Bạn đang đọc Vợ Ngốc À, Lấy Anh Nha: Chương 70: Chẳng Thể Yêu Em
Nhìn thấy nó không có chút gì gọi là hợp tác Nam Phong buồn lắm, tại anh không đủ khích thích hay tại người đàn ông kia, Nam Phong nhớ đến những cử chỉ thân mật, ôm ấp của nó và Gia Tuấn càng khiến cho anh muốn sở hữu. Nam Phong trường lên, hôn lấy đôi môi lạnh lẽo kia. Sau nó thấy ghét quá cái nụ hôn ngọt ngào này, sao lại khích thích đến vậy làm nó phải siêu lòng, làm nó điên dại phải hay chẳng nó bị thiểu não rồi cũng nên, đi tin vào cái hôn thối tha này?
-Em thả lỏng người đi… anh sẽ không làm em đau đâu.—Lời nói mận ngọt nhồn nhột bên tai, nó như bị kích điện mê mẫn bởi nụ hôn và cả lời nói dịu dàng của Nam Phong. Cảm nhận được sự ngoan ngoãn, Nam Phong lần nữa tách đôi chân nó ra, lấy tay đùa giỡn, ngay cả chiếc quần con cũng đã lấm tấm ướt ác, nó nắm chặt lấy ga giường từng đợt sóng điện tê dại chạy khắp cơ thể, trong mơ màng nó nhớ đến Thiên Kỳ, vội nắm lấy tay Nam Phong đang làm loạn nơi cơ mật của nó, dù khó chịu dù biết không thể ngăn lại được dục vọng trong người nhưng nó không muốn làm chuyện này, cái chuyện khùng điên với kẻ chẳng yêu thương gì mình và cũng không phải người nó yêu.
Thịt đã đưa đên tận cửa miệng mà Nam Phong không ăn được, anh tức đến muốn bật ngửa,nếu dừng lại bây giờ thì nó và anh sẽ mang cái bệnh khó chịu trong người, anh rất muốn cùng nó giải tỏ sự chiếm hữu của bản thân
-Cho anh… Bảo Ngọc…
Nam Phong lại dùng đến chiêu hôn môi, giờ anh mới biết nó thích hôn anh đến như vậy, chỉ cần thế nó sẽ không kháng cự nữa, mà ngoan ngoãn để anh xâm nhập da cư bất hợp pháp.
Nam Phong nhanh chóng cùng hòa nhập với nơi ướt ác của nó, có chúng trận hẹp khó chịu khi hòa lẫn chúng. Nam Phong đưa người khiến nó rên rĩ vài tiếng kích tình, thấy nó cứ khó chịu nắm lấy ga giường Nam Phong nhẹ nhàng đặt tay nó quàng lên anh cho thoải mái.
-Đừng… á… đau.—Trong cơn dục vọng nó không chịu được cắn môi.
-Anh xin lỗi, làm em đau,, anh sẽ nhẹ nhàng.
Đúng là Nam Phong có nhẹ hơn một chút, anh hôn mãnh liệt lên môi khô từ lúc nào của nó từng hơi thở đều đều lan tỏa, những âm thanh dục vọng dần ngập tràn căn phòng,
Một đêm lãng mạng, một đêm nồng nàn mà khó quên, phải chăng chúng ta đã là của nhau, sẽ không có bất cứ thứ gì ngăn cản đôi ta hay chỉ là ngộ nhận nơi em, anh sẽ yêu em đến hết cuộc đời hay sẽ lẳng lẽ vô tình đẩy em đi xa anh.
Gió se se lạnh buốt ôm lấy hai con người trần trịêu không một mãnh vải che thân, nó mệt mỏi thiết đi lúc nào chẳng biết, Nam Phong cũng nhẹ nhàng ôm lấy nó vào lòng, ngay cả ngủ Nam Phong cũng cảm nhận được sự sợ hãi trong nó, anh hối hận không phải hối hận vì chiếm đoạt thứ quý giá nhất của nó mà hối hận vì bản thân không thể yêu nó, nếu có thì cũng chỉ là nhất thời, đến một lúc nào đó anh cũng sẽ chán nó mà thôi? đưa tay vuốt những lọn tóc phập phồng trên gò má, anh muốn nhìn thật kĩ người con gái này, người làm trái tim anh lạc lỏng, làm anh cảm thấy ấm áp quen thuộc đến nhường nào.
Đã là 12 đêm chỉ có mình nó chợp mắt Nam Phong thì chẳng thể nào ngủ được, anh suy nghĩ đến ngày mai, không biết sẽ ra sao, tiếng chuông điện thoại cắt ngang dòng suy tư, Nam Phong vớ lấy điện thoại, nhẹ ngành ra ban công, sợ làm nó tỉnh giấc, anh châm điếu thuốc hít vào thở ra, những làng khói quyến luyến bay trong không trung, Nam Phong lạnh lùng nhấc máy.
-Chuyện gì?
-Ở thế giới ngầm xảy ra chuyện rồi.—theo sau câu nói của Việt Anh là hàng loạt âm thanh rùng gợn, khiến người khác cử tưởng mình đang lạc hướng ở địa ngục.
-Nói.—Nam Phong ngồi trên ban công,tư thế ung dung ngênh ngang, ngông cuồng
– Ta bị người khác công phá, mày còn nhớ Tư Hổ chứ.
-Chó chết rồi còn gây chuyện ư?
-Lão Ngũ anh cả của Tư Hổ muốn trả thù, hắn đã phá sập mấy địa bàn của ta. À!!Tao vừa mới tóm được nội gián, chờ mày giải quyết. Mày đến đi ta cùng hưởng thụ.
-Toàn lũ chó điên không biết điều, mày xử lí theo quy luật, làm nội gián thì chết đéo dễ mà sống cũng chẳng xong—Nam Phong lướt qua người con gái đang co mình trong chiếc chăn trên giường, anh là không nỡ để nó nằm trơ trọi một mình, chớ mọi khi dù trời có sập anh cũng đến để xem phim hay mỗi khi ở thế giới ngầm có nội gián.
-Mày sao thế, hôm nay lạ nha? Hay bên cạnh mày đang có em nào?—Việt Anh tuy đóan mò nhưng lại trúng không cần sát minh, làm Nam Phong cũng phải phát sợ thằng bạn nói linh tinh mà toàn đúng.
-Trình độ đoán bừa của mày lại có tiến triển, ….. nhưng…… lại không đúng.—Nam Phong trêu, nếu nói là có chắc không trừng 5’ thằng Việt Anh sẽ bay qua đây mà phá đám, ai chứ Việt Anh thì dám lắm.
-Haizzzzzz… tao phải đi học khóa này mới được.— Việt Anh thở dài.
……………………..
……………….
…………
…….
Ngước nhìn bầu trời ngàn sao đang hé mở đôi mắt trìu mến, Nam Phong hút hết điếu thuốc lá ngoài ban công lẳng lẽ nhìn nó, một nụ cười hạnh phúc đến bao nhiêu, có lẽ ngày hôm nay chỉ là giấc mơ bé nhỏ, ngày mai khi trời đã tan sương lạnh thì mọi chuyện sẽ lại bắt đầu một kết quả mới, anh sẽ lại là anh, nó sẽ lại là nó. Buông tay dù không muốn nhưng anh phải làm, không liên quan gì với anh có lẽ sẽ tốt hơn cho nó, cho nó hạnh phúc điều đó không thể, cho nó niềm vui cũng không được và cho nó một tình yêu càng không vì trong lòng anh đã chứa đựng một hình bóng mà anh mãi tìm về, ở nó chỉ là một sự thoáng qua, cũng như sau cơn mưa trời sẽ lại sáng.
Trở về bên chiếc giường, Nam Phong ôm lấy nó vào lòng, tựa cằm vào đầu nó, một mùi hương dễ chịu làm Nam Phong thiết đi, anh muốn hưởng trọn vẹn cảm giác đên nay
Cũng không ai biết được rằng họ sẽ đi về đâu, họ sẽ là hai đường thẳng cắt nhau tại một điểm dừng, hay chỉ có thể là đường thẳng song song không hồi kết.