Vợ Ngốc! Anh Yêu Em Mất Rồi

Chương 21: Ác ma đến đón


Đọc truyện Vợ Ngốc! Anh Yêu Em Mất Rồi – Chương 21: Ác ma đến đón

Một màu tối đen như mực bao phủ lấy căn phòng của Hàn Thiên Khánh. Trên chiếc giường xám rộng lớn, anh đang nằm trầm tư suy nghĩ về một số chuyện nhưng ko tài nào tập trung nổi.

Hình ảnh của Tuệ Nghi cứ hiện lên trong đầu Hàn Thiên Khánh, nhiều đến mức anh muốn phát điên lên nhưng ko được. Với tay lấy chiếc điện thoại trên tủ đầu giường, anh mở thiết bị định vị lên xem.

Đập vào mắt Hàn Thiên Khánh là hình ảnh mũi tên đang chỉ ở bệnh viện, thấy vậy anh vội vàng bật thiết bị nghe lén lên và nghe.

Chỉ mới hai ngày ko để ý gì đến cô mà mọi chuyện đã thành ra như vậy rồi, anh ko biết là cô nhóc ấy sẽ ra sao nếu một ngày nào đó anh ko ở bên cạnh cô ấy nữa.

Hàn Thiên Khánh đã nghe thấy tất cả và anh dần hiểu ra mọi chuyện, bỗng lồng ngực Hàn Thiên Khánh đau thắt lại như có hàng vạn mũi dao đâm vào đó.

Có chút đau lòng, xót xa nhưng bằng ấy là ko đủ để thay đổi con người lạnh lùng của anh. Hàn Thiên Khánh – Chủ tịch của tập đoàn Hàn gia nổi tiếng là ác ma của giới thượng lưu, thì làm sao có thể vứt bỏ tính cách trời sinh vô cảm của mình chỉ vì một cô gái ngốc cho được.

Nhưng anh cũng ko thể ko quan tâm Tuệ Nghi, nếu cô ấy có mệnh hệ gì thì anh biết ăn nói làm sao với Hàn lão gia và Hàn phu nhân. Bỏ mặc cũng ko được mà để ý quá cũng ko xong.

Đầu anh như muốn nổ tung ra ngay lúc này, cuối cùng sau một lúc suy nghĩ mặt lợi và hại, Hàn Thiên Khánh lấy điện thoại gọi cho vệ sĩ thân cận của mình.

– Điều ngay cho tôi 10 người đến bệnh viện Minh Dương. Anh có 5 phút. – Vẫn là phong cách nói chuyện cụt ngủn và lạnh lùng của Hàn Thiên Khánh.

– Dạ, nhưng bây giờ là 2h đêm……….tút…tút…tút… – Tên vệ sĩ kia chưa kịp nói gì thì anh đã tắt máy.

Hắn vội vàng điều động nhân lực đến bệnh viện Minh Dương một cách nhanh nhất có thể nếu ko muốn chết. 

Trên đường, bóng xe cộ đi lại rất ít so với ban ngày, hầu như là ko có vì đây là đường cao tốc. Có một chiếc Lamborghini thể thao màu đen quen thuộc mà người ta gọi là “” Black Death “” phóng như một cơn gió thoáng qua mặt đường, để lại đằng sau là một đống bụi bay tứ tung.

Chưa đầy 5 phút, trước cửa bệnh viện Minh Dương đã đón tiếp một vị khách quý mà ko ai muốn gặp – ko ai khác chính là Hàn Thiên Khánh.

Bảo vệ hai bên thấy sự xuất hiện của anh thì trợn tròn hai mắt, miệng ấp úng ko nói lên lời. Đúng lúc ấy, ba chiếc BMW dừng lại càng khiến họ khiếp sợ hơn.

Từ trên ba chiếc xe kia bước ra là mười người mặc đồ đen từ trên xuống dưới, áo mang phù hiệu của tập đoàn Hàn gia, báo cho người ta biết những người này là những người ko nên động vào nếu ko sẽ gánh hậu quả ko ngờ tới.

– Chủ thượng – Mười tên vệ sĩ cúi đầu lễ phép chào Hàn Thiên Khánh.


Với gương mặt sắc lạnh và ánh mắt băng lãnh, anh quét qua mười tên vệ sĩ hài lòng. Ko nói gì, Hàn Thiên Khánh đi thẳng vào khu tiếp tân của bệnh viện, mười tên kia hiểu ý nên đi theo sau.

– Gọi chủ tịch bệnh viện của các người ra đây cho chủ thượng của ta gặp. – Một tên trong số đó ra lệnh cho nhân viên tiếp tân.

Xung quanh bắt đầu nổi lên những tiếng bàn tán sôi nổi về anh, nhưng Hàn Thiên Khánh ko quan tâm.

– Anh chàng kia có phải chủ tịch của tập đoàn Hàn gia ko nhỉ? – Một người hỏi nhỏ.

– Ko biết, nhưng anh ấy đẹp trai quá! chắc cũng là công tử nhà giàu. – Người kia đáp.

……………………………….

– Các người là ai mà dám ăn nói như vậy? Chủ tịch của chúng tôi là người để cho các ngươi muốn gọi là gọi sao? – Một cô tiếp tân cứng rắn trả lời.

– Ko nói nhiều, mau gọi ông ta xuống đây nếu ko muốn ngày này năm sau là ngày giỗ đầu của ông ta. – Hắn đe dọa.

– Nói cho tôi biết các anh là ai đã. – Cô ta vẫn cương quyết ko gọi.

– Bảo với lão ta là có Hàn chủ tịch cần gặp. – Lần này ko để cho tên vệ sĩ kia nói nữa mà đích thân Hàn Thiên Khánh nói với nhân viên tiếp tân.

Vẻ đẹp trời phú của anh khiến cho cô ta ngẩn ngơ mà chẳng nghe thấy anh nói cái gì nữa. Cô ta cứ nhìn anh chằm chằm khiến cho anh khó chịu.

“” Rầm “” 

Một tiếng đập bàn vang lên khiến cho tất cả mọi người có mặt tại đó chú ý về phía Hàn Thiên Khánh và cô tiếp tân.

– Nhìn đủ chưa? Mau gọi lão đó xuống đây. – Tên vệ sĩ kia bực mình thay cho Hàn Thiên Khánh.

Người của anh toàn mấy tên đẹp trai có hạng, bất kể giàu hay nghèo đều đi theo anh để được hưởng lợi. Nhưng mấy gã đó chẳng là gì so với Hàn Thiên Khánh, nếu bọn chúng đẹp 10 thì anh đẹp ko có cách tính.

Tiếp tân nghe vậy sợ quá vội vàng gọi điện cho tên chủ tịch của bệnh viện Minh Dương xuống gặp anh.


Vừa nghe thấy tên Hàn chủ tịch, mông lão ta đã đã ko còn ung dung đặt được ở trên ghế nữa mà nó đã cong lên để chạy một cách nhanh nhất có thể.

Hàn Thiên Khánh đứng dựa vào cạnh bàn, tay dơ lên nhìn đồng hồ. Khi kim giây chỉ đúng 2 phút thì ông ta đã xuất hiện ở ngay trước mặt anh.

– Ông cũng nhanh quá nhỉ! -Hàn Thiên Khánh nhếch mép cười khỉnh.

– Dạ, Hàn chủ tịch có việc gì mà lại đích thân đến bệnh viện của chúng tôi vậy ạ? – Lão ta cười giả tạo, Hàn Thiên Khánh nhìn mà muốn cho lão xuống chầu diêm vương nhưng phải cố bình tĩnh lại vì tương lai con em chúng mình.

– Bệnh nhân tên Viên Tuệ Nghi ở đâu? – Hàn Thiên Khánh lạnh lùng hỏi, trong khi anh chẳng thèm liếc lão lấy một cái mà chỉ nhìn vào cái đồng hồ trên tay.

– Dạ, chủ tịch xin chờ một chút ạ? – Lão ta cười giã lã rồi quay sang bảo nhân viên tiếp tân tìm. 

– Dạ, ở phòng Vip 1 số 23, dãy 5, tầng 4 ạ! – Sau một lúc, lão ta quay sang nói.

Nghe được thứ muốn nghe, Hàn Thiên Khánh bỏ đi vào thang máy, kệ cho lão đứng ở đấy chào nói, vái lạy muốn rớt cả quai hàm.

Mấy tên vệ sĩ biết ý nên đi bằng thang máy khác để một mình Hàn Thiên Khánh đi một thang máy. Khi cửa mở ra, trước mắt Hàn Thiên Khánh là một khu rất sang trọng chứng tỏ Hạ Chi cũng ko phải dạng vừa, xem ra tập đoàn đá quý ấy của công ty anh phát triển rất tốt.

Hàn Thiên Khánh rảo bước nhanh ra khỏi thang máy và đến phòng số 23, theo sau là những tên vệ sĩ kia. Có thể nhận thấy phòng này là phòng sang trọng nhất trong khu Vip 1 này, nếu chỉ có một mình Hạ Chi thì ko thể nào thuê được căn phòng này, chắc chắn phải có một người nữa và đó là người mà anh ko mong muốn gặp nhất – Trần Nhật Hiển Minh.

Ngay khi Hàn Thiên Khánh vừa mở cửa bước vào thì đã đụng phải mặt của Minh, cả hai người đứng nhìn nhau như trời trồng. Đầu tiên là kinh ngạc sau đó chuyển sang khó chịu, nhưng nhìn Hàn Thiên Khánh chẳng có thay đổi gì trên nét mặt, trong khi Minh thì lại rất rõ ràng.

– Anh đến đây làm gì? – Minh bực bội hỏi.

– Ko phải việc của ngươi, vậy ngươi ở đây làm gì? – Hàn Thiên Khánh lạnh lùng hỏi ngược lại, bầu ko khí trong phòng lãnh đạm hẳn xuống.

– Tôi chăm sóc Tuệ Nghi đấy! Anh làm gì được tôi. – Minh nhếch mép cười đểu.

– Ngươi……Ai cho phép ngươi làm vậy? – Hàn Thiên Khánh gằn giọng, anh đã thật sự tức giận rồi.


Vắt áo khoác lên chiếc ghế gần đấy rồi đứng nói chuyện với Minh như hai người đàn ông chứ ko phải hai người con trai.

– Tôi chẳng cần ai cho phép cả. Tôi yêu cô ấy thì tôi chăm sóc cô ấy thôi. Sao? Ghen rồi à? – Minh nói khích.

– Hừ…… Ta mà phải ghen với ngươi vì một người ko xứng sao? Ngươi nói ngươi yêu Tuệ Nghi? – Hàn Thiên Khánh hừ lạnh.

– Đúng thì sao? Nhìn thân hình đẫy đà và gương mặt baby của Tuệ Nghi….thật tuyệt vời làm sao! – Minh khinh khỉnh, hắn vỗ tay cái đét khi tả lại cô.

– Ngươi dám! – Hàn Thiên Khánh hét lên, mặt anh nổi đầy gân xanh, hai tay xiết chặt lấy cổ áo của Minh nhấc bổng lên.

– Ai ya! Sao tôi ko dám chứ! Lúc anh ko cần cô ấy thì cô ấy cần anh, lúc anh cần cô ấy thì cô ấy đã ko cần anh nữa rồi. Người mà cô ấy cần là tôi, là tôi hiểu chưa? – Càng nói, giọng của Minh càng như hét vào mặt anh.

Máu trong người Hàn Thiên Khánh ngày càng nóng lên, anh tức giận quẳng Minh vào tường vào rầm. Nghe thấy tiếng động mạnh, đám vệ sĩ chạy vào thấy hai người đang lao vào vật nhau thì vội vàng chạy lại tách Minh ra.

Hàn Thiên Khánh đứng lên, người nhễ nhại mồ hôi, hai cúc áo sơ mi bung ra làm lộ ra lồng ngực rắn chắc mà người con trai nào cũng ao ước có được. Anh nhìn Minh đầy phẫn nộ, hai mắt giờ ko còn là băng nữa mà chỉ toàn là lửa.

Đám vệ sĩ sợ tái xanh cả mặt, họ đã từng thấy anh tức giận và đánh người rất nhiều lần, nhưng chưa bao giờ giữ dội như lần này.

– Xử lí hắn cho ta. – Hàn Thiên Khánh ra lệnh.

– Dạ, thưa chủ thượng. – Đám vệ sĩ dạ ran.

Nhìn thấy chúng lôi Minh đi khuất, anh quay sang giường bệnh nhìn Tuệ Nghi. Cô vẫn đẹp, vẫn dễ thương như vậy nhưng đã có phần gầy đi.

Nghĩ lại lúc Tuệ Nghi khóc như mưa trong ô tô của Hạ Chi và cả trên ban công sáng hôm qua mà Hàn Thiên Khánh lại ko khỏi đau lòng và cũng có chút tức giận vì cô dám qua lại với tên Minh.

Anh nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh cô, cầm lấy bàn tay nhỏ bé ấy. Cứ tưởng nó sẽ thật ấm áp nhưng tại sao hai tay của cô lạnh toát như một tảng băng.

Hàn Thiên Khánh vội vàng đặt tay lên trán cô kiểm tra nhiệt độ, nó nóng một cách ko tưởng khiến anh rút tay lại – điều đó cho anh biết là cô đang sốt rất cao và cần chữa trị nhưng ko phải ở đây.

Ko chần chừ, anh với lấy cái áo khoác của mình vắt ở trên ghế khi nãy khoác vào người Tuệ Nghi. Cô sốt cao đến nỗi hôn mê ko biết gì thế mà tên Minh kia dám bảo là chăm sóc cô, vậy mà để cho cô nóng như cái lò thế này mà ko hề hay biết.

Hàn Thiên Khánh cúi xuống bế bổng Tuệ Nghi lên, bây giờ anh mới cảm nhận được cô nóng như thế nào, có khi đem khoai lang lên nướng cũng được ý chứ!

Hàn Thiên Khánh bế cô đi ra khỏi phòng, đến thang máy nhưng anh chẳng còn tay mà bấm, xung quanh cũng chẳng có một bóng người nên anh đành phải đi thang bộ. Bốn tầng cũng ko phải là dễ dàng gì đối với anh.


Đã vậy trên tay lại còn có một hòn than đang cháy nữa chứ! Chắc sau lần anh nhập viện vì bị bỏng mất.

Thỉnh thoảng Tuệ Nghi lại cựa người qua cựa người lại, sau đó lại còn dụi dụi vào ngực anh khiến cho Hàn Thiên Khánh vô cùng khó chịu, nếu ko phải bất đắc dĩ thì chắc anh ném cô vào cái sọt rác nào đó rồi.

Sau quá trình gian khổ, cuối cùng Hàn Thiên Khánh cũng đến được đến khu vực tiếp tân. Lõa già kia vẫn còn đứng đó để nịnh hót anh.

Vừa thấy Hàn Thiên Khánh một cái là ông ta như kiểu bị lên cơn ý, cười méo cả mồm mà còn cười mãi. Đúng là vì tiền, con người có thể làm tất cả.

– Hàn chủ tịch, ngài về luôn ạ? – Ông ta hỏi anh với vẻ hơi tiếc nuối.

– Mai gửi hóa đơn viện phí đến công ti cho tôi. – Hàn Thiên Khánh lạnh lùng ra lệnh.

– Dạ, Hàn chủ tịch về cẩn thận ạ! – Ông ta nói ngọt sớt, eo ơi anh nghe mà nổi hết cả da gà, có khi ông ta nói còn ngọt hơn gấp mấy lần hàng trăm cô gái ở công ti anh ý chứ!

Hàn Thiên Khánh vừa ra đến cửa thì đã có bảo vệ ra mở cửa xe cho anh. Vừa đặt Tuệ Nghi ngồi xuống ghế phụ lái thì cô đã ngả ra đằng sau, người mềm nhũn ra như bún vậy!

“” Haiz “” ko biết kiếp trước anh làm cái gì mà sao kiếp này anh lại khổ như vậy cơ chứ!

– Được rồi, lui đi. – Hàn Thiên Khánh phẩy tay cho tên bảo vệ kia trở về vị trí của mình.

Sau đó anh mở cửa xe bên chỗ ghế lái rồi lại vòng sang bế Tuệ Nghi vào trong lòng, đồng thời anh dùng chân đạp cho cái cửa nó khép lại rồi vòng sang chỗ mình ngồi vào vị trí lái.

Để cho Tuệ Nghi được thoải mái và ko bị nguy hiểm thì anh ko thắt dây an toàn và đi với tốc độ chậm hơn bình thường rất nhiều.

Nhưng Tuệ Nghi vẫn cứ như vậy. Cứ tí một cô lại quay ngang, quay dọc, cựa quậy ở trong lòng anh ko ngớt khiến cho Hàn Thiên Khánh ko thể nào kiểm soát được mình mà ôm lấy cô chặt hơn, tay vuốt vuốt tóc cô.

Tuệ Nghi ko bớt nóng đi mà cô lại ngày càng nóng hơn làm Hàn Thiên Khánh cũng nóng như cục than đang cháy. Cô dụi dụi đầu vào ngực anh như một con mèo nhỏ tìm hơi ấm, chính xác hơn thì là đang làm nũng chủ.

– Mèo con! Ngoan nào, đừng cựa quậy nữa! – Hàn Thiên Khánh cúi xuống nhìn cô.

Bây giờ cũng đã là 5h sáng, mọi người bắt đầu ra đường lên xe cộ đông hơn lúc trước. Ai ai nhìn thấy con xe của anh cũng giật nảy cả mình và vô cùng kinh ngạc.

Bình thường do anh lái rất nhanh nên hay có người thiệt mạng và anh cũng ko hay xuất hiện trước nhiều người như thế này mà chỉ thoắt ẩn thoắt hiện thôi.

– Đó ko phải là Black Death sao?…..v…v…. – Những tiếng bàn tán xôn xao nổi lên ko ngớt, cả một cây cầu vượt đều chăm chú nhìn xe của anh. Cũng may mà người ta còn biết sợ chết nên anh cứ đi đến đâu thì họ phải nhường đường đến đấy nên cũng nhanh hơn.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.