ta.”
 
Đôi mắt Kiều Thù cong cong như trăng, “Anh ấy chơi vui.”
 
“Có cái gì vui?”
 
Khóe mắt Kiều Thù tà mị, chính là mắt hoa đào chính tông, giọng nói phát ra âm cuối kéo ra thật dài, “Chỗ nào chơi cũng vui.”
 
Lý Chiêu Dao vừa nghe liền thấy không thích hợp, “Làm sao vậy?”
 
“Không có gì.” Ánh mắt Kiều Thù, ngừng lại trên ảnh chụp Đào Tinh Lai mặc áo lông vũ, nhẹ nhàng cười nói: “Tiết trời tháng sáu, mặc trang phục mùa đông chụp hình, chị không thấy vui à?”
 
Lý Chiêu Dao lạnh nhạt lắc đầu, “Không vui.”
 
Kiều Thù giống như bị ấn huyệt cười, tâm tình cực tốt, “Hôm nay em gặp anh ấy.”
 
“Phải không? Ở đâu?”
 
“Phòng trang điểm.”
“A, cảm thấy cậu ấy đẹp trai à?”
 
“Bình thường.” Kiều Thù nhấp môi, nhìn chằm chằm rượu trong ly, “Không cay lắm.”
 
Tức khắc Lý Chiêu Dao liền cảnh giác, ngồi lại gần, hỏi: “Đối với cậu ấy, em sẽ không thật sự có ý gì chứ?”
 
Kiều Thù nhàn nhạt liếc chị ta một cái, “Nghiêm túc như vậy làm gì? Em đối với anh ấy không có ý gì, chỉ là cảm thấy…”
 
Lý Chiêu Dao: “Cảm thấy gì?”
 
Thời điểm Kiều Thù cong khóe miệng, khóe mắt, đuôi lông mày đều nhiễm ý cười, “…Ngực anh ấy khá đẹp.”
 
Đúng, cơ ngực.
 
 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.