Vợ ngọt

Chương 46◙


Đọc truyện Vợ ngọt – Chương 46◙

Đợi Giản Tích ngủ say, Hạ Nhiên mới đọc tin nhắn.
 
Cách làm việc của Tần Sinh vẫn nhanh chóng và hiệu quả như năm đó. Cậu ta cùng Hạ Nhiên được xem như bạn cùng nhau vào sinh ra tử. Thời đại học, hai người xem nhau như đối thủ một mất một còn, trong hai người một kẻ tàn bạo kẻ còn lại còn tàn bạo hơn.
 
Đúng là không đánh nhau thì không thể quen biết nhau. Cứ như vậy, bọn họ từ oan gia nhanh chóng trở thành bạn thân.
 
Sau khi tốt nghiệp cả hai cùng nhau đi Thâm Quyến, cùng nhau bán đĩa lậu ngoài vỉa hè. Hạ Nhiên không biết trời xui đất khiến thế nào mà lại bắt đầu lập nghiệp con đường chính đạo. Trong khi đó, Tần Sinh lại tương đối tà môn, như đám cá chạch, cậu ta đầu cơ trục lợi trong vũng bùn, cho dù có chút không đường hoàng nhưng vẫn tích lũy được chút ít.
 
Sau đó, công ty Hạ Nhiên dời đến Dao Tỉnh, bắt đầu kinh doanh lớn vô cùng bận rộn. Tần Sinh lại chạy tới phía Tây Bắc mà vận chuyển ngọc thạch. Kể từ đó, hai người mất liên lạc. Hai năm gần đây, Hạ Nhiên mới nghe ngóng được cậu ta đến tập đoàn Tín Dương phụ trách bộ phận vận chuyển.
 
Đúng thật là, cuộc đời của cậu ta cũng hết sức đặc sắc.
 
Hạ Nhiên bắt đầu làm giàu từ Thâm Quyến, từ vạch xuất phát này, anh có thể kiếm được một vốn bốn lời, hơn nữa trong tay còn có được kha khá tin tức cùng mối quan hệ. Tần Sinh giúp anh khơi thông nhiều mặt, liên hệ với những đối tác làm ăn thân quen năm đó.
 
[Thứ sáu này đã hẹn ăn cơm.]
 
Tần Sinh đem địa chỉ gửi qua, Hạ Nhiên nhìn chằm chằm thật lâu mới ấn tắt màn hình.
 
Ngày hôm sau, những mất mát mà Giản Tích cảm thấy đêm qua cũng đã vơi đi phần nhiều. Cô dậy sớm, chuẩn bị bữa sáng cho Hạ Nhiên, làm sữa đậu nành.
 
Thời điểm Hạ Nhiên rời giường, liền dựa vào cửa nhà bếp, lẳng lặng mà nhìn hình bóng của Giản Tích.
 
Trên bếp đặt một nồi nước đang sôi ùng ục, hơi nước bốc lên ngùn ngụt, bên cạnh là cà chua đã được cắt sẵn cùng trứng gà đã được đánh xong.
 
Ánh mặt trời sáng sớm rực rỡ bao phủ nửa người cô, thật là một loại an tĩnh tốt đẹp không nói nên lời.
 
“Ai da, anh đứng sau lưng mà cũng không chịu lên tiếng.” Giản Tích quay người lại, giật mình.
 
Hạ Nhiên ôm cô từ sau lưng, đưa cằm lún phún râu lên cọ cọ mặt cô.
 
“Nhột muốn chết.” Giản Tích cười có ý muốn trốn.
 
“Đừng nhúc nhích, cho anh ôm một chút.” Hạ Nhiên đem đầu gác lên vai cô, nhẹ giọng nói.
 
Nồi nước trên bếp sôi dữ dội, hơi nước càng ngày càng nhiều.
 
Giản Tích vỗ vỗ tay anh, “Nước sôi rồi, nấu mì sợi nhé?”
 
Hạ Nhiên không nhúc nhích, vẫn giữ nguyên động tác mười ngón tay nắm chặt, “Giản Tích.”
 
“Dạ?”
 
“Anh có khả năng phải đi làm ăn một thời gian.”
 
“Đi đâu cơ?”
 
“Thâm Quyến.”
 
“Thâm Quyến?” Giản Tích ngửa đầu ra sau, giương mắt nhìn anh, “Đi làm gì?”
 
“Bên kia anh có một vài người bạn.”
 
Giản Tích thật lâu không lên tiếng.
 
Trong lòng Hạ Nhiên đang căng thẳng, càng thêm thấp thỏm cùng bất an.
 
“Vợ ơi, anh..”
 
“Được mà.” Giản Tích cắt ngang lời anh, giọng nói nhẹ nhàng, “Không có việc gì, anh đi đi, em ủng hộ anh.”
 
Tay Hạ Nhiên đặt lên vai cô, xoay người cô lại mặt đối mặt với anh. Khi đối diện, anh cố gắng thăm dò chút dấu vết còn để lại từ trong ánh mắt cô.
 
Giản Tích bình tĩnh, tiếp nhận sự kiểm tra của anh.
 
Cô cười: “Em không có lừa anh, anh muốn làm gì liền đi làm đi.”
 

“Tiểu Tích.”
 
“Em thật sự không sao, đâu phải anh đi luôn đâu.” Giản Tích nghiêng đầu, đặc biệt nghiêm túc.
 
Hạ Nhiên liền như vậy nhìn cô, dưới cái nhìn quá mức trực tiếp và sắc bén của anh, Giản Tích căng lên một hồi, rốt cuộc chịu đựng không nổi mà cúi đầu. Thái độ ra vẻ kiên cường của cô cũng mềm xuống, Giản Tích nhỏ giọng hỏi: “Vậy anh muốn đi bao lâu?”
 
“Một tuần, cũng có thể một tháng, hoặc là hai.” Hạ Nhiên thành thật nói.
 
Giản Tích gật gật đầu, “Không phải đi luôn là được, em cũng có thể nghỉ phép đi đến thăm anh. Thâm Quyến phải không? Ngồi tàu lửa hỏa tốc cũng nhanh thôi.”
 
Hạ Nhiên: “Ừ, nhiều nhất là nửa năm thôi.”
 
“Hơn nửa năm một chút cũng không sao.” Giản Tích mím môi, ấm ức nói, “Chính là đặc biệt tiếc nuối.”
 
“Tiếc nuối cái gì?”
 
“Đều tại anh.” Giản Tích vẫn còn nhớ thương chuyện chưa thể có thai, “Anh có phải không thích trẻ con không?”
 
“Trẻ con họ Hạ anh liền thích.”
 
Giản Tích bị anh chọc cười, “Anh đi chết đi, thả em ra, buông em ra.”
 
Trước khi Hạ Nhiên đi hai ngày, Giản Tích gạt anh, một mình đi đến công ty kinh doanh bất động sản.
 
Đối với yêu cầu của cô, nhân viên kinh doanh bất động sản đặc biệt khó xử, “Cô Giản, nếu cô đã giao tiền cọc cùng ký hợp đồng, chúng ta không thể hồi lại được.”
 
Giản Tích: “Thật ngại quá, gia đình tôi có chút việc, căn nhà này chúng tôi tạm thời không mua nữa.”
 
Nhân viên: “Lúc trước khi ký hợp đồng đã quy định rõ việc này, mong cô nghĩ lại.”
 
Giản Tích nghĩ nghĩ, nói: “Như vậy đi, một vạn tiền cọc kia coi như chúng tôi bỏ.”
 
Nhân viên kinh doanh lúc này mới có thái độ thoải mái một chút, lại tiếp tục thuyết phục: “Những căn hộ trong khu này thực sự bán rất đắt, giá nhà tăng lên hàng ngày, tôi thành tâm mong cô sớm một chút mua nhà để ổn định sớm.”
 
Giản Tích nói lời cảm tạ: “Nếu có nhu cầu, chúng tôi lại liên hệ với công ty.”
 
Cứ như vậy, Giản Tích đem chuyện mua nhà lùi lại, đi ngân hàng mở thẻ mới, đem số tiền mua nhà bỏ vào cái thẻ mới này.
 
Khi bắt đầu giúp Hạ Nhiên chuẩn bị hành lý, Giản Tích dường như đem tất cả những gì cô có thể nghĩ đến mà bỏ vào va li.
 
Hạ Nhiên đứng bên cạnh, cực kỳ nghi hoặc hỏi, “Cái đống chai lọ bình kia là gì thế?”
 
“Kem dưỡng ẩm, dầu gội, tinh dầu, dầu thơm, còn có đèn đuổi muỗi.” Giản Tích kiểm tra đi kiểm tra lại.
 
Hạ Nhiên dở khóc dở cười, “Tiểu bảo bối, anh là một thằng đàn ông, không cần những thứ này.”
 
“Anh không làm thì đừng có bàn tới bàn lui nữa.” Không bỏ sót bất cứ thứ gì, Giản Tích đóng va li lại, ngồi xổm xuống mặt đất ngửa đầu nhìn anh, “Vé xe, chứng minh thư anh đã đem theo chưa? Tiền mặt đâu?”
 
Hạ Nhiên cười cười đánh giá: “Bà quản gia.”
 
Giản Tích cực kỳ để ý, “Bên ngoài không thể so với ở nhà. Anh nhất định phải chú ý, không được đánh nhau không được chơi lưu manh.”
 
“Trời ạ, anh đây cảm nhận được hương vị của người mẹ.”
 
“Ý anh là không nghe theo chứ gì?” Giản Tích mặc kệ anh.
 
Hạ Nhiên ngồi xổm xuống, áp sát trán mình vào trán cô, nhẹ giọng nói: “Ngoan, đừng lo lắng, anh không phải là đứa mới ra đời. So với kẻ khác, anh sớm đã biết cái gọi là hiểm ác nhân tâm. Anh đồng ý với em là không đánh nhau không gây chuyện, nhưng mỗi khi có việc, anh tuyệt đối không sợ phiền phức.”
 
Giản Tích gật gật đầu, “Được.”
 
Hạ Nhiên tiếp tục, “Em đi làm cho tốt, đừng có mà ngồi suốt liên tục mấy tiếng liên tục mà không vận động.”
 
“Được.”
 
“Em muốn ăn ngon, em cứ qua nhà bà ngoại, bà ngoại sẽ làm cho em ăn.”
 

“Được.”
 
“Lái xe chậm một chút, ở nhà một mình nhớ khóa cửa cho kỹ.”
 
Giản Tích ngẩng đầu lên, “Này, em cảm nhận được hương vị của một người cha.”
 
Hạ Nhiên cười nói, “Em thật là không chịu thua.”
 
Đêm nay, không có cảm xúc cuồng nhiệt, cũng không có thương cảm khi phải tạm xa nhau, thậm chí cũng không hề làm tình.
 
Hai người rửa mặt từ sớm, Hạ Nhiên ôm Giản Tích, hô hấp bình ổn cùng nhịp tim đập hữu lực từ lồng ngực anh truyền đến lòng cô.
 
Liền như vậy lặng im không tiếng động mà dựa sát vào nhau, không cần bất kỳ ngôn ngữ hay hành động nào, cả hai đều có thể cảm nhận được những ngày tháng đẹp đẽ tĩnh lặng.
 
Ngày hôm sau, Giản Tích phải đi trực ban sớm, Hạ Nhiên tự mình kêu taxi đi đến ga tàu cao tốc.
 
Sau khi lên xe, anh gửi tin nhắn cho Giản Tích: [Thuận lợi lên xe.]
 
Buổi sáng là thời điểm mà Giản Tích bận rộn nhất cho nên cô không trả lời tin nhắn được. Hạ Nhiên có ngủ một chút, khi tỉnh lại thì vừa qua khỏi Vũ Hán. Anh lấy di động ra nhìn, lúc 10 giờ rưỡi Giản Tích đã gửi tin nhắn trả lời.
 
Hạ Nhiên nhìn mấy chữ liền sửng sốt.
 
Giản Tích: [Trong va li có thẻ ngân hàng, nhà của chúng ta có thể mua sau cũng được, anh ra ngoài đừng đối xử không tốt với bản thân mình. Mặc kệ có gặp chuyện gì miễn là anh bình anh là được. Mật mã thẻ là ngày chúng ta đi đăng ký kết hôn.]
 
Hạ Nhiên yên lặng đem thẻ ra, đặt ở tầng đầu tiên trong bóp tiền. Anh ngửa đầu, dựa người vào ghế, thoạt nhìn như đã nhắm mắt ngủ say.
 
Nội tâm anh bây giờ không yên bình như vậy, mà thật ra đang sóng trào cuồn cuộn, toàn bộ thể hiện lên khuôn mặt anh.
 
Anh không muốn để ai phát hiện ra, hốc mắt của chính mình đã đỏ ửng.
 
—–
Buổi chiều hai giờ, đã tới Thâm Quyến.
 
Rời xa gần tám năm, một lần nữa Hạ Nhiên lại đến thành phố này, tựa như một cái vòng tròn, anh lại quay lại điểm xuất phát. Tuy anh chỉ đến một mình nhưng trong lòng đã có một bóng hình.

 
“Hạ Nhiên! Nơi này!”
 
Ra khỏi nhà ga, Tần Sinh thân hình cao lớn, toàn thân là một màu đen, đang vẫy vẫy cánh tay la lớn.
 
Hạ Nhiên nhìn cậu ta trên dưới một lần đánh giá, nhẹ nhàng mở miệng.
 
“Ai ui, ánh mắt của mày như vậy là có ý gì, xem người yêu à?” Tần Sinh lớn giọng nói thẳng huỵch toẹt.
 
Hạ Nhiên nhẹ nhàng bâng quơ, “Đen, béo, mặt cũng to ra không ít, giọng nói cũng thô hơn.” Anh đến gần, dài giọng, “Như thế nào lại giống như ngày càng lùn hơn.”
 
“Mày biến đi.” Tần Sinh đặc biệt phiền lòng, đưa tay đánh anh một quyền, “Còn sống sao?”
Hạ Nhiên né tránh, cười cười, không nói chuyện.
 
Tần Sinh mắng cũng đủ rồi, chậm rãi giơ tay phải lên nắm thành quyền, lười biếng hỏi: “Mày ở lại lâu không?”
 
Hạ Nhiên cũng làm một động tác như vậy, hai người ra quyền, âm thanh chạm nhau nghe một tiếng trầm đục.
 
“Không tồi, già rồi mà sức lực vẫn lớn như vậy.” Tần Sinh nói, âm thanh có chút nghẹn ngào, “Tao, mẹ nó, có thể nói lên một câu cảm thán nhân sinh được không?”
 
Hạ Nhiên đấm đấm vai cậu ta, “Làm ra vẻ.”
 
Tần Sinh mở cửa một chiếc xe BYD second-hand, “Xin lỗi, dựa vào hình tượng của mày trong lòng tao, tao nhiều nhất cũng chỉ có thể mang chiếc xe ba bánh tới đón mày. Nhưng mà hôm nay chiếc ba bánh đó đi đưa hàng mất rồi nên mày mới được lợi ngồi siêu xe của tao.”
 
“Mày cút đi.” Hạ Nhiên cười mắng.
 
Từ nhà ga đến nơi Tần Sinh ở hơn hai mươi cây số. Dọc đường đi, hai người nói chuyện đến trời sụp đất lở, đều cảm thấy khát nước, đã uống đến chai thứ ba rồi.

 
Hạ Nhiên dùng ngữ khí hài hước mà tổng kết mấy năm qua của mình, Tần Sinh nghe được liền cảm khái, “Những cái này nghiệm chứng cho một câu.”
 
“Câu gì?”
 
“Tiểu nhân giữa đường, tai họa ngàn năm.”
 
Hạ Nhiên lấy một điếu thuốc ra, cắn ở miệng cúi đầu châm lửa, sau đó nhìn điện thoại.
 
Xe dừng đèn đỏ, Tần Sinh duỗi đầu qua nhìn, “Nhìn cái gì đó? Trời đụ, mỹ nữ.”
 
Hạ Nhiên không cầm chắc di động, liền bị cậu ta lấy mất, “Trả đây!”
 
“Tao nhìn coi, woa, đẹp ghê nha.” Tần Sinh nói.
 
Album trong đi động là ảnh chụp của Giản Tích, cô mặc một bộ váy bằng lụa đang ngồi trên bờ biển. Thập phần tươi mát tự nhiên.
 
“Bạn gái?”
 
“Người phụ nữ của tao.” Hạ Nhiên đính chính: “Vợ tao.”
 
“Mẹ nó, mày có vợ rồi?”
 
“Ừ, đăng ký kết hôn rồi.”
“Làm gì?”
 
“Bác sĩ.”
 
“Thật muốn dùng một chân đạp mày xuống xe.”
 
Hạ Nhiên giành lại di động, khóa màn hình, bỏ vào túi áo, “Mày lùn như vậy, đá được sao?”
 
“Mày cút đi.”
 
Một tiếng sau, đã tới chỗ ở của Tần Sinh, cậu ta không mua nhà ở Thâm Quyến, chút tiền của cậu ta đã đầu tư vào bất động sản, nghe nói chỗ đó sẽ phá bỏ và di dời, cũng coi như gặp chút vận may trước mắt.
 
Đơn giản mà đến, buổi tối như đã nói trước, hai người cùng nhà cung ứng ăn cơm.
 
Người này họ Lý, trước kia là một người cung cấp vật liệu xây dựng cho công ty Hạ Nhiên. Trong lúc ăn cơm nói chuyện phiếm mới biết được, ông đã đổi nghề sang vận chuyển.
 
“Hạ tổng, từ khi cậu rời khỏi công ty, bản lĩnh của tên Giám đốc mới chả có bao nhiêu, hắn ta chỉ có lừa dối làm xằng bậy, thật là một tên ranh mãnh.” Lão Lý là một người thẳng tính, nghĩ gì nói đó, “Đáng tiếc, công ty kia của cậu, tôi cũng coi như nhìn nó lớn mạnh lên.”
 
Hạ Nhiên cực kỳ bình tĩnh, “Thị trường thay đổi từng ngày, xí nghiệp phát triển có chút dao động cũng là bình thường. Đúng rồi, lão Lý, công việc anh đang làm hiện tại đang nhằm vào khu nào?”
 
“Nhắm vào hướng Thành trấn bên kia, một tuyến đường xuống dưới, dừng lại bốn năm địa điểm.”
 
“Nếu bên ngoài tỉnh thì sao?”
 
“Lượng công việc sẽ tăng lên nhiều hơn, nhưng khó khăn cũng tăng thêm, bọn rắn độc, Sở Giao thông, đối thủ cạnh tranh, cái này cũng khó giải quyết.”
 
Hàn huyên một buổi trưa, lão Lý nói: “Để lót đường đi ít nhất phải nhiêu đây.” Ông đưa ngón tay, đưa ra một con số, “Nguồn cung cấp thì không cần lo lắng. Vấn đề là những chuyện phát sinh trên đường, chúng ta chạy vận chuyển, ăn được bao nhiêu đều do ông trời thương. Nếu có chuyện gì xảy ra, coi như là xong đời.”
 
Sau khi trở về, Hạ Nhiên cẩn thận châm chước suy tính. Một tuần sau, anh bắt đầu chạy đến cửa của những cơ quan Chính phủ. Sở Giao thông, Cục Quản lý vận chuyển, công ty hậu cần, công chứng, khơi thông quan hệ. Tần Sinh cùng lão Lý vì anh mà cũng đã cung cấp không ít tin tức, tuy nhiên anh cũng phải bỏ ra không ít công sức.
 
Tiền đầu tư vào công ty đã lên tới bảy con số. Hạ Nhiên thuê một tầng hầm ngầm trong nội thành. Quan trọng nhất là tiết kiệm tiền. Lý do tiếp theo là ở trung tâm còn thuận tiện hơn trong công việc. Thêm vào đó, buổi tối còn có thể quan sát thăm dò rõ ràng tình huống của những khu mua sắm, siêu thị ở trung tâm thành phố.
 
Tầng hầm ngầm này tiền thuê bảy trăm một tháng. Rẻ thì rẻ thật nhưng ẩm ướt cực kỳ nghiêm trọng. Chỉ cần mưa một chút, hơn nửa bề mặt tường đều để lại bọt nước. Có một lần, Hạ Nhiên ngủ đến nửa đêm, trần nhà bắt đầu thấm nước nhỏ trực tiếp đến trên giường.
 
Hạ Nhiên liền đem giường ván gỗ đẩy đến gần cửa, lúc này chăn đệm đã ướt hơn một nữa, anh liền lăn đến góc không ướt ngủ tiếp.
 
Thời điểm nói chuyện với Giản Tích, Hạ Nhiên trợn mắt nói dối.
 
“Anh đang trọ ở đâu?”
 
“Cũng không tệ lắm, căn hộ tầng 16 trong chung cư thang máy, cái gì cũng có.”
 
“Vậy anh ăn cơm ở đâu?”
 
“Tự mình nấu, lâu lâu cùng bọn Tần Sinh đi ăn bên ngoài.”
 
“Anh có mệt không?”
 
“Không mệt.”
 
“Có nhớ em không?”
 

“Nhớ.”
 
Hạ Nhiên mỗi lần trả lời xong câu hỏi này, trong lòng đều bổ sung thêm, “Vì nhớ em nên không cảm thấy mệt.”
 
Liền như vậy trong một tháng rưỡi, những loại giấy tờ sở hữu chứng thực rốt cuộc cũng đã làm xong. Sau khi thanh toán tất cả các khoản, tiền mặt trên người anh còn chưa đến một ngàn.
 
Hôm đó, Tần Sinh cùng lão Lý mua cơm hộp cùng rượu đến tầng hầm nơi Hạ Nhiên đang ở để chúc mừng.
 
Vừa vào liền cảm thấy mùi ẩm mốc, bởi vì ẩm ướt mà bóng đèn cách mấy ngày phải đổi một cái mới.
 
Ba người đàn ông, không một ai nhắc đến những đau khổ trước mắt cũng những khó khăn sau này. Thức ăn, bia được đặt trên cái bàn gỗ nhỏ đã lung lay, ai nấy đều ăn ngon lành.
 
“Dô, người anh em, chúc mày từ nay làm ăn phát đạt.” Tần Sinh nâng ly.
 
Lão Lý phụ họa, “Đúng vậy, may mắn phát tài.”
Hạ Nhiên uống một ngụm, “Lời này tôi thích nghe.”
 
Đang lúc hăng say, Giản Tích liền gọi Wechat video đến.
 
Điện thoại Hạ Nhiên đặt trên bàn, Tần Sinh vừa thấy liền xưng hô, “Úi cha, chị dâu!”
 
Hắn giành lấy nhanh chóng nhận điện, hình ảnh mơ hồ một chút, sau đó tín hiệu liền tốt lên, Hạ Nhiên vội vã muốn đoạt lại.
 
Nhưng đã muộn rồi, Giản Tích đã nhìn thấy rõ phòng ở bên này.
 
Hình ảnh không thông suốt, có lúc bị ngưng lại do ẩm ướt, cho nên đều là hình ảnh đốm đen trên vách tường do ẩm ướt.
 
“Ai ui, ai ui, đừng đánh tao, anh zai à, chị dâu tắt máy rồi!”
 
Hạ Nhiên giật lại điện thoại xác nhận cô đã tắt máy.
 
“Yên tâm đi, chị dâu không thấy được, bằng không mày đem đầu tao dỡ xuống đi.” Tần Sinh đỉnh đạc mà bảo đảm.
 
“Đầu mày đáng giá nhiêu tiền.” Vừa nghĩ vừa tưởng tượng, Hạ Nhiên cũng chỉ âm thầm cầu nguyện mình có chút may mắn.
 
Cầu nguyện Giản Tích không thấy nơi tầng hầm ngầm rách nát này của anh.
 
Lão Lý giới thiệu dịch vụ vận tải liên tỉnh của Hạ Nhiên với những người bạn làm ăn và người quen biết của ông ta.
 
Ngày hôm sau liền có công việc tìm đến cửa.
 
Hiện tại Hạ Nhiên không hề cự tuyệt bất kỳ ai, cho dù là phải đưa đến những địa phương xa cũng sẵn sàng nhận.
 
Nơi xa nhất cũng không tính là xa lắm, chính là từ Thâm Quyến đi Huệ Châu. Bởi vì Hạ Nhiên đánh vào chi phí vận chuyển thấp, cho nên ngày đầu tiên khai trương, nhận được bảy đơn hàng.
 
Anh căn nhắc tính toán một chút, lợi nhuận đạt được khoảng ba ngàn.
 
Xe vận tải cùng tài xế trước đây đã tìm được, Hạ Nhiên cùng theo xe để vận chuyển. Sáng sớm ba giờ liền xuất phát, xóc nảy chừng mười mấy tiếng, rốt cuộc cũng hoàn thành chuyến vận chuyển đầu tiên và quay về lại Thâm Quyến.
 
Lúc ra đi bầu trời đầy sao, và khi trở về, bầu trời vẫn đầy sao như vậy.
 
Bầu trời phía nam, vĩnh viễn luôn sạch sẽ sáng ngời và ấm áp sức sống như vậy.
Hạ Nhiên nhận khoản thu nhập đầu tiên, trên đường lại nhận mấy cuộc điện thoại từ những khách hàng. Anh dừng lại ở một quán ăn khuya ở phía trước ăn cơm chiên, cúi đầu đọc tin tức, loáng thoáng nghĩ đến chuyện “Đông Sơn tái khởi” lần này.
 
“Ông chủ, tính tiền.” Hạ Nhiên buông đũa, đem chén cơm đã ăn sạch sẽ đưa ra xa một chút, lại tiếp tục cúi đầu đọc tin tức.
 
“Tới ngay, tổng cộng hai mươi lăm đồng.” Ông chủ đến nhanh như chớp, khi đi còn tiện thể đem đồ ăn cho một bàn khác.
 
Hạ Nhiên lấy tiền lẻ, “Cho tôi thêm một chai nước.”
 
“Ok.” Ông chủ đứng một bên thối tiền nói: “Người kia có phải đang chờ cậu không?”
 
Hạ Nhiên vừa nghe liền cảm thấy hơi mù mờ, “Cái gì?”
 
“Đứng bên kia đường kìa.” Ông chủ nhìn về hướng đó nâng nâng cầm chỉ, “Kìa, mặc một cái váy trắng.”
 
Cả người Hạ Nhiên cứng đờ, không dám tin tưởng mà quay đầu. Nhìn thoáng qua, cả người như bị oanh tạc.
 
Bên kia đường, phía dưới cầu vượt, Giản Tích đẩy cái va li với vẻ mặt mệt mỏi. Cô một thân một mình đến Thâm Quyến, Hạ Nhiên đi theo xe vận chuyển, tín hiệu điện thoại không tốt lắm, chính là trùng hợp như vậy, Giản Tích gọi cho anh bốn lần, lần nào cũng bị bỏ qua.
 
Giản Tích đi xung quanh địa chỉ lần trước Hạ Nhiên đưa được bốn vòng, cô sắp mệt đến mức muốn bỏ cuộc thì hai người lại gặp được nhau.
 
Giản Tích nhìn Hạ Nhiên, bốn mắt nhìn nhau, cuối cùng nước mắt cô cũng rơi đầy mặt.
 
 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.