Bạn đang đọc Vợ Ngốc Đáng Yêu – Taekook – Chương 16: 15. Kookie Hôn Anh Một Cái Nào
Chẳng mấy chốc đã đến Giáng sinh. Taehyung chưa bao giờ coi trọng ngày này, nhưng hôm nay nhìn gương mặt sáng bừng của Jungkook khi chạy lăng xa lăng xăng trang trí cây thông thì yên lặng mỉm cười. Jungkook rất háo hức, từ bé đến giờ chưa bao giờ cậu được nhìn thấy cây thông to như thế này.
Nhắc đến đây thì phải kể đến công lao của phó tổng Jung Hoseok và bạn Park Jimin. Ngày 23 tháng 12, Kim tổng vẫn như bao ngày làm việc bình thường, nghiêm túc xử lí công việc. Ngay lúc tập trung nhất thì có hai người rất không ý tứ xông thẳng vào phòng mà không thèm gõ cửa.
– Jung Hoseok cậu chán sống hả?_ Taehyung cáu kỉnh phi cái bút đến.
– Ấy!!_ Hoseok nhanh tay bắt được nhưng cũng bị dọa hết hồn._ Làm gì căng. Bạn hiền, tôi bảo này, hôm nay đã là 23 rồi, sao bạn không ở nhà chuẩn bị đón giáng sinh với vợ yêu đi?
– Giáng sinh thì sao? Cũng chỉ là một ngày làm việc bình thường._ Taehyung không để tâm lắm.
– Kim tổng à, em nói sinh nhật em hai người không đến đã đành, giáng sinh cũng không thèm mời em đến ăn tối luôn hả?_ Jimin ấm ức. Cậu ấm ức, ấm ức cực kì luôn ấy. Tưởng hôm sinh nhật tròn 20 tuổi có em thỏ béo Jungkook bên cạnh, ai ngờ Kim Taehyung đáng ghét lại phái một con cáo già đến. Hứ, nghĩ đến là bực mình.
– Bày vẽ nhiều làm gì. Chúng ta cũng đâu có theo đạo.
Jimin thở dài ngồi xuống sofa, tự rót trà cho mình.
– Tội nghiệp Jungkookie bé bỏng yêu phải tên tổng tài keo kiệt. Bọn con nít ấy hả, giáng sinh thích nhất là trang trí cây thông nè, xong ăn bữa tối cùng gia đình nè, rồi phần vui nhất là ngồi bóc quà nữa. Haizz…
Hoseok tiếp lời.
– Nói mới nhớ hình như tôi mới nhìn qua Jungkook có một lần thôi, mà cũng chưa được nói chuyện. Trẻ con thì chắc là thích đồ chơi rồi, để lát tôi đi mua tặng Jungkook mấy bộ làm quà giáng sinh luôn.
Cuối cùng Jimin ra đòn quyết định:
– Anh Taehyung này, nếu mà anh không làm thì mai em đón Jungkook qua nhà em nhé, bọn em tổ chức bữa tiệc nhỏ với nhau cho ấm cúng.Nha?
Kim Taehyung – K.O!
– Em ấy sẽ thích tiệc giáng sinh sao?_ Taehyung ngẩn người. Phải rồi nhỉ, anh quên mất người yêu anh vẫn chỉ là một bé con thôi, vẫn ham chơi ham vui lắm.
– Dù nghe trong lời nói là 9 phần móc mỉa nhưng vẫn cảm ơn hai người._ Taehyung hiếm hoi nở nụ cười với Hoseok, đứng dậy bỏ điện thoại vào túi._ Vậy tối mai 7 giờ tại nhà tôi nhé. Tôi về trước đây.
– Cứ phải thế mới được cơ._ Jimin bĩu môi.
– Được rồi. Tối mai tôi qua đón em nhé?
– Làm gì mà dễ thế? Anh là gì của tôi mà qua đón?
– 6 rưỡi tôi sẽ qua. Chuẩn bị sớm một chút, đừng có lề mề đấy.
– Hứ, ai thèm._ Jimin kiêu ngạo phủi quần bỏ về. Hoseok bó tay, mỉm cười nhìn cậu hờn dỗi. Aizz, con mèo nhỏ đáng yêu…
.
.
.
– Kookie em chạy vừa thôi coi chừng mệt đó._ Taehyung nói câu này đã gần chục lần rồi._ Em đưa đây để anh treo nốt lên rồi còn đi ngủ.
– Nhưng Kook chưa buồn ngủ đâu…_ Xạo ghê chưa, chạy tới chạy lui nhưng mà cũng ngáp lên ngáp xuống rồi, tưởng anh không biết à.
– Ngoan, em phải đi ngủ thì mới đến giáng sinh, xong ông già Noel mới đến phát quà cho em chứ._ Taehyung dụ dỗ.
– Kook thức đợi ông già Noel được không Tae? Kook muốn chào cơ.
– Ông già Noel chỉ tặng quà cho em nào đi ngủ trước 11 giờ thôi. Bây giờ đã hơn 10 rưỡi rồi, Kookie không muốn có quà hả? Thôi anh đi ngủ trước nhé.
– Aaa Tae đợi đợi… đợi Kook._ Jungkook làm nũng._ Tae bế bế~
Taehyung lắc đầu, cưng chiều ôm cậu lên. Bé con chiều nay ngồi cặm cụi viết thư, hơi lâu một chút nhưng nhất quyết không cho anh viết hộ, còn nhét vào tất treo đầu giường rồi. Đúng là đồ trẻ con.
Sáng hôm sau…
– Tae ơi Tae ơi dậy đi nào ~_ Jungkook lần đầu tiên dậy sớm hơn Taehyung, hào hứng gọi anh dậy.
– Ngủ thêm lúc nữa đi Kookie, mới 7 giờ thôi. Em không mệt hả?_ Taehyung hôm nay nghỉ làm ở nhà với Jungkook. Bình thường giờ này là giờ anh đi làm nhưng Jungkook chưa vẫn chưa dậy, hôm qua thức khuya mà giờ còn dậy sớm hơn cả anh, Taehyung lo lắng cơ thể Jungkook sinh bệnh.
– Kook không buồn ngủ đâu Tae dậy điiiii ~ Sao Tae lười thế?
– Nhóc con đáng ghét._ Taehyung ôm Jungkook cù cậu làm cậu cười khanh khách. Hiếm có một ngày nghỉ, anh chẳng muốn dậy sớm chút nào.
– Kookie hôm qua xin ông già Noel quà gì vậy?_ Taehyung lơ đãng hỏi.
– Kook xin bộ đồ chơi tàu lửa Tae ạ. Cái mà hôm trước ở trên TV ý.
À. Taehyung nhớ ra. Hôm đó Jungkook xem không rời mắt, anh gọi đặt luôn nhưng mà cháy hàng, xong sau đó cũng quên mất. Thôi nay bù cho hai bộ vậy.
– Thế Tae có xin quà không a ?
– Anh lớn rồi, ông già Noel không tặng nữa đâu.
– Mà Tae ơi Kook bảo…_ Jungkook ngập ngừng._ Kook… Kook thích cả mũ con thỏ, bộ con thỏ với hộp màu mới nữa cơ, nhưng mà Kook sợ xin nhiều ông già Noel không tặng cho Kook nữa ý, Tae dạy Kook thế mà…
Trái tim Kim tổng mềm nhũn rồi còn đâu. Vừa xinh vừa ngoan thế này thì bảo làm sao mà anh không yêu cho được. Gì chứ chỉ cần không phạm pháp thì cái gì Kim Taehyung này cũng có thể mua cho em hết!
– Ông già Noel không tặng được thì anh tặng cho Kookie nhé? Kookie thích không?
– Tae tặng cho Kookie á? Tặng nhiều thế á?_ Jungkook phân vân. Tae dạy là không được đòi hỏi nhiều, trẻ con mà đòi hỏi là sẽ hư, sẽ không được cho cái gì hết í.
– Ừ, hôm nay là giáng sinh nên anh tặng cho Kookie nhiều. Kookie hôn anh một cái nào.
Jungkook hôn chụt một cái lên mặt Taehyung. Như vậy làm sao mà đủ với Kim Taehyung, anh kéo cậu vào lòng, dịu dàng nâng niu mút lấy hai cánh anh đào, dẫn cậu vào nụ hôn cuồng nhiệt.
.
.
– Jungkook ơi mình đến rồi nè!!_ Chưa thấy người đã thấy tiếng, chắc mọi người cũng đoán ra ai rồi nhỉ.
– A Jimin ~ Kook chào Jimin nha, chào Hoseok nha.
– Nhóc con, em phải gọi là anh Hoseok chứ._ Taehyung sửa.
– Kook chào anh Hoseok ạ. Jimin nhanh nhanh, nhanh vào Kook cho xem cái này nè.
Hai đứa tíu tít dắt tay nhau vào, nói cười ríu rít. Hoseok nhìn mà thấy buồn cười.
– Vợ cậu vui nhỉ. Hôm nay tôi mới coi như được gặp mặt chính thức đấy.
– Cậu với Jimin thế nào?
– Thế nào là thế nào?_ Hoseok lắc lắc đầu. _ Ngày đầu tiên tôi gặp cậu ấy là lúc cậu ấy đến văn phòng tìm cậu, nhưng chính thức theo đuổi thì mới được gần 2 tháng thôi.
– Gần hai tháng mà đã tíu tít với nhau thế rồi?_ Taehyung châm chọc.
– Sao bằng cậu. Gần hai tháng mà cậu muốn bỏ việc ở nhà với Jungkook luôn kìa.
Taehyung thẹn quá hoá giận, đứng dậy bỏ đi không nói câu nào. Hoseok thấy khuôn mặt ngàn năm một biểu cảm của Taehyung đỏ đỏ lên thì đắc ý không thôi.
Đến giờ ăn cơm, mọi người vui vẻ vừa ăn vừa nói chuyện. Hoseok bị Jungkook làm cho cười không ngừng, đối thoại cũng quá trẻ con đi.
– Năm nay Jungkook mấy tuổi?
– Mấy tuổi a?_ Jungkook mờ mịt. Kook mấy tuổi nhỉ?
– Jung Hoseok, ít nhất thì anh cũng phải hỏi là ” năm nay bao nhiêu tuổi” chứ. _ Jimin đanh đá trách móc.
– Jungkook 18._ Taehyung trả lời thay.
– Jimin hơn Jungkook 2 tuổi hả? Vậy là phải gọi anh rồi._ Hoseok à một tiến.
– Thôi khỏi, câu nệ làm gì, em cũng chẳng thích đâu. Kookie là bạn em cơ mà, Kookie nhờ?
– Uhmm…_ Jungkook ngậm một miệng cơm Taehyung vừa đút cho.
– Nhai đi. Ăn nhanh còn được bóc quà, không ăn là anh cất hết đi đấy._ Taehyung dọa. Dạo này Jungkook có vẻ lười ăn, đến bữa cũng chỉ ăn được một bát cơm.
Jungkook với Hoseok cứ người hỏi người đáp, dùng dằng đến tận hơn 8 giờ mới ăn cơm xong.
– Ye ye bóc quà rồi!!_ Jungkook hưng phấn ngồi cạnh cây thông, tay ôm một hộp quà to đùng.
– Em bóc ra đi. Có cần anh giúp không?
– Không không Kook tự được mà… Oa ~ bộ đồ chơi xe lửa nè Tae ơi ~ Jimin ơi Kook ngoan nên Kook được ông già Noel tặng quà đó nha.
– Rồi rồi. Còn đây là quà của tớ tặng Jungkookie._ Jimin chìa hộp quà ra.
– Jimin cũng có quà cho Kook à? Kook bóc nha?
– Của anh nữa. Chúc giáng sinh vui vẻ Jungkook!_ Hoseok tiện thể cũng đưa luôn quà cho Jungkook.
Jimin tặng Jungkook cái mũ thỏ giật tai, đúng cái Jungkook thích. Lúc chiều Hoseok gọi điện tới hỏi Taehyung xem nên mua quà gì cho Jungkook, thế là anh phân công Hoseok mua cho Jungkook hộp màu. Hộp màu Hoseok tặng là hàng xịn đó nha, 132 màu luôn. Jungkook sướng cười toe toét.
– Còn đây là quà của anh cho Kookie. _ Taehyung tặng Jungkook một bộ quần áo con thỏ bằng lông với một quyển album. Anh muốn chụp thật nhiều ảnh với Kookie, sau đó sẽ cho vào album làm kỉ niệm.
– Kook mặc luôn nha._ Jungkook hấp ta hấp tấp định đi thay thì Taehyung kéo lại._ Để đó giặt đã. Mai em mặc cũng được. Uống nốt nước cam đi này.
– Vâng._ Jungkook ngoan ngoãn đặt bộ quần áo xuống rồi đón lấy cốc nước uống hết.
Hoseok nhìn mà cảm thán:
– Aigu dễ bảo dễ thương dễ cưng chưa kìa. Park thiếu chơi cùng Jungkook đừng có dạy hư Jungkook tính cáu bẩn dỗi lẫy nha…
– Anh muốn gì?_ Jimin lườm muốn lòi cả con mắt.
– Tôi muốn hai người đi về._ Taehyung lạnh lùng đuổi khách.
– Gì? Chưa đến 9 giờ đã đuổi về? Kim tổng cho hỏi khí không phải chứ 9 giờ ngài đã đi ngủ rồi sao?
– Jungkook nghịch ngợm cả buổi chiều còn chưa tắm đâu. Hai người về rồi muốn đi đâu với nhau thì đi đi, tôi còn phải cho Jungkook tắm nữa.
– Gì? Ai thèm đi với anh ta. Tôi sẽ ngủ ở đây._ Jimin nằm hẳn xuống sàn nhà.
– Chú Kang. Thả chó tiễn khách!
.
.
.
Mùa đông ở đây rất lạnh. Chính vì thế cho nên Taehyung không cho Jungkook tự tắm nữa.
– Kook bảo là Kook tự tắm được mà._ Một người nào đó bất mãn.
– Em tự tắm lâu lắm. Trời lạnh thế này phải tắm nhanh một chút, nếu không sẽ dễ bị cảm.
– Kook thích tự tắm…
– Tốt nhất là từ giờ về sau cứ để anh tắm cho em, cho đỡ lằng nhằng.
– Nhưng Tae có tắm không đâu, Tae cứ chọc Kook nhột lắm.
– Đấy không phải chọc, là hôn.
– Tae đừng sờ chỗ đấy nhột ~
Anh Kim Taehyung, đề nghị anh tắm cho Jungkookie nhanh một chút, dẹp hết mấy việc không liên quan đi.