Bạn đang đọc Vợ Ngốc À, Lấy Anh Nha: chương 7
Nó kéo Tiểu Anh ba chân bốn cẳng đi hết nơi này đến nơi khác để tham quan cái trường sắp bị nó làm cho chó gà không yên,mặc dù nó và Tiểu Anh đã biết hầu như toàn bộ cái trường A.M này trước khi đặt chân tới . Thế mà nó lạ vô tư đi hết lầu này đến lầu khác làm Tiểu Anh chóng cả mặt.
-Mình học lớp nào mầy? Nó ngó qua ngó lại trông khi người ta đang học mà nó lại thản nhiên ở ngoài rong chơi.
-Ai biết? hình như 11C1 hay gì đó? Tiểu Anh cứ đi theo nó mà tức trào máu họng.
-AAAAAAAAAA đây rồi? nó phẩn khởi hét toán lên y như thể gặp ma ấy.
Trong lớp tất cả học sinh và cả cô giáo củng đang chờ hai em học sinh nào đó mới chuyển trường về nhưng chờ mãi mà chả thấy tâm hơi đâu.
– hai em là học sinh mới à.? Bà cô giọng nhỏ nhẹ nói khi thấy nó và Tiểu Anh bên ngoài.
-Đát Rai!!! nó trả lời ngọt sớt làm cô giáo toát mồ hôi.
– Vào đi?
-Giới thiệu với cả lớp đây là hai học sinh mới chuyển trường về lớp ta. Hai em có thể nói một ít về mình.!!!!”””” Bà cô uốn éo nói một hơi với lớp rồi nhìn tụi nó.
-Mình Vương Thảo Anh rất vui được làm quen.
Kèm theo câu nói là một nụ cười đầy tinh nghịch của Tiểu Anh, làm mấy anh chàng trong lớp té xỉu. Chỉ trừ hai người đó là Hắn và Minh Quân.
Hắn, Minh Quân có cả Nhã Nhược và Phương Linh cũng học tại lớp của tụi nó, Phương Linh thì nhìn thấy Tiểu Anh đã không mấy có thiện cảm vì khi bước vào trường Phương Linh đã bị so sánh với hạng tầm thường như Tiểu Anh.
( Tiểu Anh mà tầm thường à.!! cô đi về khám lại mắt đi.)
-Nguyễn Hoàng Bảo Ngọc.!!! Nó lạnh lùng giới thiệu với câu cụt ngủn làm bà cô ngồi đó run cạch cạnh.
Và rồi bắt đầu những cuộc võ mồm lại diễn ra, nào là bình luận này nọ, khen ngợi, ganh tị… ôi nói túm lại là cả lớp cứ như cái phiên chợ.
-CẢ LỚP TRẬT TỰ.!!!! bà cô quát to hơn cả cái loa trường nhưng đáp lại bả vẫn là hiện trạng vừa rồi mà còn sôi nổi hơn nữa chứ.
-CÂM MỒM LẠI.!!!!! Hắn và Minh Quân đồng thanh quát làm mọi người trong lớp im re chã ai dám hó hé câu nào.
Minh Quân nháy mắt yêu với cô em gái và Tiểu Anh đang khá ngạc nhiên khi tụi nó lại học chung với Hắn và Minh Quân.
-Để xem nào…. Bà cô ngó xuống phía dưới lớp tìm tìm.
-Hai em ngồi ở hai bàn trống đó nha. Thảo Anh em ngồi cùng Minh Quân, còn Bảo Ngọc thì ngồi với Thiên Kỳ tạm thời vậy đi…..!! Bà cô chỉ chỉ tay về phía hai cái bàn của hắn và Minh Quân.
Bã cô củng ganh tị lắm nha. khi tụi nó mới vào lớp mà được ngồi chung với hai hot boy đẹp trai của trường nhưng cũng biết làm sao được hết chỗ rồi, không lẽ cho tụi nó ngồi đất. (bã mà cho tụi nó ngồi đất có mà xuống thăm anh Diêm Vương sớm)
Nó và Tiểu Anh đi xuống hai bàn của hot boy làm bao nhiêu là nữ sinh trong lớp liếc xéo.Phương Linh và Nhã Nhược thì ngồi bàn đầu của dãy kế bên tụi nó.
Gì chứ? sao tụi nó lại dám ngồi chỗ đó chứ? có tư cách gì? đúng là không biết điều mà.? Phương Linh và Nhã Nhược đang rất ư là ganh tị và cùng có một ý nghĩ là sẽ tống cổ tụi nó ra khỏi lớp này.
– Baby yêu quý…..? Minh Quân gọi yêu nó.
– Cấm gọi thế? Nó quay xuống phùng mang trợn má với anh.
– Tại sao?
-Không thích!!! Êk Tiểu Ngọc mầy sướng nha được ngồi chung với anh Hai tao!!! Nó liếc xéo anh hai mình rồi quay sang Tiểu Ngọc thỏ thẻ.
-Sướng cái nổ ỳ, vô bổ.!! Tiểu Anh còn nhớ đến cái chuyện hồi sáng nên cơn tức ùa về.
– Thích thì nói đi còn giả bộ.!! Minh Quân nhìn nhỏ trêu trọc.
Vô bổ? cô tưởng cô là ai chứ? Đúng la Gỉa nai? Minh Quân giờ chỉ xem nó như mấy ẻm luôn theo đuôi giả bộ này nọ với anh.
-Anh Hoang tưởng chắc.
@#$$$$$$$………
-Thôi cho tôi xin.!!!! nó nhìn hai người cải nhau mà muốn điếc cả lổ tai.
Với lại nó khó hiểu sao con bạn của nó lúc nào cũng muốn gặp mặt anh nó, cớ sao gặp rồi lại cải nhau như chó với mèo vậy trời.
Còn hắn ngồi bên thì cứ đeo headphone nghe nhạc, thái độ bất cần lagm nó hơi khó chịu.
Nghe được tiếng nó Tiểu Anh giận dỗi quay mặt sang chỗ khác giả vờ hờn dỗi. Nhìn nhỏ mà nó bật cười.
-Hôm qua anh ở đâu? Nó quay sang Minh Quân hỏi vì nó đã nhớ ra cái vấn đề làm nó khùng hôm qua.
-Ơ ……….đâu ………..đâu có….. đâu có ở đâu đâu.!!! Minh Quân hơi bất ngờ vì bị nó hỏi.
Anh không được nói với nó hôm qua vì mãi ở quán bar cùng Thiên Kỳ và mấy em chân dài, mà quên mất nghĩa vụ đón cô em gái đáng sợ của mình.
-Sao? nó nghiến răng ken kép nhìn anh hai đáng hận của nó.
-Không hôm qua……….hôm qua…….anh đi …đi học thêm.!! Minh Quân toán cả mồ hôi hột.
-ĐI HỌC Ư !! cho nói lại.!!!!
Nó thật là không thể tha thứ cho anh cái tội dám cho nó leo cây mà còn cả gan nói dối như sáo trước mặt nó.
-Thật mà! anh…. nào dám….. dối em.!!!
Anh ấp úng nói không ra lời, đồng thời chòm lên xoa xoa đầu nó để mong sao nó giảm nhẹ tội cho.
-Anh….
-Chào bạn mới.!! Nhã Nhược cùng Phương Linh ở đâu chen ngang cuộc nói chuyện của hai anh em nó.
Phương Linh và Nhã Nhược luôn quan sát tụi nó không rời mắt từ khi tụi nó bước vào cái trường này. Vừa rồi Nhã Nhược thấy Minh Quân lại làm biểu hiện thân mật với nó thì sinh ra tức giận. Tại sao Nó mới vào trường lại được Minh Quân để ý tới rồi còn thân mật như vậy nữa, đúng là hồ li tinh mà.
-Chào….!!!! Nó và tiểu Anh cũng đồng thanh đáp.
Tiểu Anh thì nảy giờ vẫn nghe nhạc , nói mà chả nhìn lấy một cái, làm Phương Linh cứ liếc nhỏ hoài.
– Mình là Lý Phương Linh rất vui được gặp hai bạn.!!!…… Phương Linh nói mà nhìn trộm Thiên Kỳ mãi .
-Mình Lâm Nhã Nhược… đồng thời là bạn gái của……………… Nhã Nhược chưa nói hết câu đã bắt gặp ánh mắt chết người của Minh Quân liền nuốt luôn mấy câu sao.
Minh Quân quá hiểu Nhã Nhược, cô lúc nào cũng nói mình là bạn gái anh. Anh biết nhưng coi như là không nghe không thấy vì anh coi cô như em gái của mình. Nhưng càng ngày cô càng lọng hành,thành ra không ghét cũng phải ghét.
– Bạn gái? Nó cảm thấy kì kì nên hỏi lại.
-À.. không không.
Phương Linh đứng đó mắt cứ nhìn Thiên Kỳ, bất giác cô tiếng lại gần hắn ngồi xuống tháo một bên tai nghe của hắn rồi ngồi xuống.
-Cô làm cái gì vậy? Hắn bực bội nheo mắt nhìn Phương Linh.
-Em,.. Em chỉ chỉ…..!! Phương Linh rụt rè, mặt thể hiện sự yêu thương nhìn hắn.
-Cô biến cho tôi.!!
Hắn lạnh lùng nói, làm cô thoáng giận mình , trưng nguyên bộ mặt đầy nước mắt nhìn hắn.
Còn nó thì nhìn hắn trăn trăn, sao hắn lạnh lùng quá vậy? đó là suy nghĩ của nó lúc này. Minh Quân, Nhã Nhược thì thấy cảnh này cũng không mấy là bất ngờ vì chuyện này diễn ra như cơm bữa . Tiểu Anh thì vẫn nghe nhạc, không quan tâm vì đó không phải chuyện của nhỏ, với lại nhỏ còn đang tức chuyện cãi nhau với Minh Quân sợ lên tiếng nhỏ sẽ giết chết người, mà người đầu tiên là Minh Quân.
-Sao…sao… anh lại lớn tiếng với em…!! Phương Linh giả vờ khóc lóc trước mặt Thiên Kỳ.
-Cô đừng có mà diễn..!!
Hắn vẫn cứ thái độ đó làm nó không chịu được.
-Anh có cần quá đáng vậy không? Nó bức xúc giùm Phương Linh lên tiếng.
-Không phải chuyện của cô.
-Nhưng chướng mắt.!!!
-mất mơ gì tôi?
-Anh đúng là đồ bại lão.!! Nó tức anh ách táp lại hắn.
-Cô….cô…….!! Hắn tức đến nổi nói cũng không nói được.
-Gì chứ? tôi nói trúng tim đen chứ gì?
-Hoang tưởng.
@@##$%$$$$##$$$$$$$$$$$$……
Nó và hắn cứ cải nhau còn Minh Quân, Nhã Nhược. Phương Linh, có cả Tiểu Anh ngớ người nhìn cảnh tượng trước mắt cho đến khi tiếng trống vào lớp cất lên. Phương Linh về bàn với cục quê trà bá khi bị Thiên Kỳ làm ngơ, còn Nhã Nhược cũng chả kém gì khi muốn công khai nói mình là bạn gái của Minh Quân để nó không nghĩ đến chuyện giật tay trên của cô nhưng cuối cùng lại bị Minh Quân làm ngơ.
–